Thế Thân Beta - Chương 27
Chương 27: Phụ đạo
“Cậu đến đây làm gì?”
Đêm đã khuya, Trần Dương không nghĩ lúc này Alpha lại trở về. Màn hình lớn hiển thị tám cạnh sắp xếp từ trên xuống tỏa ra ánh sáng xanh lục, chiếm đầy các công thức và con số trên đó không ngừng thay đổi. Chiếc bàn rộng ít nhất hai mét, chất đầy sách vở, tài liệu và giấy nháp. Xuất phát từ việc tôn trọng truyền thống văn hóa và nhu cầu rèn luyện kỹ năng sử dụng chữ viết bằng tay, ngay cả trong thế giới số hóa hoàn toàn ngày nay, việc rèn luyện kỹ năng tính toán thủ công vẫn rất cần thiết.
“Không có gì.” Trần Dương nói.
“Không làm gì? Cậu tưởng tôi bị mù à?”
Một chiếc áo khoác bị ném xuống đất, Alpha ngã gục vào người Trần Dương như một con gấu lớn, vốn dĩ trước đây bàn làm việc chỉ có một chiếc ghế lớn, sau khi Trần Dương phản đối thì đã được thay thế bằng hai chiếc ghế, nên bọn họ chỉ có thể dán sát vào nhau. Một mùi rượu thoang thoảng bay vào mũi Trần Dương, Vệ Hành vươn tay ra, cầm lấy một số bản thảo, Trần Dương không thể tiếp tục làm việc nữa. Vệ Hành tựa vào vai cậu nói: “Đừng làm ồn, tôi muốn đi ngủ.”
Trần Dương: “…”
Cũng không xem ai vừa mới trở về… Trong khoảng thời gian này hình như Vệ Hành rất bận rộn, hắn thường xuyên biến mất không thấy bóng dáng hoặc trở về rất muộn.
Trần Dương cố gắng di chuyển, cứu lấy mấy mảnh giấy trong tay Vệ Hành, nào ngờ đâu chiếc bút điện tử trong tay cậu đột nhiên bị hắn giật mất. “Việc đơn giản như vậy cậu không biết làm sao?” Từ tay Trần Dương, Alpha nhanh chóng viết ra một danh sách dài các công thức và con số trên tờ giấy nháp, nguệch ngoạc nhưng đầy uy lực, đan xen và hội tụ đến điểm nhỏ cuối cùng.
“Nhìn có hiểu không?” Vệ Hành ném cây bút đi, sau đó nắm chặt hai tay Trần Dương.
Trần Dương thật sự không còn gì để nói, đối với hành vi thỉnh thoảng lộ diện tài nghệ của Vệ Hành, cậu chỉ coi đó là hội chứng khoe khoang của giới tính Alpha. Do thường xuyên ở gần, Trần Dương đã dần dần quen, thậm chí quen với mùi pheromone của Alpha luôn khiến người ta lo lắng.
Trần Dương nhìn theo từng chữ viết của Vệ Hành mà đọc cẩn thận, may mắn là phần tính toán của Vệ Hành tuy có hơi lộn xộn nhưng cũng không quá khó nhìn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ rút gọn phép tính, Trần Dương cần phải dừng lại suy nghĩ một chút để bắt kịp dòng suy nghĩ của hắn. Vệ Hành thiếu kiên nhẫn, rất nhanh liền chịu không nổi nữa.
“Bằng cách này… dựa trên định luật liên sao thứ bảy của Holmes và định luật Spotcha… lật sơ đồ này lại… kết hợp chúng với kiến thức về địa lý hành tinh và các mùa bão giữa các vì sao thì chúng ta có thể tính được kết quả này… Cậu hiểu không? Hiểu chưa?”
“Nhưng mà, vì mâu thuẫn của giao điểm không gian này có thể nhìn ngược lại…”
“Bởi vì đây là một cái bẫy, dùng thủ thuật che mắt… Tất cả các bản đồ sao đều không có phương hướng cố định… Chỉ cần thay đổi góc độ, hình dạng, vị trí và kích thước của thiên hà sẽ thay đổi…”
“Thì ra là kiểu này…”
“Thấy tôi giỏi không?” Vệ Hành cười, lông mày cong cong, cái đuôi hắn gần như dựng lên trời, đột nhiên ôm lấy vai Trần Dương, nhỏ giọng nói vào tai cậu: “Cậu không có cơ hội đâu, người hâm mộ tôi xếp hàng đã từ Đông sang Tây, tất nhiên cậu còn không thể mua vé để gặp tôi.”
“Nhưng nếu cậu ngoan ngoãn đưa cho tôi cái này… như vậy… tôi sẽ cân nhắc đến việc cho cậu một cơ hội…” Alpha vừa nói, bàn tay hư hỏng của hắn bắt đầu chạm vào eo của Trần Dương sờ qua vuốt lại.
“…” Trần Dương mặc kệ hắn.
Cậu tìm lại chiếc bút điện tử, tiếp tục tính toán theo lối suy nghĩ của Vệ Hành vì trên giấy còn có rất nhiều công thức. Thời gian quá lâu, cậu cần phải bổ sung rất nhiều kiến thức nên sẽ có chút khó khăn cần nỗ lực tìm hiểu. Sau khi tính toán xong, cậu thường có cảm giác tường tận sâu sắc, hiểu biết của cậu về máy móc cũng tiến thêm một bước. Cuối cùng, sau khi tính ra kết quả chính xác, hiếm khi Trần Dương mỉm cười cong môi lên một chút, nói: “Thật như vậy sao…”
Nhưng hình như không có âm thanh nào đáp lại? Trần Dương hơi nghiêng đầu thì thấy Vệ Hành đã dựa vào vai cậu ngủ rồi.
Chiếc áo khoác quân phục gọn gàng bị vò nát ném xuống đất, bị một nửa dấu giày dẫm lên. Hai ba chiếc nút áo sơ mi của hắn bị cởi ra để lộ phần ngực. Alpha dựa vào vai cậu nhắm mắt lại, khi hắn quay đầu lại Trần Dương liền có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt hắn. Giống như một con hổ hung dữ, sau khi ăn no liền lăn ra ngủ.
Đối với Vệ Hành, Trần Dương vĩnh viễn không thể nhìn rõ hắn. Hắn đã trải qua đủ loại kiểu thống trị, áp bức và sỉ nhục của Alpha này, đồng thời cậu cũng cảm thấy kẻ độc ác này còn có một mặt bao dung và hiền lành. Cảm xúc phức tạp như vậy khiến Trần Dương không khỏi nổi lên hận ý đối với hắn, nhưng đồng thời cũng không khỏi nghi ngờ chính mình. Vệ Hành cũng giúp cậu, cậu không thể giả vờ không nhìn thấy… Có lẽ mình đang nuôi chó, cũng cần cho hắn một ít thịt xương… Trần Dương tự an ủi bản thân. Nghĩ như vậy, sự bất an trong lòng cậu đã biến mất rất nhiều, đến khi cây bút trong tay rớt xuống, Beta mới biết mình đang làm gì.
Vệ Hành tỉnh dậy, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tay Trần Dương dừng lại ở giữa không trung, nhưng cậu vẫn bình tĩnh mà chớp chớp mắt, nói: “Anh nặng quá.”
“Đè chết tôi.”
“Cậu chê tôi nặng sao!?” Hắn đột nhiên kéo Trần Dương từ trên ghế đứng lên, ném cậu lên trên chiếc giường nhỏ, toàn thân đè Vệ Hành lên cậu, ôm tới ôm lui khiến Trần Dương khó chịu muốn tìm cách thoát khỏi lồng ngực rộng của Alpha. Nhưng Vệ Hành chỉ trấn cậu được một lúc rồi lại ngủ thiếp đi.
Đồ hổ giấy.
Trần Dương và Trần Linh là anh em cùng nhau lớn nên ít nhiều cũng có điểm chung, ví dụ như điểm to gan lớn mật. Lúc này, ở chóp mũi Alpha đã bị người nào đó dùng mực tô đen, giống như một dấu chấm trông thật lố bịch, nhưng cứ như vậy Vệ Hành ngủ ngon mà không phát giác.
Con đường đấu tranh lại chính sách tàn bạo của Vệ Hành đã thất bại, cũng bởi vì Huyền Vũ nên cậu có muốn trốn chạy cũng không bỏ được, nhưng ngoài ra… Vẫn có thể làm chút gì để xoa dịu nội tâm? Việc kết nối thông tin của Trần Dương với thế giới bên ngoài luôn bị Vệ Hành theo dõi, nên cậu chỉ còn biết ngày đêm đắm chìm trong sách vở, thỉnh thoảng bị Alpha chế nhạo về chỉ số IQ, ngay cả tin tức cũng không được đọc. Cậu cảm thấy mình sắp mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Các tù nhân cũng không như thế này… Một người nhỏ bé thuộc tầng lớp lao động, ban ngày làm việc chăm chỉ và học tập vào ban đêm, dùng chút sức mình chống lại bọn tư bản…
*
Ngày hôm sau, Vệ Hành rời giường đi rửa mặt liền phát hiện, hắn giống một cơn cuồng phong xoáy vào phòng ngủ, nắm tay Trần Dương đang mơ màng ngủ rời giường rồi kéo quần cậu xuống rồi liên tục đánh mấy cái vào mông.
“Lá gan của cậu càng ngày càng lớn rồi đúng không!?”
Trần Dương bị đánh đến tỉnh ngủ, cũng không nói cái gì mà xòe tay, nói: “Cho tôi xin lại thiết bị đầu cuối đi.”
Hiện tại, cậu dần dần hiểu được tính tình của Vệ Hành, bình thường cậu chỉ thích làm những chuyện không quá đáng, nhưng những chuyện hơi quá đáng thì cậu phải trả giá mới có được. Dẫu sao, biết rằng bản thân không có khả năng trốn thoát nên thái độ chấp hành án của cậu gần như giống nhau dù là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Thiết bị đầu cuối, thiết bị đầu cuối, suốt ngày chỉ nghĩ đến thiết bị đầu cuối của mình! Nhìn Beta giống như lợn chết không sợ nước sôi bỏng, Vệ Hành vốn muốn trừng phạt cậu để bảo vệ tôn nghiêm sắp lung lay của mình, nhưng nghĩ tới việc cậu làm gần đây… Hắn chỉ ậm ừ hai tiếng, không nói gì, ném thiết bị đầu cuối cho Trần Dương.
Nữ bác sĩ của Thiên Tuyền Tinh cũng dậy sớm và đang chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc bận rộn trong phòng thí nghiệm. Nhưng khi thời điểm thỏa thuận với Trần Dương đến, cô vẫn nhận lời liên lạc đúng giờ.
…
“Bác sĩ Sở… Xin lỗi, tôi không phải thi vào một trường Đại học Tổng Hợp, mà là khoa Quản lý Hậu cần của Đại học Bách khoa Quân đội đế quốc….” Beta nói lời xin lỗi, hơn nữa đó là một chuyên ngành rất ít được ưa chuộng.
Sở Ninh gật đầu, không hề ngạc nhiên với kết quả này: “Cậu thật sự không tính đến chuyện học Y với tôi à? Cậu phải biết rằng mình còn khả năng chuyển sang trường khác.”
Bên cạnh là Vệ Hành theo dõi cuộc trò chuyện này, lông mày hắn như muốn dựng thẳng lên, Trần Dương chậm rãi nói: “Không ạ, dù sao thì tôi thích máy móc.”
“Cũng được.” Sở Ninh đột nhiên ngừng suy nghĩ, nhớ tới lúc đầu cô thật sự không muốn học y, cũng không phải vì bị người khác ảnh hưởng. Tuy nhiên, người trở thành hình mẫu của cô không còn ở đó nữa mà cô đang ngày càng bước đi xa hơn trên con đường vắng vẻ này.
“Sau này chúng ta còn có cơ hội gặp mặt, vừa hay, học sinh của tôi tìm được một ít tin tức, sau này ta sẽ gửi cho cậu.”
“Vâng, cảm ơn ngài.”
Sở Ninh nhìn một lúc rồi nói, nói: “Có người ở bên cạnh theo dõi cậu đúng không?”
Trần Dương liếc mắt nhìn sang bên cạnh, thành thật lắc đầu.
Sở Ninh hừ một tiếng: “Không sao, để hắn nghe được mấy lời cũng không thành vấn đề, dù sao cục đá cũng không thể ngăn được hạt giống sắp nảy mầm, một chiếc lồng sắt không thể nhốt nổi đại bàng. Kẻ hung bạo sớm muộn gì cũng sẽ bị bạo lực khống chế!”
Vệ Hành tối mặt mà cắt đứt liên lạc, hắn không thể rộng lượng khi bác sĩ Sở dùng câu nói dài dòng này để chế nhạo hắn. Nhìn thấy Trần Dương vẫn nghiêng người nhìn mình, hắn liền hét lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Đọc sách của cậu đi!” Hắn hùng hổ quay đầu cậu về quyển sách.
“Ờ.”
Bên kia, Sở Ninh đột nhiên bị ngắt liên lạc, cô cũng không tức giận, Đại học Công Nghệ quân sự đế quốc… cô suy nghĩ một lát, kết nối liên lạc với hai đứa cháu trai, và bảo bọn họ làm cái này cái kia.
Vệ Hành ngồi tức giận một lúc, sau đó lại bình tĩnh lại khi nhìn thấy Trần Dương bận rộn việc riêng. Cậu lần lượt mặc quần áo, khôi phục lại bộ dáng bảnh bao như mọi ngày, nhìn thấy Trần Dương chuẩn bị đi ra ngoài, hắn liền đưa tay ngăn cản cậu——
“Từ từ!”
Màn cửa dày mở ra một khe hở, Vệ Hành quan sát tình hình bên ngoài, nói với Trần Dương: “Một hồi nữa tôi sẽ đi trước, chờ thêm mười… Mười lăm phút nữa, rồi cậu hẳn đi ra ngoài.”
“Ừ.” Trần Dương cũng không hỏi vì sao, dù sao mấy hành động kỳ quái như thế này của Vệ Hành cũng nhiều.
Vệ Hành thuận tiện xỏ ủng vào, nhìn thấy Trần Dương không nhúc nhích, trong lòng lẩm bẩm, ngốc như vậy, không biết chủ động tiến lên giúp đỡ sao? Dáng vẻ này sao tìm được đối tượng, nói:
“Nếu có người hỏi tại sao chúng ta lại sống cùng nhau thì sao?”
“Anh ngủ trên giường, tôi ngủ dưới sàn phòng khách.” Trần Dương đã ghi nhớ câu trả lời, đây là một trong những yêu cầu kỳ lạ của Vệ Hành, vì cậu đã bị hắn hỏi rất nhiều lần.
“Ngốc, sao cậu không nói tôi rất ít trở về!?”
“Ừ.” Trần Dương đã nắm giữ quy tắc, Vệ Hành có nói thế nào cũng chỉ là không phản bác, điều này có thể giảm thiểu xung đột.
“Ngoan một chút, không được chạy lung tung! Cũng không được nói chuyện với người lạ!”
Trần Dương kỳ thực hiểu được suy nghĩ của Vệ Hành, chỉ là hắn không muốn người khác biết quan hệ của bọn họ mà thôi. Dù sao Trần Dương cũng đồng ý, hắn cũng không muốn khắp nơi công khai. Dù sao Vệ Hành cũng là Alpha, về sau nào có thể cùng cậu sánh đôi, sớm muộn gì cũng sẽ thấy chán cậu.
Bình thường lúc này sẽ dừng lại, Vệ Hành thu dọn đứng ở cửa, lại đột nhiên đứng ở cửa gọi Trần Dương:
“Nhóc B lại đây.”
Trần Dương thành thật nghe lời đi đến.
Đầu đột nhiên bị kéo qua, môi bị đối phương hung hăng mút lấy, oxy trong phổi gần như bị đối phương rút cạn, Vệ Hành nhìn Trần Dương, đôi mắt xanh lam nhìn cậu: “Nên nói gì nhỉ?”
“Đi cẩn thận?” Trần Dương cố gắng đuổi kịp suy nghĩ của Vệ Hành, không phải là tiễn vong sao?
“Là [nhớ trở về sớm.]” Gõ nhẹ đầu Beta.
*
Kỳ thi tuyển sinh đại học của Bắc Đẩu kiểm tra rất nhiều kiến thức, bao gồm thiên văn học, địa lý, lịch sử, khoa học, toán học, ngôn ngữ học, vũ trụ học, không gian và thời gian và các môn học khác. Khi khoa học và công nghệ ngày càng phát triển, việc tích lũy các lý thuyết cơ bản cũng ngày càng tăng về hình thức thi không giới hạn ở hình thức thi một môn, mà còn chú trọng tích hợp toàn bộ kiến thức vào một kịch bản mô phỏng để thi, sử dụng và vận hành nhiều chương trình, công nghệ ảo, robot thông minh để đánh giá và khả năng, trình độ của thí sinh.
Đối với người có ít thời gian và nền tảng học thức yếu như Trần Dương, chỉ ước gì có thể chia đôi thời gian để tận dụng, trường hợp của cậu như đang run rẩy bước đi trên lớp băng mỏng để không bỏ lỡ cơ hội khó có được này, thậm chí cậu chỉ có ít thời gian hơn để đi đến nhìn Huyền Vũ. Nhiều lần Vệ Hành trở về, nhìn thấy cậu tựa hồ bị chôn vùi trong một đống tư liệu, ngay cả người cũng không tìm được, nên đành phải cưỡng ép kéo cậu ra ngoài nghỉ ngơi.
Ở thời điểm này, Vệ Hành vẫn tận tình giúp đỡ Trần Dương ôn bài, cũng không thể không nói, về chuyện này Vệ Hành cũng không giấu diếm bí mật của mình. Hán thậm chí còn lấy ra một số bộ câu hỏi kiểm tra tuyệt mật của nội bộ. Chỉ là Alpha quá bận rộn sẽ thường xuyên biến mất, khi quay lại chỉ kéo Beta làm tình, nhưng không hề đề cập gì đến việc mình đã làm.
Họ không ngừng đẩy nhanh tốc độ, từng ngày trôi qua trong yên bình, thời gian gần ngày thi càng đến gần. Kết quả sẽ có trong vòng ba ngày sau khi kỳ thi kết thúc và cậu sẽ biết liệu mình có thể vào được trường đại học mà mình đã chọn hay không. Những người khác có thể cảm thấy nhàm chán, nhưng Trần Dương lại cảm thấy ổn định trong cuộc sống hàng ngày của mình, bởi vì cậu biết rằng ngày đó cuối cùng sắp đến. Ngay cả kết quả thử nghiệm của Huyền Vũ cũng đang dần đi đến hồi kết, nhưng thật không may, hiệu suất của tất cả các vật liệu thay thế không khác nhau nhiều và không có vật liệu nào đặc biệt nổi bật. Mà giải pháp tốt nhất là sự kết hợp giữa β326 và hợp kim số 4, nhưng chưa bao giờ thực hiện được vì thiếu nguyên liệu, nếu không thì đó sẽ là phương án hoàn hảo nhất.
“Ngày mai lên thớt rồi, sao rồi, có thấy căng thẳng không?” Triệu Xung hỏi.
“Có một chút.” Trần Dương mỉm cười, nếu nói không hồi hộp là giả, nhưng mà khi ngồi ở trong phòng thi, so với những gì trước kia cậu đã trải qua, thì đây chỉ giống như dùng một bữa ăn sáng.
“Không có gì đâu, cố lên, chắc chắn cậu sẽ làm được.” Những người trong đội của cậu đã làm việc cùng nhau rất lâu và đã trở nên quen thuộc với nhau, đều tới cổ vũ Trần Dương và đưa ra những bí quyết độc đáo của họ đút kết.
Nhìn thấy Trần Dương cái gì cũng không hiểu, Triệu Xung có chút tiếc nuối, nhưng lại do dự có nên hay không nói cho cậu biết. Tin đồn ở Đế Tinh gần đây đã lan truyền rất rầm rộ, thậm chí tin tức này còn truyền đến tai các lãnh đạo cao cấp, Triệu Xung nói: “Thiên Xu tinh là một tinh cầu rất mỹ lệ, đại học quân sự Công Nghệ đế quốc cũng ở nơi đó, nhất định là em sẽ thích nơi đó…” Có lẽ chờ đến khi Trần Dương rời khỏi nơi này thì tốt rồi, Triệu Xung nghĩ thầm, bình tĩnh mà xem xét, hắn là không tin Trần Dương sẽ làm ra loại chuyện này, nhưng hắn không tin tay già đời về tình trường Vệ Hành, đã như vậy thì khó mà nói.
Nhưng có lẽ, đây chỉ là một số tin đồn ác ý được tung ra trong vòng xoáy tranh giành quyền lực, khi vở kịch này kết thúc thì mọi thứ sẽ tan thành mây khói. Gần đây một số tin đồn kỳ quái trong Đế Tinh còn lan truyền nhanh hơn cả sao băng, đó chính là nói ban đầu rằng vợ mới cưới của Vệ Hành đã cắm sừng hắn từ lâu, đứa con trong bụng hắn căn bản không phải của hắn. Diễn biến mới là Vệ Hành cũng biết chuyện này, nhưng hắn lại không quan tâm mà ngoại tình với anh trai của vợ mình, chuyện tình cảm của họ rất cuồng nhiệt, người đó còn là Beta. Mối quan hệ tay ba hỗn loạn này thật đáng kinh ngạc…
Triệu Xung cảm thấy những người này đã dặm mắm thêm muối đủ rồi, còn đưa thêm Trần Dương vào… Hắn cũng có trí tưởng tượng phong phú. Nếu không phải gần đây Vệ Hành bị bắt, chắc hẳn là anh đã muốn hỏi hắn rốt cuộc chuyện gì xảy ra. Dám làm ra chuyện này, hắn không sợ người nhà sẽ cho hắn một cái nhìn tốt, huống chi người khác, ngay cả đại ca cũng có thể đút cho hắn một hồ.
“Vệ Hành đâu rồi?” Trần Dương đột nhiên hỏi một câu, đã vài ngày nay cậu chưa gặp Vệ Hành.
“Tôi không biết.” Triệu Xung đột nhiên lo lắng, “Có lẽ chú ấy rất bận.” Cũng may Trần Dương cũng không hỏi nữa.
——————————-