Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 12

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 12
  • 10
Prev
Next

Chương 12: Đứng giữa hai sự lựa chọn

Con đường trước mặt dần trở nên thẳng tắp, trong một lối đi nhỏ có một cánh cửa kín đáo giấu trong tường. Trần Linh liếc nhìn số phòng, y vẫn còn do dự. Mọi thứ đang diễn ra theo cách mong đợi, phải không? Miễn là … miễn là … Ánh mắt của Trần Linh dần trở nên kiên định hơn, sau khi y gõ cửa phòng hai lần, cánh cửa như gấp đến nỗi nhanh chóng mở ra rồi Trần Linh bị kéo mạnh vào bên trong.

Trần Linh định hét lên, nhưng bên kia đã phản ứng nhanh hơn y và nói “Im lặng!”, bàn tay bụm lấy miệng y để chặn lại tiếng hét của Trần Linh. Trần Linh nhìn người đàn ông xa lạ có nước da hơi ngăm và đôi mắt hung dữ trước mặt, y không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng một giọng nói khác đột nhiên vang lên sau lưng người đàn ông:

“Đây là Omega sao?” Một giọng nữ đầy vẻ khinh thường vang lên, Trần Linh nhìn sang, đó là một cô gái có thân hình mảnh khảnh, làn da trắng nõn mặc triều phục, mặc triều phục tinh xảo sang trọng, nửa cầm chiếc quạt lông vũ che hờ đôi mắt tuyệt sắc từ trên cao nhìn xuống Trần Linh.

“Tôi còn nghĩ sẽ đẹp đến nghiêng thành đổ nước ra sao, hóa ra chỉ là một hương đồng cỏ nội mà thôi, có đáng để nhị thiếu gia Tuyên Minh nhớ mãi không quên?” Người phụ nữ kiêu ngạo nói.

Trần Linh bị bóp cổ khiến cả mặt đỏ bừng càng không thể thoát ra, người phụ nữ kia như đang thưởng thức trò hề của y cho đến khi cô ta cảm thấy không còn thú vị, mới khịt mũi lạnh lùng và quay đi.

Người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn buông Trần Linh ra, y lập tức trượt xuống đất mà ho khan không ngừng. Một đôi giày cao gót màu trắng tinh xảo xuất hiện trước mặt Trần Linh, chính là người phụ nữ đó, y cảm thấy cô ấy cũng là một Omega nên không khỏi nói:

“Cô là ai! Minh Tuyên đâu…”

“Cạch!” Chiếc quạt lông vũ mềm mại đập mạnh vào mặt Trần Linh. Y bụm mặt với dáng vẻ không thể tin được. Từ nhỉ y đã được chăm sóc ở nhà, sau khi đến trường học dành cho Omega, y cũng không bị tổn thương nhiều về thể chất. Thế mà người phụ nữ này lại đối xử với y như một con kiến——

“Anh mà cũng có thể gọi thẳng tên của Minh thiếu gia hả?”

“Tôi cũng không ngại nói thật với anh. Vị hôn phu của tôi ở bên ngoài cũng có không ít người làm ấm giường… Tôi gặp qua không ít Omega như anh.” Chiếc quạt lông vũ của người phụ nữ chậm rãi mở ra, che đi một nửa ánh sáng chiếu lên mặt, “Nhưng mà, một số người không nên có suy nghĩ thứ đó sẽ thuộc về mình…”

Chiếc quạt lông tuyệt đẹp đập vào mặt Trần Linh để lại những vết đỏ trên má y. Trần Linh ngồi thẫn thờ, dường như bị những lời này kia của cô làm cho sợ hãi, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy các đốt ngón tay của y nắm chặt đến trắng bệch.

“Mạn Mạn, em lại bắt nạt người ta rồi.” Một giọng nói ôn nhu vang lên. Cánh cửa mở ra, nhị thiếu gia Minh Tuyên trong bộ vest trắng bước vào.

“A Tuyên…” Trịnh Mạn nũng nịu nói.

“Mạn Mạn, anh hai của em đang ở hội trường tìm em, sao em còn ở chỗ này?” Minh Tuyên chậm rãi hỏi.

Trịnh Mạn bĩu môi, có vẻ nàng không muốn rời đi nhưng vì bắt gặp ánh mắt của Minh Tuyên dịu dàng nên cô không thể từ chối, Trịnh Mạn giận dỗi giậm chân, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Trần Linh, sau đó đi nhanh bỏ đi như một cơn gió để lại mùi thơm thoảng qua.

Minh Tuyên kéo Trần Linh dậy, đỡ y ngồi lên đùi mình và đưa tay chạm vào dòng nước mắt trên mặt y và nói: “Sao vậy? Có phải Mạn Mạn ức hiếp em rồi đúng không? Cô ấy là như vậy. Miệng lưỡi không tha cho người nào.”

Giống như một con thú nhỏ sợ hãi, Trần Linh nao núng dùng ngón tay nắm chặt cổ áo của Minh Tuyên, run rẩy nói: “Cô ấy nói… cô ấy là vị hôn thê của anh…”

Trong mắt Minh Tuyên lóe lên một tia sáng, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng nói: “Mạn Mạn đã nói gì với em sao? Haizz… những gì cô ấy nói là đúng…”

Nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt Trần Linh, Minh Tuyên nhẹ nhàng hếch cằm lên nói: “Bé ngốc, bây giờ em đang tức giận sao? Nhà họ Minh và nhà họ Trịnh vốn là bạn bè từ lâu, bố mẹ cô ấy đã tỏ ý định muốn kết thông gia với nhà anh, nhưng anh có vẫn chưa đồng ý.”

Cơ thể gầy gò của Trần Linh từ từ ngừng run rẩy, Minh Tuyên bắt đầu dịu dàng dỗ dành, chọc đến khi khuôn mặt đẫm nước mắt kia nở một nụ cười:

“Minh Tuyên… anh dẫn em đi… đưa em đi!”

Thấy Minh Tuyên vẫn vỗ lưng mình như đang an ủi, Trần Linh đột nhiên lo lắng nói: “Hắn chưa bao giờ chạm vào em! Minh Tuyên… anh, anh phải tin em!”

Minh Tuyên dừng tay lại, trên mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng, nói: “Làm sao mà anh không tin em chứ… Linh Linh, dù sao… em còn đang mang thai con của chúng ta.”

Kể từ khi Trần Linh bước vào, gã đã biết rằng đây vẫn là một omega chưa được đánh dấu, nhưng rõ ràng Trần Linh đã có đối tượng xứng đôi. Trên khuôn mặt ôn hòa của Minh Tuyên ẩn hiện một tia lo lắng, tựa hồ lo lắng, nhưng trong lòng lại nghĩ chỉ là chuyện nhỏ cho nên sẽ dễ xử lý, vì thế gã không để trong lòng. Nhưng không ngờ Omega này lại quá may mắn được ghép đôi cùng Vệ Hành… Suy nghĩ của gã đột nhiên thay đổi, đây chẳng phải là ý trời cho sao? Tuy nhiên, gã vẫn muốn biết thêm thông tin chi tiết về chuyện này.

Minh Tuyên tỏ vẻ như do dự và nói: “Linh Linh, thực sự là hắn chưa bao giờ chạm vào em sao?”

Đôi mắt của Minh Tuyên tràn đầy vẻ dò hỏi và dịu dàng, Trần Linh chìm sâu trong đôi mắt đó, dứt khoát nói: “Không!”

“Sao có thể được?” Minh Tuyên hơi dùng sức nắm tay Trần Linh, “Hắn ta là một Alpha trẻ tuổi và khỏe mạnh, không lẽ hắn kiềm chế được ham muốn muốn chạm vào em sao? Chẳng lẽ…”

“Hắn ta, hắn…” Trần Linh bị sốc, y biết rằng đã đến lúc phải lấy được lòng tin của Minh Tuyên, nếu không đưa ra được câu trả lời thuyết phục, có thể y sẽ mất sự tín nhiệm của gã mãi mãi. Trần Linh lắp bắp nói: “Hắn không ngủ với em, hắn, hắn ngủ…”

“Hả?” Minh Tuyên nhướng mày, nắm chặt cánh tay của Trần Linh ngày càng chặt hơn.

“Ngủ với anh trai của em, là anh trai của em đã thay thế em…” Cuối cùng Trần Linh cũng phải nói ra, y lấy tay bụm mặt và khóc nức nở.

Minh Tuyên hất tay Trần Linh ra, vốn tưởng rằng y chỉ là một Omega có chút thủ đoạn, nhưng… gã vẫn không ngờ tới! Không biết Omega này thông minh hay ngu ngốc đây? Là gã quá may mắn hay vận của Vệ Hàn quá đen đủi? Vệ Hành ơi là Vệ Hành, mày đã bao giờ nghĩ đến việc bị hai đứa dân thường đến từ tinh cầu nông thôn chơi đùa chưa? Thế mà xem một Beta như vốn là rơm rác lại nâng niu trân trọng như báu vật? Nghĩ đến cảnh này, Minh Tuyên muốn cười thành tiếng. Nếu người ở Đế Tinh biết rằng có một vụ bê bối lớn như vậy trong Vệ gia, tình huống sẽ trở nên thú vị hơn.

Điều này thực sự rất thú vị, gã thực sự muốn nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của Vệ Hành khi thời điểm đó đến.

Minh Tuyên hôn đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt Trần Linh, ngay lập tức, suy nghĩ của gã bỗng trở nên táo bạo hơn trước. Gã ôm chặt Trần Linh vào lòng như bất kỳ cặp đôi nào gặp lại sau một thời gian dài xa cách, còn nhẹ nhàng an ủi y.

“Linh Linh… Anh xin lỗi, anh chưa thể mang em đi.” Minh Tuyên buồn bã nói: “Nơi này là chiến khu, nhu cầu về binh lính đều là ưu tiên hàng đầu, nếu như anh mang em đi sẽ rất khó giải thích.”

Minh Tuyên lấy ra một chuỗi vòng tay ngọc hồng lựu màu đỏ như máu, nhẹ nhàng đeo nó lên cổ tay của Trần Linh: “Linh Linh, hãy tin anh, anh sẽ đưa em đi… nhưng trước tiên, chúng ta vẫn cần cố gắng hết sức nỗ lực cho tương lai.”

“Nếu như anh trở về Đế tinh thì tốt rồi.” Minh Tuyên chăm chú nhìn Trần Linh, như thể trong mắt gã chỉ có mình y, “Ở đó cái gì cũng dễ thực hiện, Vệ Hành không thể trở về giành em với anh nên em không cần quá lo lắng. Khi đến thời điểm thích hợp, chúng ta sẽ kết hôn.” Điều đó cũng có thể khiến Vệ gia xấu hổ với tất cả những tinh cầu.

Lúc đầu, khi có người nói với gã rằng đã chụp được hình Trần Linh và một người đàn ông nào đó đang ăn tối cùng nhau trong nhà hàng ở Bắc Đẩu 7, họ có những hành động rất thân mật, gã chỉ buông vài lời chế nhạo và quyết định dạy cho O kia này một số bài học, mặc dù là đồ rẻ tiền đó hắn không dùng nữa, nhưng tuyệt đối không để cho người chạm vào! Nhưng sau khi nhìn thấy Vệ Hành trong ảnh … Minh Tuyên thầm nghĩ, thật là oan gia ngõ hẹp, dường như ngay cả ông trời cũng ban cho Minh gia một cơ hội!

“Cho nên, ưu tiên hàng đầu lúc này chính là để Vệ Hành mau wuay trở về Đế Tinh.”

*

Minh Tuyên vẫn là Minh Tuyên của trước kia, nhưng khi gã định thần lại, gã đã nghe thấy những lời chế giễu ở khắp mọi nơi. Vốn dĩ thứ gã đang nắm giữ chỉ là một tia may mắn, chính sự may mắn này đã làm gã mù mắt và mất đi năng lực phán đoán.

Chỉ là, vì một người như vậy đã trao cả trái tim… Trần Linh che mắt, nước mắt trượt khỏi kẽ tay. Y cảm thấy những kỳ vọng tốt đẹp dành cho Minh Tuyên mà y vốn ấp ủ trong lòng đang sụp đổ.

Lẽ ra y nên nhìn thẳng vào sự thật, phải không? Khi anh trai hỏi y liệu Minh Tuyên có thể kết hôn với y một cách công khai đàng hoàng và trung thực hay không, việc y nên làm là ngừng tự lừa dối bản thân và những người khác… Tình yêu ban đầu nay đã rời rạc đổi màu và sụp đổ.

Nhưng, vậy thì phải tính sao…

Nhìn vào bụng dưới của mình, Trần Linh cũng cảm thấy khó xử. Y như đang đứng trên hai chiếc thuyền bấp bênh, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống biển đen thăm thẳm.

Trần Linh mơ hồ cảm nhận được ý định của Minh Tuyên, trong suốt cuộc trò chuyện với gã thì gã thường xuyên đề cập đến Vệ Hành hơn cả việc quan tâm tới bản thân y. Trần Linh mơ hồ cảm thấy rằng Minh Tuyên đến đây không phải vì y, mà vì Vệ Hành.

Omega tay gắt gao nắm ở bên cạnh vách tường, bụng dưới đột nhiên đau đớn làm cho y không tự chủ được ngồi xổm xuống. Y vẫn nhớ khi Minh Tuyên đưa cho anh chiếc vòng kim cương màu đỏ lựu, biểu cảm trên khuôn mặt gã rất tập trung và trìu mến khiến y gần như muốn sa vào đó lần nữa. Nhưng tiếp đó, Minh Tuyên vẫn không quên căn dặn và bảo y tìm cách đưa Vệ Hành trở lại Đế Tinh.

Vệ Hành… hắn thực sự là một người tốt, đây là sự thật. Tại sao Minh Tuyên lại coi trọng Vệ Hành đến vậy? Chỉ có thể là bọn họ đã biết… bọn họ là loại người nào có thể khiến Minh Tuyên coi trọng?

Trần Linh cảm thấy rằng mình đã dần trở thành một con tốt trên bàn cờ. Và nếu y không chọn con đường của riêng mình kịp thời, thì y sẽ bị người khác lợi dụng và nuốt chửng hết xương tủy. Liệu y có phải nhất định đi theo con đường mà họ đã đặt ra? Trông Trần Linh thật ảm đạm. Hay là, đám Alpha cho rằng Omega luôn ở trong túi của bọn họ nên không có cách nào trốn thoát?

Anh trai sẽ không bao giờ tha thứ cho y nữa. Hết lần này đến lần khác, dù vừa hứa với anh trai sẽ dừng chuyện này lại, nhưng giây tiếp theo, y vẫn lựa chọn tiếp tực phản bội anh mình không chút do dự. Liệu người anh trai có tiếp tục chịu đựng những gì y sẽ làm?

Không, lòng tin của con người là có hạn.

Chúng ta có thể làm gì về nó?

Trần Linh tê dại ngồi bệt trên mặt đất.

——————————-

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 12"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online