Thế Thân Beta - Chương 23
Chương 23: Theo dõi
Xung quanh cơ giáp màu xanh đậm đã được bố trí các trụ đỡ, và một số máy móc sửa chữa loại lớn đang chuyển động vây quanh Huyền Vũ, trước tiên là thực hiện công việc loại bỏ bụi bẩn và bảo trì sơ bộ cho cơ giáp.
Triệu Xung hành động rất nhanh, ngày hôm sau liền dẫn người đến làm thí nghiệm lẫn thực nghiệm. Một màn hình ảo khổng lồ hiển thị trước mặt mọi người, hiển thị hình ảnh tổng quan của Huyền Vũ và một loạt dữ liệu chạy ra, tất cả những điều này đều được thực hiện bởi các siêu máy tính để mô phỏng tình huống sử dụng các vật liệu, số liệu để kiểm tra hiệu suất của cơ giáp ở những trục trung tâm khác nhau.
“Về cơ bản chúng tôi đã xem xét một số bản thảo rồi mới lựa chọn phương án này.” Hắn bấm vào khoảng trống sau đó màn hình nhanh chóng hiển thị mức độ so sánh của một số bộ tùy chọn khác nhau. “Sau khi chọn gốm siêu biến loại α9, kim loại sinh học loại Ω27 và điện áp cao β326 tương ứng, khi chọn ion năng lượng là vật liệu chính, kết hợp với việc sử dụng các vật liệu phụ như chất lỏng kim loại trơ số 4, tấm cách nhiệt siêu nhiệt loại C và kính siêu mỏng, Huyền Vũ sẽ đạt mức độ hoàn thành hành động khác nhau và tổn thất năng lượng ở trạng thái tốc độ trung bình và nâng cao. Mức độ phân tán với độ bền vật liệu…”
Trần Dương nghiêm túc lắng nghe, nhưng Triệu Xung vẫn thở dài, nói: “Tôi phải nói rằng vật liệu β326 do phía viện nghiên cứu đã nỗ lực nghiên cứu phát triển vẫn rất đặc biệt, kết quả thử nghiệm cũng chứng minh điều này. Tuy nhiên, theo ý tưởng của em, bằng cách sử dụng bằng phương pháp tổng hợp của nhiều vật liệu phối hợp với nhau thì mình vẫn có thể đạt được hiệu suất tốt hơn trước.”
“Đúng vậy…” Trần Dương nhìn kết quả dữ liệu do siêu máy tính mô phỏng, gần đây sau khi thu thập được rất nhiều kiến thức, đối với những kế hoạch này, câu càng hiểu rõ hơn, bản thân mình lúc đó cậu đã liều lĩnh, táo bạo và không lượng sức mình như thế nào. Nhưng may mắn thay… kết quả không gây ra tổn hại gì cho Huyền Vũ.
“Đáng tiếc là hiện tại chúng ta không có β326 nên chỉ có thể thử nghiệm bằng các vật liệu khác.”
“Đừng vội… Ầy, tôi còn phải học hỏi thêm nhiều thứ.” Trần Dương đứng một bên xem xét số liệu, không ngừng ghi chép chúng vào quang não. Đối với một sản phẩm cơ giáp lớn và phức tạp như Huyền Vũ, công việc không còn là việc của một người có thể hoàn thành nên Triệu Xung đã đưa cả một đội làm việc đến. Trần Dương cũng hiểu rõ những khuyết điểm của bản thân và cậu bị mê hoặc bởi những thao tác tinh mỉ, dứt khoát được thực hiện bởi những công nhân này cũng như cách họ sử dụng các dụng cụ chuyên nghiệp khác.
“Đáng tiếc, hiện tại tôi cũng không thể giúp được gì nhiều.” Trần Dương nói.
“Đừng nói như vậy, em đã học rất nhanh. Tôi còn chờ em đến làm việc cho tôi đấy!” Triệu Xung cười nói, “Khi ấy đừng có giận khi tôi sai em làm nhiều là được.”
“Cầu mà không được.”
Cơ hội được tiếp xúc gần và quan sát quá trình máy móc tiên tiến tháo rời và lắp ráp lại cơ giáp. Những thứ trước mắt quý giá đến mức Trần Dương ước gì đôi mắt của mình sẽ biến thành máy quay hình và lưu trữ mọi thứ trong não, quy mô lần thí nghiệm này thậm chí còn lớn hơn đợt ở Bắc Đẩu 7. Nghe Triệu Xung nói, sau này bên viện nghiên cứu sẽ phái người đến kiểm tra kết quả.
Huyền Vũ cao lớn quỳ một gối ở giữa sân, nhân viên nhờ vào sự hỗ trợ của đầu máy sửa chữa di động để điều khiển cánh tay máy móc, từng chút một mở ra tấm vận hành trung tâm quan trọng nhất xuyên qua cơ giáp, vô số trục, bánh răng, mạch điện và con chip xuất hiện trước mắt mọi người, nó giống như một bản thiết kế vô cùng phức tạp và tinh xảo. Trần Dương nhịn không được nữa, leo lên chỗ dựa gần nhất, thỉnh thoảng đưa tay giúp Huyền Vũ cởi từng lớp áo thép.
Kết quả của hoạt động thay thế trong giai đoạn này có thể thấy được, Trần Dương quan sát bộ phận trục trung tâm được thay thế bằng hợp kim số 4. Quả nhiên, vẫn là do cậu suy nghĩ quá đơn giản, bề mặt của hợp kim số 4 đã xuất hiện một số vết nứt nhất định. Nhờ sự tồn tại của kim loại lỏng phụ trợ, những sai sót này có thể được che đậy, tuy nhiên, mỗi vết nứt và biến dạng sẽ gây ra sự sai lệch so với đường di chuyển ban đầu của Huyền Vũ, sự sai lệch nhỏ này sẽ lấy mạng họ trên chiến trường.
Trần Dương vừa quay video vừa chụp ảnh từ nhiều góc độ khác nhau, tay cậu liên tục viết và ghi chú lại những điều cần thiết. Tuy nhiên, trong đợt thử nghiệm này, hợp kim số 4 cũng cho thấy những ưu điểm của mình là rất ổn định, có thể hoạt động bình thường trong mọi điều kiện không gian, không ảnh hưởng đến các bộ phận xung quanh và dễ dàng thay đổi. Nhưng xét cho cùng, ổ trục trung tâm là bộ phận quan trọng nhất của cơ khí, không nên thay thế thường xuyên, yêu cầu về độ bền vật chất và mức độ bền bỉ của cơ khí tốc độ cao vượt xa những gì máy móc thông thường có thể đạt được.
Rốt cuộc thì cậu vẫn hơi thất vọng, Trần Dương không biết ý tưởng mình đề ra có thể thành công hay không, càng biết được nhiều thì nhận ra khuyết điểm của bản thân càng rõ ràng, bọn họ thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao? Nghĩ thầm, Triệu Xung đã chỉ đạo nhân viên đặt từng chút một các tài liệu kiểm tra cần thiết cho bộ kế hoạch đầu tiên vào các rãnh ban đầu, đồng thời dần dần kết nối các phần vận chuyển ở các cấp độ, Huyền Vũ có thể được kích hoạt tốt trong thời gian ngắn.
“Em chưa kiểm soát được Huyền Vũ phải không? Có muốn tới phòng điều khiển nhìn không?” Triệu Xung nói.
Không biết cậu nghĩ đến điều gì, sắc mặt Trần Dương có chút kỳ lạ, ký ức mấy ngày trước vốn đã phai nhạt nhưng bây giờ nhắc đến nó, sắc mặt của cậu như sắp bốc cháy tới nơi, cậu ước gì mình có thể mất trí nhớ ngay lập tức! Trần Dương liền từ chối mà không suy nghĩ.
Không, cả đời cầu sẽ không bao giờ bước chân vào nơi đó nữa!
Trên thực tế, mức độ thử nghiệm này hoàn toàn không cần mở khoang điều khiển của Huyền Vũ, chỉ cần khởi động một số chương trình cài sẵn là có thể đạt được thông qua việc điều khiển các thiết bị bên ngoài. Nhưng nhiều người lại rất mong muốn được trải nghiệm cảm giác ở trong căn phòng này để điều khiển cơ giáp. Triệu Xung cũng không hỏi gì, tiếp tục bận rộn chuẩn bị những thứ khác.
Mái nhà che kín của nhà máy bấy lâu nay đột nhiên từ từ mở ra bầu trời bao la, ánh sáng chói lòa lọt vào khiến mọi người không khỏi phải nhắm mắt lại. Bàn điều hành trung tâm của Huyền Vũ từ từ đóng lại, các phương tiện sửa chữa di động xung quanh cũng di chuyển đi, đám người Trần Dương đứng từ xa có thể nhìn thấy, sau khi đèn báo trên mắt Huyền Vũ lóe sáng lên một lúc thì toàn thân nó đột nhiên rung chuyển, nó lao lên về phía trước ánh sáng chói lóa, bay lên không trung——
Nó giống như một tia sét xanh lóe lên trong không khí, xoay tròn, tăng tốc, lùi lại, đứng lơ lửng trong không trung… Hàng loạt hành động được thực hiện trôi chảy. Dù đã đi một quãng đường xa nhưng những luồng không khí ở bệ phóng vẫn như thể thiêu đốt ập vào mặt người. Đầu tiên Huyền Vũ xoay tròn trên bầu trời vài vòng, sau đó dùng tốc độ cực nhanh tiến về phía trước, giơ cánh tay phải lên bắn ra một hàng đạn năng lượng, mỗi viên đều bắn vào chiến trường đã định mà không một viên nào bị rơi xuống đất, gây ra những đợt nổ cát nổ tung bụi.
Sau đó Huyền Vũ xoay người, thực hiện một loạt động tác chiến thuật tiêu chuẩn như tấn công chí mạng, phòng thủ, quét ngang, né tránh… Như thể đang chiến đấu với một kẻ thù tưởng tượng, sau khi thực hiện các động tác chiến đấu tuyệt đẹp, nó đã hạ cánh chính xác vào vị trí đã định trước. Đèn tín hiệu báo nhấp nháy báo biệu nó lại chuyển sang chế độ ngủ. Nếu Huyền Vũ có hệ thống trí tuệ nhân tạo ở trung tâm, Trần Dương gần như có thể cảm nhận được niềm tự hào và sự tự tin của nó, đó là sự tin tưởng vào năng lực của bản thân và không hề sợ hãi trước những kẻ thù mạnh mẽ. Cảm giác bị chấn động bởi hình dáng mang màu xanh đậm vẫn chưa biến mất, nhân viên bên cạnh cậu đã sớm đưa thiết bị giám sát lên để xem việc hoàn thành chuyển động của Huyền Vũ trong hồ sơ, đợi nguồn năng lượng nguội đi, cậu lại kiểm tra độ hao mòn và tài liệu vận hành trung tâm.
“Nói tóm lại tình huống cũng không tệ lắm ——” Triệu Xung nhìn kết quả một chút. Trần Dương không biết đang suy nghĩ gì, sau đó hỏi:
“Sao nó bị hư?”
“Nó? Em nói Huyền Vũ sao?” Triệu Xung kinh ngạc, “Vệ Hành không nó cho em biết à?”
Hắn không nói gì, tất nhiên cậu cũng không muốn hỏi. Trần Dương không có trả lời, sau đó hỏi:
“Anh đã biết gì?”
“Tôi á? Tôi chỉ biết rằng Huyền Vũ đã bị thương trong trận chiến Königsberg, khi người và máy sắp tung ra một đòn tấn công liều lĩnh, với lực rất mạnh khi năng lượng của cơ giáp đã cạn kiệt… Và Vệ Hành cũng bị thương trong trận chiến đó, thiếu chút nữa hắn không đứng dậy được…”
Trần Dương: “Thật đáng tiếc cho Huyền Vũ.” Chứ không hề đề cập tới Vệ Hành.
Triệu Xung: “…”
*
Mặc bộ đồng phục đen viền vàng ánh kim của vệ binh, Vệ Hành đứng bên ngoài nhà máy lén lút quan sát công việc đang diễn ra ở bên trong. Mấy ngày nay Triệu Xung đều đặn gửi tin cho hắn, Trần Dương cũng lao vào tu sửa Huyền Vũ, trông cậu có vẻ xa cách với chuyện trần tục. Nhưng hắn là người làm chủ lại bị cậu gạt sang một bên, như thể mình là người thừa.
Vệ Hành phái toàn bộ quân nhân trong đội đi tuần tra khắp nơi, nhưng bản thân hắn lại lợi dụng quyền lực của mình để trục lợi, đó là quay trở lại lãnh địa của mình để rình mò. Từ xa hắn đã nhìn thấy Beta đang ở một mình tự leo lên leo xuống, hay ngồi ngay ngắn trên cánh tay cơ giáp đang giơ cao để sửa chữa, trông đối phương rất tập trung và động tác sửa chữa thuần thục không dừng lại! Triệu Xung làm việc cũng hay đấy, gọi người của hắn tới đây thật sự không giúp được chút nào! Một lúc sau, Beta lại chui vào cơ giáp đang mở, người cậu dính đầy dầu nhớt với bụi bẩn trông cậu giống như một con chuột nhỏ!
Nhóc B này! Cậu sẽ không được phép lên giường của hắn nếu tối nay cậu không tắm rửa sạch sẽ! Vệ Hành mắng thầm, cũng không thèm nhìn nữa, hắn không biết căn bản là nhóc Beta này không có ý muốn làm người sưởi ấm giường cho hắn! Lúc sau, Vệ Hành lại nhìn thấy một cảnh tượng khác khiến hắn càng tức giận hơn, trái ngược với sự lạnh lùng khi ở bên hắn, Beta đang cùng người khác nói cười, trạng thái tinh thần tốt hơn rất nhiều, hình như cậu đang nói về phần tổn thương, gì mà bảo trì? Rõ ràng hắn mới là chủ nhân của chiếc cơ giáp này mà? Sao không ai đến hỏi hắn vậy?
“Chú Vệ, chú đến chỗ này làm gì thế?” Đột nhiên bả vai Vệ Hành bị người vỗ một cái.
Vì Vệ Hành nhìn quá chăm chú, thiếu chút nữa hắn đã bị dọa đến té nhào. Hắn quay đầu nhìn lại, lại là Triệu Xung, lập tức hắn liền nổi giận đùng đùng nói: “Vỗ gì mà vỗ mạnh vậy! Muốn hù chết tôi à!?”
Triệu Xung không muốn làm hổ giấy, hắn cười lạnh một tiếng, không biết tên tiểu tử này lại chui vào xó nào ăn thuốc súng. Hắn nói: “Chú đứng chặn ở cửa làm gì? Muốn vào thì vào đi. Đừng lén lút như ăn trộm vậy.”
“Ai là ăn trộm chứ? Tôi đây đang giám sát đấy!” Âm thanh rộn rã ở ngoài đã thành công thu hút sự chú ý của mọi người trong sân, Vệ Hành cảm nhận được có mấy ánh mắt đang nhìn mình, hắn không khỏi nói to hơn và tự tin vì mình đang đúng tình hợp lý.
“… Đồ tâm thần.”
“À, đúng rồi… Vừa rồi mọi người đang nói gì vậy?” Vệ Hành làm bộ lơ đãng hỏi, trên thực tế lỗ tai hắn đã vểnh lên nghe không thiếu từ nào.
Triệu Xung nhìn hắn, nói: “Còn có thể nói gì được nữa, nói Huyền Vũ bị hỏng như thế nào.”
Nói đến đây, Vệ Hành lại im lặng. Liên quan đến chuyện Huyền Vũ bị tổn thương kỳ thật rất ít người biết nội tình, hắn thậm chí còn không nói cho Triệu Xung nguyên nhân thực sự, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn phải chạy trốn Đế Tinh… Triệu Sùng cũng tò mò nên hỏi: “Quá trình cụ thể là thế nào, chú kể lại cho tôi nghe xem nào?”
“Bận rồi, tôi có việc phải làm, đi đây.” Vệ Hành nhìn thiết bị đầu cuối của mình, đế giày dẫm lên dầu nhớt khiến lòng bàn chân ướt nhẹp, hắn nhanh chóng chuồn đi, Triệu Xung nhịn không được mà đứng ở phía sau hắn hét lớn, tức giận đến mức hắn đã chửi rủa Vệ Hành mấy câu. Vệ Hành bước đi càng lúc càng nhanh, rốt cuộc hôm nay hắn cũng hiểu Beta thích cái gì… Đáng tiếc, khi hắn còn ở Bắc Đẩu 7, Beta đã coi hắn như hổ dữ, bây giờ cậu ở trên giường thì sẽ mềm như chăn bông, vậy mà xuống giường liền trở mặt không quen biết! Trong đầu Vệ Hành chợt nảy ra một ý tưởng buồn cười, sao không làm theo lời Triệu Xung nói nhỉ… Nhưng vào lúc này, thiết bị đầu cuối đột nhiên truyền đến một yêu cầu liên lạc của một người, thoạt nhìn khuôn mặt người nọ rất giống hắn. Vệ Hành liền thay đổi sắc mặt sang trạng thái nghiêm túc, hắn theo quán tính đứng thẳng lưng.
Người truy cập vào liên lạc không ai khác chính là anh trai nghiêm khắc và nghiêm túc của Vệ Hành —— Vệ Trưng.
“Tiểu Tứ.”
Vệ Hành vội vàng đứng thẳng lưng, nói: “Anh Hai, ngài tìm em có chuyện gì?”
“Gần đây trong Đế Tinh truyền ra một tin đồn, có liên quan đến em, em không cần giải thích sao?” Giọng nói của anh Cả trầm thấp như thể gã đã biết hết mọi chuyện, khiến người ta không dám nói bất kỳ lời nói dối nào.
Không ngờ tin đồn Trần Linh có thai lại truyền đến tai anh Hai nhanh như vậy! Trong lòng Vệ Hành lại mắng Trần Linh đúng loại người rẻ tiền không biết trời cao đất dày, hắn bình tĩnh nói: “Đều là giả thôi, có người muốn thừa nước đục thả câu.”
Anh trai hắn cười khẽ một tiếng, nói: “Vậy thì tốt rồi, em tự xử lý sạch sẽ chuyện của mình đi.”
“Tuần tới, tại văn phòng Chính trị Quân sự của Tử Vi Tinh sẽ tổ chức yến tiệc liên bộ. Khi đến thời điểm, em cũng phải tham dự.” Vệ Trưng bình tĩnh mà thông báo tin tức này, “Còn nữa, em cũng phải dẫn vợ của mình theo.”
Vệ Hành cầm máy truyền tin trên tay toát mồ hôi lạnh, hắn biết đây là nhiệm vụ mà anh cả cho mình, mục đích là để làm sáng tỏ những tin đồn về hắn trong bữa tiệc, cho nên đến lúc đó sẽ không còn chuyện gì nữa. Mối quan hệ giữa hắn và Trần Linh không thể để lộ khuyết điểm của mình mà phải thể hiện tình cảm trước mặt người khác.
“Được…” Vệ Hành nói. Hắn không thể để anh trai mình nhìn thấy một số manh mối.
“Ba tháng sau, mẹ sẽ từ tiền tuyến trở về, với tình huống hiện tại không cần nói thì chính em cũng đã hiểu rõ rồi.” Giọng gã trầm thấp, chậm rãi nhưng nặng nề ép người nghe. Đó là khí chất của một Alpha trưởng thành, từng trải: “Khi nào có thời gian em hãy đưa người về. Cha mẹ rất nhớ em.”
“Vâng.”
——————————-