Thế Thân Beta - Chương 17
Chương 17: Hoa trong gương
Omega ngồi một mình trong khu vườn, những cánh hoa hồng bay xào xạc rơi trên người y.
Các nhân viên y tế đi cùng đã được y đã cho quay về nghỉ, vì vậy y rất vui khi tận hưởng khoảng thời gian một mình này. Dù sao thì bề ngoài họ đối xử rất tốt với y, nhưng trong thâm tâm họ lại cười nhạo y là một Omega đến từ hành tinh xa xôi nhưng lại gặp vận may lớn.
Y không hiểu ngôn ngữ trong xã hội Tinh Đế, cũng không biết xu hướng thịnh hành trong giới thượng lưu, những người đó ngoài mặt tâng bốc y nhưng khi quay lưng lại thì thầm nói y lạc hậu, thô bỉ.
Sinh ra trong một gia đình nghèo khó không phải lỗi của y, nên Trần Linh cũng biết rõ rằng lòng đố kỵ luôn cho người ta nhiều lý do để coi thường người khác, như thể họ có thể được thăng cấp địa vị khi làm như vậy. Điều tương tự cũng xảy ra ở trường học bảo vệ Omega trước đây.
Khi đó y vừa tới trường bảo hộ Omega, trong lòng nơm nớp lo sợ, run rẩy như đi trên băng mỏng, cha mẹ mất sớm y không người che chở, người anh trai duy nhất của y lại ở tận phương xa. Y chủ muốn làm việc chăm chỉ… để chứng tỏ mình không hề thua kém người khác. Quả thực là y đã đạt điểm cao nhất ở hầu hết các môn học. Nhưng y vẫn nhớ rõ dáng vẻ của một nữ Omega phía sau tự hào đập vào tờ bài thi trước mắt cậu khi có kết quả:
“Mày từ nơi nào tới? Sao mày có thể giỏi hơn tao?”
Kể từ đó, y không bao giờ dám xuất hiện nữa. Bởi vì y biết cha của cô gái này là giám đốc của cục trưởng bộ giáo dục, nghe nói nhà bọn họ có quan hệ làm ăn với Đế Tinh. Chỉ cần cô ấy không hài lòng về bất kỳ cách nào thì y có thể mất cơ hội đến trường. Mọi giáo viên sẽ cố gắng thuyết phục Trần Linh phải trở nên vị tha, khoan dung, co được giãn được… Y nghĩ rằng giáo viên đang làm điều đó vì lợi ích của mình, nhưng đó chỉ là do hoàn cảnh ép buộc thôi.
Y còn nhớ rõ sau khi cha mẹ qua đời, y liền bị quân đội bắt đi, đặt dưới sự giám sát của đế quốc, cũng vì chuyện cuảy mà anh trai nhất quyết đi xin phép đế quốc cho y ở lại. Bọn họ nắm chặt tay nhau đợi bên ngoài văn phòng rất lâu, đến nổi chén trà cũng nguội, dù họ có nhún nhường nịnh nọt đến đâu vẫn nhận lại ánh mắt lạnh lùng khinh thường.
Vì vậy, y thề với lòng rằng một ngày nào đó tất cả những kẻ coi thường y đều sẽ bị mình chà đạp dưới chân, để họ chỉ có thể ngước nhìn thành công của y.
“Hừm, là một kẻ quê mùa thôi.”
“Tại sao quần áo của mày xấu vậy? Nó rất xấu luôn á.”
“Kỳ nghỉ vừa qua cha tao đã đưa tao đi du lịch đến Thiên Thủy Tinh, mày có biết không các phương tiện giải trí trên Thiên Thủy Tinh toàn là thứ tiên tiến nhất trong đế quốc… Nghĩ thế nào đi nữa thfi mày cũng không thể tưởng tượng ra được đi chơi trong kỳ nghỉ nó sướng như thế nào đâu?”
“Bố tôi một năm có thể kiếm được một triệu đồng tiền vũ trụ, còn anh thì sao? Anh trai của anh sửa xe có thể kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Tôi e là ngay cả một vạn thôi anh ấy cũng không kiếm được, hahaha…”
“Cô ấy không đẹp bằng cậu, thành tích cũng không bằng cậu. Nhưng thầy vẫn đề cử cô ấy. Vì mọi người đều nói rằng chính vì xuất thân của gia đình nên cô ấy mới có thể xứng đôi với Alpha đó…”
Đủ loại âm thanh lộn xộn vang lên trong đầu y, lúc đầu y còn tưởng rằng mình đã quên những ký ức này từ lâu rồi, dù sao thì y cũng đã trưởng thành và không còn là đứa trẻ như trước nữa. Nhưng luôn vô tình, tất cả những điều ấn tượng mà y đã trải qua khi còn trẻ sẽ lần lượt ảnh hưởng đến mục tiêu mà cả đời y theo đuổi.
Mấy ngày trước, luôn có người đến thăm y dưới nhiều hình thức khác nhau để thỏa mãn ham muốn cũng như sự tò mò của họ nên y không thể phân biệt được ai là ai. Tuy nhiên, nhìn thấy những người vốn dĩ rất nổi tiếng, trên gương mặt nở nụ cười thật chân thật, họ lần lượt thốt ra những lời hoa mỹ – y không bao giờ biết rằng khả năng ngôn ngữ của con người có thể phong phú như vậy, và họ đã khen ngợi y rất nhiều. Ví cậu đẹp như thần tiên hạ giáng trần, phải nói là trong lòng y rất vui sướng và thảo mãn
Bọn họ có thể làm gì? Cùng lắm là do bản thân có xuất thân mà thôi.
Nhưng rồi y nhận ra rằng con người ai cũng giống nhau. Người giẫm đạp y thì có thể cũng bị người khác chà đạp, trên mặt họ nở nụ cười nhưng trong lòng lại khinh thường, bề ngoài thì khen ngợi sự ngây thơ và vụng về của y, nhưng lại đào sẵn một cái hố rồi chờ xem y sập bẫy để chê cười.
Mệt mỏi, y thực sự mệt mỏi.
Alpha… Alpha gì? ! Cùng lắm chỉ là một đám bị thu hút bởi sắc đẹp và ham muốn tình dục trần trụi. Minh Tuyên là vậy, Vệ Hành cũng như thế! Khi lên giường với y, gã ngọt ngào đưa lời đường mật và dịu dàng xiết bao, khi đó y được chiều chuộng như viên ngọc trong tay; Khi không được ngủ với y, hắn bắt đầu trở mặt lãnh đạm, đá y qua một bên bơ vơ như một đôi giày trong xó xỉnh nào đó. Nhưng tại sao, Omega chỉ có thể đạt được chuến thắng bằng cách dựa vào chồng mình? Giá như chỉ cần tìm được một người chồng có địa vị cao và giàu có thì cuộc đời y đã đạt được vinh quang cao nhất?
Nhưng bây giờ, anh trai y đã trở lại.
Y không thể biết rõ đó cảm giác khiếp sợ nhưng y vẫn thở phào nhẹ nhõm. Sau khi anh trai bị bắt cóc, y cũng trằn trọc trên giường vì y không thể tưởng tượng được sự sống của anh trai mình bây giờ đang như thế nào, không biết cậu có đói hay lạnh, có thấy đau đớn hay không, chỉ cần nghĩ đến đây y đã không khỏi cảm thấy sợ hãi khiến cả đêm trằn trọc không ngủ được. Đưa ra quyết định thì dễ, nhưng không dễ sống chung với hậu quả của một quyết định. Đến bây giờ y mới biết rằng không có ai vô cớ đối xử tốt với mình, và cũng không có ai có thể nương tựa ngoại trừ những người thân ruột thịt của y.
Khi đó, mong muốn cứu anh trai là thật, nhưng sợ bí mật bị lộ cũng là sự thật. Tuy nhiên, y vẫn cảm thấy lo lắng vì trong hoàn cảnh lúc đó, y chỉ thuận theo tình huống mà không nghĩ kỹ lưỡng. Lẽ ra y nên nghĩ rằng với tính cách của anh trai mình, dù có bị tổn thương cũng sẽ không muốn phản bội y. Tuy nhiên, có lẽ không thể đứng bên cạnh anh không chút do dự như trước. Chiến đấu một mình thì sẽ khiển mọi chuyện tệ hơn… Bây giờ, phải xem những hành động cuối cùng của anh trai để xem trong lòng anh trai y còn lưu lại bao nhiêu.
Trần Linh còn đang suy nghĩ liệu anh trai sẽ chịu ở lại với mình hay không thì đột nhiên một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai y.
“Linh Linh, đã lâu không gặp.”
Cánh hoa từ trên trời rơi xuống, nhuộm hồng cảnh vật xung quanh trong đôi mắt người nhìn, giữa những cánh đỏ thẫm tinh xảo, một người đàn ông tuấn tú với vẻ mặt ôn hòa đang cúi đầu nhìn y, nhưng nụ cười trên mặt lại mờ nhạt đến mức gần như không thấy rõ.
“Muốn gặp mặt em một lần cũng khó thật.”
Chiếc xe lăn được đẩy nhẹ nhàng, bước đi chậm rãi trên con đường đi trong vườn, thỉnh thoảng có một hòn đá nhỏ va vào khiến xe nảy lên. Trần Linh ngồi cứng đơ, y muốn kéo phanh tay nhưng y không thể đọ sức với Alpha, vì vậy y chỉ có thể bị gã đẩy càng lúc càng xa. Trần Linh hạ giọng nói: “Anh muốn làm gì? Thả tôi ra, nếu không tôi sẽ la lên gọi người tới đây!” Trong giọng nói của y có chút lo lắng.
“Em la lên thử xem. Tuy nhiên, nếu có người phát hiện ra, tôi không biết em lo lắng hay tôi lo lắng hơn.” Minh Tuyên đẩy xe lăn của Trần Linh đi chậm rãi.
“Dừng – dừng lại! Anh muốn làm gì?” Trần Linh lo lắng nói.
Động tác của Minh Tuyên dừng lại, gã cúi đầu nhìn Trần Linh, trên mặt gã vẫn không biểu hiện là vui hay giận nhưng giọng nói rất kiên định: “Tôi có chuyện này muốn hỏi em, Linh Linh.”
“Anh là đồ tàn nhẫn. Anh nhẫn tâm giết chết con của chúng ta, trái tim anh không thấy đau sao?”
Chiếc xe lăn dừng lại bên chiếc ao nhỏ trong vườn, mặt nước trong hồ tĩnh lặng như một tấm gương soi bóng cây hoa xum xuê, phản chiếu hình bóng hai người đang cúi đầu vào nhau, như thể đôi tình nhân đang dựa vào nhau thì thầm.
Nhưng trong lòng người có liên quan lại như sét đánh.
Một bản báo cáo được ném vào lòng Trần Linh, những hình ảnh và kết luận đẫm máu trong đó khiến y đau mắt. Y muốn hét thật to nhưng bản thân chỉ có thể ngậm chặt miệng, nước mắt không ngừng chảy ra từ ngón tay.
“Là anh—là anh muốn lợi dụng tôi! Anh muốn tôi trở thành nạn nhân kia… anh muốn dùng tôi làm con bài để mặc cả, anh muốn dùng tôi để làm xấu mặt Vệ Hành, vậy tôi phải làm sao đây.. .anh, anh…anh, tôi chỉ không muốn chết thôi…”
“Tôi thực sự đã đánh giá thấp em.” Minh Tuyên nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Trần Linh, làn da dưới đầu ngón tay gã thật mịn màng và mềm mại nhưng gã vẫn dùng lực nhẹ để lại vết đỏ trên da, “Vừa gặp mặt, đoán chừng tôi đã hiểu ý của tôi, nói đến đây, chúng ta đã ngầm hiểu ý nhau.”
“Nếu là tôi, tôi cũng muốn khen ngợi em vì đã dám làm ra bước ngoặt hết sức quyết đoán này.” Một chuỗi vòng tay kim cương màu ngọc hồng lựu lặng lẽ treo giữa các ngón tay của Minh Tuyên, và tia nắng dịu dàng như đang nhảy múa trên mỗi viên đá quý, khiến chúng tỏa sáng và đáng yêu biết bao, “Giết chết đứa nhỏ của chúng ta, nhưng lại không có chứng cứ. Tôi còn nghe nói em cũng đã khiến anh trai của mình mất đi. Hừm, người đối chứng duy nhất cũng bị mất tích. Cho dù họ có nói gì thì em cứ phủ nhận là xong. Đúng thật là một mũi tên trúng hai con nhạn đúng không?”
“Anh…” Trần Linh nhìn chiếc vòng, y tức đến sắp hét lên.
“Mà anh thật sự không thể làm gì em được.” Minh Tuyên ngồi xổm xuống, gã ngẩng đầu nhìn Trần Linh, nhưng hai tay gã vẫn nắm chặt vào lưng ghế, “Quả thật, một tháng qua cho dù anh có tức giận vì em dám làm hỏng kế hoạch của tôi nhưng tôi vẫn không làm gì được em.”
“Nhưng… Linh Linh, cho dù em có cẩn thận như thế nào thì cũng để lại manh mối.” Minh Tuyên rút chiếc vòng ra khỏi tay Trần Linh, “Lấy đồ của Minh gia rồi dùng chúng để mua chuộc bác sĩ khác. Sau đó, sẽ không ai biết chu kỳ mang thai thật của em. Vị bác sĩ đó… hiện tại anh không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn nữa. Thật đáng tiếc… em quên mất một điều, mọi thứ trong Minh gia của tôi đều được đánh dấu.”
“Không, không, không thể nào!” Trần Linh vội vàng, nước mắt như hạt châu đứt chỉ rơi xuống, như thể muốn xé nát tờ báo mang thai.
“Nếu nó đã làm em hài lòng thì em hãy xé nó đi, dù sao, tôi vẫn còn rất nhiều báo cáo.” Minh Tuyên cười nói, “Linh Linh, thật không dễ dàng để xóa bỏ mối quan hệ giữa chúng ta. Nhìn đi, chúng ta không phải là một cặp trời sinh sao?”
“Tránh ra! Cút đi!” Trần Linh cả giận, kêu lên: “Anh không thể buông tha cho tôi được sao?!”
“Tôi nói rồi, ngoan nào.” Minh Tuyên nhẹ nhàng vuốt tóc Trần Linh, “Tôi không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy đâu.”
Trần Linh khóc một lúc lâu, y điên cuồng xé bản báo cáo thành từng mảnh đến khi không thể xé được nữa, sau đó y mở to đôi mắt đỏ ngầu, lặng lẽ nhìn về phía mặt hồ: “Anh muốn tôi làm gì?”
“Đây là điều tôi đánh giá cao về em. Vì em luôn có thể đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình.” Minh Tuyên hôn lên trán Trần Linh , “Chàng trai ngoan của tôi … em không cần phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần để mọi thứ quay trở lại trạng thái bình thường là được.”
“Anh trai tôi không muốn nghe tôi giải thích nữa.” Trần Linh lạnh lùng nói.
“Đây là việc của em, Linh Linh à.” Vuốt ve quai hàm nhỏ của Omega, pheromone của Alpha mềm mại nhưng bá đạo, nặng nề đến mức Trần Linh không thể nhấc tay lên. Minh Tuyên nói: “Nhưng mà, tôi nghĩ với năng lực của em làm chuyện gì cũng không khó, đương nhiên tôi sẽ giúp em một ít.”
Tay của Trần Linh hơi run lên, y nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước là bóng dáng của Alpha cao lớn và Omega có dáng người nhỏ nhắn, trông họ giống như một cặp tình nhân. Nhưng y biết, chỉ cần mình phản kháng thì chắc chắn Minh Tuyên sẽ thẳng tay đẩy y xuống nước, để y chết trong im lặng không tạo ra tiếng động, sau đó y sẽ chìm xuống đáy nước từ từ hóa thành bùn.
Trần Linh nhắm mắt lại, rồi mở ra, nói: “Được, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Sớm như vậy đã muốn đuổi tôi đi rồi sao?” Nước chảy hoa trôi, Minh Tuyên tùy ý nhặt một cánh hoa lên, đặt chúng trong lòng bàn tay rồi vò nát nó thành một loại nước sền sệt màu đỏ đậm, hắn dùng ngón tay bôi nước hoa thơm ngát lên đôi môi mềm mại của Omega, “Thì ra là vậy.” Đã lâu rồi tôi không gặp em, nhưng tôi hơi nhớ khoảng thời gian chúng ta từng ở bên nhau.”
Thân thể Trần Linh càng lúc càng run, nhưng y chỉ có thể thấp giọng nói: “Anh, anh muốn thế nào… Hiện tại tôi đang là vợ của Vệ Hành, anh đừng… đừng nghĩ đến chuyện muốn chạm vào tôi!”
“Hừ. Thật đáng ghen tị, người vợ chung thủy.” Minh Tuyên đưa ngón tay vào miệng Omega, đúng như dự đoán ngón tay của gã liền bị Trần Linh cắn đến chảy máu, “Không sao đâu, tôi sẽ không ‘thực sự’ chạm vào em. Nhưng tôi cũng cần được đảm bảo ít nhiều phải không, Linh Linh?”
……
——————————-