Thế Thân Beta - Chương 22
Chương 22: Chiến tranh lạnh
Đã qua mấy ngày, Trần Dương vẫn không chịu nhìn mặt Vệ Hành một lần nào.
Được rồi… Tuy rằng, chuyện này là do hắn làm ra, nhưng mà Vệ Hành không nghĩ đến chuyện đi Thiên Quyền tinh đối với Trần Dương lại quan trọng như vậy.
Chua chát thay, rốt cuộc ai là người bị hại đây? Mới làm chủ nợ được hai ngày lại bị người thiếu nợ cạch mặt. Ôm thì cũng cho ôm, đụng chạm cũng để mình đụng nhưng quang trọng là thái độ lạnh như băng như người chết vậy, hỏi câu nào thì trả lời câu đó. Buổi tối muốn ôm Beta ngủ thì Trần Dương lại quay người sang một bên không nhìn hắn, khi bị hắn kiên quyết ép quay qua để ôm thì ánh mắt cậu trở nên vô hồn, một chút vui vẻ cũng không.
Nếu hắn tức giận, muốn gây sự thì sẽ bị cậu cười lạnh, mang theo vẻ trào phúng và khinh bỉ khiến người ta muốn nổi trận lôi đình. Muốn dạy cho cậu một bài học, đánh vài trận thì sẽ hối hận, tên nhóc này đã thảm tới vậy rồi, mỗi lần chạm vào cậu cứ như đang bắt nạt một người tàn tật vậy.
“Sao cậu ta lại giận lâu vậy?” Vệ Hành nói thầm, hắn vẫn còn mạnh miệng. Tuy rằng chuyện trước tiên là nên suy nghĩ cách cứu vãn tình thế sau sự việc… Nhưng mà, rõ ràng hiện tại hắn mới là người lớn nhất ở đây, đúng không? Chẳng phải Beta nên đặt hắn lên hàng ưu tiên trong mọi việc và phải có ý thức cải tạo tốt như tội phạm sao? Trước đây hắn đã buông lời nhục nhã cậu như vậy nhưng hắn không thấy Beta phản ứng gì. Và thái độ hiện tại của Trần Dương cho hắn biết, thế nào là đồ hắn coi trọng.
Vệ Hành không thể thả cậu đi dễ dàng như vậy nhưng hắn cũng không muốn xuống nước trước, khi ở cùng một chỗ với Beta, dáng vẻ lạnh nhạt kia thật biết làm cho người ta bực bội, mỗi khi đi ra ngoài hắn đành phải nhốt Trần Dương ở trong phòng. Mỗi buổi sáng khóa cửa phòng rồi rời đi, Trần Dương lại dùng ánh mắt như đang chế nhạo, lạnh lùng nhìn hắn, chuyện này khiến Vệ Hành thấy chột dạ. Giằng co như vậy mấy ngày, trong lòng hai người đều cảm thấy ngột ngạt nhưng không ai chịu phá hủy quả bóng này, chỉ còn cách miễn cưỡng duy trì dáng vẻ bình yên ngoài mặt.
Rõ ràng khi đó mọi chuyện vẫn ổn… Cậu vừa ngoan ngoãn lại nghe lời, để người tùy ý sắp xếp. Nhớ tới những chuyện xảy ra ở phòng điều khiển Huyền Vũ, Vệ Hành liền cảm thấy máu mũi chảy xuống, trong lòng hắn dâng lên cảm giác lâng lâng, tê tái khó tả. Đáng tiếc, đáng tiếc thật, Trần Dương đúng là nhóc đầu gỗ.
Chẳng lẽ hắn phải thật sự xin lỗi cậu sao? Vậy thì hắn còn mặt mũi gì nữa? Vệ Hành sờ sờ chóp mũi. Đế Tinh đang vào thu, một thoáng mưa thu một thoáng gió lạnh gõ ngoài thân phi thuyền càng làm hắn thêm phiền muộn. Lời nói của Alpha quý như vàng, ngày đó hắn khẳng định sẽ cứu được cậu, nhất định sẽ đưa cậu đi học, vậy sao cậu lại không tin hắn? Chẳng lẽ lời hứa của Vệ Hành không đáng giá như vậy sao?
Phi thuyền bay ra một vòng cung trên bầu trời, xé toạc màn mưa màu xám, hắn không lo Beta ở nhà một mình sẽ tự sát, bởi vì hiện tại hắn tin chắc rằng ý chí muốn giết hắn của Beta nhất định mạnh hơn mong muốn tự tử của cậu rất nhiều. Chỉ là… đồ ăn hắn để lại nhất định sẽ bị vứt đi… Hôm qua, hắn đã tốn rất nhiều công sức đổ thức ăn vào miệng Beta khiến khắp nơi bẩn muốn chết, thậm chí còn bị đối phương đối xử bằng cách thể hiện thái độ căm ghét. Bị cậu nhìn bằng ánh mắt như kẻ thù không độ trời chung, hắn thực sự không biết rốt cuộc làm chuyện này có lợi gì cho ai.
Gần đây nhiệt độ đã hạ thấp, không biết Beta ở nhà một mình như thế nào… Trong lòng Vệ Hành rối bời, một đống suy nghĩ hỗn loạn đến rồi đi trong đầu hắn. Phi thuyền đã ổn định hạ cánh bên ngoài trung tâm chỉ huy của Bộ chỉ huy quân sự Đế Tinh, bấy giờ hắn được phân công việc ở đây để quản lý đội tuần tra bảo vệ gần mặt đất của Đế Tinh, đó là một công việc nhẹ nhàng, mặc dù cuộc sống ở đây không thú vị như ở Bắc Đẩu Bảy, mỗi ngày vẫn phải lo lắng suy nghĩ nhiều hơn thế nữa… Hắn lo lắng tên Beta nhẫn tâm đó sẽ làm ra chuyện gì nữa, đúng là làm chuyện thừa mà! Hắn còn chưa tính toán đến chuyện đầu mình bị đội mũ xanh to đến vậy, thay vào đó cậu lại bắt đầu tranh cãi chuyện kia với hắn. Hừ, đúng là tính tình của cậu ấy thật tệ, không hề hiền lành và đức độ chút nào.
“Cuối cùng, tôi cũng bắt được chú —— tôi còn tưởng chú trốn đến nơi nào rồi!”
Vệ Hành mới vừa mở cửa cabin ra đã bị đôi bàn tay to đè mạnh lên bả vai, hắn vừa định phản công thì đối thủ đã dùng lợi thế về sức nặng của mình để ấn hắn xuống phi thuyền, đồng thời hô to hai chữ:
“Vệ Hành!”
“Lão Triệu!”
Lúc này Vệ Hành cảm thấy có chút áy náy, đã mấy lần hắn từ chối liên lạc của Triệu Xung đồng thời cũng không trả lời rất nhiều tin nhắn của đối phương, hiện tại nhất định là người này sẽ trực tiếp tới tận cửa tìm hắn!
Triệu Xung kiên quyết vòng tay qua vai Vệ Hành, dùng cánh tay to rộng của mình ôm chặt hắn, phòng trường hợp thằng nhóc này lẻn đi, hai người họ như anh em tốt lâu ngày không gặp theo thường lệ bước vào quân khu.
“Nếu không phải tôi nghe anh Ba của chú nói rằng, chú sẽ trở về nơi này thì sợ là tôi có tìm thế nào cũng không gặp được chú nhỉ?”
Vệ Hành cười hai tiếng: “Đâu đến nỗi thế? Không phải tôi vẫn khỏe mạnh đứng ở đây sao?” Vệ Hành cười thật sảng khoái!
“Chú khỏe là tốt, tôi hỏi chú tình hình của Trần Dương sao rồi? Sao chú không nói thật cho tôi nghe?” Triệu Xung vỗ bả vai Vệ Hành “bộp bộp”, “Tôi nghe nói em ấy đã được cứu về rồi đúng không?”
Hừ, nói đến kẻ lừa đảo kia thì Vệ Hành lại tức giận.
Vệ Hành muốn nói gần nói xa về cậu, nhưng dạo gần đây Triệu Xung nghe được một ít lời đồn đãi, trong lòng không khỏi lo lắng mà đè nặng bả vai Vệ Hành.
“Cậu ta làm sao có chuyện gì được!” Vệ Hành nói.
“Vậy em ấy ở đâu?”
“Ở chỗ tôi.”
Triệu Xung nghi hoặc nhìn Vệ Hành, nói: “Vậy chú dẫn tôi đi gặp em ấy. Đúng rồi, còn nữa, không phải chú muốn kéo tôi quay về thí nghiệm những phương án mới để cải tiến Huyền Vũ sao? Sao lại chưa bắt đầu nữa?”
Vệ Hành cười gượng nói: “Tôi còn việc phải làm… Nên không tiện dẫn anh đi, để lần sau nhé?”
Vẻ mặt của Triệu Xung kiểu “Tôi biết thế nào tên tiểu tử này sẽ nói như vậy”, hắn cũng cười gian hai tiếng: “Không sao. Khi nãy tôi mới vừa tới gặp lãnh đạo của chú, bộ trưởng Tần ấy, sẵn tiện giúp chú xin nghỉ rồi, lão bộ trưởng đúng là người tốt, còn nói bọn mình đã lâu không gặp nên cũng cần thời gian ôn chuyện cũ.”
Vệ Hành tự vả mặt mình hai cái, chưa kịp bước đến cửa văn phòng thì đã bị Triệu Xung đẩy vào phi thuyền.
Sau khi lên phi thuyền và thiết lập định vị tự động, Vệ Hành nghĩ đến việc gửi tin nhắn nhắc nhở cho Trần Dương, chắc chắn là tên nhóc này sẽ không trả lời nhưng… dù sao cũng phải gửi một tin nhắn còn hơn không nhỉ?
Tạm thời Vệ Hành không muốn cho người khác biết chuyện của hắn và Trần Dương, rốt cuộc thì chuyện xấu trong nhà, tốt nhất là không thể để người ngoài biết, hắn tin Trần Dương cũng là nghĩ như thế, nhưng mà, phải nói như thế nào đây?
“Một lát nữa Triệu Xung sẽ tới, tốt nhất là cậu nên ngoan một chút! Đừng để tôi lỡ miệng, nếu không thì chờ bị đánh đi!”
“Bị đánh” có phải quá nghiêm khắc hay không? Nhưng mà lá gan của kẻ lừa đảo này lớn như vậy… Viết rồi xóa đi hết nửa ngày, sau đó Vệ Hành xóa bớt chữ mới yên tâm gửi tin, chờ một hồi lâu không có người trả lời. Hắn tiếp tục oanh tạc “Trần Dương, cậu dám không đợi tôi trở về!?” Kết quả hệ thống bên kia trực tiếp phản hồi lại một thông báo “Ngài đã bị xếp vào danh sách đen của đối phương”, khiến hắn tức muốn xì khói!
Tên nhóc B này! Vệ Hành thề rằng sau khi hắn trở về việc đầu tiên làm là sẽ đi tịch thu thiết bị đầu cuối của cậu! Chết tiệt! Lẽ ra không nên trả lại thiết bị đầu cuối cho cậu ta… Tốt nhất là cứ ở nhà và ngoan ngoan chờ bị thịt là được! Bắt cậu ta dám xóa hết hết danh sách trên thiết bị đầu cuối của mình! Để cậu đặt Vệ Hành lên vị trí ưu tiên khi cần nhất mới được!
Triệu Xung nhìn thấy Vệ Hành đang lẩm nhẩm gì trong miệng, sắc mặt hắn lúc xanh lúc đỏ, rồi nhìn đến la bàn ủa phi thuyền Vệ Hành, hỏi: “Chú dẫn tôi đi chỗ nào đấy!? Đến hang ổ của chú làm gì. Không phải nói là dẫn tôi đến gặp Trần Dương sao?”
“Hiện tại cậu ấy đang ở đó.” Vệ Hành hết đường vòng vo đành nói.
Triệu Xung hơi kinh ngạc, cảm thấy sự tình càng ngày càng phức tạp, khó hiểu.
“Hang ổ” mà Triệu Xung nói chính là một nhà máy cũ, đứa trẻ ham chơi nào mà lại không có căn cứ bí mật của riêng mình? Đặc biệt Vệ Hành là người thường duy trì thói quen trẻ con này. Kể từ khi phát hiện ra nhà máy siêu lớn này còn sót lại từ thời kỳ tiền công nghiệp hiện đại, họ đã cải tạo nó và bổ sung thêm khả năng cách âm, chống cháy nổ, chống động đất, chống giám sát, mái mở và sàn nâng, qua một thời gian tu sửa thì nó đã trở thành một căn cứ đồng thời là nhà máy được trang bị những thứ tốt nhất. Họ đã trải qua phần lớn thời niên thiếu ở đây, nhưng đáng tiếc là khi lớn lên họ bận rộn với việc riêng của mình nên dần dà ít đến đây hơn.
Triệu Xung vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người trong phòng kia.
Nghe được tiếng cửa mở, Trần Dương chẳng buồn ngẩng đầu đều lên nhìn, nhờ hắn “cắn” cậu quá nhiều, hiện tại không cần nhìn cũng biết là tên Alpha đáng chết kia lại về rồi. Trở về làm cái gì? Tính phẫn nộ sao? Dù sao trước đây cậu chưa từng trải nghiệm điều đó. Lật một trang sách, mặc dù trong lòng rất hận Alpha, cậu thà bị đánh chết còn hơn chạm vào hắn lần nữa, cũng mừng là Beta không gặp rắc rối về đống kiến thức khi nhìn thấy những tài liệu giảng dạy cơ bản này, Trần Dương cảm thấy như mình đã tìm được một kho báu, thậm chí cậu có thể nhắm mắt làm ngơ trước các hình vẽ bậy của những thiếu niên và không để ý đến đó.
Ném áo khoác đi, hắn thấy Beta vẫn không muốn để ý đến hắn, trước đây Vệ Hành không quan tâm người ta có muốn hay không, trước tiên hắn sẽ ôm người vào lòng sau đó chân tay bắt đầu hư hỏng, làm tình trước rồi nói chuyện sau. Nhưng bây giờ, dù sao cũng có người khác ở đây nên hắn phải giả làm quân tử, nghe Triệu Xung ngạc nhiên gọi:
“Trần Dương?”
Nghe được thanh âm quen thuộc này, cuốn sách trong tay Trần Dương rơi xuống đất, cậu ngẩng đầu lên: “Anh Triệu?”
“Nhìn bộ dáng của em, tôi liền cảm thấy yên tâm vì không thiếu tay chân nào.” Triệu Xung bật cười, nói.
Vẻ mặt căng như sắp nứt ra của Trần Dương mới thả lỏng, mấy ngày nay cậu bị Vệ Hành nhốt ở đây, cảm xúc thay đổi thất thường, nếu như không phải cậu có mấy cuốn sách để đọc, chắc có lẽ cậu đã phát điên rồi. Nhìn thấy Triệu Xung, cậu biết rằng những ngày làm tù nhân của mình cuối cùng cũng đã kết thúc.
“Tôi không sao, cảm ơn anh Triệu.” Đây là lời nói thật tình.
“Vệ Hành cứ vòng vo mãi, sớm biết rằng em ở chỗ này thì anh đã trực tiếp lại đây tìm em rồi.”
“Anh Triệu, anh còn ở… Đế Tinh không?” Trong ấn tượng của Trần Dương, thời gian trước Triệu Xung vẫn đang ở Bắc Đẩu 7.
“Còn không phải tại người này ——” Triệu Xung chỉ Vệ Hành, “Tôi vốn nhàn rỗi tất nhiên có thể tự do ra vào, nhưng bây giờ lại sắp trở thành bảo mẫu chuyên nghiệp của hắn rồi!”
Hai người trò chuyện một lúc, Triệu Xung biết được Trần Dương hiện tại đang sống ở đây, nghĩ tới dáng vẻ quen thuộc của Vệ Hành lúc tiến vào, hắn không nhịn được nói: “Vậy Vệ Hành cũng ở nơi này?”
Trần Dương hơi sửng sốt, nói: “Đúng vậy.”
Vẻ mặt Triệu Xung trở nên hơi kỳ quái, hai người trưởng thành chen chúc ở một nơi nhỏ như vậy… Nghĩ đến Huyền Vũ, hắn nói tiếp: “Vừa đúng lúc, tôi đã nhờ một số anh em ở viện nghiên cứu làm một vài bài kiểm tra số liệu và được họ phản hồi về sự tiến bộ của Huyền Vũ. Tình cờ là em cũng về rồi, sẵn tiện đây tôi sẽ gọi thêm vài công nhân tới, ngày mai chúng ta có thể bắt đầu làm việc.”
Triệu Xung đưa bản báo cáo cho Trần Dương, đối phương cầm lấy và nghiêm túc mở ra xem, sau đó tính quay đầu lại thì thấy Vệ Hành muốn nói gì đó đã bị hắn kéo ra khỏi phòng, đi tới một góc ngoài hành lang, nói:
“Hiện tại chú đang sống chung với Trần Dương ở nơi này?”
“Đúng vậy.”
Triệu Xung cảm thấy trong lòng lại có cảm giác kỳ quái, nhưng chắc chắn là vì gần đây nghe được tin đồn nên hỏi: “Vậy… còn vợ của chú thì sao?”
Vẻ mặt Vệ Hành lạnh lùng, nói: “Em ấy sống ở bên kia.”
Hình như có một chút vấn đề, nhưng… nếu có vấn đề thì tại sao Trần Dương lại ở đây? Triệu Xung nghĩ đi nghĩ lại, sau đó kéo tai Vệ Hành lại, nhỏ giọng nói:
“Gần đây tôi nghe nói có người tung tin đồn… Chú đừng tức giận, thật ra chỉ là tin đồn thôi… Tôi nghe người ta nói, họ nói là hình như Trần Linh ngoại tình…”
Sắc mặt Vệ Hành trong nháy mắt tối sầm, Triệu Xung tiếp tục nói: “Chú đừng có gấp chứ… Tôi vừa nghe có người nói tin tức này đến từ một bác sĩ Omega, nói rằng Trần Linh sau khi kết hôn được hai tháng thì mới phát hiện mình đã có thai ba tháng… còn nói… còn nói…”
“Còn nói cái gì?”
Nhìn thấy mặt Vệ Hành tối sầm như đáy nồi, Triệu Xung không nhịn được vỗ vỗ vai người anh em nói: “Tôi biết những chuyện này đều là vớ vẩn… Nhưng, tôi thấy hiện tại chú đang sống ở đây… Tôi nghĩ, chú mà trở về nhà thường xuyên thì có phải tốt hơn không? Nếu chú thường xuyên về nhà, những tin đồn này tự nhiên sẽ bị bác bỏ…”
Ai ngờ Vệ Hành lại quay người đi, nói: “Tôi trở về làm gì?”
Vấn đề nằm ở chỗ này, Triệu Xung khuyên nhủ hắn: “Có vấn đề thì không thể như thế này được à? Chúng ta đều là Alpha, tại sao chúng ta không thể làm hòa, dù sao người ta cũng chỉ là một Omega mà? Sau khi cãi nhau thì xuống nước nhận lỗi là được. Chỉ cần dỗ dành người ta thôi, sao chú phải tính toán đến vậy?”
“Còn muốn dỗ y sao!?” Lông mày của Vệ Hành như sắp dựng thẳng lên tới nơi rồi.
“Lời này không được nói như vậy.” Triệu Xung nghiêm túc khuyên bảo, hắn cảm thấy mình là người độc thân nên phải đứng ra làm người hòa giải cho gia đình họ, thực sự rất mệt mỏi, “Dù sao hai người cũng là vợ chồng, cúi đầu thấp xuống cũng không có gì xấu hổ. Cũng không có gì là mất mặt, chỉ cần chú cho Omega thứ mà người ta thích, nói đúng trọng tâm rồi nhẹ nhàng dỗ dành người ta là được, gia đình hòa thuận là điều quan trọng nhất đấy. Điều quan trọng nhất là phải giao tiếp với nhau nhiều hơn. Tôi thấy miệng của chú giống như nòng súng vậy. Không lẽ chú sẽ chết nếu nói chuyện tử tế sao?”
Vệ Hành đang suy tư gì đó, hắn hừ hai tiếng, nói: “Anh đúng là người khoan dung độ lượng.”
Triệu Xung biết người anh em của mình đã nghe lọt tai lời mình nói nên hắn không lắm lời nữa, dặn dò nói: “Quyết định như vậy đi, ngày mai tôi sẽ dẫn người tới làm, nhưng chú không được khó tính nữa.”
“Được rồi, được rồi.” Vệ Hành vẫy tay, “Anh nói nhiều thứ vô nghĩa thật.” Nhưng hắn cũng cúi đầu chịu thua, vì có mấy chữ khi nãy gãi đúng chỗ ngứa của mình, những câu khi nãy của người anh em nói ra hắn đều nhớ trong lòng.
——————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này không có thay đổi,nhưng chương sau tôi sẽ cắm thêm tình tiết mới.