Thế Thân Beta - Chương 26
Chương 26: Yêu đương vụng trộm
Dạo gần đây Trần Dương đắm chìm trong những thí nghiệm của Huyền Vũ, dường như cậu đã quên hết mọi thứ xung quanh. Cuộc sống của cậu diễn ra rất nề nếp, mỗi ngày cậu sẽ mặc quần áo lao động, leo lên leo xuống bệ đỡ, đôi khi lười xuống thì sẽ ngồi trên giàn giáo nghỉ ngơi, trên người thường xuyên dính đầy dầu hay vết bẩn từ động cơ. Dạo gần đây hình như Vệ Hành đang bận việc gì đó, thỉnh thoảng hắn sẽ đến thăm như bình thường cũng không nói gì, giống như bây giờ—
“Anh làm gì vậy?”
“Vấn đề này mà hỏi có phải quá đơn giản không?” Tay Vệ Hành đã tiến vào trong quần Trần Dương, hắn dùng sức bóp mông cậu. Những ngày này, buổi tối hắn chỉ ôm Beta ngủ hoặc cùng lắm chỉ cọ súng ở bên ngoài một lúc, hắn ăn chay đến nỗi mắt muốn thâm quầng rồi.
Lại bắt đầu——
Trần Dương rũ mắt xuống, dù sao thì lý do duy nhất mà tên Alpha tìm đến cậu là để làm tình, Trần Linh nói đúng, cậu là Beta nên cậu sẽ không bị đánh dấu hay mang thai, vậy cậu bận tâm chuyện này làm gì?
Nhìn thấy Trần Dương cúi đầu, Vệ Hành dựa lại gần, hai người cùng tựa trán: “Còn giận à?”
Giọng nói của Alpha nhẹ nhàng như một cái chổi quét qua mặt Trần Dương, Trần Dương hơi quay mặt đi, môi chạm vào má hắn.
“Tôi làm gì sai phải không?”
Alpha cảm thấy mình rất có thành ý, trong lời nói còn có một chút xin lỗi chân thành. Kể từ bữa tiệc lần trước Vệ Hành không dám chạm vào Trần Dương nhiều, thứ nhất hắn thực sự không có hứng thú cưỡng hiếp một cái xác, thứ hai, cách Beta nhìn hắn luôn khiến hắn cảm thấy áy náy và rất không tin tưởng. Vì vậy, hắn đã nén lại tinh lực, muốn chứng minh cho Trần Dương thấy Vệ Hành này đã nói là làm. Nhưng vẻ mặt này, trước mặt Trần Dương giống như nháy mắt với người mù.
Tình huống này là gì? Cây gậy và củ cà rốt à? Trần Dương nghĩ thầm, ngoài cửa truyền đến tiếng cười và tiếng huýt sáo của đám người Triệu Xung đang xem một bộ phim thể loại tinh tế, vốn dĩ bây giờ là giờ giải lao, trong đội thử nghiệm có mấy người trẻ tuổi muốn xem một bộ phim của đế quốc nổi tiếng gần đây. Đó là một câu chuyện nói về một Omega cải trang thành Beta rồi lẻn vào trại quân đội để tìm vị hôn thê mà anh chưa từng gặp mặt. Viên sĩ quan Alpha chính trực và tốt bụng này rất ngưỡng mộ chàng trai gầy gò nên chăm sóc anh rất chu đáo, vì ảnh hưởng từ pheromone mà anh đã vô tình nảy sinh tình cảm với cấp trên vượt xa mức tình bạn. Trong khi Alpha kiềm chế bản thân, anh không thể cưỡng lại tình yêu của mình dành cho Omega và mối quan hệ của họ dần trở nên thân thiết hơn…
Bộ phim truyền hình hiện đang phát sóng đến tập này, sĩ quan Alpha đang dạy Omega từng bước bắn súng, một bàn tay nâng cánh tay anh, tay còn lại thì ôm eo đối phương, hai người đứng sát nhau, mặt Omega đỏ bừng… Sau đó là những cái ôm thật chặt để bảo vệ Omega trong cuộc phục kích, cả việc xoa bóp cơ đùi đau nhức của Omega trong quá trình huấn luyện xuyên quốc gia… tiếp đó đủ loại tình tiết.
Trần Dương liếc mắt hai lần liền biết cao trào của khán giả là ở chỗ nào. Còn không phải là mấy motif quấy rối tình dục ở văn phòng thôi sao? Thế là cậu kiếm cớ đi vệ sinh.
Không ngờ cậu lại bị nhốt trong phòng thay đồ.
Hôm nay Vệ Hành được Triệu Xung gọi về để kiểm tra kết quả biến hóa của Huyền Vũ, hắn bận rộn cả buổi sáng, hôm nay giải quyết được vấn đề phiền toái trong lòng hắn rất vui mừng. Hắn liếc nhìn qua khóe mắt, và ngay khi nhìn thấy Beta rời đi, vẻ mặt hắn liền nghiêm túc mà đi theo cậu.
Mấy hôm nay nhìn Beta bận rộn, trong lòng hắn bỗng chộn rộn nhưng vì có sự hiện diện của những người khác nên hắn không thể làm gì được, chỉ biết nắm tay hay sờ mông cậu khi không có ai ở bên cạnh.
“Nghe nói gần đây cậu làm việc rất vất vả… Có muốn khen thưởng gì không?” Vệ Hành nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Beta nói. Đây là lần đầu tiên hắn hạ thấp cái tôi như thế này… để dỗ dành Beta nóng tính này. Mặc dù mấy lời của Lão Triệu không đáng tin cậy(?), nhưng cũng nói đúng vài chuyện: đời sống tình dục hài hòa (?) là điều quan trọng nhất. Và việc làm mềm phần thân dưới của hắn có vẻ không khó lắm phải không?
“Chỉ cần anh tránh xa tôi ra là tốt rồi.”
“Khó mà làm được.” Pheromone của Alpha không kiềm chế mà lan tràn trên da Trần Dương, khiến Beta cảm thấy rất áp lực nhưng Vệ Hành hoàn toàn không cảm nhận được. Hắn ra vẻ dịu dàng nói: “Bé ngoan muốn thưởng gì.”
“Tôi muốn đi ra ngoài làm việc.” Trần Dương nói.
“Chạy đi đâu vậy?” Vệ Hành nghe vậy liền khẩn trương, hắn không muốn tự diễn tự xem, bèn vươn tay nắm lấy tay Trần Dương, ngăn cản cậu rời đi. Hắn cũng cảm thấy điều này không quá rõ ràng, vì thế ho khan hai tiếng, nghiêm túc nói: “Cậu vội đầu thai sao? Tôi có thứ muốn đưa cho cậu.”
Sau khi gửi email đến thiết bị đầu cuối của beta, Vệ Hành khịt mũi: “Sau này đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy, như thể tôi là một kẻ xấu xa phạm tội tày trời vậy. Tôi đã nói bồi thường cho cậu như đã hứa. Alpha này chưa bao giờ thất hứa!”
Trần Dương: “…” Cậu mở email, dòng chữ “Đại học Công nghệ quân đội đế quốc” hiện lên trong mắt cậu… Tay cậu run rẩy như sợ đọc nội dung tiếp theo, nhưng tâm trí vẫn cố gắng nhìn tiếp… Cậu đọc từng chữ rồi đọc lại lần nữa. Xem đi xem lại mấy dòng chữ ngắn ngủi kia mấy lần.
“Nhìn vẻ mặt sợ hãi của cậu đi, đúng là nhát gan… cậu không biết Vệ Hành tôi là ai sao?” Vệ Hành không nhắc đến việc hắn đã đi cửa sau và dùng mối quan hệ của mình vì lợi ích của Beta. Hiện tại cái đuôi đang phe phẩy của hắn như cánh quạt để phụ hắn bay lên trời xanh, hắn chỉ quan tâm đến việc khoe khoang thành tích của mình, trên mặt hắn thiếu điều muốn viết dòng chữ to “Hãy tin người đàn ông của em.”
Mặc dù không phải là Đại học Tổng hợp Thiên Quyền Tinh như nguyện vọng ban đầu, mà là Đại học Công nghệ quân đội đế quốc, cuối cùng nó đã hoàn thành một trong những lý tưởng của mình… và sẽ không còn khả năng đối mặt với bác sĩ Sở. Chỉ là… chỉ còn hai tháng rưỡi nữa là đến kỳ thi, liệu cậu ấy có làm được không? Nếu kết quả không đạt tiêu chuẩn thì sự vui mừng này sẽ trở nên vô ích. Trần Dương ngơ ngác đứng ở nơi đó, tựa hồ còn chưa có phản ứng gì với tin tức này.
“Sao còn đứng đó, còn không mau cảm ơn ân nhân của mình?” Tiếp theo chuyện gì xảy ra, chẳng phải Beta sẽ cảm động đến mức bật khóc, tim đập loạn xạ, lao vào trong ngực hắn sao?
Ông trời con này… Đối với Alpha tính tình tự đại và lắm tật xấu này, Trần Dương đã lĩnh ngộ đủ nhiều. Rõ ràng kẻ đầu sỏ gây tội là hắn, nhưng là… Trần Dương vẫn nhỏ giọng, nói: “Cảm ơn.”
Cuối cùng cũng nguôi giận rồi… Vệ Hành thở phào nhẹ nhõm, hắn sẽ không nói rằng sợi dây trong lòng hắn cuối cùng cũng đã được nới lỏng. Nhưng trên mặt hắn lại không hề biểu hiện ra điều đó, ngược lại trên môi nở một nụ cười tà ác, nhéo vào eo Beta để trả đũa. Kỳ thật hắn cũng đã chuẩn bị những thứ khác, nhưng hiện tại tốt nhất không nên nói Beta, biết đâu lần sau sẽ dùng nữa sao? Lúc nào Vệ Hành còn có chút tự giác, hắn ho khan hai tiếng, nói:
“Năm xưa, tôi là một trong những sinh viên ưu tú tốt nghiệp từ Đại học Công nghệ quân đội đế quốc.”
“Ồ.” Trần Dương không biết tại sao, lúc này Vệ Hành lại dùng giọng nói nhẹ nhàng nói chuyện với cậu. Nhưng ban đầu giọng của Alpha rất nam tính nên khi giả vờ dịu dàng một chút cũng không nghe lọt tai, ngược lại nghe như đang uy hiếp. Trần Dương cảm thấy kỳ quái mà dựng tóc gáy, nhưng cậu đã quen với ánh mắt hung hãn, mặt sưng mày xỉa của Vệ Hành mỗi khi nhìn mình.
Hỏi tôi đi? Nếu cậu có bất kỳ câu hỏi nào, sao không hỏi tôi? Tôi đã nói rõ như vậy rồi, đúng là Beta này ngốc quá! Nói không chừng, hắn có thể thử dạy kèm play? Alpha vui vẻ nghĩ thầm, nhưng đầu hắn từng chút một lại gần Trần Dương hơn. Pheromone của cả hai hòa quyện vào nhau, mắt thấy Beta luôn duy trì vẻ lạnh lùng càng khiến hắn muốn phá vỡ bầu không khí im lặng…
Đôi môi họ nhẹ nhàng chạm vào nhau, chậm rãi cắn ngậm, đầu lưỡi được đối phương chủ động đưa vào trong miệng liếm mút, Beta hô hấp hổn hển, hai tay cậu bị nắm lấy ấn vào cửa tủ phía sau, tất cả những thứ này đều bị một tấm gương to ở phía chiếu ra.
Người trong gương với khuôn mặt đỏ bừng và đôi mắt mơ màng… đó có phải là mình không? Tưởng tượng đến cảnh những đồng nghiệp đã cùng mình làm việc suốt ngày đêm đều ở bên ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy họ tằng tịu với nhau, Trần Dương đột nhiên đẩy cơ thể Vệ Hành ra xa và nói: “Không thể, không thể ở chỗ này.”
“Vì sao không thể?” Vệ Hành cũng có chút động tình, khi ngửi thấy mùi vị thơm ngon thanh đạm của Beta, hắn lại nảy sinh cảm giác muốn đánh dấu cậu. Đáng tiếc Beta không thể đánh dấu, dấu vết lần trước để lại trên người cậu gần như đã tiêu tan… Nhưng mà chuyện này càng xảy ra, càng khơi dậy dục vọng chinh phục của Alpha muốn lưu giữ mùi hương của mình ở trên người đối phương thật lâu…
Trần Dương vốn muốn ngăn cản ngón tay Vệ Hành đang cởi cúc áo sơ mi của mình, nhưng lại bị đối phương tóm lấy eo cậu nhấc bổng lên, ấn người vào cửa tủ. Trần Dương liều mạng vùng vẫy, nhưng Vệ Hành đã nhanh chóng cởi quần Trần Dương xuống, và thuận tay trêu chọc thẳng nhỏ của cậu đến cứng lên. Nhìn thấy Trần Dương còn có phản kháng, Vệ Hành vỗ vỗ mông Trần Dương, nói: “Cậu còn điều gì chưa hài lòng?”
Ý của Vệ Hành là, em trai của cậu đã giao cậu cho tôi, tôi cũng đã giải quyết xong việc đi học của cậu, cậu chỉ là một Beta bé nhỏ, còn có chuyện gì khiến cậu không vui? Vệ Hành dùng răng cắn lên từng cái cúc áo trên áo sơ mi của Trần Dương, mơ hồ nói: “Hiện tại cậu là của tôi.”
Vệ Hành rất nghiêm túc, hắn khá hài lòng với hoàn cảnh sống hiện tại của mình. Khi hắn trở về nhà, luôn có người đợi hắn (?), cơ hồ gần gũi với cuộc sống gia đình như hắn tưởng tượng.
Trần Dương không có trả lời, thế là Vệ Hành cúi xuống cắn ngực Beta, huýt sáo: “Hiện tại cậu chính là vật thế chấp của tôi, trốn không thoát đâu.”
Vệ Hành muốn Beta vui vẻ hơn một chút, khiến cậu bớt phản kháng với việc lên giường cùng mình nên hắn rất cẩn thận khiêu khích, vuốt ve cậu. Dù dục vọng trong cơ thể dần dần bùng cháy nhưng Beta lại rơi vào trạng thái buồn bã.
Từ trước đến nay… chưa có ai hỏi mình có đồng ý hay không.
Dù là Omega hay Alpha, cậu đều là một công cụ trong tay họ, khi muốn thì có thể nhặt lên và không cần thì vứt đi. Về phần Omega, y đã chủ động từ bỏ mình, vậy cậu còn đang cố gắng chống đỡ vì điều gì? Trong lòng Trần Dương tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, ngay cả khi Alpha ôm lấy thân dưới của cậu, cọ xát dương vật của họ vào nhau nhưng nó lại không có chút phản ứng. Chỉ là Vệ Hành…
Trần Dương đặt hai tay lên vai Vệ Hành, khoái cảm ở phần dưới cơ thể khiến cậu ưỡn thân lên với hơi thở loạn nhịp. Cậu luôn nhớ những gì Alpha đã nói về việc bù đắp cho mình, và chính cảm giác tội lỗi này luôn khiến cậu phải đựng đủ loại kiểu bỡn cợt từ Alpha. Quả thực, ngay từ đầu bọn họ mới là người có cảm giác có lỗi với Vệ Hành, bây giờ dù Vệ Hành có đối xử thô bạo với cậu như thế nào thì cũng không sao. Mang một món nợ lớn như vậy, cậu sẽ không bao giờ có được tự do. Vậy làm sao bọn họ có thể bồi thường tổn thất cho Vệ Hành… Nếu cậu sửa chữa hoàn thiện Huyền Vũ, liệu mình có thể trả hết nợ không?
*
“Không, không được…” Trần Dương đẩy cơ thể Vệ Hành ra, “Bọn họ, bọn họ đang ở bên ngoài…”
“Nhóc B dâm đãng, sướng xong liền muốn đuổi tôi đi à?” Bàn tay Vệ Hành dính đầy tinh dịch, hắn bôi từng chút lên mông Trần Dương, sau đó nhét chúng vào hậu môn của cậu.
Trần Dương bị Vệ Hành mắng đến nỗi ngây dại, Vệ Hành còn gọi cậu bằng nhiều từ khác, chẳng hạn như đồ khốn nạn, thứ dối trá, thậm chí còn dùng những từ ghê tởm hơn như yêu tinh, đĩ lẳng lơ thích mút tinh dịch…, nhiều đến mức cậu không thể nhớ hết, Trần Dương nghi ngờ ngôn ngữ và trí tưởng tượng của Vệ Hành quá phong phú, nên đổi nghề trở thành nhà biên kịch.
Trần Dương không còn hy vọng gì vào Vệ Hành, nhưng cậu chỉ là một người bình thường đáng xấu hổ, cho nên nói: “Tôi ra ngoài như vậy, bọn họ sẽ nghi ngờ…”
“Vậy cậu chú ý nhỏ giọng là được… Phục vụ tôi cho tốt… Nếu tâm trạng tôi tốt… thì tôi sẽ thả cậu đi…”
Trần Dương không nhịn được mà rên một tiếng “A”, bởi vì thân thể của cậu lại bị khai mở, chỗ đó đã lâu không có bị Alpha xâm chiếm nên lỗ nhỏ của cậu đã hẹp lại như ban đầu, cậu cảm thấy nơi riêng tư sưng tấy và đau đớn vì bị Alpha đâm vào.
“Anh nhanh lên!” Trần Dương nhỏ giọng thúc giục, cậu muốn tốc chiến tốc thắng, và không muốn bị đồng nghiệp bên ngoài phát hiện.
“Đúng là không lương tâm… Cũng không xem là ai đang nỗ lực vì ai đang hưởng thụ?” Hắn ôm chặt Beta và chịch cậu một trận. Da thịt mịn màng mềm mại ma sát với bức tường phía sau mang đến những đợt sóng khoái cảm, nhưng nó giống như một sự ham muốn mãnh liệt, càng muốn đến gần người trước mặt mình…
“Mình bị sao vậy?” Vệ Hành tự hỏi. Lúc đầu là hắn muốn trả thù nên mới trút hết lên người cậu, sau đó là sự kích thích khoái cảm vô đạo đức, rồi đến ham muốn chinh phục xuất phát từ tình dục. Hắn yêu thích loại pheromone thanh mát và nhẹ nhàng của Beta, đồng thời nhớ lại rằng lần đầu kết đôi với Omega, hắn đã bị thu hút bởi loại pheromone tươi mát như bạc hà. Bây giờ, hắn không kiềm chế được mà muốn đối xử tốt với Beta thành thật này, cái người trông có vẻ hơi đáng thương, hắn đã làm những chuyện mà đôi khi hắn cũng cảm thấy khó tin. Hắn luôn tự nhủ rằng mình chỉ muốn làm món đồ nóng tính này dịu lại, ấm áp hơn để cậu có thể chấp nhận những trò đùa của mình để hắn có dịp chê cười, nhưng cuối cùng, hắn càng ngày càng mềm lòng, điều này khiến hắn không còn là mình nữa…
Nhắc mới nhớ, có lẽ họ đã quen nhau từ lâu rồi, họ đã quen nhau vào cái đêm được ghép đôi ở hành tinh Ngọc Hành… Mỗi lần hẹn hò, bọn họ cũng sẽ ở bên nhau… Có lẽ bên trung tâm không phải ghép đôi hắn với Trần Linh mà là ghép đôi với Trần Dương, cho nên giữa biển sao trời bao la này bọn họ được gặp nhau, và trùng hợp hơn mỗi khi hắn hẹn hò với Omega thì Trần Dương cũng ở bên cạnh, nói không chừng đó là cuộc hẹn hò giữa hắn và Trần Dương… Trung tâm xứng đôi thật sự đã tính toán rất kỹ, gửi cậu đến bên cạnh hắn…
Thân dưới chuyển động của hắn dần dần chậm lại, khi dương vật rút ra khỏi cơ thể Beta phát ra một tiếng “Phóc”, làm Trần Dương đỏ mặt. Vệ Hành ôm cậu xoay người đi tới băng ghế trong phòng thay đồ ngồi xuống, sau đó đem Trần Dương đặt vào lòng hắn.
Trần Dương duy trì tư thế mà ngậm chặt dương vật của hắn trong mông, cứ như vậy mà ngồi trên người Vệ Hành, tuyến thể ở phía sau bị Alpha nhẹ nhàng hôn liếm. Pheromone của Alpha khiến cậu trở nên yếu đuối và thuần phục, nhưng mà đối diện là tấm gương to trước mặt đã phản chiếu rõ cảnh cậu bị hắn đẩy thứ đó vào lỗ nhỏ như thế nào. Giữa chỗ kết nối hai người, mơ hồ có thể nhìn thấy một vòng thịt đỏ thẫm mềm mại bị dương vật to dày rút ra, chỉ cần cậu cử động liền có thể thấy rõ lỗ nhỏ của mình đang nuốt hết bộ phận sinh dục của hắn mà còn tiếc nuối giữ lại.
Chẳng trách Vệ Hành hay gọi cậu là đồ dâm đãng, nhưng hóa ra cậu lẳng lơ như một con điếm…
Vệ Hành kéo bàn tay đang che tầm mắt của Trần Dương xuống, nói: “Sao lại ngại? Như vậy rất đẹp…”
Phần thân dưới di chuyển chậm rãi, khoái cảm rõ ràng được tích lũy dần. Trần Dương khẽ rên lên vì Vệ Hành đang đánh vào khoang sinh sản của mình. Mỗi lần dương vật của hắn chạm vào tuyến tiền liệt nhiều dây thần kinh, cậu gần như co người lại, bộ phận sinh dục của bản thân đung đưa lên xuống theo động tác, tư thế dâm đãng vô cùng.
“Đừng, đừng đâm vào chỗ đó.” Trần Dương không muốn Vệ Hành đâm vào khoang sinh sản của mình.
“Được.” Vệ Hành không đi vào đó nhưng hắn vẫn tiếp tục tiến ra vào, đẩy dương vật của mình lên lỗ nhỏ của khoang sinh sản của Beta. Hắn nghĩ, sẽ có một ngày cậu sẽ cầu xin hắn chơi nát khoang sinh sản của mình! Hắn cắn vào dái tai đỏ tươi của Trần Dương, nói: “Cậu nói xem, chuyện chúng ta làm giống như đang yêu đương vụng trộm không?”
Chẳng lẽ không phải sao? Một Alpha đã kết hôn và một Beta ít nói thành thật tranh thủ ngoại tình trong giờ nghỉ ở nơi làm việc, rồi xuất hiện trước mặt mọi người như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Trần Dương thầm nghĩ trong lòng. Nếu là để trả thù thì chỉ cần xúc phạm cậu là được, nhưng đừng vờ giả đôi khi tỏ ra dịu dàng, không cần cậu xin lỗi, cũng không cần quan tâm đến cảm nhận của cậu, tốt nhất là kẻ thù nên dập tắt mọi hy vọng của cậu mới đúng.
Trả lời cậu là một nụ hôn nồng cháy.
*
Trần Dương vừa mới tắm rửa, ngọn tóc có chút ướt, thì ra là cậu đi tắm nên mới biến mất hơn một giờ đồng hồ. Sau khi trở về, cậu vẫn tiếp tục làm việc. Alpha cũng ăn mặc chỉnh tề, đồng phục thẳng tắp, đôi ủng sáng bóng, ngay cả huy hiệu trên vành mũ cũng được đánh đến sáng lấp lánh, như thể hắn đã sẵn sàng tham dự lễ trao giải bất cứ lúc nào.
“Trần Dương.” Vệ Hành đứng ở cửa chờ, đột nhiên gọi cậu.
Trần Dương tựa hồ không có nghe thấy hắn, Vệ Hành lại gọi cậu lần nữa. Mãi đến khi có đồng nghiệp ngẩng đầu nhận ra điều này, Trần Dương mới buông dụng cụ nắm trong tay xuống, chậm rãi đi tới.
Kỳ thật chân của cậu hơi run, Alpha cũng rất ít gọi tên cậu quá nhỏ, nên tiếng “Trần Dương” lọt vào lỗ tai cậu, nghe có chút xa lạ. Vệ Hành chờ Trần Dương đi đến bên người, hắn mới hơi thấp đầu, nói:
“Cậu biết Huyền Vũ bị thương như thế nào không?”
Giọng nói của Alpha rất bình tĩnh, như thể đang nói chuyện của người khác, mặc cho Beta có muốn nghe hay không——
“Lúc đó, tôi đang phục vụ ở quân đoàn Bắc Đẩu 1. Khi đang tuần tra đến Koenigsberg để bảo vệ bên ngoài khu vực Tử Vi Tinh, tôi bất ngờ gặp phải một đội binh của Liên minh đã bị đánh tan nát. Đối thủ vốn là một tên gián điệp đã lẻn vào Bắc Đẩu. Sau khi bị phát hiện, bọn họ đã hoảng sợ bỏ chạy, tuy không có nhiều người nhưng họ đã lấy đi một số lượng rất lớn vũ khí và đạn dược loại nặng. Khi biết được tình hình, tôi đã báo cáo nó ngay lập tức và yêu cầu sự hỗ trợ từ viện quân xung quanh. Nhưng mà, bọn họ cướp công lao về mình nên ra lệnh tôi trước tiên hao hết số lượng vũ khí của đối phương, sau đó mới tiến lên tóm goun quân địch. Huyền Vũ là cơ giáp cấp S, đương nhiên là xung phong dẫn đầu mở đường. Trong trận chiến, đồng đội của tôi dần dần chết hết, và Huyền Vũ cũng dần cạn kiệt do tiêu hao năng lượng quá mức. Viện quân đội bạn đến giải cứu chúng tôi đang chờ chúng tôi suy yếu…”
“Tôi nhớ sau khi bắn ra hàng đạn cuối cùng, năng lượng Huyền Vũ cũng đã cạn, tất cả đèn trong cabin vụt tắt, hệ thống điều khiển trung tâm chìm vào giấc ngủ sâu, tôi không thể tránh được đạn pháo của kẻ thù nữa… Nói thật, đến cuối cùng tôi cũng không nghĩ tới, không biết mình đã sống sót như thế nào, thậm chí tôi còn cảm thấy Huyền Vũ có linh hồn nên đã cứu tôi … Sau khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện với chẩn đoán bị tổn thương cột sống đến 60% cơ và tôi nằm trong bệnh viện điều trị suốt ba tháng…”
Đối với thất bại, Alpha kiêu ngạo này chưa bao giờ muốn nói với người khác. Nhưng mà…
“Huyền Vũ rất quan trọng với tôi, tôi hy vọng cậu biết.”
Nếu cậu thích máy móc như vậy, cứ tiếp tục làm việc mà cậu muốn và tôi sẽ cung cấp cho cậu bất cứ thứ gì cậu cần. Nhưng còn những chuyện khác, cậu không cần để ý. Cứ trân trọng những phút giây bình yên này đi.
——————————-
Nobody:
Một ngày nọ, tác giả nhớ tới bộ Beta đang làm…