Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Thân Beta - Chương 10

  1. Home
  2. Thế Thân Beta
  3. Chương 10
  • 10
Prev
Next

Chương 10: Trại tập trung

Vệ Hành quyết tâm hàn gắn mối quan hệ với anh vợ, mặc dù hắn không biết tại sao mối quan hệ này hơi lấn cấn.

Có lẽ là lần trước hiểu lầm khiến hắn sợ hãi, Vệ Hành xoay vô lăng, máy bay ổn định chuyển hướng, dù sao hắn cũng có ý tốt nheung hành vi đúng thật có chút tàn nhẫn.

Hoặc có thể giải thích vì đứa em trai đã nương tựa vào cậu từ nhỏ, phải đi lấy chồng ở một nơi xa nên hai người họ phải dọn đến chỗ mới, công bằng mà nói, điều đó cũng đã lấy đi một phần cuộc sống cậu vậy, đúng không?

Vệ Hành tự nhận mình là một người khá chu đáo, vì vậy trước khi đến, hắn đã đặt ra nhiều giả định về trạng thái tinh thần và phản ứng dự kiến của Trần Dương. Tuy nhiên, khi hắn đeo kính bảo hộ và ngồi trong chiếc máy bay đen tuyền chờ Trần Dương tan ca, thấy đối phương thấy hắn làm ngơ khiến hắn cảm thấy như kẻ ngốc?

Làm sao đây? Ngay cả máy của mình mà cậu ta cũng không thể nhận ra sao? Vệ Hành đang điều khiển khoang máy bay, liếc mắt nhìn thấy Trần Dương mặc quần jean rách và áo thun trắng — sự thật đã chứng minh rằng quần áo của tầng lớp công nhân lao động vẫn rất thiết thực sau hàng trăm năm — cậu chậm rãi bước ra khỏi con hẻm, không quay đầu lại mà đi ngang qua hắn.

??

Vệ Hành nhấn kèn vài lần, nhưng người bên kia chỉ liếc nhìn hắn, sau đó tiếp tục bước đi thậm chí còn chu đáo nhường cho hắn chút không gian còn lại.

Được rồi. Vệ Hành bật cười, hắn điều khiển máy bay đi chậm theo tốc độ của Trần Dương, rồi hạ cửa sổ xuống gọi “Anh ơi” mấy lần, đối phương mới dừng lại nhìn hắn, lông mày vẫn như cũ cau lại.

“Sao vậy,anh không biết máy bay của em à?” Vệ Hành mỉm cười, hỏi.

“Anh gọi tôi?” Tục ngữ có câu không ai nỡ đánh trên mặt người đang cười, nhưng đến Trần Dương cũng không nhận được đãi ngộ gì tốt hơn mà là một vẻ mặt “tìm tôi có chuyện gì”.

Vệ Hành tự nhủ mình phải kiên nhẫn, vì thế hắn mỉm cười, nói: “Anh ơi, lên xe trước đi, em tan làm về thuận đường đón anh về cùng.”

Một câu nói này không biết đã kích thích dây thần kinh nào trong não Trần Dương, nhưng nhìn sắc mặt cậu lúc xanh lúc trắng, rốt cục Vệ Hành cũng cảm thấy có gì đó không đúng, thận trọng nói: “Vậy, anh trai, Linh Linh… “

“Rầm!” Cửa khoang bị mở mạnh ra rồi nhanh chóng đóng lại, Trần Dương chui vào ghế phụ ở phía trước, nói một câu: “Có chuyện gì, mau nói cho ta biết.”

Cuối cùng cũng dỗ được người đó ngồi lên xe, Vệ Hành lái máy bay lao ra ngoài không cho đối phương cơ hội ăn năn, nói:

“Hôm nay, em có chuyện muốn nhờ anh trai giúp đỡ.”

Đầu tiên Vệ Hành nói rằng chuyện đó không liên quan tới Huyền Vũ, sau đó hắn nói khi đi đến chỗ đó cậu sẽ tự hiểu, Trần Dương tự nhiên mất hứng và dựa vào ghế để ngắm nhìn khung cảnh luôn thay đổi ngoài cửa sổ. Vệ Hành quyết tâm hàn gắn mối quan hệ với Trần Dương, vì vậy hắn đã chủ động bắt chuyện và nói: “Anh có biết tại sao Bắc Đẩu 7 lại trở thành chiến khu không?”

“Không biết.”

“Bắc Đẩu 7 là số hiệu trong hàng ngũ quân sự của nó. Vì chiến tranh nổ ra, con người đã quên mất tên ban đầu của nó, Dao Quang. Thì ra nó vốn là một hành tinh đẹp biết bao. Tinh cầu Dao Quang từng được gọi là Phá Quân vì nó là một trung tâm quân sự quan trọng từ thời cổ đại lần. Ba mươi về năm trước, Liên Minh Tinh Cầu thèm muốn tài nguyên và dân số của Dao Quang, và đi đầu trong việc đốt lên ngọn lửa chiến tranh trên tinh cầu nhỏ lẻ gần đó, và sau đó Khai Dương và Dao Quang trở thành một khu vực chiến đấu. Nhân tiện, anh có nhớ sự kiện đẫm máu khi tiếng chuông reo bắt buộc học ở cao trung không?”

“Tôi chưa từng học cao trung.” Trần Dương nói.

Vệ hành sửng sốt, bèn đưa tay sờ sờ mũi, không khỏi nói: “Tóm lại, trận chiến đó đã đặt nền móng cho phần lớn cục diện hiện tại. Nhưng mà anh đừng lo lắng, hiện tại thì cơ bản là đế quốc đã đuổi kịp Liên minh về việc trang bị quân sự. Thậm chí ở khía cạnh nào nào đó càng chiếm ưu thế hơn. Hơn nữa, Liên Minh đã sa lầy vào thời kỳ lục đục nội bộ và thối nát kéo dài, vì vậy việc kết thúc của cuộc chiến này chỉ là vấn đề thời gian.”

“Ồ.”

Sau đó Vệ Hành giới thiệu lịch sử, văn hóa của Bắc Đẩu 7 và sức ảnh hưởng của cuộc chiến lên chính trị và kinh tế của đế chế, sau đó hắn chọn một đề tài không quan trọng rồi giới thiệu sơ về Đại Đồng, hắn còn nghĩ rằng mình sẽ nhận được một ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Ai ngờ, đối phương nghe xong liền ngáp một cái, chớp chớp mắt nói: “Anh nói nhiều thật.”

“…” Vệ Hành.

Nhưng dù sao đó cũng là một khởi đầu tốt, Vệ Hành nghĩ. Hai người đi tới một nơi có vẻ là một khu dân cư nhỏ, tuy tòa nhà cao ốc tương đối thấp hẹp nhưng được giữ gìn sạch sẽ ngăn nắp, không hề có chút bẩn thỉu, hỗn tạp như những khu nhà không được quy hoạch sơ sài và trái phép thông thường, dường như bao quanh khu vực nhỏ này.

Trần Dương nhìn một chút, bên trong có người ra vào, tổng quan nơi đây tương đối náo nhiệt. Lúc này, Vệ Hành nói với cậu:

“Xin anh trai giúp em một việc.”

*

Trần Dương không biết tại sao mình lại đứng trước cánh cửa này, nhưng có vẻ như sau khi nghe yêu cầu của Vệ Hành thì cậu biết rằng mình không thể từ chối.

Bởi vì đây là một thôn của quân nhân xây dựng dành cho Omega mất đi Alpha, thường được gọi là “Thôn góa phụ”.

Thông qua quan sát cậu có thể thấy rằng mặc dù nơi này có nhiều người ra vào đây, nhưng hầu hết bọn họ đều có dâng người tương đối nhỏ nhắn và nét dịu dàng hiện trên khuôn mặt. Nhìn thấy một người xa lạ như Trần Dương, đầu tiên đứng từ xa ngửi, sau đó cảm thấy cậu không có uy hiếp mới chậm rãi đi tới.

Vệ Hành nhờ Trần Dương chăm sóc một góa phụ của một người đồng đội cũ gửi gắm. Đó là một Omega, người đã mất đi Alpha của mình, nàng sống ở đây một mình với con mình.

Trần Dương gõ cửa, một Omega nữ chừng ba mươi tuổi ra mở cửa, trong căn phòng nhỏ có vài đứa trẻ đang nghịch ngợm. Ngay từ khi máy bay của Vệ Hành đậu ở tầng dưới, vài đứa trẻ đã nhìn thấy nó từ cửa sổ đã vui mừng hét toáng lên. Bởi vì mỗi lần ông chú này đến đều mang cho bọn họ rất nhiều đồ ăn ngon.

Omega nữ nhìn thấy Trần Dương, trên mặt lộ ra nụ cười, vội vàng nói: “Mời vào đi, tôi đã nhận được tin nhắn của cục trưởng Vệ.”

Trần Dương “ừ” một tiếng, cậu ở cái tuổi này nhưng chưa có kinh nghiệm giao tiếp với Omega, vì vậy câu chỉ biết yên lặng giúp Omega chuyển đồ vào nhà. Tuy rằng đế quốc cấp tiền lương hưu đều đặn cho Omega nhưng hầu như nó không đủ để trang trải cho cuộc sống, nhưng Omega nào lại không có mấy đứa con đâu chứ? Mấy đứa nhỏ ăn hoài cũng nghèo. Hơn nữa, trong chiến khu, tài nguyên khan hiếm, rất nhiều nguyên liệu cho dù có tiền cũng không thể mua được. Những gì Vệ Hành nhờ Trần Dương gửi là tất cả những thứ cần thiết của họ.

Cô cười nói: “Tôi chưa từng gặp qua anh, anh là lính của cục trưởng Vệ sao?”

Trần Dương không có phản bác, chỉ trả lời ngắn gọn bằng chữ “Ừ”, chẳng qua cậu không cần giải thích thân phận của mình.

“Gọi tôi là Irene nhé.”

“Irene.”

“Vừa rồi, nhìn từ xa tôi còn tưởng là một Omega, nghe nói cục trưởng Vệ đã kết hôn rồi đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì vợ anh ấy nhất định là một Omega rất dịu dàng và xinh đẹp!” Irene cười nói, rõ ràng cô ấy rất quen với Vệ Hành, cô ấy đã hỏi rất nhiều thứ về vợ của Vệ Hành, Trần Dương đã trả lời từng câu hỏi của cô ấy như những gì cô muốn…

Irene kéo ba đứa con của mình ra giới thiệu với Trần Dương, có hai nam và một nữ, hai đứa lớn nhất là Alpha, một đứa mười tuổi và một đứa tám tuổi, đứa nhỏ nhất là Omega mới năm tuổi. Những đứa trẻ xấu hổ trốn sau lưng mẹ lấp ló nhìn Trần Dương.

“Còn có một người lớn khác nhưng năm nay đã vào trường quân đội học rồi.” Irene nói.

Đứa trẻ còn ngậm ngón tay trong miệng, đôi mắt to tò mò nhìn Trần Dương, Trần Dương không nhịn được xoa đầu nó, trên mặt hiện lên một tia ôn nhu.

Trần Dương quan sát cách bày trí trong nhà, đó là một căn nhà có ba phòng ngủ, đồ đạc tuy hơi cũ kỹ nhưng có vẻ được quét dọn thường xuyên nên rất sạch sẽ, khắp nơi đều có đồ chơi của trẻ con. Và ở một nơi dễ thấy trong nhà là khung ảnh của một sĩ quan trẻ, và một tấm huân chương được treo chồng lên.

“Anh ấy là trung úy.” Omega cười nói, bưng ra một đĩa lớn đồ ăn vặt.

“Tôi không có gì báo đáp ơn nghĩa của cục trưởng Vệ, xin anh hãy nhận lấy.”

Trần Dương vội vàng từ chối, cậu đã nhìn rõ hoàn cảnh sống của Omega, vốn định giúp bọn họ cớ sao lại cam tâm nhận đồ của bọn họ cho được. Nhưng Omega cực kỳ cố chấp nói: “Lễ vật nhỏ này, tôi còn có thể mua được, xin ngài nhận cho! Tôi biết ngài và cục trưởng Vệ rất bận rộn, nếu không tôi nhất định sẽ đãi ngài một bữa ăn nhẹ. Mấy năm nay nếu không có cục trưởng Vệ giúp đỡ thì tôi và các con không biết phải làm sao!”.

Trần Dương đành phải miễn cưỡng tiếp nhận, hắn nhìn thấy bọn nhỏ không khỏi nuốt nước miếng, hỏi: “Tôi có thể hỏi cô một câu được không?”

“Mời nói.”

“Tại sao cô không trở về? Rời khỏi chiến khu thì cuộc sống hẳn là tốt hơn.”

“Trở về? Ý anh là trở về nơi nào?” Irene kinh ngạc nói: “Nếu như trở về nhà người thân thì đã nhiều năm rồi tôi không liên lạc với cha mẹ… Từ khi tôi ở trường học bảo vệ Omega thì bọn họ đã coi như tôi như của người xa lạ… Còn người nhà của anh ấy đã chết… ” Irene cười gượng.

“Đế quốc hẳn là dành rất nhiều sự trợ cấp cho Omega.” Trần Dương nói.

“Một đứa trẻ cõng vàng ròng ở phố xá, cớ sao còn trở về để mặc người xâu xé? Ở chỗ này, tốt xấu gì vẫn là nơi dành cho gia đình của quân nhân… Được giúp đỡ và hỗ trợ, nói chung có thể sống sót.” Irene ảm đạm cười nói.

Trần Dương im lặng. Đây thực sự là một trong những lỗ hổng trong pháp luật của đế quốc. Ép buộc các cặp AO kết hợp để tăng tỷ lệ sinh sản. Vì vậy hầu hết quyền lực của đế quốc là do A quyết định nên các chính sách cấm nghiêm ngặt được áp dụng đối với loại thuốc có thể loại bỏ hoặc ức chế hiệu ứng đánh dấu, cho rằng điều này là trái với tự nhiên, thậm chí phá hủy tất cả các tài liệu nghiên cứu. Và lỡ như Alpha qua đời, thì Omega đã trải qua một mối quan hệ vợ chồng với Alpha thì không thể chấp nhận một mối quan hệ mới với các Alpha khác. Bây giờ, do Hội đồng nhân quyền lên tiếng cao, thực ra là do chiến tranh gây ra, là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tình trạng suy giảm dân số, từ đó chính sách tái hôn cho Omega và Beta góa chồng đã được ban hành, nhưng nó không được khuyến khích là bao, vì vậy một khi một Omega mất chồng kết hôn với Beta, họ sẽ mất đi nhiều quyền lợi xứng đáng ban đầu, vì vậy, để tiếp tục nhận được những quyền lợi này, một số gia đình đã gây áp lực buộc Omega không được phép tái hôn. Tuy nhiên, bản chất quyền công dân của Omega đã bị hạn chế rất nhiều, vì vậy họ không được phép ra ngoài hoặc giải quyết công việc một mình, chỉ được chồng đại diện hay con cái đã thành niên hoặc người thân, vì vậy, dù biết rằng bản sẽ bị tước đi quyền lợi nhưng rất nhiều Omega vẫn không được ở riêng sau khi vợ góa chồng, không được quay về nhận được sự che chở của gia đình.

“Kỳ thật tôi đã sớm quên mất mùi của hắn, ấn tượng của tôi về hắn cũng đã mờ nhạt, nhưng tôi vẫn nhớ rõ thân thể của mình.”

Giọng điệu của Irene nhàn nhạt, nhưng Trần Dương lại có thể nghe ra một loại bi thương. Đối với các cặp AO, mùi hương quan trọng hơn tất cả các những điều khác. Cậu muốn an ủi điều gì đó nhưng cuối cùng lại không thể nói ra. Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một trận ồn ào.

Một Omega trẻ tuổi với mái tóc rối bù đột nhiên chạy ra khỏi từ tầng trên, trên người mặc một bộ đồ ngủ giống như từ vải tuyn, đứng ở cửa và hét toáng lên. Và rồi một gã Alpha cao lớn chạy ra, trên người vẫn còn xộc xệch bộ quân phục, trông gã rất tức giận, nhìn thấy Omega, hắn liền túm lấy tóc người đó và đập mạnh vào tường, vừa đập vừa chửi “con đĩ chó”.

“Dừng tay!” Trần Dương vội vàng hét to, chạy nhanh xuống mấy bậc thang.

Người lính thấy có người đến thì vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi, nhưng sau khi nhận ra đó chỉ là beta, gã lại nổi cơn tam bành vung tay đấm thẳng vào mặt cậu một cú, Trần Dương vội né nhưng vẫn bị gã túm lấy cổ áo và đẩy cậu lao về phía bức tường.

“Mày là thằng chó nào xuất hiện vậy? Đi lo việc của chủ mày đi?” vẻ mặt Alpha hung ác uy hiếp.

Bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng Omega kêu la thảm thiết, Trần Dương thừa cơ hội như cáo mượn oai hùm: “Tôi quản không được chuyện của anh, nhưng cục trưởng của anh thì có thể.”

Trần Dương nhìn xuống dưới lầu, gã cũng nhìn theo thì thấy một Alpha ở dưới lầu đang đứng cạnh một chiếc máy bay đậu, trước mũi xe là biển số của quân khu, cũng không thể tra ra được thông tin của hắn, gã liền nhổ nước bọt một cái nói: “Xem như mày gặp may đấy!”

Alpha vừa rời đi, Irene trốn ở một bên nhanh chóng đỡ Trần Dương đứng dậy, Omega vừa rồi còn gào khóc cũng đứng bên cạnh cậu, em mở to mắt nhìn cậu tràn đầy sự quan tâm.

Trần Dương nhìn thấy một Omega thiếu niên tuổi còn rất trẻ, em có mái tóc vàng đôi mắt xanh như ngọc, làn da em trắng như búng ra sữa. Chỉ là bộ đồ ngủ trên người em quá mặc quá hở hang, để lộ nhiều dấu vết ái ân. “Khụ khụ.” Trần Dương không khỏi ho khan một tiếng.

Irene vội nói: “A Phong, cậu làm gì vậy? Sao không mau thay quần áo đi?”

Cậu bé nhìn xuống mình, hét lên một lần nữa và chạy vào nhà để thay đồ.

“Cái này, đây là sao?” Trần Dương có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là những gì câu nhìn thấy là thật sao?

“Cậu ta là ai?” Trần Dương hỏi.

“Ý của anh là A Phong sao? Chồng của em ấy cũng đã chết, đáng tiếc em còn quá trẻ, hai người cũng không có con cái, nếu không kinh doanh thì làm sao sống được?” Irene nhún vai, tựa hồ đã quen.

“Không phải, tôi muốn hỏi là sau khi Omega kết hợp với Alpha, thig không, không phải sẽ không thể ở cùng Alpha…” Trần Dương có chút đỏ mặt, không biết nên nói cái gì.

Trên mặt Irene lộ ra biểu tình kỳ quái, cô nói: “Thật ra sẽ có đau đớn một chút, nhưng so với nỗi đau đớn về thể xác thì khốn khổ hơn.”

“Chồng của A Phong lớn hơn em ấy rất nhiều tuổi và hắn thường xuyên đánh đập em ấy. Sau khi hắn qua đời, gia đình A Phong cũng không còn ai… nên giờ chỉ còn lại mỗi mình em ấy.”

A Phong sau khi mặc đồ chỉnh tề lại chạy ra, lần này cậu có chút ngượng ngùng giống như những cậu bé ở độ tuổi mình, em dựa người vào khung cửa, nói: “Cảm ơn! Anh, anh là Beta à?”

“Đây là cấp dưới của cục trưởng Vệ, Trần Dương.” Irene nói.

Em nhìn cậu một lúc rồi nhìn Irene, Irene nói: “Anh Trần sắp đi rồi.”

Em mở miệng “A” lên một tiếng rồi chạy vào trong nhà, một lúc sau, Trần Dương đi ra, trên tay cầm thêm một tấm danh thiếp, cậu bé nói: “Khi nào anh rảnh thì liên lạc với em nhé.”

“…” Trần Dương.

Sau đó, Chen Yang chạy đến một số nơi đã được lên danh sách để giao hết tất cả đồ đạc còn lại, vì vậy cậu cũng thấy điều kiện sống ở đây rất đa dạng … Hầu hết các gia đình đều giống như nhag Irene, bọn họ không rời đi vì Omega muốn nuôi dạy con cái họ lớn lên thành người, một khi đứa trẻ ấy lớn lên sẽ trở thành một người trưởng thành, những ngày tháng vất vả của họ cuối cùng cũng đã kết thúc. Cũng có một số Omega sinh quá nhiều con, phải làm một số “công việc” đặc biệt để được nhận thêm tiền chu cấp cho gia đình, có người chỉ vì hận người chồng đã đánh đập mình, thà chịu đựng nhục nhã, đau khổ mà chấp nhận bị người khác đánh dấu một lần nữa. Cũng có người không muốn trên người lưu lại vết đánh dấu của người khác. Các Omega cứ vậy mà sống cùng nhau và hỗ trợ nhau trong cuộc sống. Tuy nhiên, những Beta như Trần Dương vẫn nổi tiếng hơn, dù họ cũng không mạnh bằng Alpha. Không ít Omega sống cùng Beta, tuy không mang danh nghĩa vợ chồng, nhưng đúng thật họ không khác gì vợ chồng…

Đối với một Alpha như Vệ Hành, sẽ có rất nhiều bất tiện khi đi lại ở đây, Vê Hành không muốn làm phiền họ và hắn không muốn khiến người khác nghi ngờ về phẩm chất đạo đức của mình (Vệ Hành nói, nhưng Trần Dương vẫn còn dè dặt trong lòng). Vì vậy, nói chung là để người khác làm việc đó cho mình.

Nhìn thấy Trần Dương đi ra ngoài hết một vòng trở về, trên tay cầm mấy danh thiếp, Vệ Hành chỉ liếc mắt một cái liền hiểu chuyện gì xảy ra, nói đùa: “Xem ra cậu rất nổi tiếng.”

Vệ Hành: “…”

——————————-

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 10"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online