Thế Thân Beta - Chương 11
Chương 11: Ngoan cố chống cự
Bởi vì trên đường đi xảy ra chút chuyện, nên Vệ Hành và Trần Dương đã về muộn.
Omega đang đợi ở nhà, chạy ra mở cửa: “A Hành…” Lại nhìn thấy Vệ Hành và Trần Dương cùng xuất hiện ở trước cửa.
“Anh trai cũng đã trở về rồi…”
“Ừm… có chút việc .” Vệ Hành đáp, vốn định nói bọn họ đã làm gì nhưng nhớ tới vừa rồi ánh mắt nghi hoặc của Beta, vậy là hắn liền ngậm miệng lại không nói gì nữa.
Omega vẫn cười nói: “Vậy… mau vào đi, nhất định… là mọi người đã đói bụng.”
Omega vẫn tỉ mỉ chuẩn bị bữa tối cho cả nhà, trên bàn ăn, tâm trạng Vệ Hành vô cùng hứng thú khi sắp thông báo tin vui cho cả nhà.
“Mấy ngày nữa, đoàn kiểm tra Tử Vi Tinh sẽ đến tiền tuyến Bắc Đẩu 7 để kiểm tra, vậy em có muốn đi nhìn xem chiến hạm như thế nào không?”
Khi đó, trên chiến hạm sẽ tổ chức tiệc chia buồn quân đoàn, sĩ quan và nhữn người thân trong nhà đều được mời tham dự yến tiệc.
“Khi đó, em nằm trên giường có thể nhìn thấy sao trời.” Vệ Hành nháy mắt.
Mặc dù đã biết tin tức trước đó vài ngày nhưng Trần Linh vẫn vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ hỏi Vệ Hành rất nhiều thông tin cụ thể, chẳng hạn như tàu chiến lớn cỡ nào, có bao nhiêu người trên đó và nó có những chức năng gì… nhìn y rất tò mò. Trong khi nói chuyện, y cũng kéo Trần Dương theo và yêu cầu cậu đi cùng mình.
Vốn dĩ không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng vì nhiều yếu tố nên Trần Dương cũng không phản đối.
Sau bữa ăn, Trần Dương vào phòng như thường lệ. Tuy rằng thông thường là chơi game thi đấu một hồi, nhưng thực tế là trong thời gian ngắn sẽ ngủ thiếp đi, dù sao thể lực của Beta cũng không bằng Alpha.
Một lúc sau, Omega vào phòng Trần Dương.
Omega rụt rè ngồi bên giường Trần Dương, ánh mắt y như còn muốn nói điều gì. Cảm nhận được có người tiến vào, Trần Dương cũng giả vờ nghỉ chơi quay sang nhìn Trần Linh. Mấy ngày trước, hai anh em vẫn còn là người thân của nhau, nhưng hiện tại, bọn họ chỉ có thể giữ bầu không khí yên lặng, trong lòng mỗi người đều có quá nhiều chuyện không thể nói ra.
“Linh Linh.”
“Dạ?” Giống như đột nhiên bị gọi tỉnh lại, Trần Linh hoàn hồn lại nói: “A, anh ơi, đây là quần áo của anh, giặt xong rồi nên em mang đến cho anh.”
Bên cạnh Omega là một chồng quần áo đã được xếp gọn gàng, tỏa ra mùi thơm dịu dàng.
“Cảm ơn.”
Trần Linh ngẩng đầu nhìn Trần Dương, rồi y lại cúi đầu, im lặng không nói gì, Trần Dương cũng biết y đang suy nghĩ cái gì.
“Hôm nay không có sự đồng ý của anh, nhưng em đã đồng ý dẫn anh đi dự yến hội, anh không cần để ý.”
“Không sao.”
Có vẻ như không khó để nói ra những lời này. Nhìn em trai, trong lòng Trần Dương cảm thấy vô cùng phức tạp, sắc mặt Trần Linh có chút tái nhợt, đại khái là bởi vì mấy ngày nay lo lắng.
“Vậy thì tốt… em cũng không làm phiền anh nữa.”
Trần Linh quay người đứng dậy, y định đi ra ngoài nhưng đột nhiên Trần Dương gọi y lại.
“Hắn,… có đối xử tốt với em không?”
Ngay lập tức, Trần Linh liền hiểu người mà anh mình đang nói tới là ai.
“Hắn sẽ lấy em chứ? Hắn có thể công khai với mọi người để đưa em đi được không?”
Trần Linh đột nhiên nở nụ cười khổ: “Anh trai, anh ấy là Alpha của em.” Cho dù trên người em không được anh ấy đánh dấu vĩnh viễn, nhưng những chuyện này đã phát sinh làm sao có thể dễ dàng xóa bỏ? Muốn quên thì làm sao quên dễ dàng cho được? Chỉ có một cơ hội để lựa chọn. Không còn rõ là liệu chuyện này là cơ thể ảnh hưởng đến linh hồn hay ngược lại.
Một số người nói rằng trong mối quan hệ của AO, chỉ cần dựa vào pheromone để tìm thấy nhau, còn Beta luôn giống như một người ngoài cuộc. Sự thật là Beta không hiểu cái gọi là pheromone, mùi hương hay bị đánh dấu hoàn toàn, hoặc trải nghiệm kỳ động dục nóng bỏng, vì vậy họ không thể đồng cảm với nhau nên giống như một người đứng ngoài cuộc.
Không thể biết đây là điều đáng tiếc hay cảm giác tự do.
Thấy Trần Dương đang suy nghĩ, Trần Linh vội vàng nói: “Không sao, anh trai là sai rồi… Yên tâm, em, em sẽ không bao giờ ép anh nữa. Em sai rồi, hết thảy mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.”
Mọi người đều được tạo ra từ quá khứ của mình, tất nhiên trong quá khứ thì có sẽ có cả đúng và sai, không ai có thể loại trừ một trong hai điều đó, dù đúng hay sai thì nó luôn ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của con người dưới một hình thức nào đó. Giống như một Omega, sao họ có thể không biết đây là con đường dẫn đến hố lửa, nhưng đã lỡ bước nhầm thì chỉ có thể tiếp tục đi trên con đường lầm lạc. Ngay cả khi đó là bản chất Beta dường như không phiền không muộn, ai có thể đảm bảo rằng họ sẽ mãi vô tư?
*
Y hương tấn ảnh.*
Trần Linh đi sau Vệ Hành một bước, và chỉ có thể nhìn qua đôi vai cao lớn của hắn để quét qua đám đông đang tụ tập thành hai nhóm ba người trong hội trường. Hầu hết bọn họ đều là sĩ quan trẻ đang phục vụ ở Bắc Đẩu 7, các Alpha mang đến khí thế mạnh mẽ và cũng hiếm khi dẫn gia đình tham dự những bữa tiệc, khi nhìn thấy Vệ Hành và y thì họ chỉ liếc nhìn rồi gật đầu như một cách biểu hiện sự lịch sự rồi rời đi, một mối quan hệ tốt sẽ mở ra nhiều cơ hội. Dù hầu hết mọi người đều mặc quân phục nhưng kể cả những người phục vụ, đồ uống, những ly cốc thủy tinh và hoa tươi càng tạo thêm không khí sang trọng cho bữa tiệc.
Trần Linh cảm thấy thấp thỏm xen lẫn bất an, Vệ Hành cho là y chưa từng tham dự những buổi tiệc lớn như vậy nên hắn liền siết chặt tay y như đang an ủi. Trần Linh liền mỉm cười tỏ lòng biết ơn, nhưng hắn không biết rằng Omega của mình đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người kể từ khi ybước vào phòng. Xét cho cùng, càng ít Omega thì càng có ít người ở tiền tuyến.
“Đã lâu không gặp, Vệ thiếu gia.”
Một nhân viên chính phủ mặc đồng phục của thành viên đội kiểm tra Tử Vi Tinh đã đến chào hỏi hắn, Vệ Hành gật đầu rồi hai người trò chuyện một lúc. Sau đó, mọi người bắt đầu lần lượt đến trò chuyện với Vệ Hành.
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Trần Linh, Vệ Hành liên mỉm cười và giải thích: “Anh chưa nói với em một chuyện đó là anh vốn đến từ Đế Tinh…”
“Vệ Hành.”
“Đã lâu không gặp… Cậu rời khỏi Đế Tinh mà sao không nói trước một tiếng với mọi người, anh em chiến hữu đều rất nhớ cậu!” Cách đó vài bước là Minh Tuyên,trên khuôn mặt gã tràn đầy nét tươi cười, nâng ly Champagne vàng lên như ra hiệu cho Vệ Hành.
Trái tim của Trần Linh đang đập loạn xạ, Vệ Hành lặng lẽ bước lên chặn y ở phía sau, nở nụ cười khinh bỉ, nói:
“Phải không?”
“Tất nhiên rồi. Chuyến này ta đi đến đây có rất nhiều người đã hỏi tôi về tình hình của cậu… đặc biệt là…”
Vệ Hành không muốn nói chuyện với gã, bèn lên tiếng cắt ngang: “Cảm ơn anh đã quan tâm, tôi sống ở đây rất tốt.”
Minh Tuyên không tỏ khó chịu, còn tiếp tục nói, “Tôi vốn không biết cho đến khi tôi đặt chân đến Bắc Đẩu … So với những người có dã tâm bừng bừng trong Đế Tinh thì một chiến trường như Bắc Đẩu càng thích hợp để cậu thể hiện tài năng hơn!”
“Đúng vậy, thay vì ở lại đế đô tràn ngập chướng khí thì tôi tình nguyện chọn ở lại chốn này.” Vệ Hành nói.
Minh Hiên mỉm cười: “Đúng vậy, chúng tôi không có chí tiến thủ như Vệ thiếu gia, chúng tôi chỉ là những người bình thường cùng lắm là cố gắng hết sức phấn đấu mà thôi… Đúng rồi, tôi cũng nghe nói rằng… Ngươi ở chỗ này đã kết hôn với một Omega, xem ra là cậu đúng thật là không muốn rời đi.”
Thấy nhắc Trần Linh được nhắc đến, sắc mặt Vệ Hành liền tối sầm lại. Minh Tuyên cũng rất hiểu biết, trước khi hắn nói tiếp thì gã đã uống cạn rượu trong ly rồi quay người rời đi.
Nhìn người kia đã rời đi, Vệ Hành phát hiện sắc mặt của Trần Linh có chút tái nhợt, liền xoa bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của y, an ủi nói: “Những dạng người như thế này em không cần quan tâm. Anh đã gặp mấy loại này nhiều quen nói lời hoa mỹ, nịnh nọt người khác, vừa rồi bọn họ không phải là cố ý cười nhạo anh sao, việc anh rời đi Đế Tinh đến Bắc Đẩu 7 đã bị bọn họ cười nhạo sau lưng anh không biết bao nhiêu lần.”
Trần Linh trong mắt hiện lên lo lắng, Vệ Hành mỉm cười, an ủi y: “Nếu tôi không tới nơi này thì anh sẽ không gặp được em…”
Khi đó Trần Linh mới cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt y vẫn u ám. Vệ Hành cũng không có ý định xã giao nữa, vì vậy hắn chỉ uống một ly rượu champagne rồi đi đến dưới những cây xanh trong góc hội trường ngồi nghỉ.
“Em xin lỗi” Trần Linh nói, “Em đã làm hỏng tâm trạng vui vẻ của anh.”
“Em nói gì vậy?” Vệ Hành xoa đâu của y, “Không phải anh tới đây vì bọn họ, chỉ là…” Nhớ tới tin tức phi thuyền sẽ mang theo nguyên liệu dự trữ của β326, hắn hi vọng mình có thể lấy được tài liệu ở đây, nhưng… những người đã được hắn rào hỏi đều không biết nên hắn vẫn chưa tìm ra nó. Vì thế không cần phải nói với Trần Linh về những điều này.
Thấy Trần Linh ngoan ngoãn dựa vào trong lòng mình, Vệ Hành nhéo má y nói: “Không giận anh chứ?”
Omega ngơ ngác, nói: “Anh nói gì?”
“Là đêm hôm đó…” Nhìn thấy bộ dạng không biết gì của Omega thì Vệ Hành lại cảm thấy đáng yêu, hắn hôn lên mái tóc y tỏ ra cưng chiều và xót cho vợ, “Em không nhớ cũng không sao, cứ giả vờ như không nhớ đi. Đừng nói nữa, bây giờ vai anh vẫn còn đau lắm, haha.”
Trần Linh không biết hắn nói gì nên chỉ ậm ừ đáp lại.
Vệ Hành chỉ muốn tận hưởng giây phút nồng thắm này, Minh Tuyên đã nói đúng vài câu, chính là hắn quá mệt mỏi một đống âm mưu của Đế Tinh nên hắn muốn đi ra nơi khác để thay đổi môi trường, tình cờ được xứng đôi với một Omega thì tâm trạng lúc đó của hắn là chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Nhưng cơ thể của Omega lại cho hắn cảm thấy mới mẻ và si mê trong suốt khoảng thời gian vừa qua, hơn nữa trong lòng Trần Linh có quỷ* nên y rất nghe lời hắn, điều này khiến gã càng thỏa mãn về mặt tâm lý.
“Em, em có thể nếm thử một chút được không?” Trần Linh chỉ vào ly rượu trong tay Vệ Hành, đột nhiên nói.
“À, được!” Tất nhiên Vệ Hành biết Omega nhà mình đang hiếu kỳ nên đưa ly rượu trong tay cho y.
Trần Linh nhìn chăm chú vào ly rượu vàng, như thể đó là loại rượu ngon thực sự, y không biết rằng mình sẽ gặp Minh Tuyên trong một dịp như vậy. Chỉ là, gã vẫn giống như trước đây, vẫn dịu dàng như vậy, gương mặt tuấn tú, thần thái toát lên cao quý, gã vẫn giống như lần đầu tiên y nhìn thấy lúc gã đến trường học Omega kiểm tra. Khi đó, y cho rằng mình giống như thần thánh, được người người như vậy ưu ái, thật may mắn biết bao… Nhưng bây giờ…
Tầm nhìn dần mờ đi. Omega vốn chưa từng uống rượu nay đột nhiên uống đồ có cồn gây kích thích, nên h không tự chủ được ho khan một tiếng, nước mắt chảy giàn giụa.
“Nhìn em này, bé ngốc.” Vệ Hành mỉm cười rồi lau mặt cho Trần Linh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Omega nhăn lại, mang theo một tia hối hận, cầu xin nói: “An.. anh có thể lấy cho một chút nước được không, em, em muốn uống nước.”
Vệ Hành đưa mắt nhìn một chút bỗng thấy ở xa có bàn đồ uống, hắn liền xoa đầu Omega nói: “Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ anh, anh đi lấy nước cho em.”
Trần Linh ngoan ngoãn gật đầu và nhìn xuống ly rượu trên tay.
*
Vệ Hành cảm thấy mình thực sự già rồi vì mới uống được vài ly thì hắn bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Cũng may Omega rất hiểu chuyện dáng vẻ rụt rè nhìn hắn, hỏi: “Anh say rồi sao?” Hắn cũng vui vẻ dựa vào thân thể nhỏ bé của Omega và hắn được dìu trở về phòng.
Alpha vừa nằm ở trên giường, liền giống như không có xương, hắn cũng không vội, bởi vì hắn biết Omega tính tình tương đối bảo thủ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ ngoan ngoãn đi trên giường của hắn. Nghe thấy tiếng sột soạt của omega mở và đóng cửa, cậu nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ nửa mê nửa tỉnh.
Alpha vừa nằm lên trên giường liền giống như người không có xương, hắn cũng không vội vàng bởi vì hắn biết Omega tương đối bảo thủ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ ngoan ngoãn mở chân trên giường hắn. Nghe thấy tiếng sột soạt của Omega mở và đóng cửa, hắn liền nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ nửa mê nửa tỉnh.
Bọn họ vừa bước vào thì Trần Dương liền tỉnh lại, không biết vì sao mấy ngày nay cậu liên tục sốt nhẹ, hay hoa mắt chóng mặt, đối với cái gọi là yến hội cũng không có chút hứng thú, cho nên cậu liền nằm ở trên sofa trong phòng khách và ngủ li bì. Thấy Omega chật vật đỡ Vệ Hành đi vào, cậu liền chạy tới đỡ người phụ y.
Cuối cùng sau khi đỡ Vệ Hành lên giường, Trần Linh mệt đến mức ngồi bệt xuống và phải nghỉ ngơi một lúc. Trần Dương hỏi: “Đây là sao?”
“Hắn uống quá nhiều.”
“Ồ.”
Nhìn Trần Linh, trong đầu Trần Dương đột nhiên nảy ra một cái ý niệm, gần đây cậu vẫn luôn nghĩ: “Linh Linh, tại sao em không trực tiếp thú nhận đi…”
“Anh trai, anh nói gì vậy?” Trần Linh lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn về Vệ Hành đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt còn cảm thấy cậu thật vớ vẩn.
Như thể y sợ Trần Dương sẽ nói thêm cái gì, Trần Linh vội vàng nói: “Anh trai, trước tiên coi chừng hắn giúp em đừng để hắn ngã, em đi tìm thuốc giải rượu.”
“… được”
Omega mở cửa đi ra ngoài, Trần Dương ngồi ở trên sô pha quan sát gian phòng của “Sao Mão”* đúng như lời Vệ Hành nói, nằm ở trên giường thì có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao bao la bên ngoài, giống như đang ngủ cùng những vì sao của vũ trụ. Vệ Hành ở trên giường rên rỉ, tựa hồ hắn sắp tỉnh lại.
Trần Dương nhíu mày, Trần Linh ra ngoài đã lâu rồi tại sao vẫn chưa tìm được thuốc giải rượu? Cậu đứng dậy định mở cửa đi ra ngoài thì phát hiện cửa đã bị khóa trái.
Một cảm giác không tên dâng lên trong lòng. Khi Trần Dương nghe thấy Alpha sau lưng mình đã tỉnh lại, hắn lẩm bẩm gọi “Omega…” Trong giọng nói đó, có thể nghe rõ ham muốn về tình dục khiến người ta rùng mình.
*
Sao Tua Rua*
Lối đi quanh co giống như một mê cung, và những con thú bị mắc kẹt rơi vào đó sẽ không bao giờ tìm thấy lối ra.
Con tàu du lịch “Sao Mão” này được trang bị “Ngọc Luân” một hệ thống phòng thủ mạnh nhất của đế chế ngày nay, cũng như một con tàu du lịch hành tinh sang trọng tích hợp tấn công và phòng thủ bao gồm phòng khách, hội trường, kho đạn dược, phòng trò chơi, v.v. cho cơ sở vật chất. Nó luôn được ưu tiên sử dụng cho các chuyến công tác.
Khi Trần Linh đi qua lối đi phức tạp này, lòng bàn tay của y đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Có trời mới biết y đáng ngờ và nguy hiểm như thế nào khi là một Omega đơn độc lang thang ở đây một mình mà không có chồng bên cạnh. Tuy nhiên, bản thân y đã gặp nguy hiểm rồi phải không?
Hơn nữa, từng phút từng giây của y đều có người gánh thay y… Nước mắt y lăn dài trên gò má, nhưng Trần Linh không lau nó mà để chúng tự khô.
Kể từ khi y bước đi đã không thể quay đầu lại.
*
Vệ Hành nhớ mình đã uống say, rất say.
Nhưng dù có say đến mấy thì vẫn có một điều mà hắn sẽ không bao giờ quên, đó chính là Omega của hắn.
Hắn không cần dùng mắt hay thính giác mà hắn chỉ cần đánh mùi thfi hắn biết rằng đây là Omega của mình.
Chỉ là hôm nay không biết vì sao, hình như Omega của hắn có chút không vui.
Không phải nên vui vẻ mà cởi bỏ bộ quần áo cản trở trên người Omega kia sao, sau đó hôn khắp người đối phương để cậu đầu hàng cơn nứng tình của mình, rồ bị đụ đến không bắn không được sao?
Nhưng… hôm nay Omega có vẻ không hợp tác lắm. Vệ Hành vỗ vỗ đầu sau cơn say chếnh choáng thì đầu hắn bị một cái túi lớn đập vào đầu, khi hắn ôm Omega từ phía sau — hắn nhớ không sai về mùi hương tươi mát và lành lạnh — Omega đang vùng vẫy trong tuyệt vọng, thậm chí còn cầm lấy cột đèn gần đó và đập thật mạnh vào đầu hắn.
Nhưng trong mắt của Alpha có thể trạng cao lớn mạnh mẽ, những thứ này chỉ là gãi ngứa mà thôi. Rốt cuộc, Vệ Hành chỉ biết thở dài trong lòng, Omega là một đám sinh vật có tính tình lập dị. Chỉ cần đưa họ lên giường và đụ họ thật mạnh suốt mấy hiệp, sẽ làm miệng họ phát ra những tiếng rên rỉ đức quãng thay cho những lời chửi rủa.
Trong bụng sẽ chứa đầy tinh hoa của hắn, làm sao mà cưỡng lại được?
Ánh sao ngoài cửa sổ thật đẹp, hệt như đôi mắt của Omega. Hắn chồm đến ôm lấy Omega của mình và áp chặt cậu vào bức tường thủy tinh trong suốt, như thể bọn họ đang làm tình giữa bầu trời đầy sao trong vũ trụ bao la, lấy từng vì sao làm nhân chứng cho tình yêu của họ. Từng biểu cảm đau đớn trên gương mặt Omega, từng tiếng thở hổn hển không chịu nổi đều được khắc sâu vào trí nhớ của hắn. Omega không có cách nào trốn tránh, hai chân chỉ có thể gắt gao kẹp lấy eo của hắn, chịu đựng từng đợt va chạm mạnh mẽ, nghiền nát từng tia cảm xúc thành khoái cảm, những hành động giằng co trở thành những cử chỉ triền miên đắm say.
Theo cách này có vẻ làm người dưới thân hắn ngoan ngoãn hơn một chút, Vệ Hành nghĩ thầm trong lòng.
Omega yếu ớt ngẩng đầu lên, trên cổ bị Vệ Hành để lại vô số dấu hickey, mùi hương của lá bạc hà yên tĩnh như sợi chỉ quanh quẩn quanh người hắn. Hắn ôm eo Omega, hết lần này đến lần khác nhấp lên, đến khi Omega sắp không chịu nổi thì hắn mới dừng lại, đi vòng quanh phòng để trì hoãn cảm giác cao trào của cả hai, để Omega nằm ngửa và để lại lưng mình những vết cào rướm máu.
Hắn cuồng nhiệt đụ người dưới thân không ngừng, Omega rốt cuộc chịu không nổi khoái cảm dày vò, gắt gao ôm lấy eo Vệ Hành, nên thả lòng thân thể của mình. Vệ Hành ôm Omega đè lên giường, tinh dịch lần lượt bắn vào sâu trong cơ thể Omega khiến cậu lại rùng mình một cái. Omega thả lỏng thân thể và nằm ở trên giường giống như thể cậu đã từ bỏ thể xác này, đôi mắt vô hồn ngơ ngác nhìn trần nhà.
Đôi mắt đen tuyệt vọng kia giống như những vì sao sâu thăm thẳm nằm ngoài vũ trụ… Vệ Hành cảm thấy Omega dưới thân dường như là một người khác, nhưng chính là mùi hương này… Hắn cắn mạnh vào tuyến sau gáy của Omega và không ngừng tiêm pheromone vài người câu khiến Omega khẽ run lên.
Thứ gì vốn là của mình thì đéo nhường, Vệ Hành thầm nghĩ.
Đêm nay còn dài lắm.
——————————-
Chú thích:
Sao Mão (tiếng Trung: 昴宿, bính âm: Mǎo Xiù) hay Mão Nhật Kê (昴日雞) là một trong nhị thập bát tú của chòm sao Trung Quốc cổ đại. Nó là một trong bảy chòm sao phương tây của Bạch Hổ.
Tua Rua hay sao Rua,còn gọi là Cụm sao Thất Nữ (七女) là tên cụm sao phân tán M45 (Pleiades) trong chòm Kim Ngưu (Taurus). Tua Rua thường quan sát được vào lúc sáng sớm đầu tháng 6 dương lịch. Nhìn bằng mắt thường, Tua Rua là một đám nhỏ gồm nhiều sao lờ mờ trên bầu trời đêm, rất dễ nhận thấy.
Y hương tấn ảnh: miêu tả sự lộng lẫy đẹp đẽ của phục sức trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa
Heana có lời muốn nói:
:))) *Vệ Hành nghĩ trong lòng Trần Linh có quỷ tà răm, máu M này nọ nhưng bé Hành đã lầm.