Thế Thân Beta - Chương 30
Chương 30: Về nhà
Trung tướng Vệ Lam vốn đóng quân ở tiền tuyến để chống lại cuộc xâm lược của Trùng tộc, sau khi chiến tranh kết thúc liền trở về Tinh Đế để báo cáo nhiệm vụ. Ngoài ra còn một số vấn đề quân sự cần sắp xếp và bàn giao, thăm hỏi đồng nghiệp và bạn bè thân thiết, và mấy đứa con phiền phức ở nhà cũng cần được bà giải quyết.
Các anh chị em của Vệ Hành đều đã trưởng thành lập gia đình, còn đứa em trai duy nhất của hắn thì đang bò trên mặt đất, cho nên cái gọi là an tâm chỉ có Vệ Hành tự nghĩ mà thôi. Ba ba của Vệ Hành, Tống Từ, là nhạc trưởng buổi hòa nhạc của dàn nhạc Giao hưởng âm nhạc cổ điển ở Tử Vi, ông luôn tin tưởng vào việc nuôi dạy con cái là để chúng lớn lên theo ý muốn, thậm chí ông còn phớt lờ những gì Vệ Hành làm.
“Chờ đã, từ từ! Ai có thể nói cho con biết không! Ở đâu chui ra một thằng nhóc này vậy!” Vì sao nó vừa bò trên sàn mà miệng vừa chảy nước miếng? Còn ôm đùi hắn bập bẹ gọi “Anh trai”??
“À, bé Tư, đây là em trai của con!” Ba ba của Vệ Hành là một Omega trung niên với tóc đen mắt xanh, nước da trắng nõn, thân hình của ông khá cân đối, có thể thấy được Vệ Hành thừa hưởng những ưu điểm từ ông.
“Không phải chứ, ba ba, hai người đều có tuổi rồi, sao còn có thể, sao càng già càng dẻo dai vậy?” Vệ Hành gần như suy sụp tinh thần, không ai nghĩ rằng hắn chỉ mới xa nhà mấy năm, khi về thì em trai hắn đã gần ba tuổi, thằng bé còn biết gọi hắn là “anh ơi”! Thậm chí hắn còn không biết ba ba mình có thai khi nào!
“À, chuyện này.” Ba ba Vệ Hành ngượng ngùng mỉm cười, “Thật ra mấy năm trước ba đã mang thai, nhưng lúc đó ba bận quá nên đã bàn bạc với Lam trước đem phôi trữ đông ở phòng thí nghiệm. Không phải mấy năm nay con đến Bắc Đẩu bảy sao? Ba ba thật sự cảm thấy rất cô đơn nên đưa bé Năm ra ngoài để mang thai.”
Cái gì! ! Trên đời còn có chuyện này sao! ? Vệ Hành kinh ngạc đến phát khóc vì đột nhiên mất đi thân phận con út trong nhà: “Sao không ai nói cho con một tiếng vậy?”
“Chúng ta có gửi bưu kiện cho con nha!” Ba ba Vệ Hành cười tủm tỉm nói, “Có hình bé Năm được một trăm ngày tuổi, rồi hình của thằng bé lên một tuổi, hình năm hai tuổi… Còn có đủ loại hình em con sắm vai nhiều nhân vật! Chẳng lẽ bé Tư không xem bưu kiện của Baba gửi sao?”
Ai mà biết được rằng những email trông đặc biệt giống quảng cáo của trung tâm sinh sản là của em trai hắn… Chúng đã được tự động mã hóa và cho vào thùng rác từ lâu rồi, phải không…
Vệ Hành nuốt lệ vào trong lòng, anh Ba đứng bên cạnh vui sướng khi người gặp họa cười ha hả: “Hahahahhaha… Trời cao đã chứng cho anh! Thằng Tư còn kiêu ngạo gì nữa? Từ nay về sau em sẽ phải đợi rồi! Không phải em trai của chúng ta là một Omega sao? Thế có nghĩa là thằng bé dễ thương hơn em nhiều, sao hả bé Tư?”
Đừng nói nữa, lúc này Vệ Hành đã cảm nhận được cảm giác của anh Ba.
Hầu như gia đình nào mà có đứa cuối thì sẽ là người được cưng chiều nhất. Anh cả là con trai trưởng thì luôn được coi trọng, chị hai là Omega duy nhất được mọi người cưng nhất nhà trước khi Vệ Hàm ra đời, hắn cách Vệ Hành một năm, từ đó coi như Vệ Hành là con út, vì vậy hắn thân là anh trai nên sẽ bị em út là Vệ Hành cưỡi trên đầu trên cổ. Hắn là một đứa con giữa đáng thương, bây giờ Vệ Hành sắp thất sủng, chuyện này như giải tỏa cơn tức giận của hắn suốt mấy năm qua!
Ba ba của Vệ Hành là một nghệ sĩ yêu thích sự lãng mạn, sau khi sinh được một cậu con trai Omega nhỏ, ông đã đặt con út lên hàng đầu. Cậu bé mũm mĩm hơn hai tuổi mỗi ngày mặc trang phục của các nhân vật trong các câu truyện cổ tích, ba ba Vệ Hành đã thiết kế cho con trai từ bảy đến tám trăm bộ quần áo. Trên đầu cậu nhóc chỉ có ít sợi tóc màu vàng, nhưng chúng cũng được cài nhiều loại hoa nhỏ, ngọc trai nhỏ và đá quý nhỏ, cậu bé giống như một tủ trưng bày trang sức di động. Bé Vệ Diễn đặc biệt rất hòa đồng thân thiện, bất kể bản thân mặc gì, phải chụp bao nhiêu ảnh hay xuất hiện ở đâu, em bé cũng sẽ chỉ cười ngốc nghếch, đôi mắt to tròn nheo lại thành một đường mỏng. Dù trong miệng bé chỉ có mấy hạt kê thôi cũng được thì cũng phải nhét nắm tay nhỏ nhắn đầy thịt của mình vào miệng.
Đứa bé thơm tho mềm mại dang rộng vòng tay để được người anh trai chưa từng gặp mặt ôm vào lòng, Vệ Hành rưng rưng nước mắt, trong ngực bị nhét một cái bánh bao sữa. Ba ba Vệ Hành nheo mắt cười, mở máy ảnh không ngừng chụp ảnh: “Đừng cử động! Đúng rồi là tư thế này! Dễ thương quá! Anh trai Alpha và em trai Omega vòng tay nhau rất hợp! Đúng rồi! Hai đứa mỉm cười nào…. Một, hai…. Ấy!!! Đừng che mặt em trai của con! Đúng rồi…Được rồi, chúng ta hãy thay đổi góc độ và phông nền để chụp thêm vài bức ảnh…”
“Đúng vậy, bé Tư, bởi vì con không có ở nhà nên baba đã dùng một phần phòng của con để làm phòng đựng quần áo và đồ chơi cho bé Năm, haha, con đừng để bụng nha…”
“…” Vệ Hành khóe miệng cười lạnh đến cứng ngắc.
Chị Hai hắn từ từ Thiên Cơ Tinh vội vã trở về, mới vào cửa đã nhìn thấy Vệ Hành, tính tình của Omega đặc biệt dễ xúc động, lúc nào cũng có thể rơi nước mắt: “Bé Tư… Không cần sợ… Chị đã nghe bên ngoài nói rồi! Lần này chị Hai có dẫn theo mười mấy bác sĩ khoa sinh sản từ Thiên Cơ tinh đến đây, bọn họ sẽ sớm kiểm tra cho em. Bất kể em mắc bệnh gì, bọn họ đều có thể chữa khỏi cho em!” Vệ Vi gả tới Triệu gia ở Thiên Cơ tinh, nhà chồng giàu của cô rất giàu có. Vừa nghe tin mẹ sẽ về nhà và biết chuyện đau lòng của em Tư, thì cô liền xin nghỉ phép, đem chuyện chăm sóc nhan sắc quăng ra sau, mang thái độ vô cùng lo lắng mà trở lại Tử Vi.
Cảm ơn chị Hai… Dường như hình ảnh “người chồng bất lực” của hắn đã ăn sâu vào tiềm thức của mọi người…
Không bao lâu, dáng vẻ hạnh phúc và ấm áp của một gia đình trở nên yên tĩnh lại, bởi vì mẹ Vệ Lam bước vào, anh cả cũng đi theo sau.
Baba Vệ Hành giao bé Năm cho robot chăm sóc trẻ em để đưa bé đi ăn, rồi ngồi xuống bên cạnh Vệ Lam, cúi đầu nghiêm túc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rồi bắt đầu chế độ bình tĩnh và dịu dàng. Vệ Vi cũng không dám nói lớn tiếng mà chỉ biết cầm túi xách và kim cương của mình, cúi đầu ngồi xuống giống Baba, cô vuốt ve mái tóc dài màu xám bạc của bảo bối như đang đếm xem có bao nhiêu. Vệ Lam bước đến chiếc ghế giữa ngồi xuống, đồng thời chậm rãi cởi khuy măng sét của bà… Và Vệ Chính, anh vẫn như mọi khi đứng sau lưng mẹ mình. Anh chỉ dám nhìn lên trần nhà, không nhìn vào mắt ai, đặc biệt là Vệ Hành. Ồ, còn Vệ Hàm, người luôn bị phớt lờ… ngồi im lặng ở một bên, mỉm cười như không biết gì cả.
“Con vẫn còn mặt mũi trở về sao?” Vệ Lam nhẹ nhàng mà nói.
Vệ Hành “Phịch” không dám do dự mà quỳ xuống. Bởi vì hắn biết rằng khi thái độ của mẹ càng lạnh nhạt thì kết quả càng bi thảm.
“Mặt mũi của Vệ gia đều bị con dẹp hết.” Vệ Lam đặt khuy măng sét sang một bên.
Mái tóc màu xám bạc của nữ Alpha được cạo cực ngắn, đôi mắt bà hiện lên vẻ sắc bén mặc dù trên khuôn mặt đã có chút dấu vết của thời gian. Nhưng khí chất của một người đứng ở địa vị cao lâu năm, kinh nghiệm chiến đấu trong chiến trường đẫm máu không phải là thứ mà một Alpha trẻ tuổi như Vệ Hành có thể sánh bằng. Vì vậy, ngay khi Vệ Lam bước vào, mùi pheromone ngột ngạt ập đến khiến mọi người trong phòng im lặng, không ai dám nói giúp Vệ Hành một lời. Sự uy nghiêm của mẹ theo thời gian là ngọn núi không thể vượt qua trong lòng bao đứa con.
Baba cẩn thận cất khuy măng sét của người yêu, ông giúp bà tháo từng chiếc huân chương trên ngực và vai, rồi bóp chặt đôi vai cứng ngắc của bà. Alpha nữ có vẻ đã thả lỏng cơ thể và ngồi xuống ghế chính.
“Mẹ…” Trong lòng Vệ Hành lạnh lẽo, nhưng hắn vẫn căng da đầu nói: “Việc này cũng là vì mẹ. Hiện tại không phải mẹ đã thành công tiến vào Thượng viện sao? Dù sao mẹ vẫn là người trẻ nhất, Minh gia đã tự nguyện rời khỏi cuộc tranh đấu này…”
“À?”
“Đúng vậy, Minh gia cũng đang gặp khủng hoảng dư luận…”
“Bốppppp!” Trên mặt Vệ Hành hiện lên một vệt máu rõ ràng. Những vệt máu chảy từ đầu xuống ở đầy mặt, nóng bỏng. Vệ Hành ngậm miệng không dám nói.
Trong tay Vệ Lam cuộn một chiếc roi ngắn, đuôi roi màu vàng đen quấn quanh ngón tay út của bà. Trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh có một chiếc hộp gỗ, tất nhiên chiếc roi ngắn này vừa mới được bà lấy ra. Cây roi ngắn này là vật cổ, màu vàng đen là do một loại sinh vật thần kỳ nào đó đã tuyệt chủng kết hợp với dây kim loại, cho nên mỗi lần quất roi đều có ngạnh, lúc văng ra sẽ lấy đi một lớp máu thịt.
“Mẹ có cần con giúp để có được chỗ ngồi đó không?”
“Con làm việc này? Là mẹ dạy con đúng không? Thủ đoạn vừa dơ bẩn vừa hèn hạ, còn dám lấy công trạng khoe mẽ?” Vệ Lam cười lạnh.
“Con xin lỗi mẹ, con sai rồi.” Vệ Hành thành thật nhận sai.
“Biết thừa nhận sai lầm của mình là tốt. Con đã nghĩ đến cách đối phó với mẹ trước rồi phải không?” Nhưng suy cho cùng Vệ Lam vẫn không chấp nhận thủ đoạn của hắn.
“Con không dám.”
Khí chất của nữ Alpha cao đến mức khiến Vệ Hành biến thành một con chim cút nhỏ, hỏi gì đáp nấy.
“Tại sao con không xử lý Omega đó ngay từ đầu?”
“Giữ y lại có giá trị hơn.”
“Tại sao lại mất nhiều thời gian mới phát hiện ra chuyện này?”
“Vì thuốc.”
“Vì sao con muốn để chuyện này phanh phui trước làn sóng dư luận? Con quan tâm đến danh dự của mình sao?”
“Kết quả quan trọng hơn… Con không quan tâm đến danh tiếng.”
Vệ Lam hừ lạnh một tiếng, “Nói thật không?”
“Con nói thật.”
Một chiếc roi lại được rút ra, đáp chính xác vào vị trí vết sẹo ban đầu. Vệ Hành bị đánh vào một bên đầu, vết roi vốn đã sưng tấy, bây giờ trực tiếp bị xé toạc vết thương làm máu trào ra, khiến da thịt càng thêm đau đớn.
Baba Vệ Hành nhịn không được mà nói: “Đợi mấy năm nữa tin tức lắng xuống, sau đó ghép bé Tư với một Omega xuất thân từ một gia tộc tốt là được.”
“Có nghe Ba ba của con nói không?”
“Nghe rõ.”
Vệ Lam cân nhắc ngọn roi trong tay, chiếc roi vàng đen vừa chắc vừa nặng tay, bà đi tới trước mặt Vệ Hành.
“Còn Beta kia thì sao?”
“Không liên quan gì đến cậu ta.”
Lại một vết roi dài khác lập tức xuất hiện trên lưng Vệ Hành, lực mạnh đến mức khiến Vệ Hành ngã nhào xuống đất. Hắn chống tay xuống đất, một ít máu chảy từ đuôi roi xuống sàn nhà.
Baba Vệ Hành không dám nhìn nữa mà che mắt lại.
Vệ Lam cười lạnh. Một xấp ảnh bị ném xuống đất, Vệ Hành thấy toàn là hình bị chụp lén, có những tấm có hắn và Trần Dương hôn nhau trong nhà cách đây không lâu.
“Nói dối cũng trôi chảy quá đấy. Người đâu?”
Vệ Hành không nói gì.
Thấy hắn không có đáp lại, Vệ Lam: “Câm rồi à?”
Vệ Hàm đang xem náo nhiệt, cũng không nghĩ có chuyện gì to tát: “Em và người đó ở chung sao!”
“Những gì anh con nói có phải là sự thật không?”
Vệ Hành nắm chặt nắm tay, cúi đầu: “Đúng vậy.”
Vệ Lam khịt mũi một tiếng. Chiếc roi ngắn bị ném xuống đất, dính đầy máu tươi. Nhưng mỗi bước đi của nữ Alpha như chấn động người nghe.
“Con đã trưởng thành đến mức còn biết nói dối người nhà. Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Nhắc lại, điều đó thực sự không quan trọng sao?”
“Không quan trọng.”
…
Những đường roi như mưa rơi xuống lưng Vệ Hành, Vệ Hành lúc đầu còn có thể chịu đựng không dám rên thành tiếng, nhưng về sau hắn chỉ có thể dùng hết sức lực chống đỡ cơ thể để không thể bị quật ngã. Vì hắn biết rõ nếu bị đánh ngã thì mẹ hắn sẽ tức giận hơn. Một lúc sau, trên tấm lưng dày rộng của Alpha đã không còn nguyên vẹn vì bộ quần áo rách rưới thấm đẫm máu trên thân. Một mùi tanh tưởi lan tỏa trong không khí, bởi vì mỗi lần quất roi sẽ bay ra bọt máu và thịt.
Thể lực của nữ Alpha dường như không có giới hạn, mỗi chiếc roi của bà quất đều phát huy sức mạnh tối đa, mỗi động tác đều lập lại hệt như lần roi đầu tiên. Không sai một ly cũng không nhẹ một chút. Vệ Hành cắn chặt môi dưới, hắn biết mẹ muốn dạy cho mình một bài học, hắn nhất định phải ghi nhớ bài học này từ nhỏ. Nhà họ Vệ không bao giờ hối hận, họ làm chuyện gì cũng phải chịu trách nhiệm, không bao giờ hối hận và khuất phục. Tuy nhiên, hắn cũng phải hiểu rằng cái gì cũng có giá của nó, dù thắng hay thua thì cũng không thể hối hận.
Tiếng roi vút lên vang dội vào lòng người, như thể những đường roi sắp xẻ da cắt thịt. Vệ Hành cảm thấy linh hồn của mình sắp bay ra khỏi cơ thể, đó là vì hắn đau đến tê dại, lưng không còn cảm giác nữa… Hắn nuốt một ngụm nước miếng có mùi tanh, bên trong chắc chắn đã chảy máu. Nhưng ngay cả động tác nuốt cũng không thể giúp ích được gì, hậu quả là sẽ gây ra cảm giác đau nhói ở lưng. Vệ Hành biết mình không được ngất đi, bởi vì mẹ hắn nhất định sẽ lại đánh đến khi hắn tỉnh dậy, không ở chỗ này thì ở khác. Hắn cố gắng hết sức để chuyển hướng sự chú ý của mình và nghĩ ra điều gì đó để giải thoát bản thân khỏi sự tra tấn này. Hắn nghĩ đến Beta thành thật và ngốc nghếch kia, nếu không gặp hắn thì chắc chắn cậu sẽ bị người khác ức hiếp. Khi mẹ hắn đánh hắn như thế này và buộc hắn phải giải quyết mối quan hệ của hắn với Trần Dương, thì điều này cũng có nghĩa là bà đang hỏi hắn thật sự có ý định ở bên cạnh Beta này mãi không?
Đó không phải là khoảnh khắc bối rối hay cảm giác ham muốn nhất thời. Mà đó là quyết định của việc chịu trách nhiệm với đối phương suốt quãng đời còn lại. Trong thế giới này, nơi mùi hương và phản ứng sinh lý quyết định sự khởi đầu của mọi mối quan hệ thân mật, các mối quan hệ AO tỏ ra ổn định và vô vọng, cũng có những người cố gắng vượt qua xiềng xích của pheromone và lấy sự cộng hưởng của tâm hồn làm nền tảng để chung sống. Nhưng điều đó có đúng với con không, Vệ Hành?
Hắn cũng không biết, nhưng khi hắn phải lựa chọn giữa việc có nên tổn thương Trần Dương hay không, thì hắn lại không chút do dự bảo vệ cậu. Có lẽ đây là tính chiếm hữu biến thái của Alpha, dù có đau đớn ra sao cũng chỉ do chính mình gây ra. Có lẽ từ lần đầu tiên tiếp xúc hắn nhìn thấy sự buồn bã và tuyệt vọng của người đó trong bóng tối trên Ngọc Hành Tinh. Mỗi ngày sau đó, khi đối mặt với người vợ Omega trên danh nghĩa của mình, trước sau hắn luôn cảm thấy xa lạ khó nói, nhưng sau khi biết người mình luôn thân thiết với mình là Trần Dương, sự xa lạ này đã biến mất.
Nếu người mà hắn được ghép đôi lúc đầu là Trần Dương thì mọi chuyện có lẽ đã tốt. Người mà hắn muốn dịu dàng đối xử chính là người suốt ngày thờ ơ và ghê tởm hắn. Nhưng nếu không nhìn thấy sự chịu đựng đau đớn của đối phương trong bóng tối thì làm sao hắn bắt đầu tò mò.
Vì tò mò nên hắn lại bắt đầu sa vào vực sâu. Hắn không biết cảm giác ấy sinh ra tình dục hay tình yêu sinh ra ham muốn, hắn cũng từng tự hỏi bản thân. Nhưng mỗi khi nhìn thấy tấm lưng trần và tính cách quật cường của Beta, hắn cũng tự hỏi liệu sự kiên nhẫn, chịu đựng nỗi đau cho người khác này có phải do chính mình gây ra hay không; nếu vì một chút dịu dàng mà cho đi tất cả những gì hắn có, liệu cậu có thể yêu thương hắn như người nhà không?
Và lúc hắn bắt đầu nghĩ về cảm xúc của đối phương, hay bắt đầu lo lắng về niềm vui và tâm sự của cậu thì lúc ấy hắn đã biết mình xong rồi.
Ngay khi mẹ hắn dừng lại, Vệ Hành liền ngất đi. Trong bóng tối, hắn nhìn thấy đôi mắt Baba đã đẫm lệ. Hàng chục bác sĩ do chị hai mang đến cuối cùng cũng được sử dụng. Khoảnh khắc cơ thể hắn tiếp xúc với chiếc giường, mọi cảm giác sau lưng hắn chợt trỗi dậy, da thịt nóng rát như bị xăng đốt. Nhưng một giây trước khi chìm vào giấc ngủ sâu, hắn chỉ nghĩ đến một câu:
“Đừng rời đi… đừng rời đi! Đợi tôi quay lại!”
——————————-