Thế Thân Beta - Chương 1
Chương 1: Cưỡng chế
Tại vùng sao bên ngoài của ngôi sao Khai Dương tồn tại một ngôi sao phụ với tên gọi “Khai Dương 1”. Và ở tinh cầu phụ này, có một nơi được đặt tên là Lubyanka. Đây là khu vực đã đổi chủ rất nhiều lần.
Trên không trung, một chiếc máy bay quân sự tối màu đang bay là là, và thi thoảng nó sẽ nhấp nháy dấu hiệu hình chữ thập với màu đỏ chói mắt. Phía sau nó là bầu trời cao chằng chịt mạng lưới điện, những đám mây xám dày cùng với đường ray cũ kỹ. Rồi khi những quả tên lửa rơi thẳng xuống nơi này, chẳng khác nào một vị khách không mời, nổ tung những tàn tích của thành phố vốn đã hoang tàn thêm một lần nữa hóa thành tro bụi.
Trần Dương chạy luồn lách qua khe hở của vách tường đổ nát giống như một con mèo. Anh ấy kéo thấp vành nón, nhìn thành thị đổ nát bằng ánh mắt đen nhánh đầy thờ ơ. Cùng lúc, còi báo động của phòng không quân vẫn vang lên không ngớt như muốn xuyên thủng cả không gian.
Có lẽ nó đã hỏng rồi, hoặc chăng người điều khiển nó đã chẳng còn chút hy vọng.
Mà ngay trước khi hồi âm thanh đột ngột tăng vút rồi im bặt, Trần Dương đã trở lại tiệm sửa xe của anh. Mọi tín hiệu từ phòng không quân đã ngừng lại. Điều đó có nghĩa là cuộc xung đột diễn ra suốt một ngày một đêm đã tạm đình chiến. Và có không ít người còn sinh sống tại nơi hoang tàn này giống như Trần Dương. Giờ bọn họ chẳng khác nào một đàn kiến đã dần lấy lại sức sống, cẩn thận bò ra từ nơi trú ẩn, lại bận rộn sinh tồn và lẩn trốn.
Ngày hôm nay, Trần Dương ở trong hầm trú ẩn đến tận tối. Rồi sau đó, anh ấy về nhà cùng với số lương thực ít ỏi nhận được từ bộ phận cứu viện. Và khi anh đóng chiếc cửa sắt nặng nề xuống, ngửi thấy mùi dầu máy gần gũi thì tim anh mới thả lỏng hơn chút.
Tiệm sửa xe nhỏ này là tài sản duy nhất mà bố của Trần Dương để lại cho anh và em trai. Có rất nhiều linh kiện chất đống trên giá sắt đơn điệu, cùng với hai chiếc xe đã tháo rời đương xếp chồng lên nhau. Tất cả đều bị phủ một lớp bụi dày! Chủ nhân của chúng có lẽ không bao giờ quay lại, nhưng Trần Dương vẫn giữ gìn chúng cẩn thận. Thậm chí dẫu chiến tranh diễn ra rất ác liệt, nhưng anh muốn mở rộng phạm vi kinh doanh của bản thân một chút. Vì lĩnh vực sửa chữa đã được mở rộng sang các vấn đề liên quan tới các loại máy bay đơn giản, bảo trì súng ống…
Hai gian trước và sau của tiệm thông với nhau bằng một cánh cửa nhỏ. Tuy anh không bật đèn, nhưng dựa vào những năm tháng sinh sống ở đây, mùi hôi đặc trưng và những hạt bụi bay trong không khí vừa đủ để anh xác định phương hướng. Trong bóng tối, Trần Dương cầm lấy một ống thép rồi đến gần cánh cửa một cách lặng lẽ.
Anh gõ liên tiếp hai tiếng dài, một tiếng ngắn. Sau khi làm xong, anh mới mở cửa. Khi cửa vừa mởí mở ra, một bóng người bổ nhào vào người anh, tức thì thân thể anh cứng đờ. Nhưng rất nhanh anh đã thả lỏng người, ngay khi anh ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc.
“Anh hai!”
Ống thép trong tay Trần Dương rơi xuống đất tạo thành tiếng “lộc cộc”.
Một cậu trai có gương mặt non nớt, làn da nõn nà đang ôm Trần Dương. Cậu ấy gọi vài tiếng “anh ơi” với giọng điệu mềm dịu. Tất thảy dần xua tan đi bầu không khí ngột ngạt.
Trần Dương hơi mỉm cười, nói: “Linh Linh à… anh đã nói với em bao nhiêu lần, phải trốn thật cẩn thận…”
“Biết rồi, biết rồi! Không phải em nghe thấy tiếng đập cửa của anh sao.”
Ánh sáng của gian phòng phía sau vừa đủ để người ta thấy rõ hơn mọi thứ. Hóa ra đây chỉ một căn bếp nhỏ đơn sơ, giữa phòng là một cái bàn tròn nhỏ, bên cạnh nó là cầu thang gấp bằng sắt dẫn tới phòng ngủ. Mọi thứ nhuốm màu xám xịt xưa cũ, nhưng giữa cái thời loạn lạc đổ máu nó lại toát lên cái vẻ dịu dàng.
Đây có lẽ là điều may mắn khi có một Omega trong nhà.
“Anh ơi, em có để dành dịch dinh dưỡng cho anh.” – Trần Linh lôi kéo Trần Dương ngồi xuống bàn tròn nhỏ.
Trần Dương lại mỉm cười. Anh cất số lương thực cứu trợ của ngày hôm nay vào một căn hầm nhỏ nằm trên mặt đất. Cái hầm này rộng khoảng một mét vuông, đó cũng là chỗ Trần Linh mới trốn vào, và ở bên trong đó còn một chút đồ ăn nước uống. Đấy cũng là tài sản quan trọng nhất của gia đình bé nhỏ này. Đặt tấm gỗ nhỏ lên trên cửa hầm, anh biến mọi thứ trở lại như cũ, giấu chúng dưới lớp đất cát.
Thức ăn mà dân nghèo nơi đây hay dùng là dịch dinh dưỡng và lương thực dạng nén. Mà uống dịch dinh dưỡng không khác gì uống nước, điểm khác biệt duy nhất là mọi người thay đổi hương vị của nó.
Trần Dương vừa cười vừa nhìn dịch dinh dưỡng vị dâu tây ở trên bàn. Đó là thứ mà Trần Linh dành riêng cho anh. Trên bao bì của nó in hình những trái dâu tây tươi, giống cây đã biến mất trong tự nhiên hàng trăm năm. Vì hầu hết chúng đã hư hỏng do ô nhiễm môi trường, nhiễm phóng xạ hay kim loại năng dẫn tới biến dị không thể sử dùng, chỉ còn sót lại chút ít có thể ăn được ở trong một vài khu công nghiệp sản xuất thực phẩm bị bỏ rơi.
Trần Dương suy nghĩ một lát, lại nói: “Linh Linh, ngày mai em nên đến hầm trú ẩn với anh. Em ở nhà một mình, anh không yên tâm chút nào.”
Nửa năm nữa Trần Linh mới đến độ tuổi trưởng thành, mùi hương trên người cậu cũng dần trở nên rõ ràng, bắt đầu thu hút sự chủ ý của người khác. Thật ra cậu đang học tại một trường dành riêng cho Omega. Nó nằm ở khu 12 của ngôi sao Ngọc Hành, cũng thuộc chòm sao Bắc Đẩu. Do mấy ngày nay trùng với lịch về thăm gia đình nên cậu mới ở đây.
Trần Linh bĩu môi, nói; “Em chẳng cần đến hầm làm gì! Đám Beta ở đó thật gớm ghiếc! Cứ nhìn chằm chằm vào em, lại còn hôi nữa chứ!” – Nhớ tới Trần Dương là Beta, cậu ấy nói thêm: “Không có tính anh vào đó.”
Vì sao Khai Dương là ngôi sao thứ 6 thuộc chòm sao Bắc Đẩu. Đó là một trong những hành tinh hạng A nổi tiếng bậc nhất của đế quốc. Mà tất cả Omega trên đó chỉ có khoảng 100 người! Nên sau khi bọn họ đủ 12 tuổi sẽ được đưa đến trường học riêng biệt ở gần đó, đồng thời họ sẽ chịu sự kiểm soát và quản lý của chính phủ. Mãi đến khi họ tròn 18 tuổi, hệ thống trung ương của đế quốc sẽ sắp xếp hôn nhân cho họ dựa trên độ xứng đôi. Nhưng do Khai Dương đang xảy ra chiến tranh trong những năm gần đây, trường học riêng biệt của Omega đã quyết định dời đến ngôi sao thứ 5 thuộc Bắc Đẩu – Ngọc Hành.
Trong thời đại chiến tranh này, cơ hội nhìn thấy một Omega còn sống có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, cơ hội nhìn thấy một Omega “sống sờ sờ” đếm trên đầu ngón tay. Chẳng trách sao Beta cứ nhìn Trần Linh miết!
Trần Dương có nói dù sao bọn họ là Beta, có nhìn em cũng chỉ vì tò mò, chẳng thể làm gì được. Tuy nhiên lúc Trần Linh ở nhà một mình, anh đâu biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Dẫu tất cả Alpha ở khu Lubyanka đã đầu quân, tác chiến theo tổ đội với phạm vi gần, còn trên mặt đất chỉ có người máy chiến đấu và giữ gìn trật tự an ninh. Cho nên đôi bên ắt hẳn không gặp mặt nhau. Nhưng anh nghe nói bây giờ có nạn buôn người giữa các hành tinh tràn lan, và bọn chúng rất hung hăng ngang ngược, bắt được một Omega sẽ bán cho hành tinh xa xôi nào đó.
Trần Linh nghe thấy anh mình cằn nhằn, cậu biết thừa anh ấy đang do dự. Cậu nắm tay anh, trấn an: “Anh ơi, đừng nghĩ nhiều làm gì! Em chỉ còn mấy ngày nghỉ, em muốn ở nhà với anh vài hôm nữa. Vả lại, em thông minh thế này, sẽ không sao đâu.”
Trần Dương xoa đầu cậu. Ai nấy đều nói em trai của anh khôn ngoan hơn anh nhiều. Thuở bé Trần Linh vừa thông minh vừa lanh lợi, so với anh thì cậu hướng ngoại và thật thà lắm. Rồi khi bọn họ cùng lớn lên, ngoại hình đã có sự thay đổi rõ ràng. Mặt mày của Trần Dương rất sắc bén. Bờ môi mỏng cùng với đôi mắt hẹp dài bén ngọt. Đã thế tính tình còn lạnh lùng, ít nói. Và hoàn toàn trái ngược với anh, Trần Linh sở hữu một cặp mắt tròn xoe, gương mặt đậm nét trẻ con. Mỗi khi cậu cười, nụ cười của cậu nom rất ngọt. Mọi người bảo có lẽ do vợ trước của bố Trần là người Trung Quốc, cho nên hai anh em mới có sự khác biệt như vậy.
Bấy giờ, cậu quấn chăn bông rồi bò đến chỗ anh một cách lặng lẽ. Giống như lúc bé, bản thân cậu luôn cuộn người lại và nằm cạnh anh mình mà ngủ một giấc ngon lành. Chiếc thang gấp đã được kéo lên. Trong gian gác xếp chật hẹp, hai anh em thu người và che chở nhau vượt qua một đêm khó ngủ.
Mới đầu Trần Dương muốn đẩy Trần Linh cách xa khỏi anh. Vì cậu sắp đến tuổi trưởng thành, chẳng thể gần gũi bên anh mãi. Nhưng nghĩ đến quãng thời gian ở bên cậu không còn nhiều, anh lại thả lỏng tay.
Anh vẫn luôn chiều chuộng đứa em bé bỏng nhỏ hơn bản thân 5 tuổi như vậy. Trong đêm tối, hai luồng hơi thở nông sâu dần hòa quyện, cũng giống như những cư dân của thành phố này không dễ có một giấc ngủ ngon, và ở xa xa tiếng pháo đạn lại nổ vang trời.
Mặt đất lại thoáng rung chuyển, Trần Linh co người, rúc vào trong lồng ngực của anh. Cậu ấy mở choàng ánh mắt sáng như sao, lẩm bẩm: “Anh hai, em không ngủ được.”
“Sợ à?” Trần Dương che hai lỗ tai Trần Linh cậu lại, nói: “Không sao, có anh trai ở bên em.”
“Không sao, có anh ở đây.”
“Không phải cái đó đâu anh…” – Cậu nắm vạt áo của anh. Ngay lúc này, ngữ điệu điềm tĩnh và dịu dàng của Beta luôn khiến người ta cảm thấy an tâm diệu kỳ. Trần Linh lại vùi mặt mình vào lồng ngực của anh. Cậu cảm giác bản thân chẳng khác gì chiếc thuyền nhỏ lênh đênh không bến đỗ: “Sang năm em sẽ bị hệ thống ghép đôi tiến hành dò xét.”
“Ừm.”
“Giáo sư Antonova nói rằng nếu tổng điểm cao có thể lọt vào top ba thì họ có quyền ưu tiên lựa chọn đối tượng xứng đôi cho mình.”
“Em sẽ cố gắng đạt được. Em muốn tự lựa chọn đối tượng xứng đôi cho mình.”
“Em sẽ làm được.” Trần Dương nói, Trần Linh có lập trường lý tưởng riêng nên cậu sẽ cố gắng thực hiện chúng.
“Em nghĩ kỹ rồi. Em muốn sống ở các hành tinh trung tâm của Bắc Đẩu. Dù là Thiên Quyền hay Thiên Ký cũng không quan trọng, miễn không phải một nơi chiến tranh liên miên như chỗ này. Đến lúc ấy, em sẽ đưa anh theo cùng.”
“Ừm, quan trọng là em thấy nó ổn.” – Cuối cùng Trần Dương cũng tiếp lời, anh đã dần cảm thấy buồn ngủ. Từ lúc sinh ra đến giờ, anh đã sinh sống ở một hành tinh hẻo lánh xa xôi. Anh chưa bao giờ rời khỏi nơi này. Thậm chí nội thành Khải Dương, anh cũng chưa từng đến. Huống chi là sự hiểu biết của bản thân đối với đế tinh Tử Vi rất mơ hồ. Nhưng nếu Trần Linh muốn đi, dĩ nhiên anh sẽ đi cùng cậu ấy, chẳng là không biết công việc sửa xe có tốt hơn ở đây không.
Trần Linh bật cười: “Anh hai đúng là lạ mà! Giờ chẳng còn ai đối xử tốt với em như anh.”
“Mà làm Beta giống anh tốt quá chừng. Chẳng bao giờ phải lo độ xứng đôi! Nếu em là Beta thì sướng biết mấy.”
Tuy nhiên, Trần Linh chỉ nói cho vui mồm. Sinh ra là một Omega, điều này đã định sẵn cuộc sống của cậu không giống với người khác. Ngoại hình càng xuất sắc, mùi hương càng cuốn hút. Hơn nữa họ còn có khả năng sinh sản tuyệt vời, tạo ra những thế hệ ưu tú cho đế quốc trong tương lai. Do đó, họ trở thành một nguồn lực cực kỳ quan trọng của đế quốc, đồng thời họ cũng hưởng đãi ngộ tốt nhất, và tất nhiên họ phải chịu sự cưỡng chế từ việc ghép đôi của hệ thống. Cho nên người ta ví Omega như một viên ngọc quý Thượng đế ban tặng. Dẫu vậy, giữa thời thế khói lửa bọn họ chỉ là một món hàng hóa cao cấp trong các cuộc trao đổi mất hết tính người.
Nhà họ Trần sinh sống trên vì sao phụ – “Khai Dương 1”. Mà mấy chục năm trước, ngôi sao Dao Quang xảy ra chiến tranh, ngay sau đấy, nó làm liên lụy tới Khai Dương và cả hai đều chìm trong khói lửa núi xác. Thế nên hành tinh Khai Dương đã hứng chịu một hậu quả rất khủng khiếp từ cuộc chiến khốc liệt. Vô số cơ sở hạ tầng cùng với hàng loạt phương tiện bị hủy hoại tan tác. Ấy vậy, vì đây chỉ là một tinh cầu hạng A, một tinh cầu sở hữu rất ít tài nguyên. Cho nên, nó đã bị đế quốc phớt lờ. Và không khác gì Khai Dương, một tinh cầu hạng A khác đã bị chiến tranh nuốt chửng. Nó sớm đã hóa thành một vùng đất chết. Đó cũng chính là tương lai sắp tới của Khai Dương! Vậy nên nguồn tài nguyên quý giá nhất của nó – Omega đã mau chóng rời đi nếu có thể, còn những Omega thiếu may mắn đã chẳng thể rời khỏi chỗ này.
Dĩ nhiên, gia đình Trần Dương thuộc vế sau. Trước khi chiến tranh kéo tới, bố của anh làm việc tại bệnh viện nên gia cảnh khá giả không kém. Nhưng sau khi nơi này chìm trong mưa bom bão đạn, các cơ sở hạ tầng đều bị hủy hoại. Do đó, bố anh mới quay về mở tiệm sửa xe để kiếm cơm qua ngày. Mà mẹ kế của anh lại gặp khó khăn khi sinh Trần Linh. Và đây thật sự là một trường hợp hiếm gặp! Vì hai vợ chồng đều là Beta, nhưng họ lại sinh ra một Omega. Tiếc thay, Trần Linh mới được vài tháng tuổi thì mẹ kế mất do sức khỏe kém.
Kể từ đó, bố Trần gà trống nuôi con. Nhưng bất hạnh vẫn chưa dừng lại. Vào năm Trần Dương 10 tuổi, ông ấy bị đạn bắn chết, hai anh em trở thành trẻ mồ côi. Nên dựa theo pháp luật của đế quốc, nếu người giám hộ của Omega qua đời thì Omega đó sẽ chịu giám hổ trực tiếp của chính phủ. Tất nhiên, họ sẽ là tài sản thuộc quyền sở hữu của chính phủ.
May mắn thay mấy năm nay chiến tranh liên minh, luật pháp được nới lỏng, vì vậy những khu vực vừa xa xôi vừa dính phải chiến tranh đã nằm ngoài tầm kiểm soát của các vị lãnh đạo. Lúc đó, Trần Dương đang học lớp 3, anh muốn che chở em trai mình nên đã bỏ học. Anh nhờ hàng xóm giúp bản thân sửa đổi độ tuổi lớn hơn so với thực tế vài tuổi, rồi nhận nuôi em trai. Thế là anh vừa kế thừa tiệm sửa xe của bố, vừa nuôi dưỡng em nhỏ mãi đến khi anh gửi Trần Linh vào trường học riêng biệt cho Omega.
Thật khó mà tưởng tượng… hai đứa trẻ đương tuổi ăn tuổi lớn và chẳng có nấy một nơi nương tựa, chúng đã vượt qua quãng thời gian gian truân này như thế nào. Đã làm thế nào để có thể sinh tồn trong thời chiến ác liệt tới vậy…
Khu vực Lubyanka tiếp giáp với pháo đài Smossosk – do thiếu tướng O’Neill kiểm soát. Hai bên đã chia rạch ròi khu vực giao tranh và thỏa thuận ngừng bắn 3 ngày mỗi tháng. Hôm nay vừa vặn trùng với 1 trong 3 ngày đấy. Nên thật hiếm hoi khi trông thấy Trần Dương kéo cửa mở tiệm làm ăn. Vừa vặn ở nơi cao ngời ngợi kia, bầu trời vốn xám xịt khói lửa nay dần để lộ chút màu xanh bắt mắt. Cứ như thể nó đang đón chào khoảnh khắc bình yên hiếm có này.
Bấy giờ Trần Dương đang nằm ở dưới gầm của một chiếc phi cơ hình con thoi, Mirage 21 – T, đương bay lơ lửng giữa không trung. Không dễ gì nhìn thấy loại phương tiện sang trọng này xuất hiện ở Lubyanka. Động cơ của nó đang gặp vấn đề, anh đã sửa chữa gần xong, nhưng chủ nhân của nó chưa xuất hiện nấy một lần. Đây là loại phương tiện thường xuất hiện trong các cơ sở kinh doanh đặc thù nhằm bảo dưỡng và mua bán. Tuy nhiên sau khi chiến tranh nổ ra, có lẽ chủ nhân của nó đã quá bận rộn nên quên mất, hoặc là… Ngẫm lại ký ức chẳng mấy tốt đẹp do chiến tranh tạc lên, anh không muốn nghĩ về chuyện này nữa. Quan trọng hơn, anh phải biết trân trọng mỗi một ngày trên đời.
“Có ai ở đây không?!”
Tức thì âm thanh sắt rơi vang lên, anh vội vàng chui ra từ gầm phi cơ, và thứ anh nhìn thấy trước tiên là một đôi ủng quân đội bóng lưỡng. Một gã đàn ông mặc quân phục đế quốc, dáng đứng nghiêm chỉnh, vẻ mặt khó chịu đứng trước mặt anh. Đây chính là người vừa mới hỏi với một giọng điệu thật khô khan.
Nhác thấy trên vai gã có ba ngôi sao và một sọc, anh vội cúi đầu xuống. Phải thừa nhận một sự thật, những khu vực diễn ra chiến tranh thế này, quân nhân luôn có sức uy hiếp không hề nhỏ. Anh hạ giọng hỏi: “Thưa ngài, ngài đến đây có việc gì không?”
Bỗng một luồng khí lạnh lẽo lan tỏa trong không khí, cùng với đó là sự áp bức khiến người khác khúm núm run sợ. Chúng khiến tim anh hững nhịp. Anh vô thức lùi về sau một bước, vịn cái kệ đằng sau lưng với đôi tay dính đầy dầu nhớt. Gã sĩ quan Alpha liếc Trần Dương rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Gã hừ lạnh, bảo: “Omega kia đâu rồi?”
Nguy rồi! Anh muốn chạy vào trong kêu Trần Linh mau trốn. Nhưng tất cả đã quá muộn! Bởi vì ngay khi nghe thấy tiếng đồ vật rơi, cậu đã chạy từ ngoài vào, đứng ngay cửa và hỏi: “Anh hai, sao thế?”
Vừa thấy cậu, ánh mắt của gã sĩ quan bỗng chốc sáng ngời. Gã ta đánh giá Trần Linh một chút mới lên tiếng: “Không nghĩ tới cái hành tinh hẻo lánh xa xôi này còn có một vài thứ quý đấy!”
Đứng thẳng người lại, Trần Dương chắn trước mặt Trần Linh, vẫn hạ giọng bảo: “Thưa ngài, em ấy chưa đến tuổi trưởng thành…”
“Chuyện này cần mày nói à?” Tên sĩ quan này đẩy Trần Dương sang một bên. Trên thực tế, đối với Alpha mà nói, không có gì nhạy cảm hơn pheromone của Omega, vào lần gặp mặt đầu tiên họ sẽ giao lưu bằng mùi hương trong, chỉ có mỗi Beta là không quán mẫn cảm với pheromone nên không thể nào hiểu được điều kỳ diệu của nó.
Thực tế cho thấy đối với Alpha, chẳng có thứ gì mẫn cảm hơn mùi hương của Omega. Cho nên vào lần gặp mặt đầu tiên, họ sẽ giao lưu chủ yếu bằng mùi hương của chính họ. Ngược lại, duy nhất Beta không nhạy cảm với pheromone, nên họ không bao giờ hiểu được sự kỳ diệu này…
Gã vẫn nhìn chằm chằm Trần Linh với ánh mắt dò xét từ trên xuống. Đồng thời, pheromone của cậu đã dần trở nên mất kiểm soát, cơ thể căng chặt, vô số ý nghĩ vụt ngang tâm trí cậu. Gã quân nhân nở nụ cười bỡn cợt: “Em tên Trần Linh đúng chứ? Nhìn em xinh xắn lắm đấy, có điều, em hơi gầy. Nhưng chả sao cả, sau này đi theo tôi, em sẽ được ăn no mặc ấm.”
Trần Linh chau mày. Khác với Trần Dương, một Beta, bản thân cậu là Omega. Cho nên pheromone của gã Alpha kia khiến cậu thấy rất khó chịu và mệt mỏi. Nhưng cậu vẫn gượng giữ vẻ tỉnh táo. May thay hồi đi học, cậu còn được xem vài video về Alpha nhằm học hỏi cách phục vụ bọn họ chu đáo. Cậu đè nén cảm giác căng thẳng, nâng cằm lên và nói. Nghe nói đây là dáng vẻ các Alpha ưa thích: “Ngài có ý gì! Tôi là học sinh năm thứ 5 của trường học riêng biệt cho Omega, nằm ngay khu 12 của hành tinh Ngọc Hành. Đừng hòng làm gì tôi! Vì tòa án nhất định sẽ không bỏ qua…”
Bốp! Một tiếng tát chói tái vang lên. Tức thì Trần Linh choáng váng mặt mày, má đỏ lự. Thấy vậy, Trần Dương vội tiến lên ngăn cản cũng bị gã ta đá văng sang một bên, làm vỡ vô số đồ vật. Mà gã sĩ quan kia càng ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trong không khí, khuôn mặt gã ta càng trưng ra điệu cười thèm thuồng đáng sợ.
“Omega này, xem ra trên lớp em không được giáo dục tốt lắm, giáo viên không dạy rằng việc quan trọng nhất của Omega là nghe lời sao?”
Trần Linh che đi khuôn mặt sưng đỏ. Rồi bỗng, nước mắt nóng hổi chảy dài trên gò má cậu. Mà thấy thế, gã ta lại vươn tay muốn bắt lấy cậu. Tuy nhiên, Trần Dương đã kịp thời bò dậy, đẩy cậu ấy ra phía sau anh. Và anh nhìn thẳng vào mắt gã bằng ánh nhìn tràn trề lửa giận.
Tên sĩ quan dừng tay lại, cười lạnh nói: “Tôi là thượng úy Clooney đại diện mặt trận thứ ba thuộc quân đội của Bắc Đẩu 6, theo lệnh của đại úy Ania dẫn các Omega ở tinh cầu Khai Dương của sao Bắc Đẩu 6 đến trung tâm so sánh độ xứng đôi. Này Omega, tôi cho em 5 phút để thu xếp một chút hành lý rồi đi theo tôi!”
“Trung tâm so sánh độ xứng đôi… Trung tâm so sánh độ xứng đôi…” Trần Linh hét to: “Ngài nói bậy! Tôi còn chưa đủ tuổi trưởng thành, tại sao phải đi đến trung tâm so sánh độ xứng đôi!”
Clooney lại cười bảo: “Đây là lệnh của Đại úy!” – Trần Linh không hề hay biết, ngày hôm qua Đại úy đã chỉnh sửa điều luật đối với trường học dành riêng cho Omega nằm trong phạm vi của ngài.
Giảm độ tuổi nhập học xuống thành 10 tuổi, theo đó độ tuổi trưởng thành bị đẩy lên 14 tuổi, ngoài ra lịch gặp mặt gia đình cũng bị hủy bỏ. Do đó, những Omega trưởng thành không cần quay lại trường học mà buộc phải đến trung tâm để so sánh độ xứng đôi. Có lẽ họ làm vậy để trấn an tinh thần của Alpha, để giải quyết vấn đề thiếu hụt quân lính rất nghiêm trọng, cũng như tình trạng dân số đang rơi vào mức đáng báo động. Và trên hết, Đại úy cho rằng đây chính là nghĩa vụ của Omega!
“Các bạn Omega à… đây là cách mà các em sẽ cống hiến sức mình cho đế quốc. Từ bụng của mỗi em sẽ tạo ra vô số chiến binh ưu tú phục tùng đế quốc. Các em sẽ là những người mẹ vĩ đại.” – Bên tai Trần Linh hãy còn văng vẳng những bài giảng của các giáo viên đã dạy tại trường học. Và hầu hết các Omega chấp nhận điều đó. Vì suy cho cùng thì từ khi sinh ra, số phận của bọn họ đã được định sẵn là như thế.
“Không, không, chuyện này không có khả năng!” Trần Linh thét to. Trên gương mặt mới vừa bị tát khi nãy vẫn còn sưng đỏ, cho nên Trần Linh cũng không hề hay biết ngón tay thô ráp của Alpha chạm vào má mình lúc nào.
“Omega à, hẳn là em phải cảm thấy điểu 4là cần Alpha để dựa dẫm, nếu được ghép độ xứng đôi sớm thì chẳng phải các người sẽ gặp được Alpha yêu mình sớm hơn sao? Con đ* này, đừng cho rằng là tôi không biết, hiện tại thì giả vờ làm tam trinh cửu liệt*, lên giường thì dạng chân nâng mông cầu xin được chà đạp nhiều hơn sao… Nói không chừng đêm nay em sẽ ngủ với tôi.” Clooney cười lạnh nói.
“Bé à… em là người hiểu rõ việc này nhất. Vốn dĩ Omega sinh ra đều phụ thuộc vào Alpha. Nếu được ghép đôi càng sớm, thì chẳng phải mấy em sẽ sớm gặp được Alpha mình thích sao? Hửm? Cái con điếm này! Đừng tưởng tôi không biết em đang vờ tam trinh cửu liệt. Đến khi lên giường lai dạng chân nâng mông van nài người hành hạ phát điên… Nói không chừng, tối nay em sẽ ngủ với tôi đấy!” – Gã chế nhạo.
Trần Dương ôm Trần Linh đang run rẩy vào trong ngực của cậu, sức uy hiếp từ pheromone của Alpha không kiêng nể gì còn lưu lại trong phòng, đè nặng lên vai khiến cậu không đứng dậy nổi, cậu thích ứng một hồi, mới nói:
“Thượng úy Clooney, chỉ cần độ xứng đôi của Trần Linh không phù hợp với ngài thì em ấy vẫn được pháp luật bảo hộ Omega ở tuổi vị thành niên của đế quốc. Tôi nghĩ rằng trong lúc ngài sẽ không phạm bất kỳ sai lầm nào.”
Lúc này Clooney mới nhìn Trần Dương. Từ nãy đến giờ, pheromone của tên Beta này đều nhàn nhạt nên gã không chú ý tới. Nhưng dù gì thì bọn họ cũng là vật trong tay gã! Gã ta cười lạnh, xoay người và đi ra ngoài. Ở bên ngoài có một phi thuyền quân đội loại nhỏ, và hai quân nhân Beta đang đứng chờ. Trước khi đi, gã sĩ quan bỏ lại một một mệnh lệnh: “Các người có 3 phút thu xếp hành lý.”
“Các người có ba phút để thu xếp hành lý.”
“Không cần, bọn tôi đã thu xếp xong rồi.”
Trần Dương xách hành lý của mình lên, suy nghĩ gì đó lại trở về lấy mấy túi dịch dinh dưỡng và nước nhét vào hành lý. Cậu nhanh chóng thu xếp trong vòng mấy chục giây.Còn Clooney ôm cánh tay nhìn hành động của bọn họ. Kể từ khi khu vực Lubyanka đánh mất sự bình yên, Trần Dương đã tập thói quen cất những đồ vật quan trọng vào trong hành lý tùy vào thời điểm mà chạy trốn. Lúc này, một tay của Trần Dương cầm hành lý của mình, tay còn lại nắm chặt tay Trần Linh. Hai bên tay toàn là điều quan trọng nhất đối với cậu.
“Tên Beta kia, tôi không nói sẽ mang cậu theo.”
“Người thân có quyền đi theo Omega khi họ ghép đôi.” Trần Dương nói.
Clooney hừ lạnh một tiếng, nói: “Tùy cậu.” Chỉ là một Beta mà thôi, nào có thể làm được gì trên giường. Nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn qua Trần Linh, nhếch môi, dùng những từ ngữ vô cùng thô tục miêu tả Omega, bỗng nhiên Trần Linh nắm chặt lấy tay Trần Dương, cúi đầu nhìn xuống đất.
Chung quy tên đấy chỉ là một tên Beta vô tích sự trong chuyện giường chiếu. Vừa nói xong, gã lại nhìn sang Trần Linh, nói khẩu hình. Đấy là một từ ngữ rất tục tĩu, chuyên dùng để nhắc tới Omega.
Thình lình cánh tay bị nắm chặt, Trần Dương ngó sang em trai mình, thấy cậu cúi đầu nhìn đất lom lom. Anh dịu giọng nói: “Trần Linh đừng sợ, có anh ở bên em.
“Trần Linh đừng sợ, anh đi cùng em.” Trần Dương nói.
Weibo @ Hôm nay lại đến ngày mai R
Văn án:
Vì cứu lấy số phận của em trai Omega mình, Trần Dương phải cam chịu bò lên giường em rể.
“Có vấn đề gì à? Dù sao cậu cũng là Beta, sẽ không thể bị đánh dấu, cũng không thể mang thai.”
Thứ chất lỏng không phân biệt rõ là nước mắt mặn đắng hay là mồ hôi chảy qua khóe mắt gây chua xót của Trần Dương, cậu mở to hai mắt nhìn phía khoảng không mênh mông trống rỗng, cơ thể như bị nghiệp hỏa đốt cháy gần như không còn gì.
Nhưng mà, Beta cũng là người, có có linh hồn…
Note:
Nhóm sao Bắc Đẩu gồm còn hay tên tiếng Trung Quốc đầy đủ Bắc Đẩu thất tinh (北斗七星) là một mảng sao gồm bảy ngôi sao trong chòm sao Đại Hùng. Mảng các ngôi sao này tạo nên hình ảnh giống cái đấu (đẩu) hay cái gàu sòng hoặc cái xoong và nằm ở hướng bắc vì vậy một số nước gọi nó là Nhóm sao Bắc Đẩu.
Sao Bắc Đẩu số 5 tên là Alioth nằm gần sao Mizar. Tên Hán Việt: Ngọc Hành
Sao Bắc Đẩu số 6 tên là Mizar. Tên Hán Việt: Khai Dương.
Sao Bắc Đẩu số 7 tên là Alkaid. Tên Hán Việt: Dao Quang
Tòa nhà Lubyanka chính thực ra là một tổng hành dinh của các hoạt động gián điệp Nga.
Tam trinh cửu liệt: Thành ngữ trong xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng việc trung trinh của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.
Nghiệp hỏa (業火): Tiếng nhà Phật, chỉ lòng ham muốn bốc lên như lửa, khiến con người tạo thêm những ràng buộc vào mình.
Đoạn nói về “nghiệp hỏa” thì mình không tìm được từ gì thay thế ổn hơn. Nếu có từ nào hay hơn thì mọi người hỗ trợ mình nhé.
—————————–
Tác giả có lời muốn nói: Hành văn nát nhừ, hoan nghênh đại gia đến.
Heana: *bay màu*(ノ ಥ 益 ಥ) ノ Tác giả viết về các hành tinh chủ yếu lấy ý tưởng từ nhóm sao Bắc Đẩu. Mình sẽ cố gắng tìm hiểu nhiều thông tin hơn để giải thích cho các bạn. Mỗi một chương quá dài. Mong mọi người yêu thương em nó nhiều hơn huhu. *cúi đầu*