Thế Thân Beta - Chương 29
Chương 29: Trò cười ( mới )
Vệ Hành vừa ra khỏi quân khu đã bị một đám phóng viên bắt lại.
Vệ Hành ngẩng đầu nhìn vị trí của mình đang bị chặn, chính là ngoài phạm vi cảnh báo của quân đội, là nơi mà mọi người qua lại. Trong vòng chưa đến mười phút, chiếc máy bay của hắn được bao vây bởi rất nhiều người, điều này sẽ gây chú ý trên các phương tiện truyền thông lớn.
Vệ Hành bất đắc dĩ bước ra khỏi máy bay, kéo thấp vành mũ xuống. Nhưng hiện tại tâm tình của hắn đang không vui, sắc mặt u ám đến âm trầm. Không ai muốn trốn khỏi chỗ làm thì lại bị các phương tiện truyền thông lớn nhỏ chặn lại, dù có phản ứng thế nào cũng sẽ bị cường điệu hóa, chuyện này càng khiến tâm trạng của kẻ nào đó dễ chịu hơn.
Một chiếc micro được đưa tới trước mắt Vệ Hành, suýt chút nữa thì chọc thẳng vào mặt hắn. Đầu tiên hắn nhìn thoáng qua nơi làm việc và vẻ ngoài của phóng viên trẻ, hắn âm thầm thấy ác cảm, sau đó chậm rãi nói.
Mặt phóng viên đỏ lên vì phấn khích: “Thiếu tá Vệ Hành! Xin hỏi những lời vợ ngài là Trần Linh, nói trước tòa gần đây có phải là sự thật không!?”
“Đúng vậy.” Vệ Hành nhàn nhạt mở miệng.
“WOW——” dư luận ồ lên. Cái kia phóng viên vội vàng hỏi tiếp: “Nói cách khác, ngài cũng biết chuyện này sao!? Khi biết vợ mình không chung thủy, ngài cảm thấy thế nào…”
Phóng viên còn chưa kịp hỏi xong thì đã bị một phóng viên khác chen vào. Phóng viên mới đưa chiếc micro lớn hơn cho Vệ Hành, khiến hắn càng không vui: “Xin hỏi thiếu tá Vệ Hành! Lần đầu tiên ngài biết chuyện này là khi nào? Nghe đồn vợ ngài bị cưỡng hiếp, ngài nghĩ sao về việc tước đoạt nhân quyền của vợ và tống y vào tù? Ngài không sợ y gặp nguy hiểm sao!”
Vệ Hành nhìn thẳng vào ống kính, hắn mặc quân phục, ánh mắt nghiêm túc rất có thần, khiến người ta có ấn tượng về một người quân nhân nghiêm nghị và cương trực. Hắn nói với các phóng viên và các phương tiện truyền thông phỏng vấn: “Tôi tin rằng luật pháp và tòa án tối cao của chúng ta rất công bằng và sẽ không bắt những người vô tội chịu tội, cũng như không để những người có tội trốn thoát. Ở đây, tôi ủng hộ việc bào chữa cho những hành động của Trần Linh tiên sinh.”
“Tôi cũng xin tất cả những công dân của đế quốc, những người còn lương tâm và công lý trong lòng hãy đưa ra những phán xét công bằng khi đối mặt với sự thật.” Cảnh tượng một vị quân nhân của đế quốc trong bộ quân phục, với khuôn mặt cương nghị và ngay thẳng, đối mặt với camera với giọng điệu mạnh mẽ này nhanh chóng được phát sóng, khi nhắc đến các cơ quan truyền thông lớn của Thất Tinh và Nam Đẩu mọi người không khỏi cảm thấy hài lòng về họ. Tuy nhiên, câu hỏi tiếp theo của một phóng viên khác gần như đã phá vỡ hình ảnh đứng đắn và lý trí của Vệ Hành.
Một phóng viên báo lá cải không biết từ đâu đến giơ cao micro, chen lấn từ phía sau đám đông tiến lên phía trước, hét lên: “Thiếu tá Vệ! Ngài có thể giải thích người còn lại trong bức ảnh được lan truyền trên mạng là ai không?! Đối phương có thật là anh trai của vợ ngài à? Chẳng lẽ vì ngài đang ngoại tình với anh trai Beta của vợ mà ngài muốn tống vợ mình vào tù. Sau đó lại ép y ra tòa để bào chữa cho mình sao?!”
Sắc mặt Vệ Hành tối sầm lại, tức giận muốn giết người, đẩy đám đông chật chội sang một bên, quay trở lại xe của mình. Phóng viên bất đắc dĩ lại tiếp tục hỏi: “Thiếu tá Vệ! Nghe đồn vợ ngài chủ động đưa anh trai của y lên giường thay thế mình, nên ngài đã nhắm mắt làm ngơ cho bị họ lừa dối, sự thật là vậy sao…”
Vệ Hành không nhịn được nữa, vị phóng viên kia vẫn còn đang lải nhải nói: “Ngài thật sự không phát hiện ra chân tướng bởi vì nhầm Beta với Omega sao…” Vệ Hành đóng sầm cửa sổ xe lại, để lại một câu: “Tôi không quen Trần Dương nên không biết anh đang nói cái gì!” Sau đó hắn chen lấn khỏi đám đông đông đúc trên máy bay của mình và bỏ đi.
“Chó thật chứ!” Vệ Hành đập mạnh vào bảng điều khiển, nhưng đài truyền hình trong xe vẫn đang phát tin tức, khiến hắn phải tắt phát sóng. “Đây là mấy câu phỏng vấn gì vậy?!” Vệ Hành mắng. Tại sao lại có nhiều kẻ ác thích bàn tán chuyện riêng tư của người khác như vậy? Nhưng những câu hỏi hắn hỏi đều khiến thiếu tá Vệ Hành cảm thấy sâu sắc. Vệ Hành tìm mọi cách hạ thấp vai trò của Trần Dương trong chuyện này, ngăn cản hắn biết tin tức trên mạng, nhưng có người lại muốn gây sự chú ý cho hắn! Nhưng Vệ Hành rất tức giận.
Vệ Hành cau mày, nghĩ hắn còn muốn hỏi lão Triệu, nhóc Trần Dương ở bên đó bây giờ có ngoan hay không, hắn không thể để lửa ở sân sau tàn lụi ở đây được. Ngay lúc Vệ Hành đang định bấm liên lạc thì lại có một yêu cầu liên lạc khác bất ngờ được gửi đến, hắn vô tình kết nối được.
Vệ Hành nheo mắt lại, nhìn thấy một người quen mà hắn có quan hệ bình thường, trước đây từng chơi với hắn mấy lần, đều là thế hệ thứ hai của Đế Tinh. Hình ảnh ba chiều hiển thị phần thân trên của người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong cabin, khi nhìn thấy Vệ Hành, hắn cười tà ác:
“Vệ thiếu, đã lâu không gặp?”
“Có chuyện gì thế Tưởng Chương.” Vệ Hành điều khiển máy bay đi một vòng lớn.
“Còn có thể là có chuyện gì?” Tưởng Chương cười một chút, nói: “Hiện tại Vệ thiếu gia chính là người tiếng Thất tinh, tôi tới đây chỉ muốn tới xin tiếng thơm của cậu mà thôi.”
Trong lòng Vệ Hành chợt trầm xuống, hắn cũng biết những người bạn xấu này sẽ không làm được điều gì tốt cho hắn. Chỉ nghe Tương Chương nói: “Người anh em, đừng buồn quá. Loại Omega lẳng lơ như vậy cậu quan tâm đến nó làm gì? Sao nó dám cắm sừng lên đầu Alpha. Ra đây, chúng ta ngồi xuống cùng nhau trò chuyện, tôi sẽ giới thiệu cho cậu mấy em vừa dâm vừa ngoan, còn biết làm nũng.”
“Cảm ơn anh.” Vệ Hành nói.
“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa! Trong Đế Tinh mọi người đều biết chuyện của Vệ thiếu gia, ai cũng thương hại cậu! Nói thế nào, muốn cuộc sống không bị trở ngại thì phải chịu khó có chút cỏ xanh mọc trên đầu. Nhưng tôi không biết rằng Vệ thiếu gia giỏi như vậy, lần sau nhất định tôi sẽ tìm một số Beta có dáng đẹp cho cậu!”
Vệ Hành lập tức tắt liên lạc. Sau đó, mọi người lần lượt đến hỏi thăm, hoặc lấy danh nghĩa quan tâm hoặc ẩn ý giễu cợt, vì bị ảnh hưởng của chuyện này, Vệ Hành quả thực đã trở thành trò cười cho cả Đế Tinh.
Vệ Hành nghĩ tới những người trước đây hắn từng gặp ở tổng bộ quân đội, cũng không hề liếc mắt nhìn hắn. Suy cho cùng thì ai cũng thích đọc tin đồn về một Alpha có một người vợ tồi. Danh tiếng của hắn hiện tại có thể coi là mất uy tín, nhưng trước khi để Trần Linh vạch trần chuyện này, hắn đã từng nghĩ đến hậu quả sẽ như vậy, vẫn còn trong khả năng chịu đựng của mình.
Chúng ta không nên sợ áp lực từ bên ngoài, mà điều khó giải quyết chính là những thắc mắc của những người xung quanh. Vệ Hành bắt đầu khó chịu khi nghĩ đến việc phải giải thích thế nào với bạn bè thân thiết, đặc biệt là làm thế nào để giải thích với gia đình mình…
Mặc dù Vệ Hành đã từ chối tiếp nhận hầu hết mọi liên lạc, nhưng hắn nhất định phải gặp một người, đó chính là Triệu Xung. Bởi vì Triệu Xung không chỉ quen hắn, còn quen cả Trần Dương. Triệu Xung đã chờ rất lâu để thẩm vấn Vệ Hành, lập tức gọi hắn ra.
“Điên rồi… điên hết rồi” Triệu Xung không nói nên lời, anh đã rất sốc trước những gì mình nhìn thấy trên TV và chỉ có thể nói “Bội phục”. Và khi một trong những nhân vật chính của tin đồn là người bạn thân của anh, anh liền cảm thấy mọi chuyện thật vi diệu.
“Quên đi… Nói cho tôi biết, những gì họ nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật?”
Vệ Hành suy nghĩ, nói: “Phần lớn đều là sự thật, ngoại trừ việc bỏ một phần.”
Điều này đã quá khủng khiếp, được rồi! Triệu Xung thực sự bị thuyết phục, cảm giác như đầu óc mình bị quá tải bởi vì tiếp nhận nhiều thông tin!
“Vậy Trần Linh… Quên đi, tôi không tin chú là người tốt như vậy! Nói trắng ra, không ai có thể nhìn thấy chú khoanh tay trong áo, sao lại làm mọi chuyện ầm ĩ như vậy? Giết một ngàn kẻ địch mà tổn hại đến tám trăm!?”
“Gậy ông đập lưng ông thôi.” Vệ Hành không cần nghĩ ngợi, nói: “Dù sao Minh gia cũng đã không hài lòng với chúng ta mấy ngày nay, đối với Đế Tinh đã có tin đồn từ lâu. Không phải bọn họ là người bắt đầu vấn đề này trước sao?”
Họ không ngờ hắn lại vô liêm sỉ và coi thường những quy tắc bất thành văn của vòng tuần hoàn!
Triệu Xung sốt ruột: “Nhà chú cho phép chú làm như vậy sao? Sau này không muốn được ghép đôi nữa à? Chú có biết bên ngoài đồn đãi như thế nào không?”
“Chỉ là chuyện riêng tư thôi, không liên quan tới năng lực cá nhân.”
“Điên rồi, điên hết rồi ——” Triệu Xung nắm tóc, “Tôi không hiểu các người đang nghĩ gì nữa.”
Vệ Hành thấy bạn tốt cứ như lo lắng như vậy, nói: “Tôi sẽ nói với đại ca ở nhà… Hơn nữa, tôi không còn hứng thú với Omega kia.”
Sự khác biệt giữa một Alpha nói rằng hắn không hứng thú với Omega và công khai coi mình là người bất lực thì có nghĩa là gì?
Tóc Triệu Xung gần như bị chính anh giật ra khỏi da đầu, anh đột nhiên hiểu ra cái gì, nói: “Vậy chú với Trần Dương…”
Vệ Hành chém đinh chặt sắt mà nói: “Tôi với cậu ta không có quan hệ gì.”
“…”
“Nếu không phải cậu ta vẫn có chút hữu dụng, tôi cũng sẽ không để cậu ta ở chỗ này.”
“Trần Dương… em ấy…” Triệu Xung nhịn không được nói.
“Bọn họ là cá mè một lứa, là anh em ruột thịt, sao có thể không liên quan?” Vệ Hành quay mặt qua chỗ khác, làm như không muốn nhiều lời.
Triệu Xung không biết nói gì.
“Chuyện này đừng nói nữa! Anh cũng phải bảo trọng người của anh đi! Trong khoảng thời gian này, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người lạ lén lút ở bên ngoài rình trộm, tôi không muốn ở đây xảy ra chuyện gì, quấy rầy chuyện quan trọng của tôi!” Vệ Hành lạnh nhạt nói.
Hắn nói cái gì… Triệu Xung biết Vệ Hành không có nghĩa vụ, cũng không có không cần thiết thông cảm, vì tình bạn qua bao năm tháng với Vệ Hành và mối quan hệ tốt với Trần Dương trong khoảng thời gian này tựa hồ tựa hồ bị đặt ở hai đầu… Triệu Xung nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không quan tâm chú làm gì, cũng không muốn biết! Nhưng tôi sẽ không bao giờ nói bậy, bao gồm cả nhân viên của tôi!”
“Cảm ơn… Có thể tôi sẽ hơi bận trong thời gian này, vì vậy hãy giữ sức khỏe và tôi sẽ đãi chú bữa tối vào lần sau..”
Về phần Beta… Vệ Hành không có ý định để cho Trần Dương biết chuyện này, nếu Trần Dương biết được, có lẽ cậu sẽ gặp rắc rối. Tuy rằng hắn không thể nắm chắc Beta trong tay nhưng tạm thời vẫn không thể cho cậu biết về những gì Trần Linh đã làm. Bởi vì cho dù Trần Linh có thành công hay thất bại, hắn cũng sẽ không để y xuất hiện trước mặt Trần Dương ở nơi Đế Tinh này nữa… Vì lý do này, hắn thậm chí còn giấu Triệu Xung, không cho anh biết về mối quan hệ của hắn với Trần Dương.
Một trong những nguyên nhân chính là hắn vẫn chưa phân rõ ràng quan hệ với Trần Linh, thì Trần Dương đi cùng hắn cũng sẽ không mất đi chút danh tiếng nào; thứ hai, kỳ thật trong sâu thẳm nội tâm Vệ Hành, hắn cũng không hoàn toàn chắc chắn về suy nghĩ của Beta. . .
Sau khi an ủi người bạn cũ, còn có một cuộc khủng hoảng khác nghiêm trọng hơn cần được giải quyết.
Anh cả của Vệ Hành là Vệ Trưng đã gửi tin nhắn, nhưng anh chỉ nói một câu đơn giản: “Tiểu tứ, ngày kia mẹ sẽ về nhà, em nhớ trở về đúng giờ.”
Đối với chuyện mẹ bị gọi về, Vệ Hành không có cách nào để từ chối.
——————————-