Thế Giới Song Song - Chương 209
Chương 209
2024 năm.
Cách tận thế bùng nổ đã gần 4 năm.
Tình cảnh của toàn bộ thế giới gần như cũng không có cải thiện gì quá lớn.
Ngoại trừ một bộ phận căn cứ lớn tích lũy được thực lực khổng lồ, thì một phần nhỏ nơi tụ tập của người sống sót cũng không phải tồn tại tốt như vậy. Mà việc tiến vào các căn cứ lớn cần phải trả giá cao ngất trời thường làm người ta chùn bước.
Nếu không thể giao nộp tinh hạch định kỳ, thì sẽ bị đuổi ra.
Còn việc thu hoạch vật tư cũng càng ngày càng gian nan.
Số lượng tang thi tiến hóa hình cùng tang thi biến dị lại càng ngày càng nhiều, thế giới này cũng càng ngày càng nguy hiểm.
Ngoại ô l thành phố, ở một đống cao ốc văn phòng cao ba tầng, trong phòng chứa đồ đầu tiên bên phải, có 13 người sống sót đang lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng.
Vật tư đã báo động đỏ, tinh hạch bổ sung cũng không đủ, bọn họ chia ra một tiểu đội 20 người để tới xem có thể thu hoạch được gì hay không.
Ngay từ đầu còn khá thuận lợi, còn giẫm phải vận cứt chó tìm được một cửa hàng nhỏ còn chưa bị cướp sạch hoàn toàn, tìm được đủ vật tư giúp bọn họ kéo dài thêm hai tháng.
Không ngờ khi đi ra liền trực tiếp đụng phải hai con tang thi biến dị cách đó không xa, trong quá trình chạy trốn, tang thi càng ngày càng nhiều. 20 người trực tiếp đã chết 7 người, hiện tại còn dư lại 13 người chạy tới phòng chứa đồ này. Sau khi đổ ra tất cả đồ vật có thể đổ, bọn họ mệt mỏi kiệt sức, nằm ngồi la liệt trên mặt đất.
Lục Gia Tử là người dẫn đầu của đội ngũ này, thời điểm đội ngũ nhiều nhất người đã từng có hơn 300 người, hiện tại chỉ còn lại hơn 40 người, vài người trong bọn họ ngày hôm nay không biết còn có thể chạy đi hay không. Cửa không ngừng bị va chạm, tất cả tinh hạch bổ sung của bọn họ đều đã dùng hết, tất cả dị năng cũng đều tiêu hao hầu như không còn, tựa như đã chạy tới đường cùng.
Nhìn những người khác một cái, đều là mệt mỏi kiệt sức, nằm ngồi la liệt dưới đất.
4 năm mạt thế, hắn chưa từng được ngủ một giấc an ổn, chưa từng được ăn qua một bữa cơm ngon, thật ra ngẫm lại, nếu sẽ chết như vậy, dường như cũng không cảm thấy có gì đáng tiếc.
Hắn lấy ra món hàng cuối cùng được trữ, ngậm trong miệng, bĩu môi nói với người phụ nữ trẻ tuổi bên kia: “Chung Yến, cho miếng lửa.”
Chung Yến sửng sốt một chút, sau đó duỗi ngón tay lại đó, tạch một cái, một ngọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu ngón tay của cô ta.
Lục Gia Tử thò lại gần, thuần thục châm thuốc lá sau đó dựa vào vách tường rồi hút một hơi thật sâu, lộ ra biểu tình thỏa mãn. Sương khói lượn lờ, hắn bỗng nhiên nhớ tới một người. Hơn hai năm trước, người kia bị hắn ích kỷ bỏ rơi, cho đến tận bây giờ hắn vẫn còn có thể nhớ lại rõ đôi mắt kia, tuyệt vọng, không dám tin tưởng như vậy…… Ba năm này, hắn một lần lại một lần mơ thấy cảnh tượng kia, ở trong mộng mỗi một lần hắn đều muốn đi xuống cứu cô, nhưng động cũng không động được. Hối hận sao? Đâu chỉ là hối hận…… Lại hút thêm một hơi, sương khói lại tràn ngập lần nữa, đôi mắt tuyệt vọng kia bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh nhạt, một tia cảm xúc dư thừa cũng không có, cứ lạnh lùng như vậy mà nhìn chằm chằm vào hắn, không có hận ý, bình tĩnh mà lại lạnh băng.
Cô còn sống sao? Hắn nhớ rõ cô có một thân bản lĩnh vô cùng tốt, những đồng đội đó của cô đều vô cùng tín nhiệm cô, còn có người đàn ông kia……
“Đội trưởng, cho tôi hút một hơi!”
Người đàn ông đang chống lên cửa nói với Lục Gia Tử, cũng kéo Lục Gia Tử từ trong suy nghĩ trở về hiện thực.
Lục Gia Tử thất thố tự cười, đưa điếu thuốc qua, người đàn ông hút một hơi thật sâu mà ngụm, lại chậm rãi phun ra, lộ ra vẻ mặt say mê, một ngụm không biết bao lâu đã không quét qua hàm răng vàng khè, cười nói: “Thật phê!”
Nếu Cố Ninh ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra người này là Vương Phong Vương ca ở trấn nhỏ Hà Lan kia.
Lục Gia Tử cũng không chê, lại ngậm trong miệng hút mấy hơi thật sâu, thân thể cứng đờ dần dần thả lỏng lại. Vào loại thời điểm như hiện tại này, ngay cả thuốc lá cũng trân quý giống như vàng, đây là món hàng cuối cùng mà hắn trữ, hút hết trước khi lên đường. Hắn hoàn toàn không trông cậy vào việc chạy thoát khỏi nơi này.
Suy nghĩ của những người khác lúc này thật ra cũng không khác Lục Gia Tử là bao, không phải là không muốn sống nữa, mà là nghĩ dù sao cũng không có hy vọng, cho nên liền thản nhiên.
Mọi người ở mạt thế lăn lê bò lết sống hơn ba năm nhiều, không có ai là dễ dàng.
Nghe thấy tang thi biến dị không ngừng va chạm vào ván cửa, tất cả tủ lạnh, sô pha chống ở phía sau đều bị chấn động đến rung lắc loảng xa loảng xoảng, dịch từng tấc một vào bên trong.
“Nếu tang thi vọt vào, tôi nhát gan, còn thỉnh các vị để đi trước một bước.” Một người đàn ông ngồi dưới đất đột nhiên cười khổ mà nói, trước mạt thế hắn là một người vô cùng mập nặng tới 300 cân (179kg), trải qua mạt thế ba năm, mỡ béo trên người đã sớm bị sấy khô rồi.
Hiện tại đây là quy củ bất thành văn, nếu tới tuyệt cảnh rồi, ai cũng không muốn đang sống sờ sờ mà bị tang thi cắn từng ngụm từng ngụm đến chết, không bằng một đao cho thống khoái, cũng bới chịu tội.
Tàn thuốc cháy tới cuối cùng, cháy tới trên ngón tay, Lục Gia Tử mới dập tàn thuốc, bình tĩnh nói: “Tôi là đội trưởng, tôi cản ở phía sau.”
Những người khác đều chuyển tới ánh mắt cảm kích, người cuối cùng phải cần dũng khí nhiều nhất, một đám giết chính đồng bạn của mình, cuối cùng còn phải tự mình động thủ giết chính mình.
“Tôi đây liền đếm ngược làm người thứ hai, nhiều người như vậy một mình anh cũng không thể xử lý hết.” Vương Phong nói.
Trong phòng lại lâm vào tĩnh mịch lần nữa, chỉ có tiếng tang thi tông cửa vẫn đang không ngừng vang lên.
“Chúng ta thật sự trốn không thoát sao?” Rốt cuộc, một cô bé vị thành niên 16 tuổi duy nhất trong đội ngũ nghẹn ngào nói.
Vương Phong cười trào phúng nói: “Trừ phi thần binh từ trên trời giáng xuống.”
Bên ngoài vây quanh ít nhất mười mấy con tang thi biến dị cấp cao, đừng nói hiện tại đã có rất ít đội ngũ dị năng giả cường đại, ngay cả khi có, cũng chưa chắc chịu mạo hiểm tới cứu những người xưa nay không hề quen biết như bọn họ. Tinh hạch của tang thi biến dị cũng không phải dễ dàng lấy được như vậy.
Từ cánh cửa bị phá lộ ra một cánh tay khô gầy ở khe hở, tay của tang thi biến dị vịn vào kẹt cửa, liều mạng chen vào trong, ý đồ muốn từ kẹt cửa chen vào. Lục Gia Tử đứng lên, nhấc thanh trường đao bên cạnh lên rồi đi qua, dùng sức chém xuống cánh tay đang điên cuồng cào kia, theo cánh tay đứt gãy rơi trên mặt đất, một mùi tanh tưởi tản ra khắp nơi, tang thi bị chặt đứt một cánh tay, gào rống lên, sau đó càng thêm điên cuồng đâm vào cửa.
Lục Gia Tử mang theo đao trở về ngồi xuống, tuy đã nhận mệnh, nhưng có thể sống lâu trong chốc lát vẫn tốt hơn.
Theo sự điên cuồng rống giận của tang thi, cửa bị đẩy đến sắp mở ra.
“Ai là người đầu tiên tới?” Lục Gia Tử đột nhiên nói.
Trong phòng thật an tĩnh, không có ai nói lời nào.
Rất rõ ràng, tuy ai cũng không muốn làm người cuối cùng, nhưng ai cũng không muốn làm người đầu tiên.
Lục Gia Tử nhìn xung quanh phòng một vòng, ánh mắt của đa số mọi người đều lập loè né tránh ánh mắt của hắn,trong lòng hắn thở dài một hơi. Sau đó liền nghe thấy một người đàn ông nói: “Để tôi làm người đầu tiên đi.”
Rõ ràng có thể cảm giác được những người khác trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Lục lão đệ. Chém vào cổ tôi, ngàn vạn nhắm chuẩn, dùng một đao, nhưng đừng ngàn vạn một đao không chém chết thì tôi đây liền chịu tội.” Người đàn ông kia lúc này vậy mà còn cười ha hả, chỉ là nụ cười này treo ở trên mặt so với khóc còn khó coi hơn.
Lục Gia Tử mang theo đao đứng lên đi qua đó.
“Đợi chút, để tôi tìm một cái tư thế thoải mái đã.” Người đàn ông nói xong liền trực tiếp nằm trên mặt đất. Lục Gia Tử giơ lên đao, người đàn ông lại vội vàng kêu hắn dừng lại: “Đợi chút!” Anh ta vừa nói vừa trở mình, nằm sấp mặt xuống, nói: “Nhìn đao của cậu mà lòng tôi quá sợ hãi.”
“Chuẩn bị tốt chưa?” Lục Gia Tử hỏi.
“Chờ đã, đợi chút!” Người đàn ông lại đột nhiên lên tiếng, run run nói: “Lục lão đệ, còn đạn không? Nếu có thì cậu vẫn nên cho tôi một phát đi, đao này thật sự làm tôi sợ quá.”
“Đạn đã sớm bắn hết.” Lục Gia Tử nói.
“Tóm lại cũng chỉ có chết! Súng bắn chết hay đao chém chết còn không phải giống nhau!” Vương Phong không kiên nhẫn nói.
Người đàn ông lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, tư từ xoay đầu trở về: “Anh nói đúng, tóm lại cũng chỉ là chết.”
Lục Gia Tử lần thứ ba giơ lên đao --
“Từ từ!” Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy khiếp sợ: “Các nguòi có nghe thấy tiếng súng hay không?”
Những người khác dùng một loại ánh mắt vừa đồng tình lại vừa bi ai nhìn anh ta, Lục Gia Tử cau mày liếc mắt nhìn cửa một cái, tang thi đã chen nửa thân mình vào.
“Tôi nói thật!” Người đàn ông đột nhiên ngồi dậy, nín thở nói: “Các người nghe!”
Mọi người thấy thần sắc của anh ta không giống làm bộ, tất cả trái tim đều bang bang đập loạn, chỉ ngưng thần nín thở nghiêng tai lắng nghe ——
Dần dần rõ ràng liên tiếp vang lên tiếng súng làm cho tất cả bọn họ đều kinh sợ! Mở to hai mắt nhìn mà không dám tin tưởng! Ngay sau đó chính là một trận mừng như điên! Vẻ mặt vừa rồi còn kiệt sức nản lòng, lúc này tất cả mọi người đều đứng lên từ trên mặt đất.
Tiếng súng kia vô cùng dày đặc, hơn nữa rất rõ ràng tiếng súng kia càng ngày càng đến gần bên này, trong đó còn kèm theo tiếng người nói chuyện cùng với tiếng dị năng công kích.
Lục Gia Tử bước nhanh đi đến hướng âm thanh truyền đến, nghiêng tai dựa vào vách tường lắng nghe.
Chỉ nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng lớn tiếng kêu lên: “Các vị anh chị em! Dọn xong mỗi chỗ này là chúng ta có thể quay về căn cứ! Cuối cùng lại bị mấy con cá lớn phá hỏng! Đừng để cho chúng nó chạy thoát!”
Theo sau chính là âm thanh mồm năm miệng mười lên tiếng.
Nghe âm thanh hình như là từ dưới lầu truyền đến, âm thanh lại thiên chân vạn xác cũng không phải tuyệt vọng mà sinh ra ảo giác.
Lục Gia Tử chỉ cảm thấy tinh thần rung lên, e sợ bọn họ bỏ sót nơi này, vội vàng giẫm lên đồ vật tạp nham, bò lên trên cái cửa sổ nhỏ hẹp kia, rồi hô to với bên ngoài: “Cứu mạng! Nơi này có người bị vây ở bên trong!”
“Tiểu Hạ ca ca! Phía trên có người!” Giọng nói của một cô bé thanh thúy vang lên.
“Tiểu đội 3 chú ý! Lầu ba phòng đầu tiên bên phải có người sống sót, các người đi lên trước giúp bọn họ giải vây!”
“Nhận được nhận được!”
“Người nghe phía trên! Chúng tôi lập tức đi lên cứu các người! Chống đỡ!”
Lục Gia Tử nghe bên kia đáp lại trong lòng cảm thấy chắc chắn.
“Đội trưởng mau tới! Chỗ này chịu không nổi rồi!” Đúng lúc này, những người khác hô lên với Lục Gia Tử!
Lục Gia Tử quay đầu lại, liền nhìn thấy nửa thân mình của con tang thi biến dị kia đều đã chen vào cửa, còn có một con đang chen đầu vào từ phía trên, tất cả những người khác đều đang dùng cái tủ lạnh để lấp kín cửa, ngăn con tang thi biến dị kia ngoài cửa, không cho nó chen vào trong. Sắc mặt cả đám đỏ lên, cố hết sức ngăn cản.
Lục Gia Tử từ trên đống tạp vật nhảy xuống, mang theo đao tiến lên, mãnh liệt chém xuống con tang thi kia! Con tang thi kia bị chém đến nổi ngao ngao kêu lên, nhưng chết cũng không chịu lui về sau nửa bước, thậm chí còn cưỡng ép mà chen vào bên trong vài phần! Cái đuôi liệng một cái, tiến vào đâm mạnh về phía Lục Gia Tử! Lục Gia Tử trái né phải tránh, không dám để gai nhọn kia đến gần người.
Ngay lúc đang vung đao chém tới, con tang thi kia lại bỗng nhiên duỗi tay bắt được lưỡi dao trong tay hắn! Lục Gia Tử cả kinh, dùng sức rút vài cái cũng không rút ra được, trong lòng đột nhiên trầm xuống, chỉ cảm thấy một cổ sức mạnh đánh úp lại, con tang thi kia vung tay, cả người Lục Gia Tử đều bị ném bay đi đụng thật mạnh vào trên tạp vật, tiếng leng keng leng keng xen lẫn vào, Lục Gia Tử cuộn tròn người nhịn không được □□ ra tiếng, cả người không chỗ nào là không đau!
Những người khác thấy Lục Gia Tử bị ném bay đi, đều lắp bắp kinh hãi! Lại đột nhiên nghe thấy một tiếng “phanh” vang lớn! Có thứ nặng nề gì đang va chạm trên cửa! Cả người bọn họ chấn động! Thân thể không chịu khống chế mà lùi lại, chính trong nháy mắt kia, một con tang thi biến dị chen vào cửa!
Dừng lại một chút liền đánh về phía đám người!
Phòng chứa đồ này rất hẹp, đồng thời bên trong còn để rất nhiều tạp vật, hơn nữa mười mấy người ở trong vốn đã chật, lúc này con tang thi biến dị lẻn vào, bọn họ ngay cả muốn trốn cũng không có chỗ để trốn!
Con tang thi biến dị kia bổ nhào một cái liền đem cô bé nhỏ nhất trong đội đánh gục, không hề tạm dừng liền trực tiếp mở ra cái mồm to như bồn máu mà cắn xuống! Tiếng thét chói tai của cô bé đột nhiên im bặt! Toàn bộ đầu đều bị miệng của tang thi biến dị bao vây lấy, tang thi kiên trì nghiền nát một đống lớn, dùng sức vung, liền cắn đứt hoàn toàn cái đầu từ trên cổ cô bé! Máu tươi phun tung toé khắp nơi! Tất cả đều bắn tới trên người những người đó!
Một loạt tiếng nhấm nuốt khiến người ta sởn tóc gáy vang lên, con tang thi biến dị kia có tư có vị nhấm nuốt cái đầu trong miệng, phát ra từng tiếng đầu lâu vỡ vụn răng rắc, hình ảnh khủng bố khiến người ta nói không nên lời.
Con tang thi biến dị này vừa nhai đầu lâu, vừa dùng hai tròng mắt màu vàng xám kia quét tới những người khác, đột nhiên mở to miệng, phun ra một ít xương cốt cặn bã từ trong miệng nó ——
Lục Gia Tử cố nén xúc động muốn nôn, thời điểm con tang thi biến dị kia nhìn chằm chằm bên kia liền nhặt lên thanh đao bị tang thi biến dị ném sang một bên rồi nắm ở trong tay.
Thời điểm hắn làm những động tác này thì tang thi biến dị đã cắn chết một người nữa.
Nháy mắt khi Lục Gia Tử nhặt đao lên, tang thi biến dị bỗng nhiên xoay người, một đôi mắt vẩn đục nhìn chằm chằm vào Lục Gia Tử. Cả người Lục Gia Tử cứng đờ, còn chưa kịp nghĩ cái gì, thì tang thi biến dị cũng đã nhảy bổ về phía hắn! Phía sau Lục Gia Tử chất đầy tạp vật, lui không thể lui, chỉ có thể cắn răng chống đỡ! Giơ tay, một tấm khiên đất xuất hiện trong tay hắn, tức khắc cảm giác được dị năng vừa mới triệu hồi lại bị tiêu hoa lần nữa —— lúc này không kịp đau lòng, nhấc tấm khiên hướng về phía tang thi biến dị để che chắn, nhưng thế tới của con tang thi biến dị kia cực kỳ mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng phịch vang lớn! Lục Gia Tử bị tang thi biến dị đánh ngã lên đống ở tạp vật đôi, phía sau lưng đau nhức một trận, đao cũng đã rời khỏi tay, hai tay đều giữ chặt tấm khiên, che giữa hắn và tang thi biến dị! Tang thi biến dị từng chút từng chút đè ép xuống, mở ra cái miệng rộng đầy mùi tanh tưởi hướng tới gần Lục Gia Tử! Đầu Lục Gia Tử liều mạng mà ngửa ra đằng sau không cho tang thi biến dị đụng tới mình, sức lực trên tay từng giọt từng giọt bị rút cạn —— trong lòng đã nôn nóng vạn phần!
Chịu đựng không nổi!
Lục Gia Tử kêu to một tiếng tuyệt vọng! Sau đó liền cảm giác tấm khiên đã bị áp tới trên ngực hắng, một trận tanh tưởi xông vào mũi —— kết thúc ——
Không biết qua bao lâu, trên người bỗng nhiên nhẹ đi, sau đó liền nghe thấy một giọng nam trẻ tuổi dò hỏi: “Không bị thương chứ?”
Lục Gia Tử kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi xuất hiện ở trước mặt, tóc húi cua, mặt đen, vẻ mặt “cool”. Ngoại trừ cậu ta, trong căn phòng chứa đồ chật chội này còn có ba người đàn ông khác cũng mặc quần áo giống cậu ta, trong đó có một người đang mở sọ của con tang thi biến dị kia, từ bên trong đào ra một viên tinh hạch “tinh oánh dịch thấu” (trong suốt), Lục Gia Tử nhìn mà đau nhức một trận.
Tầm mắt của người thanh niên kia dừng trên cánh tay hắn, sau đó đột nhiên chau mày cầm lấy tai nghe ở bên mặt nói: “Lầu ba phát hiện hai người bị virus biến dị lây nhiễm.”
Lục Gia Tử bỗng nhiên cả kinh, cúi đầu xuống, quả nhiên liền nhìn thấy trên cánh tay trái của mình có một miệng vết thương dài mười centimet, nhất định là vừa rồi bị móng tay bén nhọn của tang thi biến dị cào trúng —— nhìn sang bên kia liền thấy, Vương Phong đang nằm trên mặt đất chật vật nhìn sang bên này, một miệng vết thương trên cổ đã biến thành màu đen, mặt đầy chua xót. Anh nói xem cái này cũng là mệnh ư? Thật vất vả mới chờ được cứu viện đến, lại vẫn không thể sống sót rời khỏi cái phòng chứa đồ nhỏ này.
Nghe nói căn cứ thủ đô bên kia đã sớm nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải độc virus biến dị. Nhưng nơi này lại không phải thủ đô, nơi này ngay cả muốn kiếm một ống thuốc giải độc cũng rất khó.
Sắc mặt Lục Gia Tử trắng bệch, trong ánh mắt mang theo một tia tuyệt vọng cùng kiên quyết: “Tiểu ca, làm phiền anh một chút, phiền anh giúp tôi chém cái tay này đi.” Hắn vẫn còn một tia may mắn, nói không chừng virus còn chưa lan tràn đến nơi khác. Như vương phong, bị thương ở nơi đó, là hoàn toàn không cứu được.
Ai biết người thanh niên trẻ tuổi kia vừa nghe Lục Gia Tử nói lại cười, trong lòng Lục Gia Tử như đang có lửa đốt, thấy cậu ta đột nhiên lộ ra một nụ cười, trong lòng cảm thấy quái dị một trận. Sau đó người thanh niên trẻ tuổi kia cười nói với hắn: “Vận khí của anh tốt đấy, gặp được chúng tôi!”
Lục Gia Tử đang không biết lời này của cậu ta có ý gì.
Liền nghe thấy ở cửa có một giọng nữ thanh thúy nói: “Người sống sót bị thương ở đâu?”
Người thanh niên trẻ tuổi chỉ chỉ Lục Gia Tử lại chỉ chỉ Vương Phong trên mặt đất, nói: “Là hai người này!”
Cô bé tiến vào đại khái mười sáu bảy tuổi, sau đầu cột một cái đuôi ngựa nhỏ, cùng người thanh niên trẻ tuổi mặc chế phục giống nhau, vừa tiến vào phòng liền đặt một cái hòm nhỏ mang theo trên tay xuống đất, sau đó nhanh chóng lấy ra một ống tiêm cùng một ống thuốc màu lam, giơ ống tiêm đi về phía Vương Phong bên kia trước, trực tiếp đâm vào mạch máu trên cổ anh ta, cả người Vương Phong đều tê mỏi, kim đâm vào cũng không cảm thấy đau, ngoài miệng còn hỏi: “Cô bé em tiêm cho anh cái gì vậy?”
Cô bé lạnh nhạt nói: “Tiêm bảo mạng cho anh.” Đẩy mạnh tất cả thuốc trong ống vào, sau đó lại thay đổi một ống tiêm khác đứng lên đi về phía Lục Gia Tử bên này.
Kỹ thuật của cô bé hiển nhiên vô cùng thành thạo, tiêm vào không vừa nhanh vừa tàn nhẫn mà còn chuẩn xác, hai mắt không chớp tí nào.
“Đây là thuốc giải độc cho virus biến dị?” Lục Gia Tử nhịn không được hỏi.
“Ừ.” Cô bé thuận miệng đáp một tiếng.
Người thanh niên trẻ tuổi lộ ra một hàm răng trắng, nói: “Tuệ Tuệ. Kỹ thuật tiêm của em càng ngày càng lợi hại nha.”
“Quen tay hay làm.” Cô bé hiển nhiên vô cùng quen thuộc với cậu ta, khuôn mặt vừa nãy còn lạnh lùng với Vương Phong và Lục Gia Tử, lại lộ ra một tia đắc ý.
“Chờ em quay về căn cứ, hẳn là có thể được chọn tới bệnh viện đi?”
“Không biết được, hiện tại cạnh tranh khốc liệt như vậy.” Cô bé nói lại nhướng mày nói: “Có điều em cũng thực thích loại sinh hoạt như bây giờ.”
“Đừng! Lần này chúng ta trở về ít nhất có ba tháng có thể ở lại căn cứ, em nếu không ở lại vậy thì có ý gì!” Người thanh niên trẻ tuổi nóng nảy: “Đội trưởng lần này của chúng ta là anh rể của tiểu Lưu bộ trưởng tại bệnh viện kia. Đội trưởng của chúng ta là người tốt, nếu không anh giúp em đi cửa sau một chút?”
“Được rồi đi cái gì chứ. Chỉ mất mặt thôi!” Vẻ mặt của cô bé sùng bái, nói: “Lưu Hân bộ trưởng chính là thần tượng của em! Em muốn xem chị ấy như hình mẫu, hiện tại đúng lúc để em tích lũy kinh nghiệm phong phú, anh đừng có quấy rối!”
Người thanh niên trẻ tuổi nghe thấy cô bé nói những lời này cũng có vài phần bội phục nói: “Có điều Lưu Hân kia cùng lắm cũng chỉ lớn hơn em một hai tuổi đi? Hiện tại cũng là bộ trưởng của bệnh viện. Chị của cô ấy còn đang là đoàn trưởng của quân đoàn nữ tử của chúng ta. Cũng thật là trâu bò.”
“Đó là đương nhiên.” Cô bé vừa thu dọn hòm thuốc vừa nói: “Thân thủ của Bộ trưởng thật ra cũng do viện trưởng Cao dạy ra!” Sau đó mang theo hòm thuốc đã thu dọn xong nói: “Em đi trước! Anh dẫn bọn họ lên xe để băng bó miệng vết thương đi.” Sau đó liền mang theo hòm thuốc nhẹ nhàng đi ra ngoài.
“Đi thôi. Tôi dẫn anh lên xe để người ta băng bó miệng vết thương cho anh một chút.” Người thanh niên trẻ tuổi liền quay đầu nói với Lục Gia Tử: “Đứng lên được chứ?”
Lục Gia Tử gật gật đầu, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ tới đoạn đối thoại vừa rồi giữa người thanh niên trẻ tuổi và cô bé kia, hắn đã nắm được rất nhiều tin tức quan trọng.
Người thanh niên trẻ tuổi vẫn duỗi tay kéo Lục Gia Tử một phen.
Những người khác đều được mang ra ngoài, Lục Gia Tử đi ra khỏi cánh cửa này, trong lòng có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, sau đó liền nhìn thấy trên hành lang đều là thi thể tang thi, cũng không có ngoại lệ tất cả đều bị mở sọ đem tinh hạch đào đi rồi.
Bên ngoài còn có rất nhiều người mặc chế phục màu đen đi lại giống người thanh niên trẻ tuổi, có người giắt súng, có người không có.
Lục Gia Tử giấu xuống nghi hoặc trong lòng, cùng Vương Phong liếc nhìn nhau, cũng nhìn thấy kinh nghi bất định trong mắt của đối phương giống hắn, hai người trao đổi một ánh mắt, sau đó cùng đi theo người thanh niên trẻ tuổi xuống lầu.
“Tới chậm. Đã chết hai người.” Người thanh niên trẻ tuổi vừa xuống lầu liền bỏ lại Lục Gia Tử cùng Vương Phong rồi đi tới người đàn ông trẻ tuổi đang đứng bên cạnh xe.
Lục Gia Tử nhìn đoàn xe trước mắt mà âm thầm kinh hãi, chỉ thấy một con rồng kéo dài về phía trước, mười mấy chiếc xe quân vụ, xe việt dã, xe vận tải lớn, xe buýt thêm lên cũng có hơn hai mươi chiếc. Trên chiếc xe buýt đằng sau còn có không ít người đang mở cửa sổ ra để ngắm nhìn bên ngoài. Trên những chiếc xe này đều cắm lá cờ hai mặt, một mặt lá cờ là năm sao màu đỏ, một mặt khác là màu xanh lục phía trên còn có họa tiết vòng lá ôliu, ở giữa có hai chữ ốc đảo.
Là đoàn xe di động hay là đoàn xe của căn cứ nào?
Lục Gia Tử cùng Vương Phong đều đang suy đoán trong lòng lai lịch của đoàn xe thoạt nhìn có thực lực phi thường không tồi này rốt cuộc là gì.
“Hai người bị thương kia đâu?” Người đàn ông trẻ tuổi hỏi.
“Ở phía sau!” Người thanh niên trẻ tuổi xoay người chỉ chỉ Lục Gia Tử cùng Vương Phong bên này.
Ánh mắt của người đàn ông trẻ tuổi liền nhìn theo lại đây, hai bên đều sửng sốt.
Vương Phong nheo mắt lại, kinh ngạc nói: “Ai! Này không phải……”
Lục Gia Tử cũng nhận ra người nọ.
Hai người đi qua, người đàn ông trẻ tuổi vốn dĩ còn đang ngậm một điếu thuốc lá trong miệng, nhìn thấy hai người cũng hơi có chút kinh ngạc, lấy xuống điếu thuốc trong miệng rồi kẹp ở trong tay, kinh ngạc nói: “Ai? Là các người?” Hiển nhiên cũng có ấn tượng với hai người.
Người đàn ông mặc chế phục màu đen kia lại chính là Hạ Cùng đã từng ở chung ngắn ngủi hơn một năm trước. Nếu hỏi Lục Gia Tử tại sao còn nhớ rõ cậu ta, thì chính là vì khi đó cậu ta đi cùng với Cố Ninh…… Còn Hạ Cùng có thể nhận ra Lục Gia Tử, cũng là vì Cố Ninh.
Lục Gia Tử theo bản năng nhìn xung quanh, liếc mắt nhìn lại một cái, tất cả đều là người mặc chế phục màu đen, nhưng lại không nhìn thấy người có mái tóc vàng kia……
Vương Phong lại vô cùng kinh ngạc: “Sao cậu lại ở chỗ này? Những người trước kia đi chung với cậu đâu rồi? Đội trưởng Quý kia còn có cô gái với mái tóc vàng ——”
Trong lòng Lục Gia Tử vừa động, cũng theo đó nhìn về phía Hạ Cùng, trong lòng nhịn không được có chút khẩn trương, sợ nghe được tin tức không tốt gì đó.
Hạ Cùng nhếch miệng cười, nói: “Đều ở thủ đô.”
“Vậy sao cậu lại chạy tới chỗ này?” Vương Phong tò mò hỏi.
Hạ Cùng nói: “Chúng ta tới từ căn cứ Ốc đảo ở thủ đô, một đường hướng nam, dọc theo đường đi giết tang thi còn có chính là tìm kiếm người sống sót cần trợ giúp. Đã ra ngoài hơn hai tháng, đây là chỗ cuối cùng chúng tôi tới, hiện tại liền chuẩn bị về thủ đô. Các người hiện tại là?” Cậu ta không nhắc tới trấn nhỏ Hà Lan giống như thế ngoại đào nguyên kia. Nếu hai người bọn họ đều chạy đến chỗ này, nói vậy thì trấn nhỏ Hà Lan cũng bị tang thi đến thăm.
“Hiện tại chúng tôi không có địa điểm cố định. Nếu có thể, chúng ta có thể cùng các cậu đi tới thủ đô được không?” Lục Gia Tử sau khi nghe Hạ Cùng nói xong thì trong lòng cũng đã có quyết đoán.
“Đương nhiên. Căn cứ Ốc đảo hoan nghênh các người!” Hạ Cùng cười nói.
Vương Phong nói: “Chúng tôi còn có đồng bạn khác, đại khái hơn hai mươi người.”
“Vậy cùng đi đón bọn họ đến đây đi.” Hạ Cùng sảng khoái nói. Sau đó nói cùng người thanh niên trẻ tuổi lúc nãy kia: “Chu Bân, cậu kêu một đội người theo chân bọn họ đi đón người trở về, chúng tôi ở chỗ này chờ các cậu hội hợp.”
“Hai người các người hãy đi sang bên kia trước để băng bó miệng vết thương một chút đi.” Hạ Cùng nhìn miệng vết thương trên cánh tay của Lục Gia Tử cùng trên cổ của Vương Phong nói.
Vì thế hai bên từ biệt.
“Xem ra bọn họ trải sống khá hơn chúng ta rất nhiều.” Vương Phong cười khổ mà nói với Lục Gia Tử nói: “Sớm biết như vậy lúc trước còn không bằng theo chân bọn họ cùng đi thủ đô.” Lời này tự nhiên là nói giỡn, lúc trước trấn nhỏ Hà Lan giống như thế ngoại đào nguyên, căn cứ thủ đô sinh tử chưa biết, bọn họ đương nhiên sẽ không đi cùng với đám người Cố Ninh. Chỉ là thấy Hạ Cùng mới ngắn ngủi có một năm, mà khí chất cả người cùng khi đó cũng khác biệt một trời, không ngăn được có chút tò mò về căn cứ Ốc đảo trong miệng cậu ta rốt cuộc là một nơi như thế nào.
Chỗ băng bó miệng vết thương là một chiếc xe buýt, bọn họ vừa lên xe liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy tất cả chỗ ngồi bên trong xe buýt đều được dỡ xuống, thay thế bằng một cái giường đơn cố định, tận cùng bên trong còn có mấy người đang vây quanh trên một cái giường đánh bài, nghe thấy động tĩnh cũng chỉ là nhìn sang bên này một cái liền tiếp tục. Những người này trên người đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo súng.
Bên trong có ba hộ sĩ trẻ tuổi mặc áo blouse màu trắng, hai người đang ở bên kia giúp người khác xử lý miệng vết thương.
Một người khác thấy hai người bọn họ lên xe, liền hô: “Lại đây đi!”
Miệng vết thương được băng bó nhanh chóng.
Hộ sĩ đưa hai viên thuốc cho bọn họ, lại rót hai ly nước, sau đó nói: “Uống thuốc này đi, có tác dụng giúp miệng vết thương giảm nhiệt cùng khép lại. Miệng vết thương qua hai ngày thì tốt rồi.”
Vương Phong nhìn thuốc trong lòng bàn tay, vẫn là nhịn không được mà hỏi: “Thuốc này bán thế nào?”
Hộ sĩ hiển nhiên đã nghe qua cách hỏi chuyện như vậy, sau đó nói: “Yên tâm đi, đây là miễn phí cho các anh.” Lại nói: “Chỗ nằm ở đây không nhiều lắm, vết thương nhỏ này của hai người các anh không đáng để nằm trên giường bệnh. Ra bên ngoài tìm người an bài cho các anh đi.” Sau đó liền đuổi người.
Hai người xuống xe, nghi hoặc càng sâu. Thuốc hôm nay chính là đồ vật đáng giá có thể so với tinh hạch. Vậy mà cứ tùy tùy tiện tiện như vậy cho bọn họ còn có việc xử lý miệng vết thương nữa, cũng không có đòi bọn họ cái gì. Cái đoàn xe này, nói đúng ra là cái căn cứ Ốc đảo này rốt cuộc có địa vị gì?
Những người khác rất nhanh đều đến cả.
Nếu Cố Ninh ở đây, thì có thể phát hiện trong đội ngũ này gần như đều là người quen.
Bùi Kính, Nhan Ngọc, còn có Phương Lâm ở trấn nhỏ Hà Lan, còn có…… Tưởng Du.
Người đến đông đủ, Hạ Cùng lập tức hạ lệnh cho đội ngũ quay đầu, xuất phát tới thủ đô, rời khỏi căn cứ hơn hai tháng, trong đội ngũ có nhiều người để lại vợ con ở căn cứ đều nóng lòng về nhà.
Thời điểm đi, bọn họ đều đã thăm dò rõ ràng tình hình giao thông trên đường, cho nên tốc độ trở về tự nhiên sẽ nhanh, chỉ dùng một ngày liền đến địa điểm.
Trải qua một năm, căn cứ Ốc đảo mở rộng bản đồ quả thực làm cho căn cứ thủ đô theo không kịp.
So với một năm trước, diện tích ước chừng được mở rộng hơn gấp 5 lần!
Dân cư trong căn cứ Ốc đảo cũng đạt tới 150 vạn! Con số này còn nhiều hơn so với tổng số người của ba căn cứ thủ đô, trên thực tế bởi vì phúc lợi và đãi ngộ của căn cứ Ốc đảo quá tốt, cho nên căn cứ thủ đô vì giữ người lại, cũng chỉ có thể cắn răng đem phúc lợi và đãi ngộ của căn cứ tăng lên.
Chỉ với dị năng giả, căn cứ Ốc đảo đã có một vạn người! Tổng số dị năng giả của ba căn cứ thủ đô là 3000.
Nhân số của bộ đội người thường cũng đạt tới hai mươi vạn.
Hiện giờ căn cứ Ốc đảo so với một năm trước đã biến hóa giống như long trời lở đất.
Ngoại trừ phương diện vật tư vẫn là tương đối thiếu thốn, thì càng giống như một thành thị loại nhỏ trước mạt thế.
Lục Gia Tử và Vương Phong sau khi ở trên xe tiến vào cổng lớn nguy nga để vào căn cứ, thì bất kỳ từ ngữ dùng miêu tả nào cũng không thể miêu tả được nội tâm khiếp sợ của bọn họ.
Giống như thời không thay đổi, hoảng hốt cho rằng bản thân đã trở lại ba năm trước đây.
Xe đi lại trên đường cái rộng lớn.
Khắp nơi đều là tiếng người ồn ào.
Trên đường phố khắp nơi đều có thể nhìn thấy người, nam nữ già trẻ, tất cả đều quần áo sạch sẽ, tinh thần no đủ, thần thái sáng lạn, trẻ nhỏ ở trên đường lớn rượt đuổi đùa giỡn, tiếng cười đùa vô cùng dễ nghe.
Nhìn thấy đoàn xe, dù là nam nữ già trẻ ven đường, tất cả đều dừng lại vẫy tay thăm hỏi đoàn xe, các cô gái trẻ tuôi càng thêm điên cuồng, chạy đuổi theo đoàn xe một đường, trên mặt đều là vẻ tươi cười sáng lạn!
Ngẫu nhiên đi ngang qua một đội ngũ cùng mặc chế phục màu đen giống bọn họ, đều sẽ dừng lại cúi chào thăm hỏi với bên này.
Cùng cái thế giới tàn khốc u ám bên ngoài kia hoàn toàn bất đồng, hoàn toàn chính là từ địa ngục đến thiên đường.
Không chỉ là Lục Gia Tử cùng Vương Phong, tất cả những người sống sót được đám người Hạ Cùng mang về, tất cả đều bị những hình ảnh mà mình nhìn thấy làm cho sợ đến ngây người, thậm chí có chút hoài nghi bản thân xuất hiện ảo giác, hoặc căn bản chính là đã chết rồi được vào thiên đường.
Lục Gia Tử nhìn trên đường phố khắp nơi đều có lá cờ màu xanh lục, trong lòng kích động tột đỉnh.
Cuối cùng xe ngừng lại trên một cái quảng trường lớn.
Tất cả mọi người đều xuống xe, xe được người tiến tới tiến hành khử trùng.
Rất nhanh liền có người tới an bài cho những người sống sót như bọn họ đi đến chỗ khác, đoàn xe tổng cộng mang về ba bốn trăm người.
Lục Gia Tử cùng Vương Phong đi theo đội ngũ lớn.
“Ai! Lục tiểu ca, kia không phải là cô gái có mái tóc vàng sao?” Vương Phong đột nhiên kích động nói.
Trong lòng Lục Gia Tử vừa động, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bên kia đi tới một đám người, Lục Gia Tử liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cố Ninh với mái tóc vàng đang đi qua một đám đàn ông hỗn loạn bên trong đoàn xe.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc màu vàng của Cố Ninh phá lệ loá mắt, gần như có chút chói mắt, có lẽ cô trải qua rất khá, trông đã mập hơn một chút so với một năm trước, thoạt nhìn tinh thần rất tốt, dưới sự vây quanh của một đám người, vẻ mặt mang theo ý cười đang cùng Hạ Cùng nói gì đó.
Hắn cầm lòng không đậu tiến về phía hai bước, rồi bỗng nhiên ngừng lại, sắc mặt tái nhợt nhìn sang bên kia.
Một người đàn ông đang đứng bên cạnh Cố Ninh, mặc dù đứng ở trong đám người, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy. Lục Gia Tử liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông này chính là người đã từng ở cùng với Cố Ninh ở trấn nhỏ Hà Lan, khí chất trác tuyệt như vậy, thật sự làm người ta rất khó quên…… Tay của người đàn ông kia vô cùng tự nhiên đặt ở bên hông Cố Ninh, phảng phất như đang biểu thị công khai chủ quyền của anh ta.
“Các người đang nhìn cái gì vậy?” Đám người Tưởng Du đi ở đằng trước đột nhiên dừng lại.
Lục Gia Tử nhàn nhạt dời ánh mắt: “Không có gì. Đi thôi.”
Tưởng Du cau mày, Lục Gia Tử hiện tại đối với cô ta càng ngày càng lãnh đạm. Hiện tại thậm chí còn cố tình bảo trì khoảng cách với cô ta……
Vương Phong liếc mắt nhìn Lục Gia Tử thất hồn lạc phách một cái, lắc lắc đầu.
Bùi Kính lại phảng phất như phát hiện điều gì, tầm mắt chuyển về phía Lục Gia Tử nhìn vừa rồi, sau đó liền thấy được Cố Ninh bên trong đám người kia, anh ta nao nao, thần sắc như đang suy nghĩ gì đó.
“A! Là chị ấy!” Đội ngũ đang đi tới, Phương Lâm vẫn luôn tò mò nhìn xung quanh đột nhiên giật mình kêu một tiếng.
Tất cả người bên này đều theo ánh mắt của cô bé nhìn lại.
Thần sắc Lục Gia Tử ngẩn ra một chút, Vương Phong cũng giật mình không nhỏ, mà Tưởng Du đầu tiên là không dám tin tưởng, theo bản năng liếc mắt nhìn Lục Gia Tử một cái sau đó sắc mặt thay đổi đến mức vô cùng khó coi.
Trên quảng trường phía trước vậy mà lại có một cái màn hình vô cùng lớn, phía trên đang chiếu hình ảnh một người giết tang thi, một mái tóc màu vàng kim vô cùng bắt mắt. Phía trước màn hình có rất nhiều thanh niên nam nữ đang tập trung tinh thần vây quanh ở nơi đó xem.
Trong đó một cô gái phụ trách an bài cho bọn họ sau khi nghe được tiếng kinh hô của Phương Lâm thì kinh ngạc nhìn cô bé một cái, sau đó nói: “Sao vậy? Em quen biết chị ấy sao?”
Phương Lâm kích động gật gật đầu: “Trước kia bọn em có quen biết!”
Ánh mắt của cô gái sáng lên: “Thật không? Em thế mà lại thật sự quen biết căn cứ trưởng của bọn chị à?”
Vương Phong kinh ngạc một chút: “Cô nói cái gì? Cô gái kia là người nào?”
Bên cạnh dù là Lục Gia Tử, Phương Lâm, Tưởng Du hay là Bùi Kính, Nhan Ngọc đều là vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô gái.
Trên mặt cô gái xuất hiện thần sắc cực kỳ kiêu ngạo, giống như đang khoe ra nói: “Đây là căn cứ trưởng của căn cứ Ốc đảo chúng tôi, Cố Ninh! Căn cứ Ốc đảo của chúng tôi chính là do cô ấy một tay sáng lập nên!”
Căn cứ trưởng…….
Cố Ninh vậy mà là căn cứ trưởng của căn cứ Ốc đảo?
“Sao có thể?!” Tưởng Du đột nhiên kêu lên chói tai.
Cô gái bị phản ứng của cô ta khiến cho không thể hiểu được, có chút không cao hứng mà nói: “Chẳng lẽ tôi còn sẽ lừa các người sao?” Nói xong liền không cao hứng mà rời đi.
Sắc mặt Tưởng Du trắng bệch, không thể tin được, rồi lại không thể không tin tưởng…… Phảng phất như có thứ gì đó sụp đổ trước mặt cô ta.
“Thật không ngĩ tới……” Bùi Kính nhìn Cố Ninh trên màn hình, hồi tưởng lại hai năm lúc trước, cảm xúc có chút trăm mối ngổn ngang.
Sắc mặt Nhan Ngọc lại vô cùng khó coi, không thể tin được, rồi lại ẩn ẩn có chút sợ hãi, cô ta vẫn còn nhớ rõ trước kia cô ta còn hung hăng mà đắc tội qua Cố Ninh này……
Lục Gia Tử ngây người một hồi lâu, cuối cùng khóe môi tràn ra một nụ cười vô cùng chua xót.
Một tia ảo tưởng cuối cùng còn sót lại lúc trước tựa như cũng đã tan thành mây khói, Cố Ninh vậy mà bất tri bất giác trở thành người mà hắn chỉ có thể nhìn lên……
Hắn thu hồi biểu tình trên mặt, trên mặt khôi phục như thường, sau đó thấp giọng nói: “Đi thôi.”
Sau đó không bao giờ liếc mắt nhìn cái màn hình lớn kia một cái, chậm rãi đi về phía trước.
—– HOÀN —–