Thế Thân Beta - Chương 20
Chương 20: Tàng kiều
Vệ Hành ôm Trần Dương đi ra khỏi phòng rất nhanh, cả người Beta bị ga trải giường quấn chặt nên không biết cậu còn sống hay đã chết, Trần Linh ngồi trong phòng khách cả đêm nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn này liền đi theo hắn.
“Anh định đưa anh trai em đi đâu? Anh đã làm gì anh trai em vậy!” Omega vừa sốc vừa đau trong lòng khi thấy điều này. Trước đây y chỉ biết anh trai mình đã phải trả giá rất nhiều cho mình, nhưng y chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, hiện tại y mới biết anh trai mình đã trải qua đủ loại tra tấn đau đớn ra sao. Nhìn thấy anh trai sắp rời xa mình, y không chịu hụt một bước mà bám sát theo sau hắn.
“Anh định mang anh trai em đi đâu!? Anh ấy là anh trai của em! Em không cho phép anh mang anh ấy đi!” Trần Linh lo lắng nói. Nhìn thấy người quấn trong chăn hơi cử động, trong lòng Trần Linh dâng lên cảm giác chua xót muốn đưa tay chạm vào Trần Dương nhưng Alpha lại tránh né động tác của đối phương. Y thấy Alpha thay đổi tư thế sang vác cả người Beta trên vai, hắn còn nhìn y với ánh mắt thương hại lẫn ghê tởm ——
“Biến! Đừng để tôi gặp lại cậu! Đừng để tôi thấy cậu xuất hiện trước mặt tôi lần nữa! Đừng ép tôi phải làm điều đó!”
Trần Linh sửng sốt, y chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Hành ôm Trần Dương đi không quay đầu lại, mọi chuyện từ đây đã không thể quay lại.
*
Trần Dương mơ màng tỉnh lại, cậu cảm thấy miệng mình khô khốc và khát nước đến rát cả họng, nhịn không nhịn được ho khan vài tiếng, sau đó mới từ từ tỉnh lại.
Đây là một nơi rất yên tĩnh, phải rất lâu sau cậu mới nghe thấy tiếng thép va chạm và tiếng đuôi quạt của phi thuyền từ xa truyền đến. Cậu ngồi dậy trên chiếc giường nhỏ, sau khi rửa mặt thì đầu óc mới tỉnh táo, một lúc rồi mới dần dần nhận ra mình đang ở đâu.
Tấm ga trải giường tuột khỏi người khiến Trần Dương không có lấy một miếng vải che thân, trong cơn thịnh nộ của Alpha vào ngày hôm qua, tất cả những vết xước do mảnh vụn và vết nứt do quan hệ tình dục điên cuồng để lại đều đã được đối phương nhẹ nhàng rửa sạch và thoa thuốc. Đáng tiếc là Beta không hay làm mấy chuyện này nên không nhận ra điều này, cậu đứng dậy đảo mắt xung quanh và nhận mình đang ở trong một căn phòng nhỏ.
Căn phòng này giống như phòng của một học sinh trung học. Trong phòng chất đủ loại sách vở lộn xộn và một quả bóng rổ trên bàn, trên tường được dán đầy những tấm áp phích về các môn thể thao, máy móc và sự kiện khác nhau, với tấm ga trải giường màu xám đã sờn rách một nửa, cả căn phòng trông cũng tạm ổn đến khi khi cậu nằm xuống và nhìn lên trần nhà thì đối diện là một tấm hình một Omega ngực nở mông to. Đó là một tấm hình của người đẹp nào đó, có thể tưởng tượng ra cảnh bạn học sinh này đã nằm trên chiếc giường này an ủi bản thân trước hình người đẹp.
Đây là nơi nào?
Trần Dương cố gắng mở cửa sổ nhưng nó đã bị khóa, may mắn là cậu vẫn mở được một khe rộng bằng lòng bàn tay, từ khe hở của cửa sổ Trần Dương híp mắt nhìn ra ngoài, cậu chỉ nhìn thấy một dãy lớn những ngôi nhà gỗ một tầng được dựng bằng sắt trông khá thấp lại còn xếp chồng lên nhau.
Đây là lần đầu tiên cậu đến Tử Vi Tinh, hơn nữa cậu cũng chưa quen với địa hình ở đây nên chẳng đi đâu được ngoài đến cánh cửa đã bị khóa và chiếc tủ quần áo duy nhất trong nhà. Khi mở tủ ra, bên trong chỉ có vài bộ quần áo treo lủng lẳng, đáng tiếc là mấy bộ này cỡ Alpha mặc, hơn nữa còn có mùi Alpha làm người ta chán ghét.
Trần Dương cau mày, đứng lựa chọn một lúc lâu mới chọn ra một chiếc áo phông nhỏ nhất và một chiếc quần đùi, trên xanh dưới trắng còn có sọc, như thể đó là trang phục thể thao của học sinh. Để kịp thời thoát khỏi tình trạng khỏa thân nên Trần Dương đành bất đắc dĩ mặc bộ đồ này vào.
Tên điên Vệ Hành này đưa cậu đi đâu vậy? Hiện tại cậu không biết Trần Linh có xảy ra chuyện gì hay không. Trần Dương chuẩn bị tinh thần khám phá mọi thứ và đi ra khỏi phòng, sau đó phát hiện đây chỉ là một căn hộ nhỏ gồm một phòng ngủ với một phòng khách, tuy nhiên trong phòng khách lại khá bừa bộn, dựa vào lối kiến trúc này cho thấy như thể nó được xây dựng lại từ một tòa nhà cũ nào đó, còn duy nhất một chỗ có thể xem là nhà bếp, Trần Dương chỉ tìm thấy mấy chiếc đĩa sáng bóng nhưng bám đầy bụi bặm với vài lon bia và nước uống trong tủ lạnh.
Sau khi uống vài hớp nước, cuối cùng Trần Dương cũng thoát khỏi cơn khát khô khi nãy. Vừa rồi cậu mới kiểm tra xung quanh căn nhà và phát hiện tất cả cửa sổ, cửa ra vào có thể mở được đều bị khóa, người trưởng thành tuyệt đối không được thể trốn thoát, Vệ Hành định để cậu chết đói ở đây sao?
*
Trần Dương phải tốn rất nhiều công sức mới mở được một cửa sổ bị khóa, khi bò ra khỏi khe hở hẹp cậu liền cảm thấy đúng là trốn thoát được thật thoải mái nên nhanh chóng hít lấy không khí ở bên ngoài. Ngay lập tức, cậu phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ, ngoài cửa sổ là một hành lang làm từ thép kéo dài, bước qua lan can nhìn xuống thì cậu nhìn thấy không gian phía dưới rất rộng, diện tích có lẽ là bằng hai sân bóng đá gộp lại, và một mô hình cơ giáp cao lớn nhấp nháy đèn màu xanh đậm ở giữa một đống đồ linh tinh.
“Huyền Vũ!” Trần Dương lên tiếng.
Trần Dương vội chạy đi tìm cầu thang để tiến vào trong nhà xưởng lớn, trong không gian rộng lớn tiếng bước chân của cậu vang lên thật nặng nề. Cậu nhìn thấy xung quanh có rất nhiều phụ kiện hoặc thiết bị cơ giới chưa hoàn thiện, Huyền Vũ cao lớn, hùng vĩ được đặt ở giữa tạo thành một vòng tròn đủ để cơ giáp di chuyển.
Đứng dưới chân Huyền Vũ, đưa tay chạm vào lớp vỏ kim loại lạnh lẽo khi cậu ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt được hai tấm bảo vệ màu đen che to lớn của Huyền Vũ, tạo thành cảm giác như thể nó cũng đang nhìn cậu. Đột nhiên trong lòng cậu dâng lên một cảm xúc hưng phấn làm máu trong cơ thể không ngừng sôi sục, cho dù là cơ giáp lạnh lẽo thì dường như nó cũng mang đến hơi ấm cho cậu.
Nếu nói cậu không hâm mộ với một sản phẩm công nghệ quân sự đẹp đẽ và mạnh mẽ như Huyền Vũ thì sẽ dối lòng, lần đầu Trần Dương nhìn thấy nó thì gần như cậu đã đem lòng yêu nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu mến đến nỗi không nỡ chạm vào nó. Vốn tưởng rằng cả đời này cậu sẽ không bao giờ gặp lại Huyền Vũ nữa nhưng Vệ Hành đã mang nó từ Bắc Đẩu đến đây, hiện tại nó đang đứng ngay dưới bức tường đối diện với mình.
Không biết bây giờ Huyền Vũ đã được sửa như thế nào rồi? Cũng không biết Triệu Xung và những người khác đã tìm được phương án thay thế phù hợp chưa? Các vật liệu cần thiết đã được tìm thấy hay chưa? Bao giờ mọi người mới có thể thấy Huyền Vũ như thời hoàng kim?
Nghĩ vậy, Trần Dương không khỏi áp tai lên bộ giáp cứng của Huyền Vũ, như thể nhiệt độ của làn da của cậu có thể làm nó ấm lên, hay như thể cậu nghe thấy nhịp tim của cơ giáp.
Vệ Hành vừa quay lại đã thấy Trần Dương ôm chân trái Huyền Vũ với dáng vẻ ngốc nghếch như đang ôm một món bảo bối gì đó. Hắn nhớ rõ lúc rời đi hắn đã khóa tất cả cửa ra vào và cửa sổ thì làm sao tên này trốn thoát được? Chắc chắn rồi, cậu vẫn muốn trốn thoát! Vệ Hành bước tới, nói:
“Kẻ nói dối, cậu muốn chạy đi đâu?”
Nghe được giọng nói của Vệ Hành, Trần Dương đột nhiên tỉnh lại từ trong mộng đẹp, cậu ngơ ngác quay người lại thì thấy Vệ Hành đang chăm chú nhìn mình.
Trần Dương không khỏi sợ hãi nên lùi lại một chút, lưng cậu trực tiếp dán vào vỏ cơ giáp. Lợi thế về chiều cao của Alpha khiến hắn dễ dàng chống một tay lên cơ giáp, hạn chế phạm vi di chuyển của Beta.
Đúng là vậy, cậu muốn quyến rũ mình lần nữa, Vệ Hành nheo mắt lại. Nhìn Beta mặc bộ đồ thể dục thời trung học của mình, bộ đồng phục này rõ ràng là quá to so với cơ thể Beta nhưng như thế này trông cậu trẻ hơn vài tuổi, chiếc quần đùi ôm lấy cặp mông tròn trịa để lộ hai chân thẳng tắp và thon thả. Nghĩ đến Beta mặc quần áo của hắn, khắp người đều nhiễm mùi của mình khiến Vệ Hành liền cảm thấy hài lòng.
Trần Dương né tránh ánh nhìn của đối phương, cậu chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi như vậy với Alpha nào, mặc dù trước đó cậu đã có một mối quan hệ sâu đậm hơn trên giường, nhưng ở trạng thái bình thường thì gần như cậu không có nhu cầu giao tiếp. Tâm trạng hiện tại của cậu đối với Alpha đã thay đổi từ sự ghê tởm trước đó sang cảm giác sợ hãi và tội lỗi.
“Anh nhốt tôi lại trong phòng làm gì? Anh đã làm gì Trần Linh?”
Hắn mới về thì không hỏi thăm hắn sao rồi, thế mà lại vội vàng hỏi người khác là sao, Vệ Hành thầm nghĩ, muốn đạt được điều mình muốn cũng không dễ dàng như vậy, thế là nói: “Nếu cậu không chạy trốn thì sao tôi phải nhốt cậu lại?” Sau khi trở về Tử Vi Tinh, kỳ nghỉ của hắn cũng sắp kết thúc, lần này hắn muốn đến tổng bộ quân đội để báo báo kỳ nghỉ của mình, đồng thời cũng nhận công tác huấn luyện mới và kiểm tra khu vực hàng ngày. Nhưng hắn vẫn không quên trong nhà đang gắn một quả bom hẹn giờ, vốn không có gì phải lo nhưng hắn nghĩ vẫn nên thường xuyên quay lại xem thằng nhóc hay nghịch này có bình an vô sự hay không.
“Làm sao tôi có thể chạy nếu anh cứ kiểm soát tôi?”
“Sao tôi không thể nhốt cậu nếu cậu không tìm cách trốn?”
Logic bá đạo —— Trần Dương cay cú quay mặt đi, cậu không thèm tranh cãi với hắn nữa, đứng trước mặt Vệ Hành đã làm cậu mất hơn phân nửa khí thế, nói: “Trả lại thiết bị đầu cuối cho tôi, tôi muốn liên lạc với Trần Linh, anh đừng lo lắng, tôi sẽ không tìm cách bỏ trốn.”
“Cậu nên lo cho chính mình đi! Hiện tại tình hình của em cậu còn khá hơn cậu nhiều!” Vệ Hành không biết mình đã ấn cái công tắc gì, cửa kim loại phía sau lưng Trần Dương đột nhiên mở ra, Trần Dương suýt chút nữa rơi vào trong đó thì bị Alpha bắt được, ôm người đi vào không gian bên trong của Huyền Vũ.
Đây là lần đầu tiên cậu bước vào bên trong Huyền Vũ… Trong khoang máy tối tăm, thang máy đi kèm với cơ khí đã đưa hai người đến trước ngực của cơ giáp, đó chính là phòng điều khiển.
Phòng điều khiển của Huyền Vũ rất rộng rãi, dường như có hàng trăm nút bấm trên một số bảng điều khiển ở bàn, đồng thời có nhiều dây điện nối tiếp với các nút huỳnh quang treo lơ lửng trên không. Trần Dương biết rằng đó là đường truyền giữa cảm giác cơ thể với thân người điều khiển. Tuy nhiên, phía trước bảng điều khiển chỉ có một chiếc ghế nên Vệ Hành đặt Trần Dương lên trên bảng điều khiển, để hai tay chống qua bên eo nhìn cậu.
Trước đây hắn chưa từng nhìn kỹ cậu, Beta tuy có vẻ ngoài bình thường và thanh tú nhưng lại rất hấp dẫn người nhìn, mắt mũi cũng thanh tú. Trần Dương bị hắn nhìn như vậy khiến cậu có chút ớn lạnh, nói:
“Anh muốn gì?”
“Tôi nên hỏi cậu câu hỏi này mới đúng.” Alpha khoanh tay cười nhếch mép.
Cảm giác bất lực chỉ biết cúi đầu xuống lần nữa đã khiến Trần Dương cảm thấy do dự, nói đến chuyện này, cậu biết mình sẽ bị đuối lý, trước đây cậu cảm thấy ghét Alpha này càng vô lý, dù sao thì cũng là lỗi do cậu và em trai mình gây ra, và cậu cũng là đồng phạm còn Vệ Hành trở thành nạn nhân.
“Tôi xin lỗi.” Cậu suy nghĩ một lúc cuối cùng Trần Dương nghiêm túc nói ra những lời này, “Tôi… và em trai đã lừa dối anh, chuyện này đúng là lỗi của chúng tôi, tôi biết tội của chúng tôi không thể tha thứ, nhưng anh làm ơn, mong anh thông cảm vì chúng tôi rơi vào tình thế ép buộc nên mới làm ra chuyện đó… Tôi biết nói những điều này là vô lý, nhưng nếu tôi có thể làm bất cứ điều gì để bù đắp cho anh, tôi chắc chắn sẽ …”
“Cậu muốn bù đắp cho tôi sao?” Vệ Hành lạnh lùng nhìn Beta, “Bồi thường như thế nào? Bằng thân thể này thì sao?”
Mặc dù cậu đã cùng hắn làm chuyện đó vô số lần, nhưng Trần Dương vẫn chưa bao giờ nói ra những lời vô liêm sỉ một cách tự nhiên như Vệ Hành. Mặt cậu lại đỏ bừng, cả người cậu như chết lặng nhưng rồi trong lòng lại dâng lên một mặc cảm tự ti sâu sắc, cậu đã từng bị Alpha đả kích như thế, cho dù cậu có nói bao nhiêu lời xin lỗi hay làm bao nhiêu điều để bù đắp cho những chuyện đã xảy đi nữa thì trong mắt Alpha đó chẳng phải là một loại sỉ nhục của hung thủ đang cố bù đắp cho nạn nhân sao? Cậu chẳng khác gì một tên khốn vô liêm sỉ, dối trá trong mắt Alpha.
“Xin lỗi ngài…”
Dáng vẻ Vệ Hành bỗng hùng hổ, trông thật dọa người: “Cậu có biết tôi cần có bao nhiêu điểm mới có thể được sánh đôi với một Omega không? Cậu có biết một Omega có thể sinh cho tôi ít nhất là bảy tám đứa con không? Cậu sinh được bao nhiêu đứa con để bù đắp cho tôi? “
“Tôi sẽ trả cho anh bất kể giá nào…”
Vệ Hành hừ lạnh một tiếng, nhớ tới lúc nãy trên đường trở về thì hắn đã bị Triệu Xung mở miệng oanh tạc, đuổi theo hỏi hắn hiện tại Trần Dương đã đi đâu mà đã lâu không thấy cậu ta xuất hiện, thang điểm đánh giá của hắn về Beta lại bị trừ đi một ít.
“Vệ tiên sinh… Tôi biết rằng chúng tôi không đáng được tha thứ… nhưng bây giờ, ngài có thể vui lòng trả lại thiết bị đầu cuối cho tôi trước không, hôm nay là ngày cuối cùng đăng ký tham gia Kỳ thi liên hợp ở Thất Tinh, tôi đã hứa với bác sĩ Sở là tôi nhất định sẽ đăng ký… Sau đó anh muốn trừng phạt tội của tôi thế nào cũng được. Chờ đến khi tôi có công việc, không, từ nay về sau, tôi nhất định sẽ tận lực báo đáp anh…”
Nói đến đây Vệ Hành liền cảm thấy hưng phấn, hắn hung hăng nói: “Báo cáo gì? Cậu còn muốn đi Thiên Tuyền tinh! Tôi nói cho cậu biết nhé, không có cửa! Tôi không cho phép cậu đi đâu! Cậu phải ở lại nơi này!” Gì mà đại học tổng hợp của Thiên Quyền Tinh? WTF? Cậu bao nhiêu tuổi vậy!? Cậu có muốn học tại Đại học Bách khoa Quân sự của đế quốc mà tôi đã theo học không? (Đây là thành kiến thuần túy của Vệ Hành. Đại học tổng hợp ở Thiên Quyền Tinh cũng đứng đầu đế quốc, không kém gì Đại học Bách khoa Quân sự của đế quốc. Đây vốn là tính cách hay công kích và chiếm hữu hẹp hòi của Vệ Hành.)
Trần Dương sửng sốt, tay cậu bắt đầu run rẩy, vừa rồi cậu mới nói ra kỳ vọng rất thấp hèn của mình nhưng hiện tại hy vọng của cậu đã hoàn toàn tan vỡ, trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô tận. Cậu biết đây là một mong muốn xa hoa, đồng ý hay không hoàn toàn là mong muốn cá nhân của Vệ Hành. Tuy nhiên, đây rốt cuộc là cơ hội duy nhất để cậu có thể thay đổi vận mệnh, cậu chỉ hy vọng Vệ Hành có thể bình tĩnh lại: “Vệ tiên sinh… Tôi cầu xin anh…”
“Hừm, không phải cậu muốn bù đắp cho tôi sao? Vậy thì bắt đầu ngay đi!”
——————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Viết xong rồi nhưng tôi không thể xem lần nữa, nếu xem lại thì tôi sẽ muốn sửa???😢😭
Bản gốc đã tôi cập nhật trước là như vậy, sau này tôi sẽ xem xét và bổ sung cho nó sau.