Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 32

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 32
  • 10
Prev
Next

Chương 32: Trường quân đội

Có lẽ là do sau một thời gian dài trải qua nhiều chuyện xui xẻo, Trần Dương đã chính thức được nhận vào Khoa Quản lý Hậu cần của đại học đế quốc với điểm số cao nhất, cuối cùng cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu một cuộc sống mới.

Bác sĩ Sở cũng rất vui mừng, đồng thời cử hai đứa cháu trai đến hỗ trợ cậu.

Cặp song sinh rất tự hào đến mức dắt theo Trần Dương – một anh chàng nhà quê mới lên phố, đi tham quan khắp nơi này. Mặc dù chỗ Trần Dương tọa lạc chỉ là một trong một số khuôn viên của Đại học Bách khoa Quân sự Hoàng gia chiếm 1/10 diện tích của Thiên Xu tinh, nhưng nó khá rộng rãi và có đầy đủ cơ sở vật chất. Không chỉ trên Thiên Xu tinh, Đại học Công nghệ quân sự đế quốc còn có các viện nghiên cứu và cơ sở đào tạo trên một số hành tinh.

“Sao trước đây anh không biết, cạnh sân tập của chúng ta lại có một học viện như vậy!” Sở Kỳ chợt phát hiện ra cục quản lý hậu cần nằm cạnh bãi huấn luyện của bộ chiến đấu cơ giáp, ẩn trong một bụi cây xanh. Hắn chưa bao giờ nhận thấy rằng có một học viện ở đây.

Sở Lân đá vào chân anh trai mình, nói: “Không sao đâu. Nếu em và anh trai muốn đến chỗ Trần Dương thì chỉ cần trèo tường là được.”

Mặc dù hơi khuất, hơi nhỏ và hơi hẻo lánh, nhưng mà tòa nhà cũ phủ đầy cây xanh của cục quản lý hậu cần vẫn nhỏ hơn một chút so với sân tập vô tận của cục chiến đấu cơ giáp chứa đầy các cơ sở địa hình phức tạp mô phỏng công nghệ cao. hoài cổ hơn.

Trần Dương không nghĩ nhiều, vì cậu rất coi trọng cơ hội học tập này. Mặc dù trong mắt người khác, Khoa Quản lý Hậu cần là một chuyên ngành vô dụng, phải học nhiều mấy thứ linh tinh chẳng cái gì cả.

Để gây sốc với các bạn học tương lai cùng lớp Trần Dương, với ngăn chuyện bạo lực học đường có thể xảy ra trong khuôn viên trường, anh em Sở đã chuẩn bị sẵn sàng khí thế hùng hổ và đá tung cửa ký túc xá của Trần Dương.

Trần Dương: “Từ từ ——” Làm gì mà ra tay nhanh vậy!

Hành động bạo lực này bất ngờ phá vỡ bầu không khí yên bình trong ký túc xá. Ở khu vực công cộng, cậu nhìn thấy một nam Alpha đang cầm đàn guitar vừa đàn vừa hát, trong miệng ngậm một miếng cánh gà rán, sốc đến mức cánh gà rơi xuống đất, trong khi đó một nữ Beta khác lại đeo mũ thực tế ảo, đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình. Cô đang ngồi trên tấm thảm như thể không có ai xung quanh, như thể cô đang thực hiện một nghi lễ bí ẩn nào đó. Vì tiếng động quá lớn nên mới mở mắt ra nhìn.

“Tại sao lại là Beta?” Nam Alpha phàn nàn. Nhưng sau đó, Sở Kỳ đi tới trước mặt hắn, duỗi ra cánh tay đã được huấn luyện tốt của hắn ra hù người, nam Alpha liền ngậm miệng lại. Vẻ mặt nữ Beta hơi khó chịu, cô tháo mũ xuống, chỉ vào phòng bên cạnh nói: “Phòng của cậu ở bên kia.”

Anh em Sở Kỳ và Sở Lân đã phụ Trần Dương mang hành lý vào phòng.

Điều kiện ở của Học viện Quân sự đế quốc khá tốt, phòng riêng tuy không lớn nhưng được trang bị đầy đủ. Qua cửa sổ, cậu có thể nhìn thấy bóng cây xanh dày đặc bên ngoài, Trần Dương chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống có thể yên bình và tràn đầy hy vọng cho tương lai như vậy. Cậu nhìn thấy nhiều khuôn mặt non nớt chưa trưởng thành, những tốp thanh niên mang theo hơi thở của thanh xuân đi dạo quanh khuôn viên trường, điều này dường như mang lại cho cậu cảm giác hạnh phúc. Sau khi rời khỏi thế giới hẹp hòi và chật chội đó, tâm trí cậu dường như được mở rộng, bản thân cậu như thể đã xa rời mọi đau khổ ban đầu.

“Tại sao ở đây có nhiều Beta thế?” Sở Kỳ nói. Trên đường đi, họ đã thấy nhiều beta nhất ở Đại học Quân sự. Mặc dù biết rằng Đại học khoa học quân sự là một học viện quân sự, nhưng 99% học viên là Alpha và chỉ 1% là Beta. Nhưng tất cả đều tập trung ở đây? Nam Alpha mà họ nhìn thấy vừa rồi dường như là người duy nhất họ từng thấy ở Phòng Quản lý Hậu cần.

“Có lẽ đó là lý do tôi tới đây.” Trần Dương nói.

Sở Lâm trước đó đã làm một ít bài thi, nhưng lại xấu hổ không dám nói cho Trần Dương biết. Nói thế nào nhỉ… Mỗi trường đều có một số nơi được thiết kế đặc biệt để tiếp nhận những học sinh được đi cửa sau… Ví dụ như Phòng Quản lý Hậu cần này, rõ ràng rồi. Anh ấy nói: “Anh Dương… Người trong trường đến từ nhiều thành phần khác nhau, nhưng số lượng tương đối ít. Nhưng có bọn em ở đây, anh không cần phải lo lắng gì cả. Nếu gặp người mình ghét thì nói cho bọn em biết…”

“Tôi hiểu rồi. Không cần lo lắng cho tôi.” Trần Dương nói.

Mặc dù việc chăm sóc Trần Dương là mệnh lệnh tối cao của dì nhưng Sở Kỳ và Sở Lân vẫn rất sẵn lòng đến gần người anh trai hiền lành và ít nói này ~ Nhà họ không có nhiều con, mẹ lại sức khỏe kém nên chỉ sinh được hai người bọn họ, còn dì họ thì không muốn kết hôn nên khi gặp Trần Dương, họ đã có được một người bạn cùng tuổi.

“Đáng tiếc trong thời gian này cô của em vẫn còn bận, nhưng em nghe nói vài tháng nữa cô sẽ đến Thiên Xu tinh tham dự hội nghị khai giảng học thuật! Khi chúng ta có thể gặp lại nhau rộ!” Sở Kỳ nói.

“Đã lâu không gặp bác sĩ Sở, cũng không biết cô hiện tại thế nào, tôi muốn đích thân nói lời cảm ơn cô.” Trần Dương nói.

“Tin em đi, dì của em chỉ cần anh sống tốt sẽ hài lòng!” Sở Lân vỗ vỗ Trần Dương vai.

Sở Kỳ và Sở Lân sắp tốt nghiệp nên bọn họ còn rất nhiều việc phải làm, ngồi cùng Trần Dương một lúc rồi cũng phải rời đi. Sau khi hai anh em họ đi, một người bạn cùng phòng khác sống cùng ký túc xá thò đầu ra gõ cửa phòng Trần Dương.

Đó là Alpha khi nãy.

Vừa tới cửa, Trần Dương đã cảm nhận được mùi hương của Alpha… May mắn thay mùi của Sở Kỳ, Sở Lân vốn đã quen thuộc với cậu, nhưng gặp phải một Alpha xa lạ lại khiến Trần Dương đột nhiên cảnh giác. Đây là phản ứng bản năng của cậu đối với Alpha. May mắn thay, đối phương cũng nhận ra điều này nên chỉ đứng ở cửa mà không tiến vào.

“Ôi, ngại quá! Dọa cậu rồi sao? Tuy tôi là Alpha nhưng tôi là một người tốt.” Người nọ giơ lên tay ra chào, cười nói.

Trần Dương nhìn thái độ của đối phương mà thấy nhẹ nhõm, cậu thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn mặt lạnh nói: “Xin chào, tôi là Trần Dương.”

“Chào cậu! Tôi là Ngô Việt!” Ngô Việt tùy tiện đi vào, Trần Dương nhận thấy pheromone của hắn có mùi vị sảng khoái gần giống như soda cam. Ngô Việt hẩy cằm về phía Trần Dương: “Hai người hồi nãy ấy? Là người thân của cậu à?”

Trần Dương nói: “Bạn bè.”

Ngô Việt lại một lần nữa khen ngợi khả năng nhìn mặt đoán người của mình. Vừa rồi gặp hai người bọn họ, nhìn sơ qua quân phục, dáng người, khí thế, chỉ có thể xuất thân từ quân đội mới có thể toii luyện được thiên phú như vậy! Họ trông khác hẳn so với một Alpha yếu ớt như hắn!

Tâm trí của Ngô Việt nhanh chóng quay lại chủ đề chính, hắn nhìn thái độ vừa rồi của hai người trẻ tuổi đó đối với Trần Dương, hắn biết rằng Beta nhìn bình thường này chắc có một cái gì đó đặc biệt. Hắn lợi dụng tài năng ngoại giao xuất chúng học được từ gia đình làm doanh nhân của mình mà nhiệt tình trò chuyện với Trần Dương, mới nói vài câu liền gọi cậu là “Anh Dương”. Vì hắn vừa nghe hai Alpha trẻ tuổi kia gọi cậu là “Anh Dương”. Tiếp đó, Trần Dương mới biết Ngô Việt đến từ Thiên Cơ tinh, gia đình hắn làm nghề kinh doanh vận tải giữa các hành tinh, vốn là một nhà đầu cơ trục lợi huyền thoại. Cha hắn cũng như cậu, là một Beta, nhưng vì may mắn là ông cưới được một Omega nên đã sinh ra một Alpha là hắn. Điều này trong sổ sách của tổ tiên hắn suốt mười tám đời chưa từng có chuyện này, nên từ nhỏ hắn đã được gia đình chiều chuộng lên tận trời xanh. Giống như kiểu cho vào miệng sợ sẽ tan chảy, mà nắm trong tay thì sợ rơi xuống.

Ngô Việt kế thừa tài năng kinh doanh của cha mình, nhưng hắn không còn cách nào khác, phải làm như vậy, theo quan niệm truyền thống, làm việc cho quân đội là một nghề truyền thống của Alpha. Vì vậy, cha hắn đã bỏ ra rất nhiều tiền để ghi danh hắn vào Khoa Hậu cần của Đại học Công nghệ quân sự đế quốc. Ngô Việt tư duy nhanh nhạy, biết mình không thể làm quân nhân, nhưng mối quan hệ ở đây rất có giá trị nên vui vẻ đi. Cộng với tính cách ấm áp và hào phóng nên hắn đã nhận được rất nhiều sự yêu mến.

Nhân tiện, Ngô Việ nói với Trần Dương về người bạn cùng phòng khác của họ: “Bên kia là nữ Beta, anh thấy không? Cô ấy tên là Đàm Thu. Anh có biết nhà cô ta là đang làm gì không?”

Ngô Việt làm một cử chỉ kỳ lạ: “Cả nhà cô ấy đều tin Địa cầu giáo!”

Trần Dương: “…”

Dù kiến thức của cậu hạn hẹp nhưng cậu cũng biết cái gọi là Địa giáo là gì. Họ tin rằng tổ tiên của loài người có nguồn gốc từ một hành tinh nhỏ gọi là Trái đất và tất cả loài người chỉ được chia thành hai giới tính nam và nữ. Sở dĩ hiện nay có sáu giới tính là do nhiễm gen của người ngoài hành tinh. Vì vậy, Alpha và Omega đều là con lai ngoài hành tinh, điều này dẫn đến sự hỗn loạn và các cuộc chiến tranh diễn ra, trong khi chỉ có Beta mới là con người thuần khiết. Bởi vì so với các giới tính khác, họ không nhạy cảm với pheromone và cũng không có kỳ động dục.

Vì vậy, khi nghe tin mình đang sống với một Alpha, cô bé Đàm Thu đã trưng khuôn mặt chán nản, cô nhất định phải vạch ra ranh giới rõ ràng giữa mình và người ngoại lai này.

Bởi vì giới tính của cậu giống cha mình nên Ngô Việt thích chơi Beta hơn. Hắn kể khổ với Trần Dương: “Tôi nghe nói rằng trong bộ phận của chúng ta, số lượng học viên hơn một trăm người, tính đi tính lại chỉ có ba người là Alpha, còn lại là Beta. Ôi trời, suy vãi.”

Hai người trò chuyện một lúc thì Đàm Thu chủ động đi ra cửa. Dù cô không muốn nói chuyện với Ngô Việt nhưng họ vẫn phải tham dự lễ khai giảng vào buổi tối.

Đương nhiên, lễ khai giảng của đại học Công nghệ đế quốc không thể tập trung đông đúc tại một địa điểm. Hàng trăm nghìn sinh viên và hơn mười cơ sở có thể xem nó thông qua truyền hình trực tiếp chiếu lên thông qua các hình ảnh trên màn hình ảo. Một số cơ sở và chuyên ngành cốt lõi tham gia vào các hội trường có tuổi đời hàng nghìn năm trong khuôn viên chính. Giống như Trần Dương và những người khác, bởi vì họ ở trên hành tinh Thiên Xu tinh, nên cũng có thể chen vào một chiếc phi thuyền để tận hưởng bầu không khí của giới tinh anh trên chiến trường, mặc dù nhìn từ trên không, những người bên dưới chỉ có kích thước bằng hạt gạo, nhưng họ vẫn có quy mô tương đương với đội tinh anh trong những đợt thực chiến, hít thở cùng một bầu không khí.

Trần Dương nhìn xung quanh có những hàng ghế ảo dài vô tận, như thể họ thực sự đang ngồi trong hội trường, thực ra đó chỉ là hiệu ứng được tạo ra. Mà khi nhìn qua màn hình một nhóm lớn các Alpha trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề trong quân phục, khí chất gần như giống nhau, Trần Dương đột nhiên cảm thấy nhiệt huyết dâng trào và cảm giác trang nghiêm, đồng thời hiểu được ý nghĩa của học viện quân sự là gì.

Mà ở nơi này, chủ yếu là những Beta lười biếng. Trần Dương gặp đủ loại người, có người như Ngô Việt đi cửa sau vào; cũng có một số Beta có năng lực cá nhân xuất sắc, cam kết tạo dựng tên tuổi cho mình trong lĩnh vực mà Alpha có lợi thế tuyệt đối. Nhưng hoàn toàn không có bóng dáng của Omega ở đây.

Một vị hiệu trưởng già với mái tóc được cắt ngắn đã ngã bạc, khuôn mặt ông tuy nhăn nheo nhưng đầy nghị lực bước ra nói chuyện với mọi người, tuy đôi chân của ông vẫn bị tàn tật vĩnh viễn sau trận chiến nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ và kính nể của các sinh viên khi nhìn thấy ông. Người thầy đứng phát biểu trước các tân sinh viên với vẻ mặt nghiêm túc nhưng biểu cảm chứa đầy sự yêu thương, động viên các em tiếp tục bứt phá, rèn giũa, dám nghĩ dám làm tại đây, vượt lên chính mình bằng nghị lực kiên cường nhất và những yêu cầu khắt khe nhất, kiên trì và tái sinh từ đống tro tàn, để đạt được mục tiêu trở thành một người quân nhân có tư chất tối cao nhất…

Trần Dương vẫn đang nghe lão hiệu trưởng Tề phát biểu, nhưng Ngô Việt dần dần có vẻ ngồi không yên, hắn nhìn chung quanh, sau đó thì thầm vào tai Trần Dương: “Nghe nói Học viện Công nghệ Quân đội đế quốc không tuyển Beta vào. Trước đây là như vậy, về sau lại thay đổi, anh có biết vì sao không?”

“Vì sao?” Trần Dương hỏi.

“E hèm——” Ngô Việt hắng giọng hai tiếng. Trên thực tế, đây cũng là một bí mật được lưu truyền rộng rãi và mang tính chất hường phấn. Hắn thần bí nói: “Tôi nghe nói trước đây khoa học quân sự cũng tuyển dụng một số Beta trong những trường hợp cực kỳ đặc biệt, nhưng đã có một chuyện xảy ra… Nghĩ mà xem, một nhóm lớn Alpha có ý chí kiên cường đã bị nhốt trong lồng sắt ở đó. Không có cách nào để trút giận, nên họ chỉ có thể đấu đá nhau mỗi ngày. Tuy nhiên, nói gì đi nữa cũng không thể sắp xếp cho các Omega vào được. Làm sao có thể không xảy ra chuyện gì được? Vì vậy, họ đã cố ý chiêu mộ một vài Beta, nhưng thực tế thì… E hèm, anh biết đấy. Dù sao thì nó cũng tiện lợi và sạch sẽ hơn.”

Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Trần Dương, Ngô Việt lại xua tay nói: “Đương nhiên, ý tôi không phải nói cậu, đó cũng là chuyện rất lâu về trước.”

“Sau đó, một chuyện tai tiếng đã xảy ra… Một trong những Beta đã có thai khi tốt nghiệp, và người đó cũng không biết cha của con mình là ai… Những tên Alpha đó đã đấm nhau vỡ đầu để cố gắng cạnh tranh nghĩa vụ làm cha… Đó là lý do tại sao họ thường xuyên thay đổi những quy định nghiêm ngặt này và lên lịch nghỉ ngơi thường xuyên. Ngoài ra, quân quy cũng đã nới lỏng hạn chế chiêu mộ Beta, dù sao càng nhiều người, bọn họ sẽ không bị cô lập bất lực…,”

Trần Dương: “…”

May mắn thay, sức chịu đựng về mặt tinh thần của cậu bây giờ đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nên cậu nghe những lời bàn tán này mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi.

“Cho nên…” Ngô Việt nghiêm túc nói, “Đừng tưởng rằng những Alpha khác đều là người tốt như tôi! Về phần hệ thống cơ giới và hệ thống chỉ huy ở phân khu bên cạnh, mặc dù bọn họ đều là tinh anh của giới tinh anh, tuy là Alpha ở trong khu Alpha, nhưng sau khi ở trong học viện quân sự một thời gian dài, mỗi ngày chịu áp lực rất lớn, tính tình của họ rất thất thường! Tôi á? Tôi khác với những người khác. Tôi chung thủy và chỉ yêu duy nhất nam thần của mình…”

Trần Dương: “…”

May mắn thay, bài phát biểu thầy trước toàn trường sắp kết thúc, bên tai Trần Dương tràn ngập những chuyện khiêu dâm mà bạn cùng lớp mới nói với cậu, làm cậu không nghe một lời nào trong bài phát biểu hiệu của hiệu trưởng Tề. Lúc này, trưởng khoa Tô của bộ phận họ, đó là một nam Beta mập mạp tầm bốn mươi tuổi, năm mươi cũng muốn tiến tới nói chuyện với họ.

——————————-

Tác giả: Cuộc sống sinh viên của Dương Dương bắt đầu~

Heana: đoạn *người ngoài hành tinh* mình thấy chưa ổn lắm nên các bạn thấy từ nào hay hơn lý hơn thì góp ý cho mình nhé. Cảm ơn các bạn.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 32"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online