Thế Thân Beta - Chương 31
Chương 31: Thua thiệt
“Trần Dương!” Bỗng nhiên có người gọi cậu.
Trần Dương quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen, cậu hơi ngạc nhiên, nhìn kỹ mới nhận ra người này chính là cộng sự mà mình từng hợp tác.
Một đồng nghiệp đưa cho cậu một hộp dụng cụ, nói: “Chúc mừng anh! Tôi không có gì để tặng anh. Đồng nghiệp và tôi cùng nhau mua một món quà. Hãy coi đó như một món quà để anh vào đại học nhé!”
“Này sao lại làm vậy?” Trần Dương vội vàng từ chối, nói: “Tốn tiền các cậu lắm, tôi không cần…”
“Đừng từ chối.” Đồng nghiệp nói, “Đây cũng là một chút thành ý của mọi người. Trước đây anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Tôi chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất trên Thiên Quyền Tinh!”
Trần Dương không còn cách nào khác đành phải nhận món quà này, lòng tốt của mọi người xung quanh luôn khiến cậu rất cảm động và trân trọng.
Cậu chuẩn bị rời khỏi Đế Tinh. Sau khi kết thúc kỳ thi, điểm số dự đoán của cậu khá tốt và cậu tự tin có thể vào được bậc học cao hơn. Bác sĩ Sở đã cử anh em nhà Sở đưa cậu đến hành tinh Thiên Quyền tinh để chuẩn bị cho những bước tiếp theo. Vốn tưởng rằng trở ngại lớn nhất chính là Vệ Hành, nhưng may mắn thay, hắn đã biến mất được một thời gian, cũng không có tin tức gì, cũng không thể liên lạc được, ngược lại điều này khiến Trần Dương có cảm giác như được giải thoát.
“Cậu thật sự sẽ không đích thân giao báo cáo này cho hắn sao?” Triệu Xung hỏi.
“Không.” Trần Dương nói.
“Đáng tiếc… Nếu là chú Vệ nhìn thấy, khẳng định hắn sẽ rất phấn khích…” Triệu Xung nói đến đây, chợt nhận ra mình đã lỡ lời, liền không nói nữa.
Sau khi Trần Dương thi xong, chuyện của Trần Linh cũng không cần thiết phải giấu cậu nữa. Beta tự nhiên biết được tất cả tin tức mình muốn biết từ Tinh Võng, lướt được một lúc thì nhìn thấy video phỏng vấn Vệ Hành, người đã mất tích lâu nay nhưng lại xuất hiện qua màn hình, dứt khoát nói: “Tôi không quen Trần Dương.”
Giờ thì ổn hơn rồi, cậu không còn phải lo lắng nữa. Beta tự giễu bản thân buồn lo vô cớ, làm sao có thể hiểu lầm Alpha sẽ quan tâm tới việc cậu ở lại hay rời đi.
“B326 có chức năng dự trữ năng lượng chưa được khám phá…” Triệu Xung nói, “Em đúng là thiên tài. Làm sao em nghĩ ra được vậy? Những kẻ ngốc trong viện nghiên cứu đều hỏi tôi…”
Trần Dương lắc đầu. Có lẽ là bởi vì Vệ Hành nói về Huyền Vũ lần cuối gặp mặt… Nhưng cậu phát hiện, chuyện này Vệ Hành không có nói cho người khác biết, cậu cũng không cần phải nói.
“Dựa vào giả thuyết này, chúng ta có thể giải thích tại sao ngay cả khi năng lượng của Huyền Vũ đã cạn kiệt nhưng nó vẫn có thể tự vệ… Nó cũng có thể giải thích tại sao khi sử dụng cường độ cao lại có vết cháy và hao mòn… Tất cả những điều này là vì β326 nhận được năng lượng do mecha tỏa ra khiến nhiệt độ của bản thân nó quá cao, anh cũng có thể biết tại sao các bộ phận xung quanh bị ép vào nhau và rơi vào tình trạng đoản mạch… Để giải quyết vấn đề này, anh có thể bổ sung thêm vật liệu cách điện tại cả hai đầu, và thêm một lớp màng bảo vệ ở lớp ngoài… được bổ sung bằng vật liệu ổn định hơn và các bộ phận bên trong được làm bằng..” Triệu Xung nhìn này câu câu chữ chữ đều là dụng tâm cùng nghiêm túc báo cáo, nói:
“Em chu đáo thật, chú Vệ này rốt cuộc đã gặp phải vận xui xẻo gì vậy.”
Trần Dương mỉm cười. Cậu chỉ muốn trả hết nợ cho em trai mình.
Sau khi xem báo cáo và cuộc phỏng vấn của Trần Linh, cậu nhận ra rằng vẫn còn nhiều điều cậu chưa hiểu rõ về em trai. Sau khi ngồi suy nghĩ hết một ngày một đêm nhưng đi đến kết luận rằng cậu không thể nghĩ ra một cái kết nào tốt hơn cho em trai mình. Suy cho cùng, không ai làm gì sai và không thể bị trừng phạt.
Bởi vì thủ đoạn của Trần Linh, không chỉ riêng mình cậu mà số mệnh của Vệ Hành cũng có bước ngoặt lớn. Đổi sang vị trí của Vệ Hành, hắn cũng vô tội trong việc mình làm.
Trong khoảng thời gian bị nhốt trong nhà máy này, cậu cảm thấy rằng làm điều mình thích với sự tập trung cao và không quan tâm đến những chuyện phức tạp khác là cuộc sống phù hợp với mình. Cậu không ham muốn vật chất cũng không có tham vọng lớn lao, một cuộc sống bình yên và được ở bên gia đình, bạn bè là điều cậu mong muốn nhất.
Thẩm phán phán quyết cuộc hôn nhân giữa Vệ Hành và Trần Linh là vô hiệu. Tuy nhiên, phù hợp với truyền thống xưa nay rằng Alpha phải chịu trách nhiệm với Omega của mình, cũng có thông báo rằng Minh Tuyên buộc phải cưới Trần Linh làm vợ chính thức, và phải đảm bảo sẽ bảo vệ tính mạng và sức khỏe của y, đồng thời bồi thường cho những tổn thất mà Vệ Hành phải gánh chịu. Tuy rằng mấy quy tắc này khá rắc rối nhưng cũng không có gì bất ngờ, ngược lại, một số học giả xưa cảm thấy cách làm của thẩm phán là có lý.
Kể từ khi nghe em trai nói sẽ bán mình cho Vệ Hành làm con bài để mặc cả, Trần Dương đã vô cùng chán nản và không còn hy vọng gì với Trần Linh. Nhưng cậu vẫn có chút buồn. Bởi vì kết hôn với một Alpha ghét y đến tận xương tủy chắc chắn không phải là điều dễ chịu đối với Trần Linh. Nhưng ít nhất mạng sống của y đã được đảm bảo và y không phải bị ngồi tù. Hạnh phúc trong cuộc sống chỉ có thể phụ thuộc vào chính mình, càng không thể đợi người khác ban tặng.
Vệ Hành đã thay mặt Trần Dương dạy cho em trai bài học này.
Triệu Xung thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ồ… không liên quan đến cậu… mà là em trai của cậu… khó trách Vệ Hành chưa bao giờ nói ra, nên tôi luôn cảm thấy kỳ quái…”
“Xin lỗi” Trần Dương nói, “Là tôi không biết dạy dỗ y.”
“Ai… cậu là Beta, làm sao biết Omega đang nghĩ gì? Dù sao pheromone trong tự nhiên giữa các cặp AO khó có thể cưỡng lại. Tôi không nói nữa, hiện tại cậu đã có thể đi Thiên Xu tinh rồi.” Suy nghĩ của Beta về pheromone không nhạy cảm như vậy, Triệu Xung tự nhiên cảm thấy Trần Dương không hiểu được loại cảm giác này.
“Nói thật cũng buồn cười… Tôi cũng hoài nghi em và Vệ Hành…” Triệu Xung sờ đầu.
Tim Trần Dương đập thình thích, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Sao có thể?”
“Ừ nhỉ.”
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm… lại cảm thấy mình ngốc nghếch, có gì mà mình phải lo lắng? Cậu chỉ là một công cụ để thay em trai mình hứng chịu cơn giận cho Vê Hành, về vấn đề này, rõ ràng Alpha hiểu rõ hơn cậu rất nhiều. Mỗi khi Vệ Hành đi ra ngoài, hắn luôn cẩn thận không để bị người khác phát hiện. Trần Dương lại bắt đầu cảm thấy may mắn vì mình là Beta, nếu không thì đã rơi vào trạng thái đa sầu đa cảm của một Omega. Thỉnh thoảng hành động như bố thí của Vệ Hành khiến cậu gần như quên mất thân phận của mình, giờ là lúc mọi người trở về vị trí của mình.
Trần Dương thực ra nên biết ơn Vệ Hành vì đã gạt cậu ra chuyện này với thái độ lạnh lùng như vậy trong cuộc phỏng vấn thay vì để cậu trở thành trung tâm của những tin đồn, chế giễu và hứng chịu công kích. Suy cho cùng, trong chuyện tranh chấp tình cảm của AO, Alpha và Omega là trung tâm của cơn bão, sẽ không ai cho rằng một trong hai người là hoàn toàn vô tội hoặc hoàn toàn có tội, nhưng Beta thì lại khác vì Beta tham gia sẽ chỉ bị mọi người coi là vô lý, là kiểu không biết tự lượng sức mình thôi.
Mỗi chút ánh lửa mà cậu trải qua trong cuộc đời đều là nguồn cội của sự ấm áp mà Trần Dương lấy ra từ đó. Đôi khi ngọn lửa sẽ sưởi ấm cậu, đôi khi nó sẽ đốt cháy cậu. Trả thù là quyền của Vệ Hành, mà hoàn lại là nghĩa vụ của Trần Dương.
Trả xong món nợ cho Vệ Hành, cậu đã có thể rời đi, ý nghĩ này đã tồn tại trong đầu Trần Dương rất lâu. Nhưng cậu cũng luôn hận bản thân mình không đủ năng lực, không có cách nào làm được. Thậm chí chính vì Huyền Vũ của Vệ Hành mà cậu mới có thể tìm ra cách báo đáp. Đã từng, đối mặt với cuộc sống trống rỗng không có ngày mai, Trần Dương dùng lòng căm thù Vệ Hành để chống đỡ bản thân, nhưng sau đó, những hành động của Vệ Hành khiến cậu chuyển mối hận này sang ham muốn học hỏi. Cậu không có lý do gì để ghét Vệ Hành, thậm chí Vệ Hành còn cho cậu xem một hình ảnh đẹp khác, khiến cậu trở nên ích kỷ và muốn sống một cuộc đời của riêng mình. Nhưng lòng thương xót của tên bạo chúa cuối cùng chỉ là tạm thời, có thể kết thúc bất cứ lúc nào, ảo tưởng về sự ấm áp chẳng qua đã bị đánh cắp, thứ nằm giữa họ luôn là sự phản bội và tổn thương đẫm máu.
May mắn thay, cuối cùng thì Alpha vẫn là người
bình tĩnh hơn cậu.
Trần Dương yên lặng thu dọn đồ đạc. Sau đó cậu nhận ra đồ của mình rất ít. Ngoại trừ một số dụng cụ và tài liệu mà bác sĩ Sở đưa cho cậu, còn lại phần lớn đều là đồ của Vệ Hành. Thứ duy nhất cậu mang ra từ Tả Phụ tinh là một hộp dụng cụ nhỏ. Hộp dụng cụ đã bị Vệ Hành đá nát từ lâu, vòng đi vòng lại thì những món đồ còn lại cũng không nhiều.
Robot dọn phòng vẫn đang loanh quanh dưới chân Trần Dương, nó chăm chỉ dọn dẹp bụi bẩn mà cậu làm rơi. Đôi khi Trần Dương cảm thấy nó giống như một con chó con, đồng hành cùng con người, nhưng cậu biết nó chỉ là một thứ công cụ máy móc lạnh lẽo. Trần Dương có một thói quen rất tốt, cho nên khi thu dọn đồ đạc của mình, cậu cũng thu dọn căn phòng nơi họ ở.
Tạm biệt, Đế Tinh.
Thật ra cậu là người hay hoài niệm và nhớ những gì mọi người đã đối xử với mình. Nếu không cậu cũng không vì em trai mà thắt cổ trên cành cây lệch tán này lâu như vậy. Biết rõ đối phương phạm sai lầm, nhưng vẫn là yếu đuối bỏ qua. Thẳng đến khi thất vọng tích tụ ngày càng nhiều, cậu mới dứt khoát loại bỏ phần huyết nhục này. Nếu có thể, cậu nguyện ý ở một nơi thật lâu, như thân cây một khi đã trồng thì không bao giờ lay chuyển nữa. Nhưng đáng tiếc, vận mệnh cũng không cho cậu cơ hội này, đến bây giờ, đến bây giờ, xung quanh cậu vẫn chẳng có gì và cũng không có ai bên cạnh.
Trần Dương nhớ lại lần cuối cùng cậu nhìn thấy Vệ Hành. Tối hôm đó cậu đoán rằng Vệ Hành sẽ không trở về nên đeo tạp dề vào bếp làm đồ ăn nhẹ cho mình, nhưng không gờ Vệ Hành lại đột nhiên trở về vào đêm khuya. Alpha nhìn thấy cảnh này có vẻ rất vui vẻ, ôm Beta hôn rất lâu, bất chấp mùi mồ hôi, rồi nói cái gì: “Rốt cuộc thì tôi đã thông suốt.” Beta đôi khi không hiểu lắm vì sao Alpha lại vui vẻ, nhưng cậu cũng đã học được điều là đừng phản bác gì cả, chỉ cần hợp tác là được. Huống chi lúc đó cận đã bắt đầu có ý tưởng nghiên cứu Huyền Vũ, kế hoạch rời đi của cậu cũng dần dần được đưa vào quỹ đạo…
Cứ coi đó là sự bù đắp cho những thiếu sót khi cậu ra đi không lời từ biệt.
Trần Dương vẫn còn đeo tạp dề mà bị Vệ Hành kéo vào phòng tắm. Cậu còn đánh rơi chiếc sạn trên tay, chiếc áo phông mỏng manh của cậu đã bị Alpha gấp gáp cởi ra. Cậu còn chưa kịp cởi tạp dề ra thì Vệ Hành đã ép cậu vào tường phòng tắm và bắt đầu hôn cậu.
Trong phòng tắm chật hẹp, nước tràn vào người hai người, tầm nhìn của họ bị mờ đi. Trần Dương tựa hồ đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, ánh mắt không tập trung, Ngụy Hành đã bị ám ảnh bởi mùi cổ của hắn, cứ nán lại ở đó như một đứa trẻ bị ám ảnh trong vòng tay của cha mẹ. Cánh tay của Beta đang cứng ngắc bên hông anh, dường như được truyền cảm hứng từ thứ gì đó, nhẹ nhàng đặt lên vai Alpha.
Sự nhiệt tình của Vệ Hành đột nhiên bùng lên, và hành động của hắn có xu hướng mãnh liệt. Hắn cọ mông vào trong chiếc quần jeans của Beta, vội vàng cởi bỏ phần quần áo còn lại, giơ một chân lên cho nước tràn vào.
Dòng nước chảy xuống thật nóng bỏng, làm sương mù nhanh chống bốc hơi. Trong phòng tắm chật hẹp, nước chảy ào xuống người bọn họ, tầm nhìn của họ dần mờ đi bởi hơi nước. Trần Dương tựa hồ đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, ánh mắt cậu không còn tập trung, Vệ Hành như mê mẩn với mùi hương tỏa ra nơi gáy cậu, hắn cứ nán lại ở đó như một đứa trẻ được cưng chiều trong vòng tay của cha mẹ. Cánh tay của Beta cứng ngắc đang bên hông hắn, dường như được thứ gì đó ủng hộ mà nhẹ nhàng đặt lên vai Alpha.
Sự nhiệt tình của Vệ Hành đột nhiên bùng lên, hành động của hắn trở nên mãnh liệt. Hắn đưa tay xoa bóp bờ mông vào trong chiếc quần jeans của Beta, vội vàng cởi bỏ phần quần áo còn lại, rồi nâng một chân của cậu lên để cho nước tràn vào.
“A!” Thân thể lại lần nữa bị căng ra, Trần Dương chụp lấy vai Vệ Hành, nhưng thân thể Vệ Hành lại nóng hơn cả nước.
“Nóng quá…”
“Hôm nay cậu… Đặc biệt ngoan…” Vệ Hành cắn môi dưới của Trần Dương, dùng ngón tay nhéo vào cơ đùi của cậu. Nơi đó đang co thắt lại bởi sự ham muốn dâng trào. Cậu vừa chậm rãi di chuyển ra vào vừa nói: “Lỗ nhỏ của cậu đang cắn tôi rất chặt…”
“Cậu có nhớ tôi không?” Alpha nhẹ nhàng thở vào tai cậu.
Một lần cuối cùng.
Nước chảy xuống ào ào, và bồn tắm càng ngày càng bẩn hơn sau mỗi lần tẩy. Sữa tắm được bôi lên ngực, eo và mông… và tạo ra những đám bọt mịn. Những bong bóng đầy màu sắc dính vào hai người, Vệ Hành xem đây là một trò yêu đương mập mờ, chơi đi chơi lại, chơi mãi không biết mệt. Hơi thở giữa hai người ngày càng nặng nề.
“Rốt cuộc cậu có nhớ tôi không…” Alpha dùng giọng điệu nũng nịu hỏi. Đã bảy tám ngày trôi qua kể từ lần cuối cùng họ làm điều đó… Mà tên Alpha này vẫn luôn như thế này, hắn giống như một đứa trẻ to xác, đôi khi Trần Dương gần như quên mất rằng đây là một Alpha đã trưởng thành và sở hữu sức mạnh không thể xem thường. Nhưng sự thật là người duy nhất xem nhẹ điều này chính là Trần Dương, đùi của cậu bị đè chặt và liên tục bị dương vật ra vào, lỗ sau mềm mại của cậu buộc phải mở ra sau khi bị đối phương nhấp vào nhiều lần. Chỉ là trên giường hắn nói chuyện bậy bạ mà thôi… Ai cũng nghĩ là thật… Trần Dương không chịu được việc bị Vệ Hành trêu chọc, nhịn không được nói “Ừ” một tiếng.
Cậu gần như có thể cảm nhận được nhịp tim của Alpha đột nhiên trở nên khác thường. Động tác của hắn đột nhiên tăng tốc, ép Beta vào tường và làm cậu rất thô bạo. Lỗ hậu yếu ớt bị dương vật liên tục đâm vào, Trần Dương cảm thấy thắt lưng đau như bị lên men, toàn thân gần như bị xuyên thủng. Và sâu bên trong cơ thể, dường như có thứ gì đó đang chảy ra…
“Xin lỗi… Tôi không thể dành nhiều thời gian cho cậu trong khoảng thời gian này… ” Alpha thở hồng hộc, một bên chậm rãi đâm sâu vào bên trong vách ruột mềm mại của Beta.
Không sao, Trần Dương nhủ thầm trong lòng.
Cơ thể của Alpha nóng bỏng và khỏe khoắn, cơ ngực dày của hắn rộng khiến đối phương cảm thấy rất an toàn. Bởi vì sữa tắm rất trơn trượt, nên Trần Dương cố gắng nắm lấy mấy lần nhưng không bắt được, Vệ Hành bóp thật chặt mông cậu. Mà Trần Dương lại có cảm giác như sắp bị nhiệt độ trên cơ thể Vệ Hành đốt cháy. Xương quai xanh của cậu liên tục bị đối phương mút liếm, để lại những túi vết đỏ ướt át quyến rũ. Có lẽ sương mù quá dày và mắt cậu bắt đầu ươn ướt. Trần Dương nghe thấy trong phòng tắm phảng phất có tiếng một người đàn ông rên rỉ, bị làm tình đến mức không nhịn được mà cầu xin, xa lạ đến mức sau đó cậu mới nhận ra đó là tiếng của mình. Và mỗi lần điều này xảy ra, Alpha lại trở nên vô cùng phấn khích.
Niềm đam mê của Alpha với khoang sinh sản của đối phương là bản năng bẩm sinh.
Phần thân trên của hai người cách nhau một khoảng. Ngón tay kéo mặt Trần Dương qua, đặt bên khóe môi rồi nhét vào trong miệng, từng chút bị liếm láp, bắt chước động tác giao hợp, ánh mắt Alpha tức giận đầy vẻ khiêu khích. Mà bộ phận sinh dục được đưa vào cơ thể Beta đã ngừng di chuyển, nó ngàng càng nảy lên, sưng tấy và và căng tràn đến khó chịu. Quy đầu ướt đẫm, thô cứng chạm mạnh vào lối vào mỏng manh của khoang sinh sản, như thể hắn đang làm nũng liên tục gõ vào cánh cửa nhỏ một cách điệu nghệ.
“Không được… A…” Trần Dương ngẩng cổ lên nhưng lại bị cánh tay bị Vệ Hành hung hăng siết chặt, căn bản là cậu không thể chạy thoát.
Luôn là như vậy, rõ ràng cậu là Beta, sẽ không bị đánh dấu, nhưng sao hắn phải cưỡng ép nhét dương vật vào trong khoang sinh sản của mình…
Phần trong cùng của cơ thể lại được mở ra, cảm xấu hổ chảy khắp cơ thể như nước tràn con đập. Trần Dương nhìn thấy mình không biết xấu hổ dang hai chân ra, bộ phận sinh dục của Alpha đang ra vào trong cơ thể một cách công khai. Dường như trong huyết quản cậu cũng hòa với hơi thở của Vệ Hành. Cậu còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng vừa mở miệng đã nghe thấy một tiếng rên rỉ đói khát khó nhịn, âm thanh duy nhất còn sót lại trong tai cậu chỉ là tiếng da thịt va vào nhau.
Coi như là trả lại nhân tình thế thái cho hắn đi…
Khoang sinh sản chật hẹp bị Alpha chịch mạnh đến mức phải mở ra, từng đợt đau nhức chạy khắp cơ thể Trần Dương. Cậu có cảm giác như mình vừa biến thành một chiếc bao cao su bằng thịt mà bao chặt lấy dương vật của Alpha. Mà động tác của Vệ Hành càng ngày càng không thể khống chế.
“Mẹ nó… tôi phải chịch chết con đĩ nhỏ dâm đãng này…”
Động tác của hắn càng lúc càng nhanh, khoái cảm tích tụ đạt tới trình độ áp đảo, trước mắt cậu lóe lên một luồng ánh sáng trắng, Trần Dương đột nhiên ưỡn cong người, cơ bắp của cậu siết chặt lại, đồng thời Alpha cũng bắn ra. Sau vài giây đỉnh điểm của khoái cực tham lam cắn nuốt cũng chịu lùi xuống, cơ thể Beta như mất hết sức lực trượt dài theo dòng tinh dịch ấm nóng ở bên trong. Một dòng nước dâm đãng chảy ra từ lỗ sau đổ trực tiếp vào dương vật của Alpha.
“Cậu lên đỉnh rồi…” Vệ Hành hôn lên gương mặt đỏ bừng của Trần Dương.
Hơi thở của Trần Dương hỗn loạn, đến cả việc hô hấp cũng gấp gáp không đều, cậu dựa đầu vào vai Vệ Hành. Tinh dịch đậm đặc của Alpha đọng lại sâu trong cơ thể khiến cậu ngửi thấy mùi Vệ Hành từ trong ra ngoài. Đỉnh dương vật bị kẹt ở lối vào đường sinh dục, chỉ một cử động nhỏ nhất cũng khiến toàn bộ khoang bên trong nhạy cảm của cậu run lên, như thể cậu có thể nhớ lại cảm giác tê dại xuyên thấu xương tủy bất cứ lúc nào.
“Thoải mái không?” Vệ Hành nói, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Beta.
“Chờ tôi làm xong việc này… Tôi sẽ có thời gian… Sau đó… Tôi sẽ cho cái miệng nhỏ cần được làm tình của cậu ăn no, và chịch nát cái lỗ nhỏ dâm đãng của cậu cho đến khi cậu ngoan ngoãn nằm trên giường mệt đến mức không dậy nổi…”
Không biết từ khi nào, chiến trường được chuyển đến giường. Một chiếc khăn tắm lớn quấn lấy thân thể hai người, vết nước loang khắp từ phòng tắm đến trong phòng. Gương mặt Vệ Hành rất sáng sủa, hắn mỉm cười sờ mặt cậu. Vệ Hành lúc mới trở về còn có chút mệt mỏi, nhưng hiện tại, hắn lại bị mắc kẹt trong loại dịu dàng thân mật này——
Trước đây cậu cũng từng bị rung động, nhưng may mắn thay, cậu không còn phiền muộn nữa.
Ngoài cửa, hai anh em họ Sở được cử đi đón cậu đã đợi sẵn, họ hưng phấn đưa cậu đi bắt đầu cuộc sống mới. Bắt tay từng người bạn đã ở bên cậu khoảng thời gian vừa qua và nói lời tạm biệt, trả lại tất cả đồ đạc về vị trí ban đầu, tạm biệt quá khứ và tiến đến một hành tinh mới.
Chỉ cần nghĩ về nó như một quyển sách, lật qua trang này sẽ là một chương mới.
——————————-
Tác giả: Cẩu huyết thật tuyệthehe