Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 13

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 13
  • 10
Prev
Next

Chương 13: Chân tình giả ý

Nếu không cảm thấy có vấn đề gì với những chuyện xảy ra gần đây, thì Vệ Hành chắc chắn là một kẻ ngốc!

Vệ Hành tỉnh dậy mà cơn đau đầu ập đến như búa bổ, không chỉ vì cảm giác choáng váng do say rượu không thể chịu nổi mà còn bởi vì trên đầu hắn có một vết thương rất rõ ràng và máu tơi vẫn còn bết lại trên đầu.

Chính xác thì đang xảy ra chuyện gì vậy? Ai đã tấn công hắn? Vệ Hành sắp nổi trận lôi đình, giờ phút này hắn giống như một cơn bão nhiệt đới, mặc dù mắt bão vẫn yên tĩnh, nhưng phạm vi bên ngoài đã cuộn trào cuồng phong.

“Trần Linh!” Vệ Hành hét lớn, nhưng không có ai trả lời.

Đủ loại nghi vấn quanh quẩn trong đầu hắn, chưa kể mỗi lần xong việc, sau mười hai giờ đêm Omega của hắn lại biến mất như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, không được phép bật đèn, càng không thích rên thành tiếng trong lúc làm tình, và những tư thế không được phép làm, nhưng bây giờ tại căn phòng đầy lộn xộn này như thể nó vừa bị cướp. Đồ đạc bị nghiêng ngã tứ tung, trên mặt đất còn vương vãi vài mảnh vỡ của thủy tinh, rõ ràng đó là nguyên nhân của vết thương trên đầu hắn. Ga trải giường và rèm cửa bị ném xuống đất, nó nhăn nhúm thành một cục nằm trơ trọi, còn có một vệt nước không rõ chạy dọc theo giường đến tận phòng tắm.

“Trần Linh!” Vệ Hành lại gọi thêm lần nữa, nhưng mà căn phòng vẫn chìm trong im lặng. Hắn nhíu mày, cảm thấy lửa giận trong lòng không còn cách nào có thể áp chế, một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn…

Hình như… hình như là…

Đau đầu quá… Mẹ kiếp, Vệ Hành không nhịn được bắt đầu chửi bậy, cả người hắn trần như nhộng đứng trong phòng, trên thân thể Alpha cường tráng có đủ các vết cắn và vết cào, hắn không kiên nhẫn nữa liền đá vào rác rưởi trên mặt đất khiến chúng bay lung tung. lên Vô số mảnh vỡ, và một chiếc thùng rác vô tội nằm gần đó cũng bị hắn đạp đổ khiến một chai thủy tinh từ bên trong lăn ra ngoài.

Theo bản năng Alpha cầm cái chai kia lên, đó là một cái chai nhỏ nó không có nhãn, nhưng bên trong vẫn còn một chút chất lỏng, Vệ Hành hít một hơi…

Mùi pheromone của Omega rất nồng.

Một cơn bão dâng lên như nhấn chìm khuôn mặt của Alpha. Lúc này trong phòng tắm truyền đến tiếng nước nhẹ nhàng.

Hiện trường hỗn loạn, vết thương trên đầu và thuốc cấm bị rơi khiến Vệ Hành không thể nhắm mắt làm ngơ trước những điểm khác thường! Hắn cần một lời giải thích! Là một quân nhân, tại sao đêm qua hắn lại say rượu được chứ? Tại sao người đó lại chống trả quyết liệt như vậy? Tại sao khuôn mặt của người mà hắn nhìn thấy không phải là Trần Linh, mà là … Vệ Hành phát hiện ra rằng hắn không thể nhớ lại khuôn mặt của người mà hắn đã từng ngủ trước đây. Tất cả những gì mà hắn có thể nhớ là hơi thở ngọt ngào sặc mùi giả tạo của Omega, tiếng rên rỉ bị kìm nén và hành động kháng cự của cơ thể… Nếu hắn đoán không lầm thì người ở cùng hắn suốt đêm qua là ai? Và nếu hắn đoán sai, khi đối mặt với vợ thì hắn lại nhớ tới bóng hình của một người khác…

Bất kể là xảy ra khả năng nào, đó không phải là sự thật mà Vệ Hành mong muốn. Còn người xuất hiện trong phòng tắm lúc này…

Chẳng lẽ là Trần Linh?

Vệ Hành vô thức siết chặt cái chai trong tay, từng bước đi về phía phòng tắm.

Đột nhiên.

Đèn báo hiệu màu đỏ nhấp nháy liên tục trên nóc cabin và tiếng chuông báo động chói tai vang lên, Vệ Hành nhận ra rằng đó là báo động đỏ cấp A chỉ định khi bị kẻ khác tấn công. Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kêu chói tai của Omega. Trong tích tắc, hắn vội vàng bỏ qua mọi thứ, chộp lấy quần áo trên mặt đất chạy ra khỏi cửa, hắn vừa chạy vừa mặc, nhưng khi chạy ra ngoài thì hắn chỉ nhìn thấy một góc áo của Trần Linh ở ngã rẽ.

“Trần Linh!” Vệ Hành gọi to.

*

Nghe thấy tiếng bước chân đã đi xa dần, Trần Dương đột nhiên ngoi lên từ trong bồn tắm đầy nước và đứng dậy bước ra. Dáng vẻ cậu lúc này thật sự rất thảm, trên người dính đầy tinh dịch của nồng nặc của Alpha vì chưa kịp xử lý, nên cậu chỉ có thể ngâm mình trong nước nhưng suýt chút nữa đã tự làm mình chết đuối trong bồn.

Giác quan của Alpha quá nhạy bén, cậu vừa mới rời đi thì Alpha đang ngủ trên giường kia liền tỉnh lại. May mắn thay, tiếng còi báo động vang lên bất ngờ và cứu cậu một mạng.

Nhưng có chuyện gì vậy?

Tiếng còi đinh tai nhức óc vẫn vang lên, ánh đèn màu đỏ không ngừng lập lòe ở trong phòng, nghĩ đến lần cuối cùng Vệ Hành chạy ra ngoài gọi “Trần Linh”, trong lòng Trần Dương đã nảy lên một suy nghĩ thật tệ.

Bên ngoài lần lượt vang lên đủ loại tiếng ồn ào, nhưng nghe kỹ thì tất cả đều là tiếng bước chân hỗn loạn, Trần Dương vội vàng rời khỏi bồn tắm, nhưng cậu vừa mới bước một bước thì suýt chút nữa trượt chân, tên Alpha chết tiệt! Trần Dương cảm thấy hận mà nghĩ hắn là cầm thú sao! ? Chắc là chỗ kia bị nứt rồi. Không để ý đến đau đớn trên người, Trần Dương vội mặc áo choàng tắm rồi vội vàng lau khô người, bên cạnh là một chiếc áo choàng Omega còn có mùi ngọt ngào của Omega nên cậu thuận tiện mặc vào.

Làm xong rồi Trần Dương chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng vào lúc này, hết thảy mọi thứ xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại một cách kỳ lạ, Trần Dương không khỏi nhíu mày. Không có ai trong phòng, có lẽ Trần Linh và những người khác đã chạy ra ngoài, vậy âm thanh báo động này là gì?

Trần Dương nghiêng người đi ra khỏi khoang thuyền, giống như trong phòng, đèn ở lối đi cũng chập chờn và kêu bíp bíp điên cuồng, cả phi thuyền tiến vào trạng thái khẩn cấp, nhưng vì đây là khu vực nghỉ ngơi nên nó nằm ở phía sau đuôi gần với khu vực chứa đồ, nên cũng không biết đã xảy ra chuyện gì ở đầu thuyền. Hình như hệ thống của thuyêng vũ trụ có vấn đề gì đó, ngoài đèn cảnh báo ra thì không có nghe hệ thống tự động vang lên để nhắc nhở mọi người, Trần Dương đành phải dựa theo trí nhớ mà đi đến chỗ đám đông.

Có lẽ đã chạy theo Trần Linh, có Vệ Hành ở đó thì đảm bảo Trần Linh sẽ an toàn. Hệ thống chiếu sáng trong phi thuyền hình như có vấn đề gì đó, chỉ còn lại đèn báo khẩn cấp và sơn dạ quang soi trên mặt đất để xác định phương hướng, Trần Dương đi được một đoạn, chợt nghe phía trước có tiếng bước chân, sau đó thận trọng đứng sang một bên, cậu im lặng trốn vào một góc tối.

Thì ra là…! ?

Trần Dương kinh ngạc trợn to hai mắt, cậu không nghĩ tới trên thuyền tuần tra của Đế Tinh có thể nhìn thấy tinh tặc vũ trụ, nhưng nghĩ đến Bắc Đẩu 7 là chiến trường thì khả năng này cũng có thể xảy ra. Một bóng người vụt qua trước mặt cậu, mặc một nửa bộ quân phục đã cũ, nhưng phong thái và động tác lại khác với những binh sĩ thường, mang theo một chút hung ác và quỷ quyệt. Trần Dương đã nhìn thấy rất nhiều tinh tặc lang thang trong Tả Phụ Tinh, rất nhiều trong số họ là những binh sĩ đã đào ngũ hay tội phạm lang thang, sau khi nhìn thấy đội quân chính quy của đế quốc, tự nhiên cậu nhanh chóng nhận ra điều bất thường này.

May mắn thay, bọn tinh tặc kia dường như đã đi loanh quanh khu vực này kiểm tra một lúc rồi tính đi nơi khác. Trần Dương vừa mới thở phào nhẹ nhõm, thân thể cậu mềm nhũn như trút hết sức, nhưng chưa kịp mừng thì trên lưng đã bị một vật cứng rắn đè lên.

“Không được cử động! Giơ tay lên!”

“Quay lại!”

Cơ thể Trần Dương căng cứng, cậu sững sờ rồi chậm rãi xoay người lại thì nhìn thấy phía sau lưng một tên thanh niên trẻ tuổi hình như là quân nhân của đế quốc.

Đối phương nhìn thấy hắn tựa hồ có chút kinh ngạc, Trần Dương liền nghe phía sau truyền đến một thanh âm: “Tên gì! Quân khu mấy! Số hiệu!”

Là một giọng nói khác sao? Trần Dương quay đầu lại, liền thấy khuôn mặt đó lại xuất hiện ở bên kia, vẫn là nét mặt non choẹt cùng mái tóc màu hạt dẻ. Điều đó khiến cậu hơi bối rối, sau khi quan sát xung quanh thì cậu nhận ra rằng đúng là có hai người, nhưng trông họ giống hệt nhau.

Bọn họ là sinh đôi.

“Anh bị ngốc sao? Hắn là… ” Người cầm súng chỉa về cậu nói, mặt lập tức đỏ bừng.

Trần Dương còn đang nghi hoặc, lại nghe thấy đôi song sinh kia nói chuyện: “Đúng… nhưng trước đó không phải em đã cầm súng chạy ra ngoài sao!”

“Không lẽ anh không sợ nguy hiểm sao?” một người khác tiếp tục.

Trần Dương dở khóc dở cười, cười nói: “Hai vị sĩ quan… có chuyện gì vậy?”

“Anh không nghĩ vậy…” một trong hai đứa sinh đôi nói, họ quay lại nhìn nhau trao đổi.

“Hình như tôi đã nhìn thấy anh ở đâu rồi thì phải?” một người khác tiếp tục.

Trần Dương: “…”

“Cẩn thận!” Từ trong khóe mắt chợt nhìn thấy một đôi ủng quân dụng màu đen xuất hiện ở góc tường, Trần Dương vội vàng kéo một trong hai anh em sinh đôi đối diện mình cúi người xuống tránh, quả nhiên một lỗ đạn xuất hiện trên bức tường phía sau họ. Một người trong song sinh kia phản ứng rất nhạy bén, sau đó hắn liền nhảy lên tường để mượn sức, dùng trái tay bóp cò bắn một hàng loạt đạn năng lượng cao.

“Trốn cho kỹ!” Trần Dương bị đẩy vào một góc, nhìn cuộc hỗn chiến trên đường phố sắp xảy ra. Đối phương hiển nhiên là có sự chuẩn bị mơis bước tới, tiếng bước chân dồn dập hướng bên này chạy tới, đôi song sinh nom như quân nhân kia mặc dù đã được huấn luyện kỹ càng, nhưng rất nhanh liền thất bại. Thấy tình thế không ổn, Trần Dương biết ở lại đây sẽ là gánh nặng nên cúi rạp người muốn bỏ chạy giữa làn đạn lạc. Nhưng cuối cùng, do thể lực không đủ nên đột ngột cậu dừng lại và nhận ra chân mình bị mắc vào một tấm lưới lấp lánh ánh chớp.

Quân đội bên kia như nước xa không cứu được lửa gần, Trần Dương chịu đựng cảm giác đau đớn khi bị đốt cháy bởi dòng điện nên cậu muốn cởi bỏ tấm lưới này càng sớm càng tốt, hắn biết rằng đám tinh tặc sẽ giết người không chớp mắt. Nếu như rơi vào tay họ, thì chỉ có thể chết chứ không thể nào chạy trốn.

Tuy nhiên, hành động giãy giụa của Trần Dương đã rơi vào mắt của tinh tặc. Một thủ lĩnh của bọn tinh tặc cao lớn, hắn có nước da nâu, bỗng giơ chân đá mạnh vào người Trần Dương, Trần Dương bị đôi ủng quân đội làm bằng sợi kim loại đập mạnh vào, tưởng như nội tạng bên trong đã bị ép thành căng như một quả bóng, nói không chừng sẽ “bùm” một tiếng rồi vỡ vụn. Thủ lĩnh của bọn tinh tặc nắm tóc của Trần Dương kéo lên, lẩm bẩm nói: “Nếu không lấy được nguyên liệu thì lấy đại một Omega về cũng không lỗ vốn.”

“Bảo vệ dân thường!” Thấy tình hình nơi này không ổn, đôi quân nhân song sinh kia nhanh chóng tập trung hỏa lực lại đây.

“Hừ.” Gã thủ lĩnh cõng Trần Dương trên lưng không hề động đậy, dứt khoát đem Trần Dương chắn ở trước mặt hắn, vì vậy khiến cho quân sĩ của đế quốc không còn cách nào công kích.

Trần Dương chịu đựng sự nhộn nhạo từ nội tạng và cảm giác đau thấu xương, cậu biết mình bị nhìn lầm, nhưng cổ bị bóp cổ nên không nói được lời nào, trong miệng tràn ra máu tươi. May mắn thay, từ nhỏ cậu lớn lên trong một khu vực có chiến tranh nên mấy việc về đấm cũng trải qua rất nhiều, nắm được cơ hội, cậu cong khuỷu tay và dùng hết sức thụt vào phần thịt mềm dưới xương sườn của gã thủ lĩnh.

Tuy nhiên, cậu đã đánh giá quá cao sức mạnh của bản thân và đánh giá thấp sức mạnh thể chất của gã thủ lĩnh, sau khi bị gã bị cậu đánh trúng, thay vì để Trần Dương xuống thì gã đã nổi cơn thịnh nộ mà ném mạnh cậu vào vách tường. Đầu cậu đập mạnh vào bức tường kim loại, trong đầu vang lên tiếng rung ầm ầm, khung cảnh trước mắt biến thành màu đen, sao vàng bay vòng vòng khắp nơi, cơ hồ cậu sắp mất đi ý thức…

“Xin được hỗ trợ!” “Bọn họ có con tin!” Trước khi Trần Dương mất đi ý thức chỉ nghe thấy tiếng rống của quân sĩ đế quốc…

*

Trong hội trường, những vị khách ăn mặc bảnh bao đang sợ sệt ngồi co ro trong các góc tường. Mọi người đứng ngồi không yên, mỗi khi có người từ bên ngoài đi vào, đều vây quanh hỏi: “Làm sao rồi? Bây giờ tình hình ở ngoài thế nào rồi?”

Ai có thể nghĩ rằng thuyền tuần tra Đế Tinh đã bị tấn công bởi những tinh tặc ngoài vũ trụ? Quan trọng hơn, bọn chúng đã thành công chiếm được thuyền.

Tiếng nổ oanh tạc và tiếng súng đạn từ bên ngoài truyền đến, thỉnh thoảng có những cơn rung động khiến những vị khách trong hội trường hét toáng lên. Vì hôm nay là tiệc giao lưu nên rất nhiều người nổi tiếng ở các hành tinh dẫn người nhà đến tham dự, phần lớn bọn họ đều là dân thường không có vũ khí, hệ thống điều khiển trung tâm của thuyền tuần tra đã bị bọn tinh tặc chiếm quyền điều khiển, vì vậy đám đông không thể sơ tán… Để tự bảo vệ mình, biện pháp duy nhất là phong tỏa bốn cửa trong hội trường, chính là cách ngăn cản người ngoài tiến vào, người bên trong đi ra, tạm thời tạo thành một cục diện an toàn.

Trần Linh lo lắng mà co người trong lòng Vệ Hành, tiếng nổ thỉnh thoảng khiến cơ thể y run lên, trong đại sảnh, rất nhiều Omega đã bắt đầu bật khóc nức nở, một số thì thút thít khóc. Vệ Hành vừa đuổi theo ra ngoài phòng liền nhìn thấy Trần Linh bị tinh tặc bắt đi, may mắn tinh tặc chỉ đi riêng lẻ, nên sau khi bị Vệ Hành đuổi một hồi, gã biết mình không phải đối thủ của hắn, vì vậy gã bỏ Trần Linh mà bỏ chạy, suốt một đường hắn bảo vệ Trần Linh đến khu vực an toàn.

Nhưng vùng an toàn chỉ là an toàn tạm thời.

Vệ Hành nhíu mày, gân xanh trên trán nổi lên, bản chất quân nhân trỗi dậy khiến hắn trốn ở chỗ này cảm thấy vô cùng chịu nổi, hơn nữa tình hình bên ngoài càng ngày càng xấu, thân là quân nhân của đế quốc làm sao hắn có thể trốn ở chỗ này? Hắn vỗ nhẹ vào lưng Trần Linh để trấn an, nhưng có vẻ Trần Linh đã nhìn ra ý định của hắn, nên kéo lấy cổ áo hắn và nói:

“Đừng ra ngoài! Ở bên ngoài rất nguy hiểm…”

Đúng là như vậy. Do thuyền tuần tra có khả năng phòng thủ mạnh mẽ và kiểm soát ra vào nghiêm ngặt, chỉ cho phép sử dụng vũ khí hạng nhẹ khi tiến vào bên trong thuyền tuần tra. Mặc dù bản thân “Ngẩng Túc” được trang bị đủ đạn dược cho cả một hạm đội, nhưng khoảng cách giữa kho đạn và sảnh tiệc rất xa nên rất khó đến được kho đạn để lấy vũ trang.

“Bùm bùm!” Lại một tiếng nổ vang lên, toàn bộ đèn trong đại sảnh trong nháy mắt tắt hết, sàn nhà chúi về phía trước rồi nghiêng về bên trái, tiếng kêu gào của mọi người cùng tiếng đồ vật vỡ vụn lần lượt vang lên. Sau đó cơn rung chuyển liền lắng xuống và một số đèn khẩn cấp bật sáng, khung cảnh hỗn loạn của hội trường lần lượt được nhìn thấy.

“Hệ thống của thuyền năng lượng đã bị phá hủy… ” Trong bóng tối, có người lẩm bẩm nói chỉ có thể là vậy nên phi thuyền mới có thể nghiêng tới nghiêng lui. Và điều này cũng có nghĩa là hy vọng trốn thoát khỏi chỗ này còn lại rất ít…

Làm sao Vệ Hành có thể chịu đựng được? Không để ý đến tiếng hét của Trần Linh, hắn rút ra một khẩu súng năng lượng hạng nhẹ được trang bị cho chính con thuyền vũ trụ, trao đổi ánh mắt với một vài đồng đội sẽ chuẩn bị phá cửa an toàn hạ cánh khẩn cấp và ra ngoài tham chiến.

Đáng tiếc khi người phụ trách kiểm soát truy cập đã do dự mất một lúc và sau đó mới thả cửa an ninh, người đó đã cắt kết nối giữa hệ thống kiểm soát trong khu vực nhỏ và điều khiển trung tâm để loại bỏ dự can thiệp của tín hiệu bên ngoài và do đó, màn hình gần cửa an ninh đã bị loạn mã. Người điều khiển nhìn đến đờ người, sau khi điều chỉnh một lúc cũng không biết mở cửa như thế nào, Vệ Hành cùng đồng đội bàn bạc, quyết định dùng vũ lực phá cửa trước, nếu không toàn bộ nhân viên đều không biết sẽ bị mắc kẹt ở đây đến chết.

Ngay khi Vệ Hành và những người khác giải tán đám đông và trực tiếp tấn công khóa cửa bằng vũ khí, họ định dùng sức để mở nó ra thì có một rung động mạnh hơn từ bên ngoài cửa. Nhìn thấy cánh cửa kim loại nặng nề rung lên, Vệ Hành hét lên: “Không!” Hắn bảo tất cả nhân viên nhanh chóng tìm chỗ nấp, đá người kỹ thuật viên vướng chân sang một bên, bảo anh ta nhanh chóng mở một cánh cửa khác. Ngay lập tức tìm một vị trí tốt và thông báo cho đồng đội của mình sẵn sàng đối mặt với quân địch khi mà cánh cửa kia sắp được mở ra.

Quả nhiên, một lúc sau, cánh cổng bị nổ tung, mức oanh tạc của nó tạo ra lỗ thủng cao bằng đầu người, Vệ Hành nín thở, tim ai nấy đều chạy lên tận cổ họng, nhưng không ai bước đến mà chỉ có một quả bom được quăng vào.

Mẹ nó! Vệ Hành nhanh chóng lùi lại vài bước và kéo mặt nạ xuống để chặn khí độc, có vẻ như đám tinh tặc này đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng có bom được thiết kế đặc biệt để giảm hiệu quả chiến đấu của quân sĩ Alpha, có kẻ xui xẻo hít phải mùi khói khiến chân hắn run rẩy và khuỵu xuống mà ho khan trên mặt đất.

Bọn tinh tặc này rõ là xem trời bằng vung! Chúng còn có loại vũ khí sinh học như bom pheromone đã không còn dùng từ lâu, chỉ có thể chứng tỏ chúng đến từ khu vực hỗn loạn…

Vệ Hành nghiến răng rồi nhắm súng vào đống đỗ nát, hắn định cho kẻ vào sau sẽ bị ăn đạn. Chắc chắn, sau khi quả bom pheromone nổ tung thì bên kia sẽ hành động.

Quả nhiên, một bóng người xuất hiện ở đống đổ nát, Vệ Hành phản ứng rất nhanh, hắn lập tức bóp cò. Nhưng khi toàn bộ hình ảnh người đó hiện ra, hắn không khỏi sửng sốt, thân thể phản ứng nhanh hơn đầu óc, đến giây phút cuối cùng, tay hắn hơi lệch khỏi phương hướng, một loạt đạn bắn trúng khung cửa kim loại xẹt ra tia lửa.

Bởi vì người đó không ai khác chính là Trần Dương đang hôn mê!

*

“Anh!” Trần Linh gào lên.

Thừa dịp mọi người hoang mang, tinh tặc đang bắt giữ Trần Dương làm con tin đã đột nhập vào hội trường, giơ súng máy lên và bắn một tràng, và có những tiếng la hét và tiếng khóc đau đớn từ đám đông…

“Bỏ vũ khí xuống! Bằng không, tao trước giết thằng Omega này trước!” Tinh tặc Soros hét lớn.

“Anh, anh trai đang ở trong phòng nghỉ ngơi…” Trần Linh hoảng sợ nói không nên lời, “Đáng lẽ em không nên để anh ấy ở nơi đó!” Tuy nhiên, có vẻ gã tinh tặc này đã nhầm tưởng anh trai của mình là một Omega…

“Đừng nhúc nhích!” Nhìn thấy Trần Linh không kiềm được mà muốn tới gần chỗ Trần Dương mà không rõ nguyên nhân, Vệ Hành không nhịn được mà gào lớn một tiếng, động tĩnh phát ra từ chỗ này đã thu hút ánh đám người kia. Khí chất hơn người của Vệ Hành khiến họ chú ý, một số khẩu súng lần lượt chĩa vào Trần Linh và Trần Dương.

“Bỏ vũ khí xuống!” Soros nheo mắt nhìn chằm chằm Vệ Hành, “Nếu không tao giết cả nhà mày!”

Gì cơ! Sao có thể xảy ra sai lầm như vậy!? Vệ Hành không muốn bỏ vũ khí xuống, nhưng Trần Dương sẽ chết nếu hắn làm như vậy nhưng sau khi bỏ vũ khí xuống thì mọi người sẽ cùng chết … Đây là tình huống khó khăn để đưa ra quyết định đúng đắn. Tuy nhiên, trước mặt là mạng sống của con người nên ưu tiên cái nào trước đây?

Vệ Hành chậm rãi giơ vũ khí lên đầu hàng, động tác chậm rãi mà trang nghiêm, ngay lúc Vệ Hành chầm chậm ngồi xổm xuống dưới ánh mắt trịnh thượng của tinh tặc, khi chuẩn bị đặt súng xuống đất thì Trần Dương đang bị gã kẹp cổ đột nhiên tỉnh lại, cậu ho khan vài tiếng, ngẩng đầu dính đầy máu và tro bụi lên khiến Soros không khỏi cúi đầu nhìn cậu.

Lợi dụng sự sơ hở của gã, Vệ Hành đã nhanh chóng nhặt súng lên và bắn vào gã! Gã đã bỏ lỡ cơ hội, nhưng vẫn không chịu để Trần Dương đi. Những sĩ quan khác cũng nắm lấy cơ hội thế là hai bên đã nổ ra một cuộc đấu súng ác liệt.

Sau khi một đòn thất bại, Soros kịp thời thay đổi mục tiêu, mang theo Trần Dương tránh né làn mưa đạn, hét lớn: “Giao β326 ra đây, nếu không tao đập nát đầu con chó này!”

Mẹ nó! Vệ Hành không nhịn được mà mắng vài câu, lại là β326! Hắn còn chưa kịp tìm ra nó nữa, thì bọn giặc này đã tới trước!

“Muốn β326 thì tự mình xuống địa ngục mà lấy đi!”

“Được thôi ——” Soros cười lạnh một tiếng, đem súng nhắm ngay đầu Trần Dương, “Tao chỉ đếm đến hai… “

“Không! Anh ấy không phải là Omega!” Trần Linh đột nhiên hét lên.

Mọi người đang che đầu muốn trốn, lại nhìn thấy một bóng người nhỏ bé chậm rãi đứng lên, Trần Linh rất sợ hãi nhưng y vẫn cố nén nước mắt nói: “Thả anh ấy ra, tôi mới là Omega, nếu bọn mày bắt anh ấy cũng vô dụng…”

“Linh Linh!” Có nhưng tiếng kêu khác nhau vang lên.

“Linh Linh, đừng tới đây!” Trần Dương đang bị hải tắt bắt giữ làm con tin đột nhiên giãy giụa, Soros đem nòng súng đặt lên đầu Trần Dương, nói: “Mày coi tao như thằng ngốc à…”

“Anh ấy đang mặc quần áo của tôi… Thả anh ấy ra, bắt cóc tôi thì đáng giá…” Trần Linh run rẩy nói.

“Đừng, đừng… ” Cổ Trần Dương bị tinh tặc gắt gao kẹp chặt, một chữ cũng không thể kêu lên.

“Ha ha ha… Không nghĩ tới sẽ có một Omega tự đưa mình cửa!” Soros cười to một tiếng, “Được rồi, Omega, mày lại đây, tao thả anh mày ra… “

“Đừng đi qua…” Vệ Hành giơ hai tay lên trên đầu, cất giọng cầu xin.

Trần Linh run rẩy bước lên từng bước, nước mắt y chực chờ muốn trào ra vì sơn, chỉ còn dũng khí sót trong lòng đế tiếp sức y bước tiếp. Y thấy nỗi tuyệt vọng trong mắt Vệ Hành… Khi bắt đầu cuộc bạo động, anh ta vẫn có thể nhìn thấy Minh Tuyên và những người khác trong đám đông, nhưng sau sự cố hỗn loạn này thì y không còn nhìn thấy họ nữa. Nghĩ đến chuyện con nhỏ Omega kia tự xưng là vị hôn thê của Minh Tuyên đối xử tệ bạc với y, còn Minh Tuyên tiếp tục đóng vai người tốt, hai người họ phối hợp rất ăn ý! Nghĩ đến đây, tim Trần Linh đập càng lúc càng chậm, bụng lúc này cũng dần truyền đến từng cơn đau thắt lại, đã đến lúc làm ra quyết định!

“Omega kia mày còn đứng đó làm gì vậy, lại đây!” Soros lớn tiếng cười to, gã đã buông ra Trần Dương nhưng một chân gã vẫn đạp mạnh lên chân của Trần Dương cản cậu rời đi.

“Không, đừng…” Trần Dương đau lòng nói.

Trần Linh tiến thêm một bước. Đột nhiên, tất cả màn hình trong hội trường đồng loạt nhấp nháy, sau đó là một tiếng máy móc vang lên “hệ thống đã được khởi động”, màn hình bắt đầu hiển thị mục đếm ngược đến con số 30, và âm thanh máy móc thờ ơ báo số một theo trình tự.

“Toang rồi! Trung tâm điều khiển hệ thống của phi thuyền này sắp mất khống chế!” Một gã tinh tặc gào lên. Phi thuyền hành tinh do đế quốc chế tạo tốn kém cực lớn không chỉ là giấy, mặc dù hệ thống phòng ngự bị phong tỏa trong thời gian ngắn, đủ để cho bọn tinh tặc lợi dụng, nhưng một khi hệ thống được khôi phục thì nó liền tự mình sửa chữa. Sau khi phát hiện có kẻ địch xâm nhập, các cửa bảo vệ sẽ được đóng lại từng lớp một và sẽ bắt đầu tiêu diệt kẻ địch.

“Chết tiệt! Mày đang trì hoãn thời gian của bọn tao đấy!” Soros hét lớn một tiếng, một hàng đạn hướng về phía Trần Linh bắn tới, may thay Vệ Hành đã nhanh tay kéo Trần Linh lui về phía sau trốn, phía trước xuất hiện một hàng vết đạn dưới chân Trần Linh.

Trần Linh đột nhiên thở phào nhẹ nhõm tiếp đó đôi chân của y đã bắt đầu yếu đến mức y không thể đứng dậy. Vệ Hành định đuổi theo bọn họ nhưng đám tinh tặc đã ném một quả bom khác để ngăn hắn lại. Sau khi né tránh quả sắp boom nổ tung theo bản năng, bọn họ lợi dụng khói bụi mù mịt theo kiểu vườn không nhà trống, chỉ để lại một đống hỗn độn ở hiện trường!

“Đuổi theo!” Vệ Hành hét lớn một tiếng, hắn đang định đuổi theo thì Trần Linh đột nhiên nắm lấy góc áo của hắn: “Đừng… không xong rồi… em..”

Trên mặt Trần Linh lộ ra vẻ đau đớn, mồ hôi lạnh dày đặc từ trên trán chảy xuống, lúc này dưới thân y đang chảy ra từng mảng máu tươi…

——————————-

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 13"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online