Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 2

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 2
  • 10
Prev
Next

Chương 2: Trung tâm Bắc Đẩu 6 / tinh cầu Khai Dương / Trung tâm so sánh độ xứng đôi số 8.

Ở chi nhánh 8 Trung tâm So sánh độ xứng đôi, tại tinh cầu phụ của Khai Dương, ngôi sao thứ 6 thuộc khu vực trung tâm chòm sao Bắc Đẩu.

Trần Linh đang giúp Trần Dương băng bó vết thương ở tay. Do trước đó anh ấy có nắm chặt một thanh sắt nên lòng bàn tay bị phần cạnh sắc bén khứa tứa máu. Tuy nhiên nhờ vào nó, anh em bọn họ mới có thể vượt qua hết khó khăn này đến khó khăn khác. Giống như bây giờ, hai người tạm thời thoát khỏi thế nguy, nhưng họ chưa từng buông xuống lòng cảnh giác. Bởi vì họ đang ở một nơi đáng sợ và nguy hiểm hơn trước kia – trung tâm so sánh độ xứng đôi. Và liệu có điều gì đang đón chờ họ ở tương lai?

Sách có viết Alpha là những người chí công vô tư, ngoài ra họ còn là chiến binh dũng mãnh hết lòng vì dân. Nên phải nói rằng, sự kết hợp giữa Alpha và Omega là điều tuyệt diệu chẳng gì sánh bằng. Vì sau khi đánh dấu, xúc cảm hưng phấn sục sôi càng khiến những chiến binh đấy muốn bảo vệ, muốn che chở, muốn chiếm hữu bạn đời của mình. Còn Omega sẽ dần cảm thấy bọn họ phải nương tựa Alpha, sau đấy đôi bên cùng vun vén tổ ấm, sinh con đẻ cái.

Nhưng những điều trên chẳng qua chỉ vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp theo quan niệm của người ta mà thôi.

Vì vốn dĩ một Alpha xuất sắc sẽ nhận được rất nhiều lợi ích so với người khác. Ngược lại một Omega yếu đuối chỉ có thể bấu víu Alpha để sinh tồn. Do đó sau khi bị đánh dấu, bọn họ chẳng thể nào rời bỏ Alpha. Thế thì thật tàn nhẫn!

Tuy người ta nói rằng cả đời Alpha chỉ có thể đánh dấu một Omega. Nhưng giữa các giống loài ABO, đặc biệt là Alpha và Omega, bọn họ còn được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau. Vì vậy các Alpha cấp cao có thể ngó lơ sự cám dỗ của pheromone. Không đánh dấu nên không bị trói buộc, ngược lại có một món hời là công cụ tiết dục và sinh đẻ hình người – các Omega cấp thấp hơn.

Chính vì thế ở các tình cầu xa xôi hẻo lánh, vì muốn dân cư trở nên đông đúc hơn, người ta cố tình phá hỏng tuyến thể của Omega. Từ đó, Omega sẽ không bị đánh dấu, và sẽ bị bán đi. Chẳng khác gì một món hàng sang tay từ người này sang kẻ nọ. Dần dà, Omega trở thành công cụ sinh sản hợp pháp. Dẫu cho đối tượng quan hệ là Alpha hay Beta, bọn họ đều có thể đẻ được. Điều này càng khiến số phận éo le của các Omega càng trở nên bi thảm.

Rất lâu về trước, kể từ khi cuộc đời của một Omega bắt đầu cho tới khi kết thúc, cuộc sống của họ chỉ vây quanh một chiếc lồng vàng, thậm chí đến khi về nhà bạn đời vẫn vậy. Bởi vì thế giới bên ngoài đối với bọn họ quá nguy hiểm. Có lẽ vì sở dĩ hiện thực rất tàn nhẫn nhưng nó luôn được người ta lãng mạn hóa thành mỹ cảnh của Vườn Địa Đàng. Nhưng nếu là người có kiến thức thông thường, họ ắt hẳn có thể nhận ra sự thật gớm ghiếc ẩn sau cảnh đẹp này.

Trần Linh dần bình tĩnh lại, nhưng nước mắt của cậu vẫn tuôn như chuỗi ngọc đứt chỉ, từng giọt một rơi xuống gần như muốn làm phỏng tay Trần Dương. Chúng khiến trong lòng anh cũng cảm thấy lo lắng, vậy nhưng anh vẫn buộc mình phải bình tĩnh, trấn an em trai: “Linh Linh à… em đừng khóc. Còn nhiều thời gian lắm, để anh tìm cách khác.”

“Còn cách gì nữa sao?” – Qủa thật Trần Linh không khóc, cậu ấy cười. Chẳng qua trên khuôn mặt hãy còn ngân ngấn nước, và lửa giận cháy phừng nơi cõi lòng: “Bọn họ… bọn họ…” – Cậu sáp lại, nắm chặt cánh tay anh đến mức để lại vệt đỏ: “Anh ơi… em không muốn đi!”

Bỗng Trần Dương im lặng, không lên tiếng. Anh đã từng nghĩ tới sự việc như hôm nay sẽ xảy ra. Vì anh là anh trai của một Omega, dù sớm dù muộn bọn họ vẫn phải tách nhau ra. Tuy nhiên anh không nghĩ nó đến một cách bất ngờ như vậy. Đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của em mình, lòng anh dần lạnh lẽo, vốn dĩ hai anh em đã quen sống nương tựa vào nhau từ nhỏ đến lớn, nhưng chẳng lẽ bây giờ chỉ còn lại mỗi mình anh?

Ở Trung tâm So sánh độ xứng đôi lưu trữ tất cả thông tin sơ yếu lý lịch, tình trạng sức khỏe của Omega ở đế quốc. Một khi Omega đủ tuổi trưởng thành, hệ thống sẽ dựa trên các dữ liệu giữa Alpha và Omega để tiến hành ghép đôi họ thành một cặp bạn đời. Kể từ đó, Omega sẽ sống chung với Alpha, trở thành vật sở hữu của đối phương. Nhưng đối với Omega, điều đấy chẳng khác gì bước từ cái lồng giam này sang một cái lồng giam khác, phó mặc đời mình cho người ta.

Trung tâm sẽ cung cấp chỗ ở tạm thời cho Omega, cụ thể đó là một phòng ngủ đầy đủ tiện nghi: giường ngủ mềm mại, nước ấm sạch sẽ, thậm chí còn được ăn cơm nóng cùng với rất nhiều món ăn ngon. Đây là một sự xa xỉ mà dân thường không có trong bối cảnh chiến tranh. Vả lại, chuyện này với Trần Linh là một chuyện tốt.

Trần Dương ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, nhìn về phía em trai vất vả lắm mới vào giấc được, anh cũng chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Trần Linh dần trưởng thành, vẻ bề ngoài ngày càng xinh đẹp thanh tú, còn pheromone thì ngòn ngọt tựa như quả đào chín chờ người đến hái. Do đó khi cậu lớn lên, vấn đề bảo vệ cậu trở thành một chuyện rất khó khăn. Nếu số phận của cậu xui xẻo ghép trúng một tên Alpha xấu xa, cậu sẽ bị ngược đãi và tra tấn, thậm chí không cho phép cậu gặp người nhà của mình. Tuy nhiên nhiều người cho rằng, nhiêu đấy chẳng phải chuyện đáng bị lên án hay chỉ trích. Vì chẳng qua đó chỉ là “dục vong chiếm hữu” của Alpha! Và trong đấy, lý trí của Omega đã bị lấp đầy bằng tình dục.

Giống như ngày hôm nay bọn họ gặp phải Thượng úy Clooney. Tuy gã ta kiêu căng và ngạo mạn, nhưng những lời gã nói không sai, Trần Linh có tỉ lệ xứng đôi với gã rất cao. Dẫu cho hệ thống có xét đến yếu tố khoảng cách, nhưng nếu trong phạm vi nhất định không một ai sở hữu cấp bậc cao hơn gã thì… Trần Dương nắm chặt đôi tay, lòng gào thét vô vọng. Suy cho cùng, anh vẫn là kẻ bất tài vô dụng. Không thể thay đổi số phận!

Trốn… vậy thì bọn họ sẽ bỏ trốn. Nếu không thể tránh được số phận, thì chạy trốn cũng là một cách hay! Ý tưởng trong đầu Trần Dương dần hiện rõ. Trời đất rộng lớn tới vậy, chẳng lẽ hai người không còn chỗ nào để đi? Mặt khác trong những căn phòng bị ngăn cách bởi xi măng và phép, anh thi thoảng nghe được cả tiếng khóc. Có lẽ tối nay sẽ là một đêm không mộng của rất nhiều người!

Ngay khi trời hừng đông, cửa phòng Trần Dương và những người khác đã bị gõ vang. Tất cả đều bị bắt tập trung tại nhà ăn, và sau khi dùng xong bữa sáng đơn giản các vị quản lý của trung tâm đem đến một xấp giấy màu hồng rất đẹp. Có thể thấy, dẫu cho trình độ khoa học kỹ thuật đã phát triển đến một mức độ nhất định, nhưng đối với chuyện kết hôn của các Omega, người ta vẫn giữ lại một thú vui tàn độc cũ kỹ. Theo đó, các thông tin ghép đôi được trình bày trên một tờ giấy mô phỏng giống với thời xưa. Tiếp nữa, khi tờ giấy hôn thú được xác nhận và DNA của Omega đã trùng khớp với đối phương, thông tin sẽ tự động lưu vào thiết bị đầu cuối của Omega đó. Cuối cùng, hệ thống sẽ chỉ dẫn cho Alpha và Omega đến địa điểm đã sắp đặt để kết hôn.

Nghe lãng mạn biết bao, nhưng suốt quá trình đấy chẳng một ai ngó ngàng tới ý kiến của Omega. Thậm chí họ còn phòng ngừa trường hợp Omega phản kháng và bỏ trốn nên đã sắp xếp cả hộ vệ.

Trần Dương cảm giác tay của Trần Linh nắm lấy tay anh ngày càng chặt, móng tay gần như muốn cắm vào da thịt anh. Anh mau chóng trấn an cậu. Hai người nhìn thấy đằng trước có một Omega được sắp xếp hôn nhân dựa trên độ phù hợp của pheromone, người đấy vừa khóc vừa cười, còn la lớn: “Tôi không muốn gả cho hắn! Hắn đã từng ghép đôi ba lần với Omega rồi! Tôi không muốn chết đâu…” – Sau khi hét lên, người đấy tính chạy trốn nhưng bị hai hộ vệ bên cạnh ngăn cản và trói lại, rồi đưa thẳng lên phi thuyền.

Trái tim của Trần Dương đã nhảy tót lên cuống họng. Ấy vậy, dòng chảy của số mệnh chưa bao giờ dừng lại vì điều đó. Người máy giao cho Trần Linh và Trần Dương một cuộn giấy, sau đó nó xử lý mùi hương trong không khí rồi mới quay sang nhìn cậu – người có mùi hương Omega nhàn nhạt. Tức thì tay cậu run rẩy, nửa đời cậu đều đang nằm trong tay của người máy này.

Đôi tay ấy vẫn run không ngừng, đến mức khi cậu nhận giấy kết hôn cũng không may làm rơi xuống đất. May thay anh vội chộp được nó, đưa lại cho cậu. Và ngay khi cậu chạm vào nó, nó tự động mở ra, màn hình màu hồng nhạt xuất hiện giữa không trung. Trần Dương có nhìn thoáng qua, anh thấy đó có vẻ là một quân nhân trẻ tuổi và đoan chính. Dẫu sao đấy không phải Clooney, anh thở phào nhẹ nhõm.

Anh tính nói với cậu không cần quá lo lắng, nhưng không ngờ gương mặt nhỏ nhắn của cậu sớm đã trắng bệch. Cậu ấy bất tỉnh.

“Trần Linh!”

Anh vội vã ôm lấy em mình. Dĩ nhiên âm thanh lớn như vậy sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý từ quản lý. Một Omega tầm trung niên, thân hình hơi mũm mĩm, dường như là lãnh đạo ở đây đang đi đến. Ông ta liếc mắt nhìn Trần Linh, sau ấy dùng khăn tay bịt kín miệng mũi, khẽ nói: “Năm nay Omega lắm chuyện thế nhỉ? Cứ làm ầm lên, nói không hợp, muốn làm Omega ế hay gì? Anh này không tốt, anh kia không ổn, bộ họ nghĩ mình có quyền chọn chắc?”

Vừa dứt lời, quản lý đã đưa Trần Linh lên phi thuyền chuyên dụng đã được sắp đặt sẵn. Nhưng cậu gắt gao ôm chặt tay anh, nhân viên công tác đành bó tay. Vẫn là vị quản lý kia đi tới, nói với thái độ mất kiên nhẫn: “Còn cậu là ai? Một Beta thì ở đây làm cái gì, mau cút đi cho tôi! Nếu không, tôi sẽ kêu bảo vệ tới xử lý cậu!”

“Tôi là anh trai của Trần Linh! Em trai tôi chỉ là nhất thời quá kích động mà hôn mê, không phải em ấy không muốn đi, để tôi chăm sóc em ấy!”

Nhìn dáng vẻ hôn mê của Trần Linh, vị Omega kia lại nhăn mày, thì thầm vài câu với nhân viên công tác. Trần Dương quan sát, thoáng thấy Thượng úy Clooney mới gặp ngày hôm qua. Do gã ta đóng quân ở ngôi sao 6 của chòm sao Bắc Đẩu, vậy nên không cần phải đón đưa mà trực tiếp đến trung tâm, gặp lãnh đạo nói chuyện. Mà hiện tại, gã ta đang ôm một cậu nhóc tầm 13 hoặc 14 tuổi, mặt em ấy toàn là nước mắt.

Bởi vậy anh mới vội vã ôm lấy em trai, để cậu dựa vào vai anh: “Tuy tôi là Beta, nhưng giờ em tôi cũng không thể tỉnh ngay được, nên hãy để tôi đưa em ấy đến đó.”

Vị Omega kia nhăn tít mày, nghĩ thầm mặc kệ mấy chuyện phiền phức. Thế là ông ta phất tay, đồng ý, cho nhân viên mau chóng đưa hai người lên xe. Dù sao phi thuyền chuyên dụng đã được thiết lập sẵn địa điểm đích, cho nên có thêm Beta này đi chung cũng chẳng lo bọn họ bỏ trốn giữa đường!

Trần Dương ôm em trai ngồi vào phi thuyền, dạng phi thuyền này đã được lập trình cho hành trình tự động. Cửa phi thuyền tự động đóng lại. Từ sau khi rời khỏi hành tinh phụ mà cậu từng sinh sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên Trần Dương đi xa nhà mà tiến vào tinh cầu gần nhất —— tinh cầu Khai Dương.

Cứ thế Trần Dương ôm Trần Linh ngồi vào phi thuyền. Cái loại phi thuyền này đã được lập trình cho hành trình tự động. Theo đó, cửa phi thuyền tự động đóng lại.

Rời khỏi hành tinh phụ anh sinh sống hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên anh xa nhà, tiến vào hành tinh trung tâm gần nhất – tinh cầu Khai Dương. Nhưng anh vẫn chưa kịp nhìn nhiều thứ ở đây. Vì mục đích của bọn họ không phải nơi này, mà là ngôi sao 5 của Bắc Đẩu – hành tinh Ngọc Hành do nó an toàn hơn. Và ở nơi đấy, Alpha phải đi qua một quãng đường rất xa mới có thể tới được và gặp mặt đối tượng kết hôn lần đầu tiên. Rồi sau khi trải qua đêm đầu ngắn ngủi, họ sẽ tách nhau ra, mỗi người mỗi cuộc sống riêng. Có thể thấy, tất cả số phận của Omega ở đế quốc đều bị sắp xếp theo cách này.

Nhưng mà, cậu cũng chưa kịp nhìn nhiều thứ ở đây. Bởi vì mục đích cuối cùng của bọn họ không phải là nơi này, mà là đi quá cảnh ở sao Bắc Đẩu 5 – tinh cầu Ngọc Hành vì nơi đó an toàn hơn. Ở nơi đó, Alpha phải trải qua một đoạn đường rất xa mới đến nơi và lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy tân nương của mình, sau khi trải qua lần đầu tiên của một đêm ngắn ngủi, bọn họ sẽ tách nhau ra, mỗi người sẽ cách xa nhau và sống riêng. Toàn bộ số phận của những Omega trong đế quốc đều bị sắp xếp theo phương pháp này.

Sau khi ngồi được một lúc, Trần Linh mới chậm rãi tỉnh lại, tay cậu vẫn nắm chặt cánh tay của Trần Dương đến mức móng tay cậu cắm sâu vào da anh. Và chỉ cần một cái liếc mắt, cậu đã biết rõ số phận của bản thân cậu. Tuy nhiên cậu không phải là người xuôi theo sự sắp đặt của số phận!

“Anh ơi. Em không thể gả cho người đó.”

“Tại sao vậy Linh Linh?” Trần Dương an ủi: “Anh đã xem qua rồi. Đối phương chỉ mới 26 tuổi, tuổi tác không quá lớn, trước đây cũng chưa từng ghép đôi với ai, còn là thiếu tá. Có thể người đó sẽ đối xử tốt…”

“Không… anh ơi… em không thể gả được… em không thể đến sao Bắc Đẩu 7…”

“Linh Linh, em không phải sợ. Anh ở bên em. Nếu hắn dám xem thường em, anh sẽ đòi lại công bằng cho em!”

Em ấy cúi đầu, nép mình trong lòng anh. Một Omega nhỏ tuổi mà gương mặt đã tràn đầy thương đau, cần cổ nõn mịn bẻ phát là gãy: “Không. Anh… em không thể…”

Thấy vậy anh mới vội vàng mở tờ giấy kết hôn ra xem, nhìn thoáng qua những thông tin viết trên đấy. Thiếu tá Vệ Hành thuộc Binh đoàn 38 tại ngôi sao thứ 7 của Bắc Đẩu – hành tinh Dao Quang. Một Alpha cấp A đã tốt nghiệp đại học Quân sự Công nghệ nổi tiếng của đế quốc. Người này từng tham gia chiến dịch ở phía Bắc Caucasus, và sau khi tham gia hàng loạt hoạt động quân sự, đồng thời hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ thì được trao tặng danh hiệu hạng ba, hạng hai… Hơn nữa, hệ thống ghép đôi chấm điểm ngoại hình cũng không tệ. Trong ảnh ID là một quân nhân đội mũ càng nhấn mạnh đường nét cương nghị của anh ta.

“Anh, em không thể gả cho ngài ấy.”

Trần Dương nghĩ giờ cậu chẳng khác gì một đứa trẻ hay giận dỗi, anh bèn vuốt ót cậu như lúc bé, nói: “Linh Linh đừng sợ, anh thấy Thiếu tá Vệ Hành có vẻ là người tốt.” – Nếu không phải người tốt thì anh sẽ mang em đi! Trần Dương nói thầm trong lòng một câu ấy.

Nhưng nét mặt của Trần Linh vẫn lạnh lùng và nhợt nhạt như cũ. May mắn thay trong phi thuyền có vài chai nước, Trần Dương bèn đút chút nước cho cậu, an ủi rồi để cậu nằm xuống. Nào ngờ cậu lại bắt lấy cánh tay anh, hệt như nắm chặt cọng rơm cứu mạng kéo lại.

“Anh thay em gả cho thiếu tá được không? Anh trai em tốt như vậy, rất xứng đôi với ngài ấy.”

“Em nói giỡn gì vậy. Anh là Beta đấy, không giống Linh Linh của chúng ta là một Omega xinh đẹp.”

Trần Dương vẫn cho rằng cậu đang làm nũng, thế nên anh lấy trong hành lý một tấm thảm lông đắp lên người cậu. Từ Khai Dương đến trạm trung chuyển gần nhất của Ngọc Hành mất tầm sáu, bảy giờ. Nên khi đến nơi, họ sẽ có một thời gian ngắn để nghỉ ngơi, chỉnh trang và sắp xếp hành lý, cuối cùng chờ Alpha đến đón. Bỗng anh nghĩ, nếu em rể là người tinh tế thì chuyện anh theo em trai sinh sống ở sao Bắc Đẩu 7 cũng không sao. Dù gì ở đây anh không còn người thân nào cả. Tuy nghe nói ngôi sao 7 của Bắc Đẩu là vùng chiến tranh, nhưng gia đình của quân nhân sẽ được bảo đảm về sự an toàn nên không phải lo lắng nhiều.

Chiếc phi thuyền di chuyển đến ngôi sao số 5 của Bắc Đẩu. Ở nơi này, Trần Dương cuối cùng cũng thấy một số người đi tiễn Omega giống như anh. Có vui vẻ, có bi thương, nhưng nhìn chung những người ấy không nhiều. Vì một khi Omega bị đưa đến trường học riêng, chính phủ sẽ bồi thường cho gia đình họ một số tiền khá lớn. Chính vì vậy không ít nhà cho rằng, cuộc đời của Omega đã không còn dính líu gì đến họ nên không đi tiễn, khỏi phải nhọc lòng. Cũng có một số gia đình xót con nên muốn gặp mặt con lần cuối.

Do hành tinh Ngọc Hành thuộc vùng trung tâm nên nó có điều kiện tốt hơn tinh cầu Khai Dương một chút. Và ở đây, các Omega sẽ được dẫn đi tắm rửa và mặc lễ phục làm từ tơ lụa thượng hạng. Chúng là những sản phẩm vô cùng quý giá được sản xuất từ máy móc hiện đại. Hiển nhiên bữa tối rất phong phú, còn có cả món sa-lát rau củ với nguyên liệu được trồng trọt tự nhiên.

Vậy nhưng trạng thái tinh thần của Trần Linh vẫn không tốt hơn là bao. Còn Trần Dương nghĩ đơn giản rằng, cậu chỉ đang căng thẳng trước hôn lễ, ngoài việc an ủi thì anh cũng không biết nên làm gì.

Các Omega được trang điểm thật xinh đẹp, mặc những bộ trang phục lộng lẫy, ngồi ngay ngắn trong phòng, đợi chờ Alpha xứng đôi của họ. Thoắt cái chỉ còn ba giờ nữa là trời tối, Trần Linh và đối tượng ghép đôi – Thiếu tá Vệ Hành sẽ nhanh chóng đến đây.

Một lúc sau, Trần Dương bị nhân viên đuổi về phòng. Mà trên người Trần Linh bây giờ hãy còn mang theo hơi nước, cậu mặc áo choàng lụa trắng, tóc ngắn mềm mượt, trên cổ phảng phất mùi hương rất mê người. Đến mức anh cũng khó lòng nhẫn nhịn mà đỏ mặt.

Vẻ mặt cậu vẫn buồn bực như trước. Anh muốn dìu cậu như mọi lần, nhưng anh lại chẳng dám chạm vào. Sau đó anh thấy cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng trẻo thoáng vẻ mờ mịt, nhìn anh mà nói: “Anh ơi… em không thể gả.”

“Trần Linh…”

Đột nhiên Trần Linh quỳ xuống, cậu nhìn Trần Dương, nói: “Anh ơi. Em đã có thai rồi!”

Tác giả có lời muốn nói:

Bổ sung thêm một giả thiết: Nếu Alpha cấp bậc cao hơn so với Omega thì có thể chống lại cảm giác muốn đánh dấu/Alpha chỉ có thể “đánh dấu vĩnh viễn một lần” hoặc chết.

——————————-

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 2"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online