Thế Giới Song Song - Chương 208
Chương 208
Chờ đến khi đám người Trang Thần cùng Quý Tảo Đường đuổi tới, tất cả đều đã trần ai lạc định (đã đến hồi kết thúc).
“Cốc Vân Chí đâu?”
“Đã chết.” Cố Ninh dừng một chút, săn sóc hỏi: “Các người muốn mang thi thể về sao?”
Trang Thần cạn lời một trận. Dù cạn lời, thì thi thể của Cốc Vân Chí vẫn phải mang về.
Có Hướng Hứa cùng Cố Ninh khống chế cục diện, căn cứ Ốc đảo đã sáng tạo ra kỳ tích về chiến tích tử vong, người bị thương lại làm cho bệnh viện chật ních lần nữa.
Ngay cả Cao Duyệt cũng bị kéo ra từ phòng thí nghiệm để tới mổ chính.
Cao Duyệt nổi giận, tìm Cố Ninh nói muốn chuẩn bị mở học viện y.
Cố Ninh tự nhiên đáp ứng, chỉ là có một điều kiện, đó chính là Cao Duyệt cần phải định kỳ đến trường học để tự mình giảng bài.
Cao Duyệt suy xét một chút, thấy điều kiện này không tính là quá phận, hơn nữa Cố Ninh từ trước đến nay đều cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cô, vậy thì cũng không thể vì Cố Ninh bảo cô làm chút gì thì cô liền ra sức khước từ? Rốt cuộc là ăn người miệng mềm, bắt người nương tay, Cao Duyệt không tính là thống khoái (thích thú đến phát run) nhưng cũng miễn cưỡng đáp ứng.
Cố Ninh lập tức nói chuyện này với Tam ca, Tam ca liền xuống tay chuẩn bị.
Hiện tại bác sĩ có thể cầm dao phẫu thuật trong căn cứ, tổng cộng cũng chỉ có năm người, hiện tại hạn chế động đến vết thương nặng, người bệnh trong bệnh viện đã chật kín hết chỗ, tài nguyên xác thật khẩn cấp.
Quý Thất ca cùng Trang Thần vào hai ngày sau lại đến thăm lần nữa.
Mang đến ý nguyện muốn chung sống hoà bình của căn cứ thủ đô với căn cứ Ốc đảo.
Vẫn là Quý Thất ca mang theo minh ước tới như cũ.
Nhưng nội dung của minh ước lại hoàn toàn bất đồng.
Đi theo Quý Thất ca và Trang Thần cùng nhau tới là những quan viên của căn cứ thủ đô, mỗi người đều sửa lại bộ dáng ỷ thế hiếp người lúc trước, mà trở nên nhún nhường cẩn thận.
Nghiêm túc mở cuộc họp cả ngày, sau khi thay đổi một vài chi tiết trong minh ước, hội nghị kết thúc một cách viên mãn.
Nội dung của minh ước tuy khuôn sáo cũng có mấy chục điều, nhưng tổng kết lại thì cũng đơn giản.
Căn cứ Ốc đảo cùng căn cứ thủ đô không tồn tại bất kỳ quan hệ phụ thuộc nào, là một chính quyền độc lập, cùng chung sống hoà bình và bình đẳng, tiến hành mối quan hệ câu thông lui tới giữa các căn cứ tuân theo quy tắc hòa bình, thân thiện.
Có thể nói căn cứ Ốc đảo hoàn toàn dùng thực lực cường đại để kinh sợ những người nhìn trộm ở căn cứ thủ đô, hoàn toàn khiến bọn họ đánh tâm tư muốn tới nhúng chàm căn cứ Ốc đảo. Còn phải cố gắng hết sức để nghĩ làm sao tới căn cứ Ốc đảo đổi lấy tài nguyên khuyết thiếu cho căn cứ thủ đô.
Những chi tiết này cần phải cùng suy nghĩ trong một thời gian dài.
Tranh chấp của nhân loại dường như đã tạm thời hạ màn.
Căn cứ Ốc đảo rốt cuộc cũng có thể phóng ánh mắt tới trên người tang thi ở bên ngoài lần nữa.
Đối với Cố Ninh mà nói, đấu tranh giữa người với người làm cô phải dốc toàn lực để ứng phó, còn không bằng việc giết chóc thuần túy và đơn giản với tang thi.
Thật vất vả mới giải quyết xong nan đề của căn cứ thủ đô, hiện tại nên bắt đầu dọn dẹp tang thi một lần nữa.
Theo số liệu mà Trang Thần cung cấp từ bên kia, chỉ với toàn bộ thủ đô thì phỏng chừng đã có ngàn vạn tang thi.
Còn số người sống sót chắc chắn cũng không ngừng tới căn cứ thủ đô và căn cứ Ốc đảo, ít nhất phỏng chừng còn có trên trăm vạn người sống sót đang lẩn trốn, gian nan sinh tồn trong các ngõ ngách ở thành thị cùng nông thôn.
Dưới tình huống mà hiện giờ internet, điện thoại cùng các thiết bị thông tin đều bị mất đi hiệu lực, vẫn còn rất nhiều người không biết đến sự thành lập của căn cứ thủ đô cùng căn cứ Ốc đảo, những người này có khả năng căn bản là không biết đến có căn cứ thủ đô cùng căn cứ Ốc đảo tồn tại.
Không nói đến toàn thế giới, chỉ nói tới đất nước Z thì đã có 1 tỷ 300 triệu dân cư, lấy tốc độ lan tràn của virus tang thi kết hợp với tình huống thực tế của những thành thị mà Cố Ninh đã từng đi qua nhìn, thì hiện tại tỉ lệ lạc quan giữa tang thi và nhân loại phỏng chừng có thể là 10:1. Nếu còn không đem một phần mười nhân loại này đoàn kết lại, thì rất có thể tương lai liền sẽ trở thành 1%, một phần ngàn thậm chí cuối cùng sẽ hoàn toàn diệt vong.
Cố Ninh cảm giác được thời gian cấp bách.
Sauk hi căn cứ Ốc đảo nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ngày, lại lần nữa bắt đầu tiến hành kế hoạch dọn dẹp tang thi trong phạm vi thủ đô. Trải qua thương thảo, Tam ca cũng thông báo kế hoạch này cho căn cứ thủ đô, đạt được ý nguyện bằng lòng tiến hành hợp tác chung của bên kia.
Đồng thời, bên trong căn cứ Ốc đảo bắt đầu cổ vũ việc tảo hôn sinh đẻ sớm, cùng với kế hoạch nhằm vào một loạt phúc lợi cho thai phụ. Đồng thời một vài điều kiện được Viện phúc lợi quy định như người dân còn có thể nhận nuôi những đứa bé ở Viện phúc lợi, nhưng cần phải để Viện phúc lợi hỏi thăm đáp lễ định kỳ mỗi tháng.
Hiện tại tỉ lệ dân cư nam nữ bình quân ở căn cứ Ốc đảo là 2: 1.
Căn cứ Ốc đảo thực hiện việc đảm bảo quyền lợi của phụ nữ còn tốt hơn trước mạt thế rất nhiều, hơn nữa còn tôn trọng ý nguyện tự chủ của phụ nữ ở phương diện kén vợ kén chồng, địa vị của phụ nữ vô hình trung bắt đầu nâng cao.
Đồng thời sau khi đã đoán trước việc dân cư trong căn cứ tăng trưởng, vật tư khẳng định sẽ khan hiếm, căn cứ bắt đầu ban bố chính sách mới, tất cả người dân trong căn cứ từ mười tám tuổi trở lên, thân thể kiện toàn đều có nghĩa vụ giao nộp thuế, dùng vật tư cùng tinh hạch để khấu trừ. Chính sách này sau khi được tuyên bố cũng không gặp bao nhiêu trở ngại, trái lái người dân trong căn cứ cho rằng việc này vô cùng hợp tình hợp lý, rốt cuộc căn cứ Ốc đảo cũng cung cấp cho người dân những chính sách phúc lợi vô cùng ưu việt, mà ở căn cứ Ốc đảo muốn tìm được một công việc có thể kiếm được vật tư cũng không khó, căn cứ yêu cầu giao nộp cũng không hoàn toàn nhiều, người dân hoàn toàn có thể gánh được.
Trong những việc này Cố Ninh chỉ đưa ra một vài cái nhìn, cụ thể đều giao cho Tam ca cùng Cổ đạo trưởng đi thi hành.
Khi đã xa cách gần nửa tháng, Cố Ninh rốt cuộc cũng quay về một thế giới khác.
Vào lúc 8 giờ rưỡi khi Quý Cửu Trạch trở về, theo thói quen đi mở đèn trên tường, lại bỗng nhiên phát hiện phòng khách đã sáng.
Trong lòng anh vừa động, rất nhanh liền tìm thấy Cố Ninh đang cuộn tròn trên sô pha ngủ rồi.
Đáy mắt cô bao trùm một tầng màu xanh lá nhàn nhạt, hô hấp nhẹ nhàng nhợt nhạt, động tĩnh lúc anh mở cửa cũng không đánh thức cô, xem ra ngủ thật sự sâu. Giấc ngủ của cô luôn luôn rất cạn, một chút thanh âm cũng có thể bừng tỉnh, ngủ say đến như vậy, phỏng chừng ở bên kia ngủ rất ít.
Ngủ ở trên sô pha, là đang đợi anh sao? Tại sao cũng không gọi điện thoại cho anh.
Anh khẽ thở dài trong lòng, tay chân cũng đã nhẹ nhàng ôm ngang cô vào trong ngực, uhm, có chút nhẹ.
Cố Ninh tỉnh lại, mở mắt ra liền liếc nhìn anh một cái, nhìn thấy là anh liền giật giật người, tìm tư thế thoải mái dán lên ngực anh rồi nhắm mắt lại lẩm bẩm nói: “Vốn dĩ còn muốn cho anh một kinh hỉ.” Ai ngờ cơn buồn ngủ đánh úp lại, nhịn không được mà ngủ mất.
Quý Cửu Trạch chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại, nhẹ nhàng hôn lên trán Cố Ninh một cái, trong lòng nói, đâu chỉ là kinh hỉ.
Cố Ninh đã gần nửa tháng không có tin tức, tuy trước đó đã nói qua lần này sẽ tương đối lâu. Quý Cửu Trạch cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng lại không biết thời gian dài trôi qua khó khăn như vậy.
Lúc này ôm Cố Ninh vào trong ngực, anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, chỉ là nhìn thấy Cố Ninh nhắm mắt lại rồi ngủ mất, cũng không đến mức lại đánh thức cô dậy.
Động tác mềm nhẹ đặt cô lên giường, cô cọ cọ hai cái trên gối đầu liền ngủ tiếp, xem ra thật sự mệt đến không chịu được. Trạng thái khi Cố Ninh ngủ cùng tỉnh hoàn toàn là hai người khác nhau, thời điểm tỉnh dậy, ánh mắt luôn lơ đãng lộ ra một tia xa cách cùng lạnh nhạt, giống như luôn từ chối người ngoài ngàn dặm, chỉ khi cô nhắm mắt lại ngủ thì lại mềm mại khiến người ta chỉ muốn ôm cô.
Ừ. Hình như là một ý kiến hay.
Quý Cửu Trạch nghĩ như vậy, liền nằm lên. Sau đó nhẹ nhàng kéo Cố Ninh tới rồi ôm vào trong lòng ngực mình, mềm mại nho nhỏ, cuối cùng cũng cảm thấy mỹ mãn.
Lúc Cố Ninh tỉnh lại đã là 9 giờ sáng ngày hôm sau, một đêm không mộng mị, ngủ đến vô cùng thơm ngọt, kéo bức màn ra, ánh mặt trời bên ngoài thật tốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Quý Cửu Trạch đang tưới cây dưới sân, mặc một chiếc áo sơmi màu xanh lá, nhìn như vậy lại phá lệ tuấn nhã. Dường như trong lòng có dự cảm, Quý Cửu Trạch bỗng nhiên xoay người ngửa đầu, bốn mắt nhìn nhau, phảng phất như tâm hữu linh tê (tâm ý tương thông), xa xa nhìn nhau cười.
Cố Ninh chậm rãi duỗi cái eo lười, sau đó thong thả đánh răng, rửa mặt, cuối cùng thay quần áo, sau đó mở cửa ra liền nhìn thấy Dịch Thiếu Khanh mặc áo ngủ kẻ sọc đang kéo dép lê đánh ngáp đi qua từ cửa, nhìn thấy Cố Ninh còn bị dọa cho nhảy dựng lên, kinh ngạc hỏi: “Cô trở về từ lúc nào vậy?”
“Buổi chiều ngày hôm qua. Anh ở đâu?” Cố Ninh hỏi.
“Tôi vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm a!” Dịch Thiếu Khanh nói.
Vừa nghe thấy lời này Cố Ninh liền biết Dịch Thiếu Khanh khẳng định lại tiến hành thực nghiệm nên đã quên ăn cơm chiều. Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó xuống lầu cùng với anh ta.
Ngoại trừ Quý Cửu Trạch, Trang Thần vậy mà cũng ở phòng khách, đang bày bữa sáng: “Mau xuống dưới ăn bữa sáng, buổi sáng hôm nay tôi cũng vừa trở về.”
Quý Cửu Trạch cũng từ bên ngoài đi vào.
“Mọi người đều thương lượng hôm nay trở về thế nào.” Dịch Thiếu Khanh lẩm bẩm.
Bữa sáng là sữa bò, sandwich cộng thêm một cái trứng tráng có màu sắc mê người.
Mỗi ngày ở bên kia đều là uống cháo hoặc bánh quẩy, bánh bao làm Cố Ninh hơi có chút cảm thán.
“Nửa tháng này cô đều chạy đi đâu vậy? Không rên một tiếng đã chạy biến, điện thoại vẫn luôn ngoài vùng phủ sóng.” Trang Thần vừa ăn vừa hỏi.
“Tôi để cô ấy giúp tôi xử lý một chút chuyện. Không tiện để nói cho mấy người.” Quý Cửu Trạch hôm nay mặc một chiếc áo sơmi ở nhà màu xanh lá vô cùng thanh nhã đẹp mắt.
“Thấy sắc quên nghĩa.” Trang Thần hừ một tiếng, cũng không biết đang nói ai.
Trang Thần cười nhạo nói: “Mỗi ngày ngây ngốc trong phòng thí nghiệm cũng làm cho đầu ngu si đi. Hai vị này hiện tại đang yêu đương.”
Quý Cửu Trạch bình tĩnh: “Ừ.”
Vẻ mặt Cố Ninh trấn định gật gật đầu.
“…… Không thể tưởng tượng được.”
Cố Ninh bình tĩnh tiếp nhận lời bình của Dịch Thiếu Khanh, bởi vì đây đã là lần thứ hai cô nghe thấy câu này từ trong miệng Dịch Thiếu Khanh.
Ăn xong bữa sáng, Quý Cửu Trạch lái xe đưa Cố Ninh về nhà.
Cuối cùng hai người cũng có một chút thời gian điểm cho nhau.
Cố Ninh cũng không cần Quý Cửu Trạch hỏi, liền nói hết chuyện xảy ra vào mấy ngày nay.
Cố Ninh nói nhẹ nhàng bâng quơ, Quý Cửu Trạch lại nghe đến kinh tâm động phách. Tuy nói hiện tại Cố Ninh đang bình an ngồi bên cạnh mình, nhưng nghĩ lại vẫn thấy sợ. Nếu Cố Ninh không trở về, thì anh ngay cả có tìm cũng không có biện pháp tìm ra…… Nhịn không được mà duỗi tay cầm lấy tay Cố Ninh. Cố Ninh kinh ngạc một chút, cảm giác được lòng bàn tay của Quý Cửu Trạch thấm ướt, không khỏi nao nao, sau đó nói: “Tuy mạo hiểm. Nhưng hiện tại tất cả đều đã qua đi, căn cứ thủ đô cũng xử lý xong, về sau đều sẽ thuận thuận lợi lợi.”
Quý Cửu Trạch đôi khi ích kỷ muốn vĩnh viễn giữ Cố Ninh lại thế giới bên này, nhưng cũng hiểu rõ việc này là không có khả năng. Anh chưa từng có thể trải nghiệm qua loại cảm giác thất bại này, huống chi vẫn là ở trước mặt cô gái mà mình âu yếm, khiến Quý Cửu Trạch có loại cảm giác bất lực thật sâu.
Cố Ninh tự nhiên cảm giác được cảm xúc của Quý Cửu Trạch lúc này có chút trầm xuống, nghiêm túc nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Trước sang bên kia dừng xe lại.”
Quý Cửu Trạch đưa cho cô một ánh mắt nghi hoặc, nhưng vẫn ghé vô rồi dừng xe.
“Em có chuyện quan trọng muốn nói.” Vẻ mặt Cố Ninh trịnh trọng mà nói.
Quý Cửu Trạch bị biểu tình đột nhiên nghiêm túc của Cố Ninh cũng làm cho khẩn trương lên, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một tia bất an.
Cố Ninh giống như đã hạ quyết tâm rất lớn, mới nhìn chăm chú Quý Cửu Trạch nói: “Lời nói lúc trước của anh còn tính không?”
Quý Cửu Trạch lộ ra một biểu tình nghi hoặc, ý bảo Cố Ninh nhắc nhở chút.
Đôi mắt luôn lạnh nhạt xa cách của Cố Ninh lúc này lại mang theo một tia ngượng ngùng không dễ phát hiện, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn Quý Cửu Trạch chậm rãi nói: “Lúc trước em vẫn chưa xác định có phải em thật sự yêu anh hay không, vẻ ngoài của anh quá mức ưu tú, cho nên em nghĩ em có khả năng là bị vẻ anh tuấn của anh mê hoặc……”
Tuy Cố Ninh vô cùng thành khẩn khen anh, nhưng lúc này Quý Cửu Trạch bỗng nhiên có dự cảm vô cùng xấu.
Cố Ninh vẫn còn đang tiếp tục nói: “Thời điểm tang thi vây thành, ta hãm sâu luân ngữ, cảm thấy bản thân có khả năng sẽ chết trong một cái nháy mắt kia, em đã suy nghĩ, nếu lần này em không chết, thời điểm trở về em nhất định phải gả cho anh.”
Quý Cửu Trạch bởi vì cái quyết định “tuỳ tiện” này của Cố Ninh mà ngơ ngẩn.
Cố Ninh lại nhìn anh, dường như có chút buồn rầu nói: “Lúc nãy em vẫn luôn suy nghĩ, có nên thực hiện lời hứa hẹn của mình hay không.”
Quý Cửu Trạch vô cùng nghiêm túc đe dọa: “Nói không giữ lời là phải xuống địa ngục đó.”