Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 14

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 14
  • 10
Prev
Next

Chương 14: Jedi

“Sao anh lại ở chỗ này?”

“Không phải em nên ở đó phòng thủ sao?”

“Hừ?”

“Hừ!”

Trong bóng tối, hai khuôn mặt giống hệt nhau đang nhìn xung quanh, trước khi họ lại biến mất vào trong bóng tối.

Sau khi bọn hải tặc bắt Trần Dương làm con tin, và thấy rằng cậu thực sự là Beta, nên gã đã thẳng chân đá cậu vài lần rồi nhốt cậu trong phòng cũ. Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, may thay cậu là Beta, nếu là Omega như Trần Linh đến đây thì nghĩ thôi cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Chỉ là…

Trần Linh không biết tương lai của mình ra sao. Là một Beta rơi vào tay hải tặc nếu tốt số sẽ bị bắt làm cu li, lỡ như cậu xấu số chẳng lẽ bị bắt bán lấy nội tạng? Hơn nữa… Trần Dương mơ hồ nghe bọn hải tặc này nói hình như là chúng buôn lậu và kinh doanh vũ khí.

Trần Dương ôm đầu gối co ro lại, hải tặc ném cậu vào lồng nhốt lại, phòng tiện ích này không phải là nơi có thể ở, máy điều hòa tuy đã được bật nhưng chưa ấm lắm vì bọn họ muốn tiết kiệm năng lượng, lúc này nhiệt độ của thuyền vũ trụ đang hạ xuống từng chút một, nó thấm qua boong tàu dày và xâm chiếm cơ thể con người.

Cũng không biết bọn họ sẽ trốn đến nơi nào, càng không biết bản thân mình sẽ đi về đâu. Trần Dương cảm thấy rằng ngay cả khi cậu sống sót đi chẳng nữa thì cơ hội trở lại hành tinh chủ của đế quốc là rất nhỏ. Nghĩ lại, trước đây cận vẫn còn hơi ngây thơ, muốn đưa Trần Linh đi, nhưng thế giới bao la bên ngoài kia sao có thể thoải mái được.

Khi đôi môi của Trần Dương trở nên tím tái và bắt đầu run rẩy. Nhưng hai bóng người chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, cậu nghe thấy động tĩnh, Trần Dương không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Cậu…”

“Suỵt…”

Chàng trai tóc hạt dẻ khẽ ra động tác trấn an, sau đó chào hỏi Trần Dương rồi nói: “Xin giới thiệu với anh, tôi là Sở Lân.”

“Và kia là anh trai ngốc của tôi, Sở Kỳ.”

“Em nói ai ngốc đấy!” Sở Kỳ nhăn mặt nhìn Sở Lân rồi vòng qua cửa lồng giam Thần Dương, nói: “Cái lồng này chúng ta có thể mở ra, thế nào, anh có muốn đi ra ngoài không?”

“Suỵt——” Trần Dương nhịn không được cũng thấp giọng nói nhỏ, hắn nghe thấy bên kia đám tinh tặc còn đang ầm ĩ, tựa hồ bọn chúng đang ăn mừng chiến thắng khi nãy, cậu liền thấp giọng nói: “Các cậu tới đây có bao nhiêu người? Kế hoạch như thế nào? “

Hai anh song sinh nhìn nhau hỏi: “Anh có thấy những người khác đến không?” “Không thấy ai.”

“Chúng tôi cũng không có kế hoạch gì.” Hai gương mặt giống nhau nhìn chằm chằm Trần Dương.

Trần Dương: “…”

*

Cặp song sinh chỉ lợi dụng thời điểm mọi người đang hỗn loạn mà lẻn đi theo bọn tinh tặc đến tàu địch, mà họ không có bất kỳ quân tiếp viện nào tiếp ứng. Nhưng dù sao vẫn tốt hơn là ở một mình, có thêm hai người họ trợ giúp, Trần Dương cảm thấy cơ hội sống sót của mình cao hơn rất nhiều. Vì vậy, cậu bàn bạc với cặp song sinh, một chút nữa cậu sẽ thu hút sự chú ý của những tên cướp và bắt chúng đến, cặp song sinh bất ngờ xông ra túm lấy maya người đó, sau đó cướp thẻ ra vào của chúng rồi nhanh chóng chạy trốn trong cabin cứu hộ.

Sau khi cặp song sinh trốn kỹ, Trần Linh dúng sức gõ mạnh vào lồng và hét lên: “Có một người đến! Mấy người đến đây mau lên!”

Bọn tinh tặc đang ăn uống thì nghe được ít động tĩnh phát ra ở bên này, bữa tiệc vẫn ồn ào một lúc thì một gã mập mạp đi tới, hung hăng dùng chân đá mạnh vào lồng, mắng: “Con chó kia!” Mày la hét gì chứ! Chán sống hả?”

Trần Dương vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, dập đầu nói: “Đại ca, em xin… van xin anh, lạnh quá nên em không chịu nổi nữa rồi, xin cho anh cho em ít quần áo!”

“Mày còn muốn được tao cho thêm quần áo sao? !” Tinh tặc nắm lấy áo choàng của Trần Dương rồi xé toạc nó ra, trên người cậu không còn nhiều mùi hương của Omega, Tinh tặc hít một hơi thật sâu mùi, sau đó ném áo choàng đi trên mặt đất

“Bố mày chưa có Omega nào, còn cho mày thêm ít đồ ăn thì cũng tốn không ít tiền, mày còn muốn thêm quần áo à? Hừ, không có Omega thì thôi, chơi tạm thằng Beta này cũng được…”

Tinh tặc kéo Trần Dương ra khỏi lồng, Trần Dương không ngừng cầu xin tha thứ, không dám chống cự. Ngay khi tinh tặc đè Trần Dương xuống đất thì hai bóng người lặng lẽ xuất hiện phía sau lưng tinh tặc…

*

Sau khi lấy được thẻ thông hành và quần áo của tinh tặc, Trần Dương và cặp song sinh bèn lẻn ra khỏi cửa khoang. Đám tinh tặc bên kia dường như đang chìm đắm trong tiếng ăn mừng, bên miệng đang cười đùa vui vẻ. Trần Dương nói: “Thời gian của chúng ta không còn nhiều. Chúng ta cần phải nhanh chóng đến khoang cứu hộ để chạy trốn. Chạy càng xa càng tốt. Các cậu có biết khoang cứu hộ thường được đặt ở đâu không?”

“Tôi biết!” Sở Kỳ lớn tiếng khẳng định.

Theo sự chỉ dẫn của Sở Kỳ, người tự nhận là quen thuộc với của tất cả các bộ phận của con thuyền, hắn đi tới chỗ hết này đến chỗ nọ, nhưng hắn đi càng lúc càng đi xa, đáng tiếc là hắn không biết cabin cứu hộ ở đâu.

Cuối cùng, sau khi lại đi vào ngõ cụt, Trần Dương không nhịn được mà ném ánh mắt nghi ngờ về phía Sở Kỳ, bấy giờ người này cũng đã đổ mồ hôi lạnh trên mặt. Thời gian càng dài, phạm vi hoạt động trong cabin càng rộng, dù có cẩn thận cũng có thể bị giám sát phát hiện, lúc đó không ai có thể rời đi.

“Các cậu thật sự là quân nhân sao?” Trần Dương bất đắc dĩ hỏi.

“Ừm, ha ha ha” Sở Kỳ ngượng ngùng cười cười, lúc này Sở Lân đang xem quang não bỗng đắc ý nói: “Tôi đã liên lạc được thầy Tần! Ha ha, rất nhanh thôi thầy sẽ có thể giải mã hệ thống của bọn họ.”

“Thầy ơi! Thầy ơi! Cứu chúng em với!” Sở lân hét vào hình ảnh người lính nghiêm trang xuất hiện trên màn hình.

“Sở Kỳ, Sở Lân, báo cáo vị trí của hai cậu! Và tình hình của con tin!”

“Ví trí…” Sở Lân vội vàng gửi tọa độ cho người kia, sau đó kéo Trần Dương đi tới, “Con tin đến rồi nè thầy!”

Sĩ quan huấn luyện Tần gật đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Linh và nói: “Cậu có thể kiên trì nữa không? Cố gắng lên, chúng tôi nhất định sẽ cứu cậu!”

Trần Dương gật đầu.

“Trước đó” Sĩ quan huấn luyện Tần quay sang Sở Kỳ và Sở Lân, “Các cậu phải tự mình trốn thoát càng sớm càng tốt! Tôi sẽ giúp các cậu thử kéo hệ thống của phi thuyền. Trước khi quân tiếp viện của chúng tôi đến, xin hãy đặt sự an toàn của con tin lên hàng đầu !”

“Vâng!” Hai giọng nói đồng thời vang trả lời.

Sở Kỳ sờ đầu cậu và cười nói: “Xin được tự giới thiệu, Sở Kỳ và Sở Lân là sinh viên năm thứ sáu đang theo học tại Đại học Công nghệ Quân sự của đế quốc, hiện tại đang là thực tập sinh trong quân đoàn bốn của Bắc Đẩu.”

“…”

Trần Dương, người bị lừa không biết nói gì, may mắn thay người hướng dẫn của cặp song sinh rất giỏi, anh ta đã xâm nhập vào hệ thống phi thuyền của tinh tặc trong vòng chưa đầy một phút, sau đó tìm ra sơ đồ cấu trúc cho họ và suy đoán vị trí hiện tại của họ dựa trên lộ trình di chuyển đã được đánh dấu.

“Thầy đã gửi cho chúng tôi bản thiết kế của con thuyền vũ trụ!”

Ba người họ điên cuồng chạy về phía tuyến đường được đánh dấu trong bản thiết kế, tất nhiên đám tinh tặc tung hoành trong vũ trụ không phải là người ăn chay, phải mất vài giây sau khi hệ thống bị chiếm đoạt, bọn họ mới phát hiện ra có gì đó không ổn. Đáng lẽ bọn họ phải sớm phát hiện ra rằng có điều gì đó đã xảy ra với gã đồng bọn được cử đi kiểm tra con tin đã biến mất quá lâu, và không phát hiện ra sự tồn tại của kẻ đột nhập trong hệ thống giám sát. Tuy nhiên, video của hệ thống giám sát đã bị xóa hoặc thời gian trong hình đã bị người kia chỉnh lệch, họ phải mất một lúc để điều tra và tìm ra vị trí thực sự của Trần Dương và những người khác.

“Nhưng có thể là bọn họ cũng suy nghĩ giống như chúng ta mà nhanh chóng chạy tới khoang cứu hộ để tìm, dù sao bọn họ đối với con thuyền này càng quen thuộc hơn chúng ta.” Sở Lân nói ra.

“Còn nhớ tôi dạy cậu gì không?” Trong video, sĩ quan huấn luyện Tần mặc quân phục chiến đấu, hắn đang nạp đạn súng máy, phía sau là mọi người vội vàng đuổi theo cứu viện.

“Sự an toàn của con tin là trên hết!” Cặp song sinh hét lên.

“Tốt.” Sĩ quan huấn luyện viên Tần trong video chuẩn bị chiến đấu, “Hiện tại tôi chỉ cho các cậu một mệnh lệnh, đó chính là ‘Mau!’ ‘Mau!’ ‘Mau!’”

Tuy rằng dôi song sinh cảm thấy có chút áy náy vì bản thân họ đã được rèn luyện tốt thể lực, tất nhiên là khỏe hơn Trần Dương rất nhiều, Sở Kỳ thấy Trần Dương chạy theo không kịp nên hắn liền trực tiếp ôm Trần Dương chạy đi. Nhiều lần, bọn họ suýt nữa nghe được tiếng bước chân của tinh tặc phía sau đuổi theo phía sau, nhưng cuối cùng bọn họ và tinh tặc đã đứng cạnh nhau nhưng lại bị ngăn cách bởi một bức tường, hệ thống phi thuyền bị cướp nên điều đó đã giúp bọn người của Trần Dương được an toàn.

“Hộc hộc hộc” Sở Kỳ thở hổn hển, Sở Lân vừa chạy vừa dùng súng phá khóa cửa phía sau để tránh bị theo dõi, hắn hét lên: “Anh trai ngốc ơi, anh còn chịu nổi không vậy!”

“Đừng gọi anh là đồ ngốc nữa! Em còn gọi cho anh như vậy một lần nữa thì anh sẽ bỏ em lại phía sau!” Sở Kỳ nói.

“Hừ! Nếu như anh mà bỏ em lại, em sẽ nói em tên là Sở Kỳ!” Sở Lân nói.

Trần Dương: “… Cậu xem coi đó có phải là khoang cứu hộ đúng không.”

Cuối cùng họ cũng tìm thấy khoang cứu hộ trước khi bị bọn tinh tặc phát hiện, nhưng quyền hạn của thẻ thông hành mà họ lấy ra đã bị khóa nên họ phải tạm thời bẻ khóa. Sở Lân kéo bảng điều khiển của khoang cứu hộ ra, nhanh chóng vận hành nó, và gọi một tiếng “Anh!”

Sở Kỳ nhảy đến góc và chĩa súng vào tên tinh tặc đang vượt lên: “Chết đi!!!”

Một chuỗi đạn bắn ra từ nòng súng chặn bước chân của kẻ thù, hỏa lực tấn công dữ dội của nó đã ngăn cản những kẻ tinh tặc tiếp cận trong một lúc. Nhưng những viên đạn lạc vẫn thỉnh thoảng bắn trúng phía Sở Kỳ, hắn chỉ có thể tiếp tục nhảy và né trong khi tấn công.

“Đừng ham chiến!” Sĩ quan uấn luyện viên Tần nói trong video.

“A a a!” Chu Kỳ đột nhiên bắn ra đợt đạn cuối cùng, Sở Lân kích hoạt xong khoang cứu hộ, chậm rãi lái nó ra ngoài. Tạm thời hắn đã kiềm chân bọn chúng được một lúc, Sở Kỳ bất ngờ nhảy lên và trèo vào cabin cứu hộ bằng cách nắm lấy đuôi khoang cứu hộ.

“Nhanh lên!”

Khi khoang cứu hộ được đẩy ra gần như thoát khỏi chỗ đó, một quả tên lửa đã bay ra đuổi theo phía sau khoang cứu hộ. Sở Lân hét lên: “Ngồi yên…” Khoang cứu hộ đột nhiên quay 360 độ, nó đánh bật quả tên lửa và tránh nó.

“Em lái được không!” Sở Kỳ phàn nàn.

Sở Kỳ: “A a a… thầy Tần ơi!!! Thầy mau tới cứu tụi em! Thầy mà không tới kịp là tụi em ăn hành luôn đó!”

Trần Dương: “…” Tại sao cậu cảm thấy tính mạng cậu còn đang bị nguy cơ…

“Em bị ngốc à! Em còn nghĩ đợt thực tập này chúng ta còn có thể đạt điểm A+ sao!!!”

“Anh mới là ngốc! Giờ này mà em còn suy nghĩ đến chuyện này hả!! A, thầy ơi, em không có nói gì về thầy, nghe em giải thích…”

“Không thể dẫn con tin còn sống trở về hành tinh C thì đừng nghĩ tới nữa.” Thầy Tần đnhàn nhạt nói.

Trần Dương nắm chặt tay cầm của khoang cứu hộ, chuyến bay với tốc độ cao và nó không ngừng bẻ cua gắt khiến cậu chóng mặt, suýt nữa nôn mửa. Mặc dù gặp phải một số công kích từ đối thử, nhưng nghe tiếng hét tràn đầy năng lượng của cặp song sinh, có lẽ, lần này cậu có thể được cứu… Trần Dương dần dần mất đi ý thức.

*

Omega nằm im trên giường bệnh, sắc mặt y tái nhợt như tờ giấy.

Chuyện lấy đi một phần máu thịt trong bụng không chỉ mang lại nỗi đau đớn mà còn để lại khoảng trống trong tâm hồn tưởng như mất đi một mảnh.

Trần Linh nằm trên giường bệnh, cơ thể mất quá nhiều máu trở nên rất lạnh, đủ thuốc nước không ngừng được truyền vào cơ thể, các loại dụng cụ đứng xung quanh khiến y như động vật đang nằm trên bàn thí nghiệm.

Thì ra y đã tự cho rằng mình rất mạnh mẽ, nhưng y vẫn cảm thấy rất đau…

Xuyên qua cửa kính, y nhìn thấy Vệ Hành đang cùng bác sĩ lớn tiếng tranh cãi, bên tai lọt vào tai y những từ mơ hồ như “sinh non”, “chuyển viện”, “nguy hiểm”…

Trần Linh vùi mặt vào gối, trong lớp vải vương mùi thuốc khử trùng, khiến người ta nhớ đến miệng thương lầy lội sau bị thương, y muốn bật khóc, nhưng lại phát hiện ra mình không thể làm được.

Nước mắt từng là vũ khí lợi hại của Omega, vì họ có thể dùng nước mắt để biểu đạt rất nhiều lời không thể nói, nhưng bây giờ đã không có người trân trọng nước mắt của y, cho nên không cần phải khóc.

Anh ơi… Anh ơi…

Em xin lỗi.

Đứa trẻ này đã trở thành gánh nặng, nếu em tiếp tục giữ lại nó thì nó sẽ trở thành chứng cứ không thể xóa nhòa mà còn trở thành cái thóp khiến em vĩnh viễn bị trói buộc.

Nếu là anh, chắc chắn anh sẽ đồng ý với những gì em đang làm đúng không?

Em quyết tâm sống một cuộc đời thật tốt, nên em quyết tâm sống theo mong đợi của anh trai…

Chắc hẳn anh cũng nghĩ như vậy đúng không?

*

Bên kia.

Đầu Vệ Gành đau như búa bổ, hắn dựa vào trên bàn bác sĩ: “Anh nói cái gì vậy! Làm sao có thể… Làm sao có thể? Tôi chưa đánh dấu hoàn toàn cho em ấy, làm sao em ấy có thai mà sảy thai được…”

Một đứa trẻ mới được tạo ra chưa kịp cảm nhận được thế giới này đẹp đến nhường nào thì đã vội vàng biến mất.

“Không cần đến khoang sinh dục thì khả năng mang thai ngoài ý muốn cũng không phải là không thể… Dù sao cũng là Omega… Anh đừng quá kích động… khụ khụ…”

Vệ Hành cảm thấy bất lực và không biết phải làm gì vào lúc này. Bác sĩ ho khan một tiếng, sau đó nói: “Trên Bắc Đẩu 7 không có bác sĩ nào có chuyên ngành chữa cho Omega, chúng tôi đề nghị anh nên chuyển vợ mình đến bệnh viện khác… Có lẽ trên Ngọc Hoành có bác sĩ hỗ trợ cho Omega tốt hơn…”

“Hiện tại thân thể của em ấy căn bản là không chịu nổi quãng đường dài khi di chuyển giữa các vì sao!”

“Có lẽ ngươi có thể cân nhắc xin hội chẩn từ bác sĩ của Đế Tinh, tiếp cận tín hiệu của chuyên gia về Omega để trực tiếp điều trị từ xa…”

“Chung ta phải làm gì vì ngoài kia đang đón phải cơn bão ion hóa? Làm sao bây giờ, tín hiệu đang đứt quãng?” Có người xen vào.

“Sao không chuyển đến hành tinh Ngọc Hoành trước… Ngọc Hoành gần hơn…”

“…”

Vệ Hành thực sự muốn nói đừng tranh cãi nữa, trong đầu hắn dường như có mười ngàn chiếc máy bay chiến đấu đang gầm rú, hắn rất muốn xua đuổi tất cả những âm thanh này ra khỏi đầu, nhưng hắn là một Alpha, nên hắn phải có trách nhiệm và đưa ra quyết định cuối cùng.

Ngay cả khi trong đầu hắn đang có hàng vạn câu hỏi cần giải đáp thì tất cả chúng đều vụt tắt vào lúc này. Đối mặt với một Omega mất cả con lẫn anh trai trong cùng một ngày, hắn nghẹn đến nỗi nói không nên lời.

Thật buồn cười khi hắn đã hoài nghi nhiều như vậy, bây giờ hắn cảm thấy rằng ý nghĩ của mình là vô cùng vô lý, hắn đã thực sự nghĩ rằng người mà hắn đã ngủ suốt thời gian qua là Trần Dương. Nhưng việc mang thai của Omega đã phá vỡ mọi đồn đoán. Vô tình, họ thực sự đã có với nhau một đứa con … Vệ Hành cảm thấy mọi chuyện thật khó tin, nhưng sự thật đã chứng minh tất cả, hắn đã mất đi niềm vinh hạnh làm cha trước khi được chào đón con mình chào đời. Cũng thật may hắn đã không tiết lộ suy đoán của mình, nếu không Omega sẽ buồn biết bao nhiêu đây?

Nhưng đêm đó trên “Ngân Túc” … Vệ Hành không thể giải thích được. Sau khi lật lại ký ức, khuôn mặt, hình dáng, phản ứng và mùi của người hiện ra … thì người đó không thể nào là Trần Linh. Như vậy, chẳng lẽ sự thật là… Trong đêm say rượu đó, hắn thật sự đối với Omega làm chuyện có lỗi sao? Và vì một sai lầm như vậy, Vệ Hành không thể mở miệng với Trần Linh, có lẽ với tư cách là một người chồng, cả đời này hắn không bao giờ dám thú nhận với vợ mình.

Nhưng nghĩ đến lọ thuốc kia… Trong lòng Vệ Hành siết chặt lại. Có lẽ, hắn không nên hỏi bất cứ ai, vì câu trả lời nằm ở chính hắn.

“Đừng tranh cãi nữa… Tôi sẽ tìm người nối tiếp tín hiệu của bác sĩ Omega trong khu vực quân sự của Tử Vi tinh… Trước tiên hãy giữ tình hình như hiện tại… Tôi sẽ đến Ngọc Hành tìm bác sĩ …” Không ai biết Omega sau khi đến hành tinh Ngọc Hành sẽ xảy ra chuyện gì. Vội vàng, vội vàng, trở về Tử Vi tinh…

Hẹn gặp lại.

Dao Quang.

—–

Tác giả có lời muốn nói: Sau khi điều chỉnh tâm trạng của Vệ Hành, hắn vẫn cảm thấy rằng mình và Trần Dương đã quan hệ tình dục sau khi uống rượu.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 14"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online