Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 18

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 18
  • 10
Prev
Next

Chương 18: Khúc nhạc dạo

Alpha với dáng người cao lớn đang đứng trước quầy làm thủ tục xuất viện cho Beta, chiếc áo gió màu đen tùy tiện khoác lên khuỷu tay, hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng càng tôn lên dáng người săn chắc khỏe khoắn, đôi mắt xanh xám kia dường như đang mỉm cười khi hắn nhìn mọi người.

Chỉ khi ánh mắt bọn họ vừa chạm nhau, Trần Dương liền cảm thấy cơn lạnh chạy vọt từ đầu đến chân, ngay cả phần dũng khí tích lũy trước đó cũng biến mất, cảm giác sợ hãi quán tính hình thành trong cơ thể cậu nhanh chóng trào ra như thủy triều. Alpha mỉm cười, nói:

“Đã lâu không gặp, anh trai.”

Hai từ “Anh trai” dường như đã uốn lượn trong lưỡi hắn một lúc lâu mới bật ra.

Còn Omega thì quấn lấy Trần Dương như một con gấu túi từ lâu, y nức nở nói: “Anh, anh ơi, hu hu hu… Em nhớ anh lắm…”

“Thật tốt khi anh không bị sao cả, nếu anh mà có chuyện gì thì em cũng không thể sống tiếp được…”

“Anh ơi, anh nhớ em…”

“Linh Linh, em đứng dậy trước đi.” Trần Dương đỡ Trần Linh đứng dậy, hỏi: “Sao em lại tới đây?”

“Có phải anh đang trách bọn em không đến sớm hơn đúng không? Anh… Vì bọn em vội rời khỏi Bắc Đẩu 7… địa chỉ mà A Hành để lại là một căn nhà ở Thiên Thủy Tinh, mà chỗ đó đã lâu không có người ở… nhưng thông báo liên tục được gửi đến chỗ đó nên bọn em không biết… hu hu hu… anh trai…”

“Ngay khi nghe tin tức về anh, bọn em liền lập tức lên đường đến đón anh ngay, anh ơi, hiện tại chúng em đang ở Tử Vi Tinh…”

Vệ Hành đã đi làm thủ tục xuất viện, ngay khi mùi pheromone tựa cây tuyết tùng đầy tính áp chế của hắn đã rời theo người, Trần Dương liền cảm thấy mình đã lấy lại được chút không khí để thở, cậu bèn thấp giọng nói với Trần Linh: “Không, ý anh là tại sao mọi người còn phải tìm kiếm làm gì nữa? Còn em thì sao rồi…” Câu liếc nhìn bụng của Trần Linh.

Trần Linh nói: “Anh ơi, đứa nhỏ mất rồi…”

Bàn tay cậu siết chặt sau đó buông ra, Trần Dương nhẹ giọng nói: “Không sao… Em… Linh Linh còn sống là tốt rồi, em cũng đừng suy nghĩ gì nhiều.”

“Anh vẫn còn giận em à?” Trần Linh nắm lấy tay Trần Dương.

“Hắn đã nhận ra anh.” Trần Dương bắt đầu cảm thấy khó thở, lúc đó cậu biết nhất định Alpha kia đã biết sự thật.

“Ai?”

“Vệ Hành, hắn đã phát hiện rồi.”

“Không, anh ấy không biết gì cả. Anh ấy chưa nói với em bất cứ điều gì.” Trần Linh nhanh chóng bào chữa. Mặc dù gần đây Alpha hơi lạnh nhạt với y, nhưng Trần Linh không có ý định nói ra điều này.

Trái tim cậu dường như bắt đầu đập trở lại và máu chảy ngược về tâm nhĩ.

“Vậy tại sao anh phải quay lại chỗ đó, thật ra… Thật ra anh không muốn…” Trần Dương thật sự không nói ra được từ đó, cậu không muốn bị sử dụng như một búp bê tình dục!

“Anh… quay lại đi, em cần anh…”

Nghĩ tới Sở Lân từng nói: “Ở lại đây, nghe nói nhà của anh đối xử với anh không mấy tốt, vậy thì anh ở lại không phải tốt sao?”

Sở Kỳ nói: “Ai bắt nạt anh Dương của em thì thằng đó tới số rồi! Anh Dương, em sẽ đánh hắn thay anh!”

Bác sĩ Sở từng nói: “Đừng sợ, cậu hãy kiên định.”

Lúc đó cậu nên trả lời như thế nào… cậu nên trả lời như thế nào đây?

“Anh——” Trần Linh dựa vào vai Trần Dương, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng và thanh đạm của cậu, y vội vàng trấn an của anh trai mình, “Em đến Tinh Đế, sau đó mới phát hiện nơi đó không phải chỗ tốt…”

“Các thế lực ở đây rất phức tạp nên họ phải phụ thuộc vào nhau, ai cũng chú ý đến các quan hệ, nói không chừng các mối quan hệ này đã được gây dựng qua mấy thế hệ, những gia đình quý tộc đó sẽ cảm thấy xấu hổ khi kết giao với mình. Trong mắt chúng ta những thứ kia quá đắt tiền, còn trong mắt họ muốn di chuyển thứ gì đó sẽ giống như di chuyển ngón tay vậy.”

“Họ đều nhìn vào lý lịch và thế lực của anh. Dù anh có năng lực đến đâu thì cùng lắm anh cũng chỉ là một kẻ nhà giàu mới nổi và phải làm một công việc bán thời gian; Còn họ, chỉ cần họ dựa vào khối tài sản do tổ tiên để lại và không cần làm gì cũng có thể vượt qua những gì anh kiếm được trong cuộc đời này… Vì vậy, khi họ nhìn em, nhìn em — giống như đang chê cười vây.”

“Linh Linh, em không cần phải như vậy.” Trần Dương nói.

“Tại sao không cần thiết? Em là vợ của Vệ Hành, đây không phải là việc em nên làm khi đối phó với những người này sao… Đối phó với những người này đã khiến em kiệt sức rồi… Anh ơi, quay lại giúp em đi… “

“Anh à, anh còn giận em đúng không?”

Trời ơi, Trần Dương thở dài.

“Đúng vậy, tất cả là lỗi của em, anh cứ mặc kệ em. Dù sao em cũng làm tổn thương anh quá nhiều, em là một kẻ không đáng tin cậy.”

Trần Dương nhẹ nhàng đẩy Trần Linh ra.

“Trần Linh, với tư cách là anh trai, anh thừa nhận bản thân đã không làm tròn trách nhiệm của mình. Khi em phạm sai lầm, anh đã không ngăn cản mà còn bỏ qua, cho đến bây giờ mọi chuyện đã rơi vào tình thế khó có thể cứu vãn nên anh nghĩ không cần thiết phải nói về những chuyện đã qua. Nhưng sau đó… Trần Linh, anh khuyên em trên đời có một sự thật không thể chối cãi, đó là không có bữa ăn nào là miễn phí, em cũng đừng nghĩ đến việc trong một bước là có thể bước lên trời, tất cả những chuyện này đều có phải trả giá.”

“Anh trai…”

“Từ khi em lớn lên thì anh đã không được ở bên cạnh em thường xuyên, có lẽ trong lòng anh, em vẫn như một đứa trẻ cho nên anh chưa bao giờ để ý đến nội tâm của em. Em thường nói rằng anh không hiểu được suy nghĩ của em. Có lẽ vì anh chỉ là Beta… Nên bản thân anh chỉ biết làm việc như một con ốc vít trên dây chuyền sản xuất, anh đã quen với sự kiên nhẫn và im lặng cũng như thiếu dũng khí để chủ động theo đuổi thứ mình thích.”

“Phục tùng không dám phản kháng là hèn nhát, nhưng vô liêm sỉ và tham vọng cũng là một loại kiêu ngạo. Trần Linh, hãy nghe lời khuyên của anh, em nên trân trọng cuộc sống trước mắt.”

“Anh…” Trần Linh nằm trong lòng Trần Dương, “Em…”

Trần Linh ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn cậu, trước khi tới đây y đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để thuyết phục Trần Dương. Nhưng bây giờ… y chỉ cảm thấy bất lực, bất lực đến mức không muốn nói ra nữa. Bởi vì y biết mình sai rồi, sai đến nỗi còn kéo mọi người vào vũng bùn này, Trần Dương, Vệ Hành, cũng như chính mình… đều rơi vào vũng bùn mà lẽ ra họ không nên rơi vào.

“Thôi quên đi.” Trần Linh đột nhiên lắc đầu, “Quên đi anh, anh muốn ở lại đây cũng được, em không ép buộc anh…”

“Trần Linh!” Trần Dương cau mày, nắm lấy cánh tay Trần Linh, tay áo bị kéo lên, trên làn da trắng nõn lần lượt xuất hiện những vết hằn đỏ tươi…

“Cái này…”

Trong lòng Trần Linh xấu hổ, mặc dù Minh Tuyên đã hứa sẽ không “thật sự” chạm vào y, nhưng những dấu vết mơ hồ này cũng đủ chứng minh tất cả, các loại trò chơi kinh tởm, những lần va chạm hoàn toàn cắt đứt đường lui của y về phía Vệ Hành.

“Là Minh Tuyên.” Trần Linh trầm giọng nói: “Hắn đã nhận được báo cáo sảy thai của em.”

*

“Anh chính là Vệ Hành?”

“Vâng… Xin chào bác sĩ Sở.” Vệ Hành gật đầu, “Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã chăm sóc cho người nhà của chúng tôi, người đó là Trần Dương.”

“Vì tôi là bác sĩ.”

“Hơn nữa…” Vệ Hành mỉm cười nói, “Nghe nói ngài đã chăm sóc Trần Dương rất tốt, chính là cháu trai của ngài đã cứu mạng Trần Dương, cả nhà chúng tôi rất biết ơn bác sĩ…”

Sở Ninh chỉ liếc nhìn Vệ Hành một cái, cô liền ngửi ra mùi “Súc sinh” từ trên người Alpha có vẻ ngoài lịch sự này! Từ khi nào mà nhà họ Vệ lại sinh ra loại con cái thích coi thường người khác như vậy?

“Trần Dương không có ý định quay trở lại,” Sở Ninh nói.

Alpha có chút ngạc nhiên nhưng hắn vẫn lễ phép nói: “Chuyện này… có phải ngài đã nghe ý muốn của Trần Dương đúng không? Mặc dù tôi rất biết ơn bác sĩ, nhưng chúng tôi mới là một gia đình. Tôi đã làm phiền ngài lâu như vậy, sao lại dám để cậu lại ở đây quấy rầy bác sĩ?”

“Anh đã kết hôn với em trai của Trần Dương?” Sở Ninh nhẹ nhàng hỏi.

“Đúng vậy.”

“Alpha là một nhóm sinh vật kiêu ngạo tự mãn, luôn nghĩ rằng mình có mọi thứ trong tay. Tôi khuyên anh, đừng quá tham lam.”

Vệ Hành nhướng mày: “Tôi không hiểu ý của bác sĩ.”

“Rồi anh sẽ hiểu——Trần Dương đã quyết định ở lại học tập tại Đại học Tổng hợp Thiên Quyền Tinh, theo tôi học tập để trở thành nghiên cứu sinh… Anh cũng là người đã có gia đình, có một người vợ cần được chăm sóc nên anh không có quyền quyết định cho anh trai của vợ mình đúng không?”

Cuối cùng Vệ Hành cũng hiểu ra, hắn nói: “Có lẽ giữa chúng tôi có chút hiểu lầm… Trần Dương cũng là của tôi… ý là người nhà, tôi và Trần Linh rất hy vọng cậu ấy có thể quay về.”

Sở Ninh hừ lạnh một tiếng, hắn giống như nhân mô cẩu dạng*! Nghĩ đến những vết sẹo trên người Trần Dương trước đây đến khi tận mắt nhìn thấy Alpha này thì cô đã hiểu ra tất cả! Thằng nhóc Trần Dương rất hiền lành, nói không chừng sẽ bị cặp AO này ức hiếp!

“Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Trần Dương, bác sĩ Sở đừng lo lắng.” Alpha mỉm cười nói.

“Phải không?” Sở Ninh nói, “Tôi nghĩ là không cần anh phải quan tâm vì Trần Dương đang sống rất tốt. Không sao, dù sao trong vài tháng nữa, Trần Dương sẽ trở lại Thiên Quyền tinh, cổng lớn của tôi luôn mở rộng chào đón cậu ấy.”

Sắc mặt Vệ Hành lạnh như đao, nhưng vẫn hắn giữ vững thần thái nói: “Vậy bác sĩ Sở chờ xem nhé.”

*

Trong phòng, Omega ngồi bệt dưới đất đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang đau của mình vì bị đánh.

“Em khiến anh thất vọng quá Trần Linh… Đó là con của em!”

“Vậy thì sao! Đó không phải là điều em muốn xảy ra!” Trần Linh cãi lại, giọng y nghẹn ngào hòa cùng dòng nước mắt.

“Anh không còn gì để nói gì nữa…” Trần Dương quay người lại, Trần Linh lập tức đứng dậy ôm lấy chân anh trai mình, nói: “Vậy cứ để em chết đi, dù sao bây giờ em cũng không muốn sống nữa!”

“Trần Linh, em đã làm sai thì phải gánh chịu hậu quả.”

“Anh ơi, đừng đi… Anh ơi, đừng đi! Huhu… Hắn đã đe dọa em, đe dọa em đó! Hắn bảo em phải để mọi chuyện quay trở về trạng thái như trước đó, nếu không hắn sẽ thông báo cho cả đế quốc, điều đó sẽ khiến cuộc sống của em trở nên tồi tệ hơn chết đó anh trai!”

“Cho nên em tới đây để gặp anh, em muốn anh quay về để ngủ với chồng của em nữa sao?” Trần Dương đột nhiên cười nói.

“Vậy thì em nên làm gì đây?! Em nên làm gì đây!”

“Hai anh em các em đã lâu không gặp, anh biết hai người nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói.” Vệ Hành mỉm cười đi vào, “Nhưng tiếc quá vì thủ tục xuất viện đã hoàn tất, có lẽ chúng ta phải trở về nhà và nói về nó sau nhé?”

Omega sửng sốt một lát, vội vàng kiềm chế gương mặt đang đau khổ, nhưng nước mắt trên mặt chưa kịp khô, Vệ Hành nói: “Linh Linh… Gặp được anh trai là chuyện tốt, sao em lại khóc?”

Trần Linh lảo đảo đứng dậy, đưa tay lên lau đi nước mắt trên mặt, nói: “Dạ. Em, tại em quá xúc động…”

“Trông em thế này sẽ khiến anh trai em cười anh đấy. Có phải không anh trai? Chúng ta đi về thôi?”

Alpha vừa bước vào thì Trần Dương liền quay lưng lại, lúc này cậu liền cảm nhận được có một ánh mắt nóng rực dán chặt vào lưng mình, cậu không dám nhìn lại nên kéo tay Trần Linh, nói: “Đi thôi.”

“Được rồi, chúng ta về nhà thôi.” Vệ Hành mỉm cười nói.

*

Trong bóng tối, có hai người đang thì thầm.

Một giọng nam bình tĩnh nói: “Hiện tại, em chỉ có thể nghe lời anh, anh sẽ không cho phép em làm loạn nữa.”

Một lúc sau, một giọng nói khác nhẹ nhàng hơn lên tiếng: “Vâng ạ, anh trai.”

“Sau một thời gian nữa, em sẽ tìm cách chinh phục được anh ấy, sau đó em có thể dùng quyền hạn của anh ta để sửa đổi thông tin hộ khẩu của Omega và quyền tự do đi lại… Nếu không có sự cho phép của anh ấy, em không thể cùng anh đi ra khỏi Tử Vi Tinh.”

Âm thanh “sột soạt” vang lên, Omega lấy ra mấy cái bình, Trần Dương nhìn thấy những cái bình đó mà dựng tóc gáy, hơn ai hết cậu biết rõ những lọ thuốc này là gì và nó có tác dụng như thế nào.

“Cái này đều là Minh Tuyên đưa cho…” Omega nói một cách yếu ớt.

“Sau này không được chạm vào những thứ này.” Trần Dương nhận lấy sau đó suy nghĩ một chút rồi giữ lại một lọ, còn những lọ khác thì đổ hết đi.

“Sau khi trở về Tả Phụ Tinh, chúng ta sẽ đi tìm ông Dương Đầu — hàng xóm cũ của bọn mình. Ông ấy hiện đã chuyển đến sống cùng con trai và vợ. Đại khái là anh biết nơi ông ấy sống ở đâu. Chúng ta phải tìm danh tính của ông ấy mới có thể đến đó trước rồi đi qua các hành tinh trung lập như Thiên Hình và Thiên Vu, sau đó mới được nhập cảnh trái phép vào liên minh, anh nghe nói rằng chính sách của họ đối với Omega tương đối lỏng lẻo… “

“Vậy còn Vệ Hành..”

Trần Dương dừng một chút, nói: “Anh sẽ để lại tin nhắn cho hắn để giải thích mọi chuyện, nhưng… dù sao hắn cũng sẽ không tha thứ cho anh.”

“Anh ơi…”

“Đừng sợ… Trần Linh, chúng ta không còn đường lui rồi.” Trần Dương cười khổ nói: “Nếu có bất kỳ giai đoạn nào bị gãy giữa chừng thì chúng ta sẽ phải chết.”

Không lâu sau khi y trở về, Alpha ám chỉ với Trần Linh vẫn còn đang ngây ngô rằng cơ thể y đã hồi phục, vậy thì hắn có thể bắt đầu vận động cơ thể để hâm nóng tình cảm của cả hai được không? Đương nhiên, hết thảy mọi chuyện sẽ phải tuân theo quy tắc vẫn cũ, hắn sẽ đi tắm trước sau đó tắt đèn, còn Omega thì ngoan ngoãn nằm trên giường chờ hắn.

Theo tình trạng hiện tại của Trần Linh, chắc chắn là không thể bị lộ ra ngay lập tức.

Hai tay Beta run lẩy bẩy, cho dù trời có sập xuống thì cậu cũng phải đỡ cho em trai, nhưng trong lòng cậu vẫn tràn ngập nỗi sợ hãi. Đêm đó trên “Ngẩng Túc” cộng với cái nhìn mà Alpha dành cho cậu sau cuộc hội ngộ khiến cậu cảm thấy rất bất an.

Rốt cuộc Vệ Hành có phát hiện hay không? Trần Dương không có thời gian suy đoán. Vì tình thế bắt buộc, hiện tại cậu đã cưỡi lên lưng cọp thì không thế nhảy xuống được nữa rồi.

——————————-

Chú thích:

Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Heana có lời muốn nói:

Tui đoán là đến đây cũng có nhiều bạn drop rồi nhưng tui vẫn phải cảnh báo tiếp vì chương sau rất khó tiếp thu vì cái nết trời đánh của bé Hành với Trần Dương. Mọi người đọc truyện vui nha.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 18"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online