Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 15

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 15
  • 10
Prev
Next

Chương 15: Sinh thiên

“Bé cưng… Chúng ta bật đèn lên và làm một lần nhé… Bé ngoan, anh muốn nhìn thấy em… Ah… ngoan nào, nhất định là em rất xinh đẹp…”

Đừng…đừng…

“Mở rộng chân ra một chút… thả lỏng… em chặt như vậy làm sao anh vào được?”

Có một người ôm cậu áp chặt vào bức tường lạnh lẽo, nhưng lồng ngực nóng bỏng gần đến mức có thể trao đổi nhịp tim của nhau.

“A… ha… đừng khóc? Nhìn anh… nhìn anh này…”

Đôi mắt xanh xám kia tựa như những vì sao. Trong bóng tối vô tận như biển sâu, những ngôi sao như những lỗ hổng trên bức màn, chúng giống như đang ở nơi nào đó thật xa nhưng cũng thật gần.

Hai chân bị mở ra đến mức không thể khép lại, cơ thể cũng bị xâm nhập đến độ sâu chưa từng có. Từng đợt cao trào lan tỏa từ hạ thân trần trụi từng chút một, đốt cháy tất cả ngọn lửa lý trí trong não.

Mùi tuyết trên lá thông trong tuyết làm giảm khả năng phòng thủ cuối cùng và phá vỡ rào cản của con người. Bên tai thấp thoáng tiếng cười thỏa mãn, có chút đau cũng có chút ướt át..

Nếu có thể, tôi cũng tình nguyện chìm sâu vào nơi đó.

Cánh tay cuồn cuộn nhễ nhại mồ hôi chậm rãi di chuyển lên, chạm vào mái tóc đen tuyền ngắn đã ướt đẫm mồ hôi, sau đó lướt xuống chạm vào cơ bụng săn chắc, lần tiếp xuống là dương vật nóng bỏng cứng rắn bị nó thật sâu vùi vào trong cơ thể mình. Dưới bờ mông mềm mại liền trực tiếp cảm nhận được bụi cỏ đen rậm rạp và tinh hoàn nóng bỏng của Alpha.

Đôi mắt dưới hàng mi dài, khi nhìn người yêu như chìm đắm trong trìu mến. Từng chút một, nó nuốt chửng toàn bộ cậu, hơi thở lẫn tiếng rên rỉ của cậu, cả sự tuyệt vọng và hoang mang với nỗi ám ảnh của cậu.

Nhưng tôi không thể… nhưng tôi không thể …

“Để anh nhìn em… để anh nhìn thấy dáng vẻ của em…”

Vì sợ trượt xuống vực sâu thăm thẳm nên cậu vội vàng bám vào khúc gỗ duy nhất. Như một niềm tin trông cậy vào sự cứu rỗi, hắn cố gắng đè bẹp sự xấu hổ của chính mình và bắn hết tinh dịch sặc mùi chiếm hữu vào sâu trong cơ thể cậu.

Từ trong ra ngoài, từ trái tim đến cả cơ thể đều bị mùi của một người này chiếm giữ.

Một đoá tinh vân khổng lồ từ từ vây lấy tinh cầu như một cơn bão. Một tia sáng trắng loé qua, là hành tinh nổ tung, là sao băng trốn chạy. Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang, một chuỗi tín hiệu truyền tới từ hàng tỷ năm ánh sáng, ngươi lại bỗng nhiên nhìn thấy một tia sáng chiếu rọi tứ bốn nghìn năm trước

Không có gì mới lạ dưới ánh mặt trời, vì tình dục của con người từ xa xưa đến bây giờ vẫn vậy.

*

Trần Dương đột nhiên tỉnh lại, cả người cậu toát mồ hôi lạnh.

“Anh tỉnh rồi à?”

Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

Trần Dương híp mắt, cậu vẫn còn mơ màng trong giấc mộng kia khiến lòng mình dao động. Ánh sáng đột ngột lóe lên khiến cậu không quen lắm, cậu thấy lờ mờ bóng dáng của một người phụ nữ.

“Cậu…”

Với một tiếng reo hò khác, Trần Dương từ từ tỉnh dậy và nhìn thấy đôi anh em song sinh mà cậu đã thấy trước đây.

Ký ức dần khôi phục.

“Dì Ninh nói hôm nay anh ấy sẽ tỉnh lại, quả thật là đúng như vậy!”

Mặc dù trước đó đã gặp cậu, nhưng trái tim Sở Ninh đập lỡ nhịp khi nhìn thấy đôi mắt của người kia mở ra, cuối cùng cô cũng biết tại sao hai người cháu đó phải kéo cô đến gặp bệnh nhân này.

Một cảm giác quen thuộc khó tả.

Mặc dù đã nhìn thấy nó một lần, Sở Ninh vẫn không kiềm được mà tìm lại hồ sơ của bên kia nhìn một chút

“Cậu tên gì?”

Nhìn quần áo và phù hiệu trên người đối phương, Trần Dương đã biết nữ Beta trước mặt là bác sĩ nên cậu thành thật trả lời.

“…Trần Dương.”

“Cậu đến từ Tả Phụ tinh?”

“Đúng vậy.”

Giới tính: Beta

Tuổi: 26

Giới tính và tuổi tác đều không đúng.

Sở Ninh vội lướt qua phần còn lại của thông tin được ghi trong bản báo cáo kiểm tra thể chất: chấn thương đầu, xung huyết nội sọ, chấn động não, vết thương cũ ở gáy, bên trong tràng đạo có nhiều vết rách, mô mềm của bắp chân bị dập…

Sau khi đóng hồ sơ, Sở Ninh nói: “Nếu cậu cảm thấy không thoải mái, hãy nói với tôi.” Dừng một chút, Sở Ninh nói: “Nếu cậu cần gọi cảnh sát, tôi cũng có thể giúp.”

Trần Dương giãy giụa muốn đứng dậy: “?”

Sở Ninh: “Tôi là bác sĩ, không cần sợ mất mặt với tôi.”

Mặc dù bác sĩ Sở nhìn có vẻ thờ ơ, nhưng Trần Dương vẫn có cảm giác cô rất đáng tin cậy, vì vậy chỉ có thể chân thành nói: “Cảm ơn.”

Sở Ninh nhìn thanh niên gầy gò này, lông mày nhàn nhạt, nước da ngăm đen, phảng phất hình bóng của một người trong ký ức mình. Cô không nhịn được hỏi thêm một câu: “Cậu có người nhà không?”

Trần Dương hơi kinh ngạc, nhưng vẫn là nói: “Cha mẹ con đã chết, chỉ còn lại… một người em trai.”

Có lẽ mình mình nên thử vào lần tới, Sở Ninh nghĩ, nhưng sau bao nhiêu năm, cô đã hết hy vọng. Thôi chuyện đó nói sau. Cho dù đã trải qua bao nhiêu lần thất vọng nhưng cuối cùng vẫn không thể chấp nhận được kết quả. Vì vậy, cô quay sang Sở Lân và hỏi: “Con đã thông báo cho gia đình cậu ta chưa?”

“Lúc đầu con không xác định danh tính của cậu, nhưng bây giờ con đã gửi tin nhắn cho người nhà đến đón cậu rồi.” Sở Lân cẩn thận che giấu một nửa tin tức và im lặng không nói gì. Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng cho đến nay nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi.

Sở Ninh gật đầu, nhìn chiếc đồng hồ cổ kiểu cũ cơ khí trong tay, nói: “Tôi còn có ca dạy, tôi đi trước đi…”

“Đợi đã!” Trần Dương đột nhiên nói.

Nữ bác sĩ đã đến khung cửa quay lại.

“Con nên gọi cô là gì?”

“Sở Ninh”

*

“Đây là đâu?” Trần Dương nói với cặp song sinh.

“Bệnh viện quận 14 trực thuộc quân đoàn Bắc Đẩu 4, tức là Thiên Tuyền Tinh.” Một trong hai anh em sinh đôi nói.

“Xin lỗi, bởi vì chúng tôi vội vàng rút lui cùng quân đoàn, cho nên mang anh trở về cùng luôn.” Đối phương ngồi xuống bên giường cậu.

“Người vừa rồi là…”

“Là dì của chúng tôi, giáo sư khoa Y của Đại học Thiên Tuyền Tinh. Chúng tôi bảo cô ấy đến xem tình tình của anh.”

“Cảm ơn các cậu rất nhiều.” Nhưng thật sự rất khó để nhận ra đó là một gia đình.

“Ha ha, không sao!”

“Xin lỗi.” Trần Dương hết nhìn người này lại nhìn người kia, “Tôi không phân biệt được hai người.”

“Lỗi của tôi ~” Ngồi bên giường cậu, Sở Lân chỉ chỉ vào cái mũi có mấy đốm tàn nhang, nói: “Tôi là Sở Lân.”

“Còn cái người chân tay phát triển tốt chính là Sở Kỳ.”

Trần Dương nhìn một hồi, trên mặt người tên Sở Kỳ kia không có một chút tàn nhang. Ngay khi Sở Kỳ muốn nổi điên thì Trần Dương nói: “Là cậu cõng tôi ra ngoài?”

“Ừ, chuyện nhỏ ấy mà, cân nặng của anh cũng chẳng là gì cả.” Sở Kỳ cười khúc khích.

“Cảm ơn cậu, nếu không có cậu có lẽ là bây giờ chỉ sợ là tôi chết không có chỗ chôn rồi.” Trần Dương chân thành nói.

“Ha ha, không có chi.” Dù sao cũng là người trẻ tuổi, được người khác khen ngợi nên trên mặt Sở Lân cũng lộ ra vẻ vui mừng, “Ngày đó khi trở về, tôi nhìn thấy anh đang nằm ngất ở khoang cứu viện, suýt nữa khiến tôi và Sở Kỳ sợ chết khiếp, vất vả lắm mới đưa anh trở lại nhưng tôi đã bị treo.”

Trần Dương cười thành tiếng: “Ơn trời, số của tôi vẫn còn cứng.”

“Nhưng anh cũng xui lắm đấy, chỉ có một mình anh bị bắt cóc.”

Sở Lân lấy bộ não quang của mình ra thì thấy dòng tiêu đề lớn trên đó viết “Tinh tặc bất ngờ đột kích vào trong bữa tiệc quân sự, một con tin bị bắt không xác định”, kèm theo một bức ảnh về cảnh tượng hỗn loạn và những bài báo như “Omega dũng cảm giải cứu anh trai” .

“Thật đáng tiếc là bây giờ chúng tôi phải giữ bí mật nếu không tin tức đã đưa tin rằng con tin đã được giải cứu bởi các sinh viên của Quân đội Bắc Đẩu 4.” Sở Kỳ nói.

Đối với tình huống ngày hôm đó, ký ức của Trần Dương cũng có chút mơ hồ, không hiểu sao tinh tặc lại xông lên “Ngẩng túc” – con tàu được mệnh danh là an toàn nhất trong các con tàu vũ trụ, khiến đại đa số mọi người đều không có sự chuẩn bị để ứng biến.

Không biết bây giờ Trần Linh như thế nào… Trần Dương đột nhiên cảm thấy trong lòng đau xót, cậu không muốn nghĩ tới vấn đề này nữa. Chỉ cần câu nhớ lại, ký ức đen tối của ngày hôm đó sẽ ập đến như sóng triều cuồn cuộn.

Cậu đã cảm thấy tuyệt vọng như thế nào khi phát hiện mình bị em trai lừa nhốt ở trong phòng cùng em rể, hiển nhiên trạng thái của Alpha không giống bình thường, cả người hắn nồng nặc mùi rượu, mùi pheromone nồng đậm làm cho người ta sợ hãi, cánh tay gắt gao ôm lấy cậu từ phía sau giống như một cái vòng sắt. Trong lúc hoảng hốt, cậu chụp lấy thứ gì đó ném lên đầu Vệ Hành, máu tươi trên trán hắn chảy xuống ròng ròng vậy mà hắn vẫn dùng tay xé mạnh quần áo của cậu… Nhưng lần này, không có bất kỳ sự can thiệp nào của thuốc, cảm giác của cậu cũng đặc biệt rõ ràng.

Rõ ràng cậu biết mình đáng khinh như thế nào khi bị sử dụng như một món đồ chơi dùng một lần mà không hề nghĩ đến hậu quả. Dù sao thì có rất nhiều Beta, tùy tiện tu sửa lại liền trở thành một vật thay thế rẻ tiền không cần kẻ khác phải nâng niu. Vì họ bền hơn Omega, và đối phương cũng không cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào. Không có thần giao cách cảm, không bị đánh dấu hoàn toàn nên họ chỉ là kẻ thay thế. Cũng giống như việc người ta ngại đi những đôi giày tốt khi ra ngoài, nên họ chỉ đi một đôi giày cũ rẻ tiền.

Nhìn thấy khuôn mặt của Trần Dương chìm vào sự u sầu, Sở Lân không còn cách nào khác ngoài việc kiềm chế tay chân của mình, gọi Sở Kỳ và lặng lẽ rời khỏi phòng.

“Anh vừa mới tỉnh lại, trước mắt cứ yên tâm dưỡng thương, không cần phải lo lắng gì, chờ ngày hồi phục là được.” Sở Lân nói.

*

Những ngày tĩnh dưỡng trôi qua rất nhàm chán, có vẻ thời gian cố tình kéo dài hơn. Đôi song sinh cần phải hoàn tất báo cáo cho quân đoàn nên họ ít ghé hơn. Đáng ngạc nhiên là số lần nữ bác sĩ Sở Ninh ghé thăm cậu cũng tăng lên. Nữ Beta này có mùi đàn hương rất dịu, tuy cô để mặt mộc nhưng nhất cử nhất động đều vững vàng gọn gàng, khiến người ta có cảm giác rất đáng tin cậy.

Những ngày của Thiên Quyền Tinh bình thản hơn nhiều. Đây là một hành tinh bị chi phối bởi văn học, nghệ thuật và nghiên cứu khoa học nên tính tình và khí chất của mọi người cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Gió mát chậm rãi thổi vào trong phòng, mang theo hơi thở của tán cây xanh cao ngoài cửa sổ. Bệnh viện trực thuộc sở chỉ huy quân sự rất yên tĩnh, nhưng mọi bác sĩ và y tá mà Trần Dương gặp đều rất dịu dàng và thông cảm cho sự bất hạnh của cậu.

Ngày nắng đẹp đến đêm mát lạnh, ngày đêm luân phiên xoay chuyển, vết thương trên người cậu dần lành, nỗi đau cũng theo đó mà dần đi vào quên lãng. Trần Dương cảm thấy như thể mình bị bỏ lại trên thế giới.

Sở Ninh nhìn Trần Dương ngồi trong phòng bệnh qua cửa sổ kính, cậu bé đang nhìn xuống màn hình quang học nhỏ trên tay. Dù biết chàng trai trẻ trước mặt mình không thể là con của người chị gái quá cố, nhưng Sở Ninh vẫn không khỏi cảm thấy mến thương đứa trẻ hay trầm mặc này. Có lẽ là bởi vì cô thật sự cảm thấy cậu quá đáng thương. Biết bố mẹ cậu đã mất và giờ chỉ còn một mình lẻ loi trong cõi đời này, nên cô luôn muốn đối xử tốt hơn với cậu.

“Cậu… Đang xem gì vậy?” Sở Ninh đi đến.

Đứa trẻ này thực sự rất ngoan, cậu luôn uống thuốc đúng giờ và phối hợp điều trị, đặc biệt đứa trẻ này không thích nói nhiều đến nỗi Sở Ninh bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Hơn nữa, cô nghe Sở Lân nói rằng hắn vẫn chưa liên lạc với người nhà của cậu ở bên kia, có vẻ như những người trong gia đình đã được chuyển đi rất nhanh sau vụ tai nạn, và việc sơ tán kỹ đến nỗi không còn sót lại chút dấu vết, nếu họ được thông báo thì phải thông qua kênh bí mật. không thể truy cập được. Không có gì ngạc nhiên khi các triệu chứng trầm cảm phát triển sau một sự kiện sang chấn nếu không được giải quyết kịp thời từ chuyên gia tâm lý.

Sở Ninh quyết định sẽ cho phép hai đứa Sở Kỳ với Sở Lân và những người khác đến đây thường để không khí vui vẻ hơn.

Trên màn ảnh nhỏ, hai cỗ máy mô phỏng đang chiến đấu, hai chuyên gia đang giải thích hiệu suất, cấu trúc, giải thích chiến lược chiến đấu và các khía cạnh khác. Một bên là phát lại chuyển động chậm của từng chiến đấu cơ, và một bên thì phân tích sức mạnh tổng hợp của các bộ phận khác nhau bên trong cơ giáp.

“Cậu thích cái này à!”

“Bác sĩ Sở.” Trần Dương vội vàng ngồi dậy.

Sở Ninh liếc nhìn màn hình quang não của Trần Dương, cô xác nhận rằng không có vấn đề gì xảy ra cho đến hiện tại, sau đó nói: “Tôi có một… người bạn đã cho tôi một số cơ khí. Nếu cậu thích nó, tôi sẽ mang nó đến cho cậu.”

“Sao con lại làm phiền cô như vậy? Con được cô chiếu cố, lại không biết làm sao báo đáp cô.” Trần Dương nói.

“Đây là cái gì?” Sở Ninh nhịn không được sờ sờ Trần Dương tóc, màu đen rất mềm, đại khái là cậu đã mềm lòng. “Vậy thì sao, cậu chuẩn bị xuất viện rồi, có kế hoạch gì không?”

“Con…”

Lại nói, vết thương của Trần Dương đang dần hồi phục nhưng cậu vẫn không có tin tức gì về Trần Linh. Nghĩ đến cảnh Trần Linh bước tới nói sẽ thế chỗ cậu làm con tin, nếu cậu nói không cảm động là nói dối, nhưng nghĩ đến gã… Alpha kia thì cậu không biết nên đối mặt như thế nào. Hắn đã nhận ra mình… Nhưng mà Trần Dương vẫn ôm chút may mắn có lẽ là hắn không nhận ra cậu? Sau khi bí mật lướt mạng tìm kiếm tin tức về em trai mình và biết rằng y vẫn ổn, Trần Dương muốn trở thành một con đà điểu cắm đầu xuống đất vì cậ không bao giờ muốn đối mặt với y nữa.

Sở Ninh quan sát biểu hiện của Trần Dương, Beta nữ có kỹ năng quan sát rất nhạy bén, nghĩ đến hồ sơ kiểm tra y tế của Trần Dương mà cô đã xem ngày hôm đó, ngoài chấn thương, rõ ràng còn có dấu vết của hành vi xâm hại tình dục. Sau khi hỏi về anh em Sở thì cô biết rằng điều này không xảy ra trong vụ cướp con tàu… Sau đó, nghĩ đến thái độ kỳ lạ của Beta khi cậu nhắc đến gia đình mình, Sở Ninh liền hiểu rõ tường tận.

“Cậu còn trẻ, nghe nói cậu còn có chút kinh nghiệm sửa chữa máy móc. Thế nào, sau khi cận xuất viện còn muốn đi tìm người nhà không?”

Quả nhiên, đôi mắt của Beta bắt đầu né tránh.

“Tôi…” Sở Ninh cân nhắc một lúc mới nói: “Tôi đã xem kết quả khám sức khỏe của cậu, cậu… không muốn về nhà sao?”

Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Beta, Sở Ninh cảm thấy mình hơi tàn nhẫn nhưng cô vẫn phải nói: “Hơn 90% vụ án hiếp dâm xảy ra giữa những người quen biết. Nếu cậu cần bất kỳ sự giúp đỡ nào … Tôi đã nói rồi, cậu có thể tìm thấy tôi để được giúp đỡ. ”

“Tôi…” Là người nhà sao? Đó thực sự là gia đình sao… Không phải là những gì gia đình đã làm với câu sao? Tuy nhiên, khi nghĩ đến Trần Linh, hình ảnh hy sinh bản thân để cứu cậu cuối cùng vẫn in sâu trong tâm trí mình, cậu chỉ có thể tránh xa nhưng cậu không thể trả thù.

“Con… Con.cũng không biết muốn trở về.” Trần Dương cúi đầu.

Sở Ninh thở dài, tỷ lệ các vụ hiếp dâm ngày càng cao và tất cả nạn nhân đều chọn cách im lặng.

“Bất kể là đi làm hay đi học, nếu cậu còn ở trên Thiên Quyền Tinh thì tôi vẫn có thể giúp đỡ. Tôi thấy cậu… mới học đến cao trung đã bỏ học sao?” Sở Ninh nhướng mày.

“Dạ…” Trần Dương đỏ mặt.

Mặc dù giáo dục cơ sở đã trở nên phổ biến nhưng vẫn có nhiều người vì nhiều lý do khác nhau nên không thể hoàn thành việc học của mình.

Nghĩ đến sự tập trung của Beta khi xem video về cơ giáp, trái tim Sở Ninh không khỏi cảm động, cô nói: “Ba tháng nữa sẽ có kỳ thi chung cho bảy vì sao được tổ chức bởi bộ giáo dục hệ Đại học của đế quốc. Nếu cậu sẵn sàng thì cậu có thể đăng ký vào Đại học tổng hợp Thiên Quyền Tinh.”

“Con… Con chưa có bằng tốt nghiệp cấp ba, sợ là không đăng ký được.” Trần Dương nói.

“Tất cả những gì cậu cần là một lá thư giới thiệu từ giáo sư.” Sở Ninh cau mày.

*

Vài ngày sau, đúng là Sở Ninh đã đưa cho Trần Dương một số đồ dùng và một số mô hình cơ giáp đặc biệt tinh xảo, đồng thời mang theo sách và tài liệu ôn thi, những thứ này đều được lưu trữ trong usb.

“Tại sao… Cô lại đối với con tốt như vậy? Xin lỗi, lẽ ra con không nên hỏi…” Trần Dương nhịn không được nói.

Một nụ cười nở trên khuôn mặt bình thường của Sở Ninh: “Thật ra … nói với cậu nghe cũng được…”

“Tôi có một người chị gái… chị ấy là một bác sĩ trong quân đội. Nhiều năm trước, ở Khai Dương chi viện nên chị ấy đã đến Tả Phụ Tinh, ngôi sao mà cậu từng sống, nhưng không may chị ấy đã qua đời… Trước khi chị ấy chết, chúng tôi đã nhận được tin rằng chị gái tôi đã sinh ra một omega trong bệnh viện dã chiến, hình như nhỏ hơn cậu vài tuổi, sau đó chúng tôi đã tìm kiếm rất lâu và kiểm tra tất cả các omega trong độ tuổi đó ở Tả Phụ tinh và các hành tinh lân cận, nhưng chúng tôi vẫn chưa tìm thấy cháu mình. Tôi cũng cảm thấy rằng về cơ bản thì mọi chuyện đã không còn hy vọng.

“Tôi xin lỗi… bởi vì trông cậu hơi giống chị gái của tôi, nên …” Sở Ninh mỉm cười, “Sở Ninh, Sở Kỳ và những người khác không biết gì cả, vì vậy tôi xin lỗi nếu điều đó làm cậu bối rối.”

“Có gì đâu? Con nên cảm ơn cô mới đúng.” Trần Dương nói, “Đừng từ bỏ hi vọng, nhất định cô sẽ tìm được thân nhân của mình!”

“Trần Dương! Trần Dương! Thiết bị đầu cuối mới đến rồi!” Một giọng nói hân hoan đột nhiên vang lên, Sở Kỳ đã lâu không gặp nay lại chạy thẳng vào phòng bệnh như một cơn gió.

“Dì, dì cũng ở đây sao?” Sở Lân nói.

“Tại sao mấy đứa lại ở đây? Có phải mấy đứa lại trốn học đúng không?” Sở Ninh vừa mới đến để mang một thứ gì đó cho Trần Dương nên nhân tiện cô nói thêm vài lời.

“Không! Ơ, dì, hôm nay là ngày nghỉ của tụi con.” Sở Kỳ nói.

“Có các con ở đây thì tốt rồi, dì—” Sở Ninh gật đầu, thời gian của cô cũng rất eo hẹp, còn một đống đồ án với sinh viên và bệnh nhân đang đợi cô.

“Bác sĩ Sở, không ngờ lại gặp được ngài ở đây.” Một người lính dáng vẻ cao lớn mặc quân phục màu đen đột nhiên bước vào.

Ba alpha cùng một lúc chen vào một phòng nhỏ, nhưng Sở Ninh vẫn đứng thẳng lưng, nói: “Thật sự là trùng hợp, sĩ quan huấn luyện Tần cũng ở đây.”

Alpha có dáng người rất cao, khí chất hắn lạnh lùng giống như một con báo đêm, pheromone là mùi da thuộc* và dầu máy nồng nặc. Đôi mắt dưới chiếc mũ rộng vành quét khắp phòng, và dán chặt vào mô hình trên đầu giường trong vài giây.

“Vì trùng hợp như vậy, tôi tự hỏi liệu ngài có thể mua cho tôi một tách cà phê được không?”

“Tôi tưởng ngài tới thăm bệnh.”

Tần Thứ nhìn về phía cặp song sinh, Sở Kỳ cùng Sở Lân lập tức đứng thẳng tắp như con khỉ đang huấn luyện: “Báo cáo huấn luyện viên! Bệnh nhân hiện tại đã tỉnh, ý thức đang khôi phục!”

“Có lẽ cậu cần nghỉ ngơi.” Tần Thứ nói.

Sở Ninh líu lưỡi không nói nên lời, nhưng Sở Ninh và Sở Lân đã nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình.

“Vậy, lần sau đi.”

“Mong hồi âm của ngài.” Quân nhân nghiêm túc nói.

*

“Cuối cùng cũng tiễn được hết đại thần đi rồi!” Sở Kỳ thoải mái nằm ở trên giường bệnh.

Trên mặt Sở Lân vẫn còn mang theo vẻ ngưỡng mộ: “Dì vẫn là tốt nhất.” Đối mặt với thầy Tần toàn năng và tàn nhẫn như vậy mà hắn vẫn có thể bình tĩnh lại. Mặc dù bản thân hắn là một Alpha, nhưng hắn vẫn có một số nỗi sợ hãi có điều kiện.

Trần Dương bị thái độ thoải mái của hai người này lây: “Sao mấy đứa tới nơi này?”

“Này, thôi đừng nói nữa, nhanh lên mạng đi. Bọn em mang cho anh một thiết bị đầu cuối dành cho cá nhân mới, đừng truy cập bằng máy tính quang học công cộng trong bệnh viện vì nó chậm lắm, bây giờ chúng ta hãy chơi một trò chơi trước!” Sở Kỳ nói.

Thiết bị đầu cuối cá nhân của Trần Dương đã bị mất khi câu ở trên tàu của bọn tinh tặc và cậu không có thời gian để cấp lại nó sau khi đến bệnh viện vì cậu đang dưỡng thương.

Mở thiết bị đầu cuối, nhập thông tin của mình và thiết bị đầu cuối sẽ nhanh chóng kết nối với Internet và tải thông tin cá nhân trước đây của Trần Dương về. Một số hồ sơ bạn bè liên lạc ban đầu đã biến mất nhưng danh sách gửi thư vẫn còn.

Trần Dương nhìn một loạt tên màu xám trong danh sách, đặc biệt là tên của Trần Linh và Vệ Hành, trong lòng cậu bỗng thắt lại. Ngay khi cậu chuẩn bị đóng danh sách liên lạc thì một tin nhắn đột nhiên được gửi đến.

“Trần Dương, em có ở đó không?”

Triệu Xung.

Trần Dương dừng hai giây, nhưng vẫn là đáp: “Vâng.”

Thật ra Triệu Xung chỉ là thử vận may, mọi người đều biết rằng Trần Dương đã bị bọn tinh tặc bắt cóc, và bây giờ không rõ cậu còn sống hay đã chết. Anh cũng cảm thấy rất tiếc cho sự bất hạnh của người bạn nhỏ này. Dù biết là không còn hy vọng nhưng anh vẫn thỉnh thoảng gửi tin nhắn đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Trần Dương mà anh đã mất liên lạc, nên ôm hy vọng có một phép màu xảy ra.

Tuy nhiên, cuối cùng kỳ tích đã thực sự xảy ra.

Sau khi Triệu Xung đăng xong, anh ấy đang bận việc của mình, vài phút sau anh mới thấy thiết bị đầu cuối của mình nhấp nháy. Anh mở ra xem—

“!!!?”

“Riêng tôi?”

“Riêng tôi.”

Liên lạc được kết nối ngay lập tức, và sau khi nghe thấy giọng nói lo lắng của Triệu Xung, Trần Dương cảm thấy rằng mình đã đột ngột quay trở lại thế giới này và đang liên lạc với những người trước đó.

“Trần Dương, không không! Không, em còn sống hả!? Em đang ở nơi nào, không phải…”

“Bây giờ em đã an toàn.”

Trịnh Xung đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau khi nghe những gì Trần Dương nói, anh mới biết rằng cậu đã được đội hộ tống của quân đoàn Bắc Đẩu 4 giải cứu từ lâu.

“Không phải chứ, tại sao em không nói sớm? Em không biết bọn anh lo lắng cho em sao?” Triệu Xung nói.

“Xin lỗi—” Em không ngờ rằng sẽ có người nhớ mình.

“Thôi, đừng nói nữa, chỉ cần em bình an vô sự là tốt rồi, suýt chút nữa anh còn tưởng rằng em đã chết ——” Triệu Xung nói, “Chỉ cần em không sao là được. Mà bên Vệ Hành có biết không?”

Trần Dương dừng một chút, nói: “Bọn họ đã được thông báo.”

Triệu Xung lại chửi: “Ông nội Vệ Hành đó mỗi ngày đều không biết chết ở đâu, chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho anh biết!”

“Giờ em đang ở đâu?”

“Thiên Quyền Tinh.”

“Được rồi —— khi nào em trở về, nhất định chúng ta phải gặp mặt một lần.” Triệu Xung nói.

“Được.” Trần Dương mỉm cười, đáp.

——————————-

Chú thích: *Da thuộc là một dạng vật liệu bền và dẻo được tạo thành thông qua quá trình thuộc da từ da động vật như da bò, trâu, nai, cá sấu, đà điểu… Da thuộc được sản xuất bằng nhiều phương pháp khác nhau. Từ thời cổ đại, người ta làm da thuộc chủ yếu sử dụng trong việc may mặc. Con người tạo ra nhiều sản phẩm khác nhau từ da thuộc như quần áo, giày, mũ, ví, thắt lưng, bìa bọc sách, giấy da và bọc các đồ đạc trong nhà… Bên cạnh đó mùi da thuộc cũng được nhiều hãng sản xuất nước hoa danh tiếng sử dụng để chiết xuất một số thành phần của nước hoa.

Nhóm nước hoa mùi da thuộc mang nhiều cung bậc về mùi hương. Chúng có màu sắc của hương hoa cỏ mượt mà, lại mang trên mình hương vị chua khó tả lẫn với mùi khói. Việc tạo mùi trên các sản phẩm da thuộc nhằm mục đích che đậy mùi hương thật của chúng. Vì da thuộc có lẫn các mùi của nước tiểu và phân của gia súc, mùi máu và hắc ín được dùng trong phương pháp sản xuất cổ truyền.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 15"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online