Thế Thân Beta - Chương 21
Chương 21: Bồi thường
“Không, không!”
Chiếc áo sơ mi được xắn cao lên và bị Beta ngậm vào miệng khiến cậu chỉ có thể rên rỉ không rõ ràng. Bị ép vào khoảng trống nhỏ giữa Alpha với bàn điều khiển, hai cánh tay không có chỗ tựa nên đành đặt lại trên bàn. Thỉnh thoảng, cậu ấn cùng lúc vài nút điều khiển chỉ bằng một động tác tạo ra âm thanh như phím đàn piano bằng kim loại.
Tiếng cười ác ý phát ra từ phía trước lồng ngực Trần Dương, Alpha bị ám ảnh với việc khám phá hai bầu ngực mềm trên ngực cậu, vết cắn cùng dấu răng của hắn hiện diện khắp nơi trên bộ ngực gầy gò cậu, trông nó thảm vô cùng. Vệ Hành thấp giọng nói:
“Chà… lần này cậu phải ấn chính xác nút lái bên trái, nút kích hoạt lên nòng súng ở bên sườn và nút tăng tốc độ. Tuy nhiên, còn có thêm một nút nâng bên trong…”
Nghe Vệ Hành nói khiến Trần Dương cảm thấy căng thẳng, Vệ Hành cắn một nào đầu núm vú nhỏ màu nâu coi như trừng phạt: “Lại ấn nhầm à? Một kẻ lẳng lơ như cậu rõ là không chịu học hành đàng hoàng nên bị người khác mút như vậy là sướng rồi sao? Lại phân tâm.”
Đương nhiên, thủ phạm khiến cậu phân tâm rõ ràng chính là Vệ Hành.
“Đây là cơ hội cuối cùng. Đồ ngốc, nói cho tôi biết, nút tăng tốc cấp ba ở đâu? Với cả cần những phím nào để kết hợp khóa dẫn hướng và bảo trì trọng tâm? Nếu cậu lại bấm nhầm thì tôi sẽ cho cậu biết hậu quả.”
Thắt lưng của Trần Dương bị ép cong như sắp gãy, nếu cậu không muốn ngã ngửa ra sau thì nhất định phải tiếp tục đẩy ngực vào trong miệng Vệ Hành. Giáo viên Alpha nghiêm khắc còn nắm chặt đầu cậu để ngăn cậu nhìn xung quanh, buộc cậu phải tìm ra từng nút một.
“Cậu đừng lộn xộn, nếu cậu ấn nhầm phím sẽ làm gián đoạn chương trình chính của Huyền Vũ sẽ khiến mọi hoạt động đơn giản hiện tại.” Vệ Hành xấu xa nói.
Trần Dương nghe vậy khiến trên trán cậu toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng gã Alpha kia thì háo hức nhìn chằm chằm vào cậu như hổ rình mồi, khiến cậu không thể tiến lên hay lùi lại. Vệ Hành vùi mình vào lồng ngực gầy gò của Beta, mút lấy núm vú trên ngực đến khi sưng tấy đỏ tấy, hắn còn lè lưỡi liếm nó vang tiếng nước. Ngực cậu tê dại xen lẫn caem giác đau đớn, nhưng Trần Dương phải dành một phần sự chú ý của mình để tìm kiếm câu trả lời mà Alpha hỏi trong hàng trăm nút bấm. Dương vật cường tráng của Alpha đang cọ qua lại lỗ nhỏ dưới người cậu, thậm chí phần thịt mềm gần lỗ nhỏ cũng bị lộ ngoài một chút mà cọ vào trên thân dương vật gồ ghề.
“Còn một việc nữa. . . ” Trên người dần nóng lên, mồ hôi nóng hổi chảy xuống dường như hóa thành hơi nước, Beta chỉ muốn càng sớm càng tốt chấm dứt sự tra tấn này.
Alpha bú sữa giống như một đứa trẻ, hình như hắn đang tìm kiếm một chút an ủi trên ngực Beta rất lâu, nhưng đáng tiếc là hắn đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể mút ra được một chút giọt sữa ngọt ngào nào, thật đáng tiếc, phải chăng khi mang thai mới có sữa sao? Cứ xem như vậy đi, Vệ Hành nghĩ thầm nhưng thật ra hành động này khiến nhịp tim Beta đập nhanh hơn.
“Còn một nút nữa ở đâu?” Hắn càng ôm lấy cặp mông căng tròn của Beta, bờ mông trần trụi của cậu bị những nút bấm hằn thành vết đỏ, Vệ Hành xoa xoa nhẹ miếng thịt mềm mại đó một hồi mới nói: “Nói đi?” Dương vật đã vượt qua tuyến phòng thủ của lỗ nhỏ nhét quy đầu khổng lồ vào bên trong, thành công đi vào vách thịt đang co chặt.
“Dưới, ở dưới…”
“Cái nào ở dưới?” Quy đầu cọ sát vào cửa hậu môn một hồi, sau đó nhấp vào chỗ nhạy cảm nhất của thành ruột khiến Beta không khỏi rên rỉ, nhưng Alpha vẫn kiềm chế mà nhấp vào rút ra. Như thể hắn đang trêu chọc lỗ nhỏ để xem nó nuốt dương vật…
“Lỗ đít dưới mông của cậu dâm đãng thật! Mông ướt quá, phím ấn cũng bị ướt hết rồi… Nói cho tôi biết, là cái nào?” Alpha kéo ngón tay của Trần Dương, khiến cậu cảm giác được phía dưới mông của mình, ngón tay của cậu vướng víu, vuốt ve nơi nối kết giữa hai người họ như thể hắn muốn nhét những ngón tay của mình vào chỗ đó.
“Không, đừng mà…” Cảm nhận được ý đồ của Alpha, Trần Dương nhanh chóng vùng vẫy, thở hổn hển đẩy tay Vệ Hành ra.
Tuy nhiên, khi Vệ Hành rút dương vật ra, lỗ nhỏ đã mất đi dương vật thô to đột nhiên trống rỗng, chỗ đó đóng mở mấp máy như một cái miệng nhỏ, đột nhiên hắn nhét vào lần nữa, cơ thể Beta như vỡ vụn, khoái cảm mãnh liệt từ phần dưới cơ thể lan khắp toàn thân, “Để tôi nói cho cậu biết, lỗ đít của cậu đang hướng về nút duy trì trọng lực! Sau đó chỗ đó sẽ ăn nó… Nói đi, cậu muốn ăn cái nút đó hay là dương vật của tôi!?”
“Anh, anh… Aaaaa!”
Mông của Beta bị hắn hung hăng mở banh ra, cái lỗ mềm mại của cậu cọ vào những chiếc nút thô ráp trên bàn điều khiển để lại vết nước. Đầu óc Trần Dương choáng váng, móng tay cậu bấu mạnh vào bắp tay của Vệ Hành, nước mắt suýt chút nữa chảy xuống, hắn nói: “Cút ra, cút ra… Anh phiền phức đủ rồi!”
Trần Dương đột nhiên bị đẩy lên bàn điều khiển, sau lưng là những phím cứng, nhưng lúc này cậu không rảnh để ý đến cơn đau nhẹ, khoái cảm mãnh liệt từ phần dưới cơ thể khiến cậu kẹp chặt hai chân, dưới tần suất xâm nhập của Alpha khiến cậu sướng muốn điên lên, lỗ nhỏ cô đơn bấy lâu chợt được thỏa mãn, mà mút thật chặt vật cứng cứ mang lại cho cậu khoái cảm như sôi sục, hận đến nỗi muốn nuốt hết vào trong cơ thể.
Một khi ngọn lửa dục vọng trên thảo nguyên được kích hoạt, khó có thể thỏa mãn, Beta cũng đã trở thành tù nhân của dục vọng, miệng không ngừng rên rỉ. Trong cơ thể khoái cảm càng ngày càng mạnh, nhưng trong lòng lại càng đau đớn, một chuỗi dài trong suốt giọt nước mắt chảy xuống Trần Dương trên má. Sau vài trăm cú thúc, Vệ Hành lập tức ôm lấy Beta, hôn lên môi cậu một nụ hôn thật dài và sâu.
Hai chân Trần Dương quấn quanh eo Vệ Hành, hai chân mềm oặt đến không chịu nổi, sau một nụ hôn, không khí trong phổi dường như đã cạn kiệt, một luồng chất lỏng nóng bỏng bắn vào cơ bắp nhạy cảm trong thành vừa đạt cực khoái. Cậu gần như đạt được một cơn cực khoái nho nhỏ nữa và cậu biết đó là tinh dịch của Alpha. Chất pheromone giống như cây tuyết tùng có ở khắp mọi nơi, khiến người ta cảm thấy trong không khí, trên cơ thể và trong cơ thể đều nồng nặc mùi alpha.
Cậu lại bị bao quanh bởi mùi hương của người này…
Vệ Hành cười nhẹ, hắn rất hài lòng với dáng vẻ của Beta. Hắn không có ý định buông tha cho Beta sớm như vậy, dương vật trượt dọc theo thành ruột nóng bỏng sau khi đạt cực khoái, cảm nhận được cảm giác bị thành thịt hỗn loạn bao bọc lấy dương vật. Trần Dương cảm thấy tuyệt vọng.
Đột nhiên, Alpha nảy ra một ý tưởng, dùng một tay kéo một trong vô số liên kết truyền cảm giác cơ thể lơ lửng trên không trung và nối nó với cánh tay của Trần Dương.
Liên kết truyền cảm giác qua thân thể là một ống trong suốt, có thể thấy vô số nút dữ liệu đang lóe sáng, như thể có rất nhiều đom đóm bị mắc kẹt bên trong. Ở cuối liên kết là một vật thể nhỏ giống như cốc hút, chủ yếu được gắn vào cơ thể con người và truyền các tín hiệu điện tử do sự giãn nở của cơ bắp con người để hỗ trợ người lái vận hành cơ khí. Vô số dây truyền huỳnh quang treo trong cabin, giống như rừng rậm phát ra ánh sáng.
“Đồ dâm đãng chỉ nhớ ăn dương vật thôi… có không muốn học phải không?”
“…” Trần Dương vẫn chưa tỉnh táo mấy.
“Đừng di chuyển lung tung. Việc này có liên quan trực tiếp đến động tác của Huyền Vũ.”
Vừa nghe Huyền Vũ sẽ làm theo bất cứ hành động, Trần Dương liền cảm thấy đầu mình gần như muốn chảy máu. Vệ Hành thật sự muốn nhục mạ cậu như vậy! Cậu bấu thật chặt cơ bắp trên cánh tay cứng cáp của Alpha, nhưng đối phương lại nhắm mắt làm ngơ và gắn chặt cốc hút của cảm biến vào cánh tay của Trần Dương.
Có lẽ là ảo giác, Trần Dương cảm giác được mình đang cử động từng chút, đồng thời nghe thấy bên ngoài cabin truyền đến tiếng ma sát máy móc do chuyển động của cánh tay trên cơ khí. Cậu phải căng chặt toàn cơ trên cơ thể, vì sợ rằng mình sẽ có vẻ ngoài xấu xí do chuyển động của phần thân dưới.
Vệ Hành sao có thể bỏ cuộc? Hắn ôm eo Beta, cảm thấy đối phương chưa bao giờ ôm mình nhiệt tình như vậy, thân dưới lại có xu hướng trở nên cứng rắn. Hắn kéo một liên kết cảm biến khác có nhãn “M26”, hỏi:
“Đồ dâm đãng, đường liên kết này ở đâu thế?”
Trần Dương chỉ là ngước mắt nhìn lên, Alpha đột nhiên đưa vào khiến tầm nhìn của cậu rung chuyển, cậu còn chưa kịp phản ứng thì giác hút nhỏ của liên kết cảm biến đã dán chặt vào lưng dưới của cậu.
“Eo chê nhưng thân thành thật, đồ dâm đãng. Đây là liên kết cảm biến của trục quay ở giữa Huyền Vũ.”
“Anh… Aaaaaa!”
Chịu đựng đòn tấn công dữ dội vào phần thân dưới sắp xé nát lỗ nhỏ của mình, Trần Dương vẫn phải ôm chặt Vệ Hành không buông, bởi vì mỗi động tác của hắn dường như đều bị Huyền Vũ sao chép ngay lập tức. Lúc này Alpha vẫn đang đặt nhiều câu hỏi khó, một khi cậu từ chối trả lời hoặc trả lời sai, một liên kết cảm biến mới sẽ được kết nối với cậu.
Mối đe dọa này rõ ràng có tác dụng rất mạnh với Beta, mặc dù Vệ Hành đã tắt hầu hết các công tắc liên kết cảm biến, nhưng hắn… hắn sẽ không nói cho Beta biết chuyện này.
Tiếp theo, Beta bị dọa đến hoảng loạn, cuối cùng cũng lắp bắp trả lời chính xác mấy câu hỏi, tránh được rủi ro khi toàn thân bị dính chặt các liên kết cảm biến, tuy nhiên, cậu vẫn có chút bất cẩn, một lúc sau, Vệ Hành đã có trong tay hai dây liên kết không dùng tới.
Cánh tay, eo và đùi của Trần Dương đều bị gắn cảm biến bởi gã Alpha tục tĩu và vô liêm sỉ, nên mỗi khi cơ bắp co giật và run rẩy vì khoái cảm sẽ khiến máy móc hoạt động một cách đáng ngờ và rung chuyển, khiến Beta cảm thấy rất xấu hổ và tức giận. Cơ thể Beta cứng ngắc, nhưng bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể lại bị ra vào liên tục, khiến cậu không ngừng run rẩy, tuy nhiên, chuyển động nhỏ này nhanh chóng được khuếch đại sau khi được cơ giáp tiếp nhận, và nhiều thứ khác nhau đã được nghe thấy rằng khiến mọi người cảm thấy khó chịu. Những âm thanh và rung động từ máy móc thật đáng xấu hổ. Trần Dương không còn có thể che giấu chút nào phản ứng và vui sướng.
Khi tưởng tượng đến việc Huyền Vũ cao lớn thực hiện một số động tác kỳ cục vì những tín hiệu kỳ lạ này, liệu những người ở bên ngoài có nhìn thấy cảnh tượng này và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra ở đây không? Trần Dương hận không thể đâm chết Vệ Hành, nhưng đáng tiếc cậu lại bị dương vật thô to, nóng hổi đâm liên tục.
“S6, một loại cảm biến quan trọng để truyền tải từ năng lượng trung tâm, chủ yếu kiểm soát việc giải phóng kho năng lượng trung tâm; còn cái này là T35, chủ yếu kiểm soát việc kích hoạt các khẩu pháo tấn công tàng hình ở giữa và dưới, cậu có nhớ không?”
Khi Vệ Hành nói xong, hắn đẩy dương vật của mình chậm rãi cọ xát vào vách ruột Beta, thỉnh thoảng tiến vào sâu hơn, khiến khoái cảm tích tụ trong cơ thể Trần Dương gần đạt tới đỉnh điểm, nhưng lại không bao giờ đạt tới. Dưới sự điều khiển ác ý của Alpha, khi cậu sắp đạt đến cao trào thì chậm lại, việc tích lũy khoái cảm trở thành một quá trình chậm rãi và đau đớn.
Tóc của cậu ướt đẫm mồ hôi, khóe mắt cay xè vì mồ hôi chảy vào, tay chân Beta mềm nhũn, cậu chỉ có thể duy trì tư thế ôm chặt lấy Vệ Hành. Trần Dương rơi vào tuyệt vọng vì không biết Alpha cứ tiếp làm chuyện này tới khi nào mới kết thúc. Đùa giỡn cơ thể cậu, ép cậu làm đủ trò hề,cơ thể giống như thùng chứa thuốc nổ, chỏ cần một tia lửa nhỏ cũng đủ khiến chuyện này nổ tung. Bản thân Vệ Hành cũng tận hưởng những chuyện bày, nhưng chuyện khiến hắn thích thú là quá trình điều khiển hơn, cầm hai miếng cảm biến, hắn chợt nảy ra ý tưởng, dán chúng vào hai núm vú của beta.
“Anh!”
“Điều này không phải thích hợp hơn sao? Có vẻ nó phù hợp với núm vú nóng bỏng của cậu.”
Những âm thanh “lỗi truyền tín hiệu” và “tín hiệu không nhận dạng được” được máy báo cáo, có lẽ là ảo giác. Trần Dương cảm thấy dường như có một dòng điện yếu ớt tuyền đến núm vú của mình, mang đến những cơn khoái cảm dâng trào. Cậu không thể kìm được nữa mà hung hăng đánh mạnh vào vai Vệ Hành:
“Anh chơi đủ chưa?”
Vệ Hằng bị đánh không hề tức giận mà chỉ mỉm cười, lợi dụng tình thế, trực tiếp ấn Trần Dương vào vách ngăn, giơ một chân lên định làm cậu. Bởi vì Trần Dương bị hắn thay đổi động tác khá mạnh, nên tư thế của Huyền Vũ cũng thay đổi, trọng tâm bắt đầu dịch chuyển, khiến Vệ Hành di chuyển dễ dàng hơn. Beta không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ the thé, rất nhanh lại đạt đến cao trào khác, Alpha nhanh chóng bắn vào trong cơ thể Beta.
Hắn ngắm mắt dựa người vào Trần Dương, bấy giờ Vệ Hành chậm rãi tận hưởng khoảnh khắc dịu dàng này, dường như đây chính là cảnh tượng mà hắn luôn tưởng tượng. Bụng dưới của Beta cũng bị bao phủ bởi một đống hỗn độn do chính hắn xuất tinh, cả hai đều bị bao phủ bởi chất lỏng nhớp nháp, không thể phân biệt được ai là người. Cảm giác thân mật chỉ có mỗi tôi và em, giữa em và tôi khiến Alpha cảm thấy ấm áp trong lòng, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, ngửi và hôn cơ thể người ở dưới thân mình.
Nếu đây là sự đền bù thì vị cũng không tệ lắm.
Tuy tính tình có chút biệt nữu và dáng người cũng không đầy đặn nhưng… Khi bi bắt nạt thì cũng rất ngon làm sao. Pheromone của Beta rất nhẹ, chỉ khi động dục mới ngửi thấy mùi ngọt ngào quyến rũ, không có cảm giác khó chịu như bị say và nặng như pheromone của Omega. Vệ Hành không hề nhận ra rằng đây là lần đầu tiên hắn có hứng thú làm tình với Beta mà không cần sử dụng thuốc pheromone, và hắn đã thực hiện ham muốn của mình mà không chút do dự.
Trần Dương vô lực bị Vệ Hoành ôm chặt, những nút cảm biến trên người rơi ra, sau khi cơn sóng tình qua đi cậu rơi vào trạng thái hôn mê, khóe mắt vẫn ươn ướt chưa kịp khô. Lúc này cậu đã quên sạch những lời tục tĩu khi nãy, trong lòng chỉ nghĩ, chẳng lẽ, Alpha muốn tra tấn mình mãi như vậy sao?
Để Beta ngồi lên đùi mình, Vệ Hành ngồi ổn định trên chiếc ghế duy nhất trong phòng điều khiển, bộ quần áo djy nhất của Trần Dương đã bị hắn xé rách từ đời nào, nên phần áo bên trên không đủ dài để che phủ phần mông, vì thế chỉ có thể để bờ mông trần của cậu ngồi trên người hắn. Sau khi được thỏa mãn, tâm tình của Alpha dần bình tĩnh hơn trước. Hắn không tức giận với Beta – người đã yêu cầu hắn gỡ thiết bị đầu cuối khi bình tĩnh lại, thay vào đó, hắn điều khiển Huyền Vũ chạy về phía trước vài bước, sau đó quay lại, cúi xuống và đặt một tay ra sau lưng, làm một hành động rất lịch sự.
“Có phải tôi quá tốt với tên lừa gạt như cậu không?” Vệ Hành thầm nghĩ, nhưng ngay cả động vật trong tự nhiên cũng biết cung cấp tổ và thức ăn cho bạn tình của mình… Cánh tay phải của Huyền Vũ duỗi ra vươn về phía trước, rõ ràng là một cỗ máy rất lớn nhưng nó vẫn có thể thực hiện những chuyển động tinh xảo như vậy. Những ngón tay của hắn nhặt một hộp cơm trưa thông minh nhỏ đến mức gần như vô hình, và truyền nó đến cabin thông qua ống truyền động trên tay.
May là vẫn ăn được…
Vệ Hành không chú ý tới, Trần Dương sau khi mở thiết bị đầu cuối liền rơi vào trạng thái hôn mê.
Vừa nhìn thấy thời gian, Trần Dương toàn thân cứng đờ, sau khi ân ái để lại cảm giác tê dại trên người càng thêm xấu hổ, thứ đầu tiên hiện lên chính là ba tin nhắn mà bác sĩ Sở ở hành tinh Thiên Tuyền gửi cho hắn ——
“Trần Dương, hôm nay là ngày đăng ký cuối cùng, xin hãy chú ý. “
“Tôi thấy cậu vẫn chưa đăng ký. Thời gian sắp hết rồi. Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy? Nhanh lên.”
Tin nhắn mới nhất vừa gửi đi có một nội dung rất đơn giản: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”
Trần Dương muốn trả lời cái gì, lại phát hiện mình căn bản không biết nên nói cái gì, trong lòng giống như có tiếng “Phốc” của bong bóng xà phòng tan biến. Những điều cậu đã phải chịu đựng và kiên trì dường như biến mất ngay lập tức, và cậu cảm thấy mình như một trò đùa.
Khi bị em trai phản bội,thời điểm bị người ta cưỡng hiếp, Beta không muốn khóc. Khi vụ bê bối này bị người đó vạch trần và sỉ nhục, Beta vẫn không khóc. Nhưng bây giờ, cậu lại muốn bật khóc vì cậu biết, đó là điều món quà tuyệt vời mà cậu từng nhận được, và nó sắp bị tan vỡ.
Đúng là vẫn còn hơi gầy, Vệ Hành nhéo một chút thịt trên người Trần Dương, chắc là phải chăm cho mập lên một chút thì chơi mới có cảm giác hơn. Vệ Hành cúi đầu xuống gáy Trần Dương, thái độ dịu dàng liếm láp vết thương bị răng nanh của hắn cắn, tuyến thể vẫn chưa kịp khép lại, nên lưu lại một chút mùi hương bạc hà nhàn nhạt, giờ phút này hít một hơi làm hắn cảm thấy an tâm. Tạm thời cứ giữ thằng nhóc này tại bên người vậy! Vệ Hành nghĩ thầm. Bỗng nhiên, một cái bàn tay đánh tới, mang theo lực rất mạnh thiếu chút nữa vả trúng mặt hắn, Vệ Hành lập tức duỗi tay nắm chặt lấy tay đối phương, lửa giận như cứ vậy mà bùng lên dữ dội, và bắt gặp được ánh mắt vô cảm của Beta. ——
Nhìn thấy thời gian hiển thị trên thiết bị đầu cuối rơi xuống đất, Vệ Hành đột nhiên cảm thấy tim mình lỡ nhịp, dường như… lúc đó Beta đã đấm hắn một phát, điên cuồng liều lĩnh phá hủy tất cả.
“Này!” Vệ Hành vội vàng đỡ lấy nắm đấm của Trần Dương, nhưng đối phương không đánh trúng nên một nắm đấm khác lại lao tới, Vệ Hành đành phải ôm chặt hai tay Trần Dương. Hai mắt Beta đỏ hoe, hàm răng cắn chặt như sắp gãy, hắn lẩm bẩm “Giết… giết mày…” và tiếp tục tấn công Vệ Hành mà không quan tâm đến bất cứ điều gì.
“Cậu điên rồi à?”
Vệ Hành không ngờ phản ứng của Trần Dương lại mãnh liệt như vậy. Mặc dù có vẻ như mình đã quên mất rằng có thời hạn đăng ký. Hắn dồn ép Beta đang muốn tấn công hắn như điên vào tường, gay gắt nói: “Không phải chỉ là một bài kiểm tra sao!? Cậu có cần phải hét lên muốn giết là giết không? Tôi sẽ hỗ trợ cho cậu ——”
Tay chân của cậu bị trói chặt không thể đánh đấm được nữa, muốn chạy cũng không thể, hơn nữa trên lưng còn mang một gánh nặng đạo đức nặng nề. Vốn dĩ cậu đã phải chịu đựng đủ loại sỉ nhục từ Alpha, hy vọng duy nhất có thể chống đỡ cậu đến giờ là khát vọng về tương lai… Ánh sáng trong mắt Beta nhanh chóng biến mất, hàm răng vốn đang cắn vào vai Alpha nới lỏng ra, bấy giờ cậu giống như một con búp bê đã mất linh hồn.
“Này” lúc này Vệ thật sự lo lắng nên vỗ nhẹ lên mặt Beta,
——————————-
Tác giả có lời muốn nói:
29.08: Đã sửa chữa rất nhiều câu, xóa bớt một tình tiết, hạ thấp ngọt độ. :)))))))