Thế Giới Song Song - Chương 176
Chương 176: Hy vọng
Từ căn cứ số 1 đi tới căn cứ số 2 mất hơn một tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, ngay cả một con tang thi du đãng trên đường Cố Ninh cũng không nhìn thấy.
“Mỗi căn cứ vào mỗi ngày đều sẽ có một số lượng lớn đội ngũ đi ra ngoài dọn dẹp tang thi, mất mấy ngày để dọn dẹp sạch một khu vực, có máy bay không người lái giám sát khu vực an toàn của căn cứ 24 giờ, trước khi đàn tang thi xông vào khu vực an toàn thì sẽ lập tức phái người đi tiêu diệt đàn tang thi, đảm bảo an toàn cho căn cứ. Có lẽ cứ ngày này qua ngày khác, năm này sang năm nọ như vậy, chung quy sẽ có một ngày giết được hết tất cả tang thi.” Cô vừa nói xong cắn một góc quả cà chua, nước ngọt lan tỏa trong khoang miệng, vô cùng dễ chịu, tươi non, ngon miệng. Đây là “vô thổ” do căn cứ số 1 đào tạo ra, Quý Tảo Đường giới thiệu cả ba căn cứ đều có một mảnh đất lớn dùng để gieo trồng “vô thổ”, bồi dưỡng vườn rau, mất nửa tháng là có thể đủ để một hạt giống nẩy mầm cho đến khi trưởng thành.
“Trước đó đều do dị năng giả hệ mộc tiến hành ủ chín. Sau khi dị năng biến mất, có người đề xuất ý kiến về việc dùng tinh hạch có khả năng đạt được hiệu quả tương tự hay không. Sau khi tiến hành thực nghiệm, phát hiện ra tuy hiệu quả không khủng bố bằng dị năng giả hệ mộc có thể ủ chín một mẫu đất trong một giờ. Nhưng một viên tinh hạch lại có thể pha loãng thành vô số lần, khi pha vào trong nước, một viên tinh hạch có thể cho mười mẫu vườn rau trưởng thành mỗi nửa tháng, đây mới chỉ là nhóm thứ hai trưởng thành, tạm thời còn chưa biết có thể duy trì được bao lâu.” Quý Tảo Đường nói: “Tinh hạch có tác dụng rất nhiều, đến mức chúng ta cũng không thể tưởng tượng nổi, những thứ ghê tởm lấy ra từ trong óc lại ẩn chứa tiềm năng vô hạn, các cô nói xem thế giới này thật kỳ diệu.” Cuối cùng cậu ta nói ra một câu đầy trào phúng.
Sau khi xe dừng lại, Quý Tảo Đường dẫn đầu xuống xe, sau đó vô cùng lịch sự mở cửa ra giúp Cố Ninh, lại vòng sang bên Trang Thần mở cửa.
Ba người cùng đi tới cổng lớn.
Căn cứ số 2 và số 3 liền nhau, xài chung một bức tường vây, ở giữa dùng lưới sắt ngăn cách, chỉ là tách ra để quản lý mà thôi, tường vây bằng gạch đỏ được xây lên cao hơn rất nhiều so với căn cứ số 1, có chút giống như một bức tường thành thời cổ đại, trên tường vây được tu sửa có binh sĩ, mặt trên bằng sắt có lỗ châu mai, cứ cách mười mét trái phải có một binh sĩ cầm súng đứng gác, có điều thoạt nhìn những binh sĩ đó đều có chút lười biếng, đều đang nói chuyện phiếm hoặc dựa trên tường lười biếng phơi nắng.
Bất đồng với cảnh tượng đìu hiu ở căn cứ số 1, trước cửa căn cứ số 2 đã có một hàng dài xếp hàng, có lẽ đều tới để giải quyết việc vào ở, mang theo bên người bao lớn bao nhỏ, còn mang theo cả trẻ em và người già, trên mặt đều mang theo hưng phấn, kích động cùng vui sướng không cách nào che dấu được.
Thủ tục vào căn cứ của người thường vô cùng rườm rà, thông tin cần phải điền có thể nói là rất nhiều, hơn nữa đều phải hoàn thành ở cửa sổ đăng ký ngay cửa, bên trong cổng lớn, có vài chiếc xe ba bánh đang chờ những người này làm xong thủ tục thì sẽ kéo hành lý cho bọn họ, dùng để kiếm lấy một ít vật tư, một người làm xong đi vào, những chủ nhân của mấy chiếc xe ba bánh tiến lên vây quanh, không ngừng thét to bên cạnh, thậm chí có người còn chủ động lôi kéo, sau đó bị binh sĩ giữ cửa quát ngừng lại, người vừa mới tiến vào căn cứ hiển nhiên không có kinh nghiệm để ứng phó với chuyện như vậy, cho nên có chút mờ mịt, thất thố.
Quý Tảo Đường mang theo Cố Ninh đi tới cửa, sau khi đưa ra giấy chứng nhận cho binh sĩ trực tiếp mang theo Cố Ninh và Trang Thần đi vào bên trong.
Những người xếp hàng ở phía sau thấy một màn như vậy thì rõ ràng cũng không có không vui, bọn họ đã đợi ở chỗ này từ lâu, đã quá quen với việc vài người có được đặc quyền mà bọn họ hâm mộ, hoặc nói là đã chết lặng.
Quý Tảo Đường quen cửa quen nẻo dẫn đường, ba người trực tiếp tiến vào chỗ quản lý ở căn cứ số 2.
Rất rõ ràng là Quý Tảo Đường thường xuyên đến nơi này, người ở chỗ quản lý đều quen biết cậu ta, nghe nói muốn tìm người, lập tức mang tất cả tư liệu ra.
Nhưng sau khi tra xét tên của những người trong đội một lần thì cũng không tra thấy trong ký lục, sau đó lại xác nhận tất cả ký lục đều ở chỗ này lần nữa.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Cố Ninh vẫn không nhịn được mà thất vọng một trận.
Trang Thần nói: “Đi tới căn cứ số 3 nhìn thử xem.”
Cố Ninh gật đầu, sau đó một hàng ba người lại hướng tới căn cứ số 3.
Giống như căn cứ số 2, căn cứ số 3 cũng có một vài người đang xếp hàng để chuẩn bị tiến vào căn cứ.
Bọn Cố Ninh tiến quân thần tốc như cũ, trực tiếp đi vào chỗ quản lý.
Nhưng kết quả vẫn như vậy, không thu hoạch được gì.
Biểu tình trên mặt Cố Ninh rốt cuộc cũng không trấn định được nữa, ngồi trên ghế dài chỗ quản lý mà lâm vào trầm mặc, một lần lại một lần bị đả kích, thật ra trong lòng cô đã có chút dấu hiệu suy sụp, thậm chí còn cảm giác được một tia tuyệt vọng.
Quý Tảo Đường có chút không biết làm sao nhìn Trang Thần, ý tứ là nên làm sao bây giờ?
Trang Thần trước nay đều chưa từng gặp qua biểu tình trên như vậy mặt Cố Ninh, Cố Ninh vẫn luôn bình tĩnh, ngay cả trong lúc nguy cấp cũng luôn là bộ dáng trấn định, có điều hiện tại cô cứ ngồi ở chỗ kia ngơ ngác như vậy, biểu tình trên mặt vô cùng đờ đẫn tựa hồ nhìn không ra biểu tình gì khác, nhưng lại khiến trong lòng Trang Thần đau nhói, cô biết tầm quan trọng của cha mẹ đối với Cố Ninh, dọc theo đường đi này Cố Ninh không ngừng hy vọng, rồi lại không ngừng thất vọng, những thất vọng này tích lũy cho đến bây giờ cũng đủ hủy diệt hy vọng của cô ấy. Cô đi qua ngồi xuống, duỗi tay ôm lấy vai Cố Ninh an ủi nói: “Cố Ninh cô trước hết đừng lo lắng, thủ đô còn có nhiều cứ điểm an trí cho người sống sót như vậy, chỉ cần bọn họ tới thủ đô, chúng ta nhất định có thể tìm được. Cùng lắm thì đi tìm từng bước từng bước, cuối cùng cũng sẽ tìm được.”
“Trang Thần.” Mặt Cố Ninh lộ ra vẻ thống khổ, nhẹ giọng nói: “Chính bởi vì ba mẹ còn ở nơi này cho nên tôi mới ở lại thế giới này, nếu bọn họ không còn nữa…” Cố Ninh dừng một chút: “Tôi ở lại bên này còn ý nghĩa gì?”
Quý Tảo Đường nghe xong lời này của Cố Ninh, biểu tình lập tức thay đổi, cho rằng Cố Ninh luẩn quẩn trong lòng, vội vàng nói: “Chị Trang Thần nói rất đúng. Chúng ta mới chỉ tìm trong ba căn cứ, những cứ điểm an trí cho người sống sót đó còn chưa tìm đâu, nói không chừng bọn họ không có tinh hạch hay vật tư gì đó nên không đạt được tư cách để tiến vào căn cứ, như vậy nhất định sẽ đặt chân ở cứ điểm an trí. Chúng ta trước tiên quay về căn cứ số 1 rồi nắm trong tay địa chỉ của những cứ điểm an trí đó, sau đó chúng ta từng bước từng bước đi tìm, nhất định có thể tìm được!” Trong lòng lại có chút buồn bực, xem ra Cố Ninh mặt ngoài hoàn toàn không có bộ dáng kiên cường như vậy.
Trang Thần lại biết ý tứ trong lời nói của Cố Ninh, cô vỗ vỗ bả vai Cố Ninh, đang muốn nói gì đó, thì Cố Ninh đã đứng lên.
Cô giống như đã khôi phục bình tĩnh, trong ánh mắt hiện lên một tia kiên nghị: “Đi thôi.”
Quý Tảo Đường kinh ngạc nhìn Cố Ninh, lúc này trên mặt Cố Ninh nào còn thấy được nửa phần thống khổ, cô gái này cũng thay đổi cảm xúc nhanh quá đi.
Trang Thần vui mừng cười, nói: “Được! Về căn cứ số 1 trước.”
Quý Tảo Đường nhìn hai cô gái ở phía trước sóng vai đi ra ngoài, có chút không thể hiểu được mà lắc đầu, cảm thán phụ nữ thật sự là sinh vật kỳ diệu nhất trên đời này, so với tinh hạch còn kỳ diệu hơn.
Ba người đi ra chỗ quản lý, lập tức đi về phía cổng lớn của căn cứ.
Lúc này có mấy người đàn ông sau khi đăng ký xong, mang theo một kiện hành lý tiến vào, lập tức đã bị xe ba bánh ở cửa vây quanh, cãi cọ ầm ĩ còn có xe ba bánh trực tiếp dọn hành lý của bọn họ lên xe, có người đàn ông quát: “Buông đồ ra cho tôi!” Nói xong đi qua đoạt lại hành lý.
Cảnh tượng như vậy ở căn cứ số 2 và số 3 có thể nói là vô cùng thường thấy, không có gì đẹp cả.
Ba người mắt nhìn thẳng đi đến cổng lớn.
Thời điểm vừa mới rời khỏi cổng lớn, bên trong mấy người đàn ông kia có một người đàn ông đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Cố Ninh, do dự mà kêu lên: “Cố Ninh?”
Bước chân Cố Ninh dừng lại, Quý Tảo Đường cùng Trang Thần cũng dừng bước theo, đi theo Cố Ninh quay đầu nhìn lại.
Trên mặt người đàn ông trẻ tuổi gọi tên Cố Ninh bên kia lộ vẻ vui mừng, nói: “Cố Ninh! Thật là cô!”
Cố Ninh lục lại ký ức một chút mới nhớ tới người đàn ông này là Viên Thương đã từng là đội trưởng của tiểu đội dị năng Sinh Tồn ở căn cứ Trung Nam, anh ta có thể gặp được Cố Ninh ở chỗ này thật sự vô cùng ngoài ý muốn, quả thật mái tóc vàng kia của Cố Ninh thật sự quá mức bắt mắt khiến anh ta phải thử kêu một tiếng, không ngờ đúng là cô.
Cố Ninh nhìn thấy anh ta, nhớ tới khi ở căn cứ Trung Nam đã từng kề vai chiến đấu, chung sức chống đỡ tang thi xâm lấn, cảm thấy có chút thân thiết, chỉ là hơn một tuần không gặp thoạt nhìn anh ta tiều tụy hơn rất nhiều, trên cằm mơ hồ mọc ra râu xanh, so với thời điểm khí phách hăng hái khi ở căn cứ Trung Nam thì nhìn qua nghèo túng hơn rất nhiều.
“Sao vậy? Viên Thương? Là người anh quen biết hả?” Người đàn ông đồng hành cùng Viên qua đặt tay lên vai Viên qua, đánh giá ba người Cố Ninh, chỉ thấy quần áo của Trang Thần và Cố Ninh đều sạch sẽ chỉnh tề, bộ dáng kia vừa nhìn liền biết không có ai bị bỏ đói, Quý Tảo Đường còn mặc quân trang, vừa nhìn liền biết thân phận thật sự không bình thường.
Nhìn thái độ nói chuyện như từ trên cao nhìn xuống của gã đối với Viên Thương, lại nhìn biểu tình có chút xấu hổ trên mặt anh ta, Cố Ninh lập tức ngầm hiểu, nghĩ đến lúc đã từng ở chung căn cứ Trung Nam ngay cả khi dị năng biến mất thì Viên Thương là người đầu tiên trong tiểu đội dị năng quyết định ở lại, theo chân bọn họ kề vai chiến đấu, cô cũng vẫn luôn có chút thưởng thức đối với anh ta, nhìn bộ dáng nghèo túng kia của anh ta, có chút không đành lòng, nói với anh ta: “Hiện tại tôi đang tạm thời đặt chân ở căn cứ số 1, nếu có việc gì tôi có thể giúp được, anh có thể tới căn cứ số 1 tìm tôi.” Nói xong, ánh mắt lạnh băng giống như không chút để ý mà liếc mắt nhìn người đàn ông đang đặt tay trên vai Viên Thương một cái, người đàn ông kia chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh lẽo, theo bản năng liền thả cái tay đang đặt trên vai Viên Thương xuống.
Viên Thương sửng sốt một chút, trên mặt liền lộ ra thần sắc cảm kích, anh ta cũng biết một chút thân phận của Trang Thần, chính là người có quyền lực cắt chức quản lý của căn cứ, Cố Ninh lúc này không có tránh còn không kịp với anh ta, ngược lại còn chủ động nói ra những lời như vậy, rõ ràng là nhớ đến tình cảm khi bọn họ đã từng kề vai chiến đấu ở căn cứ Trung Nam, anh ta vừa cảm kích lại vừa có chút thổn thức, chỉ gật đầu với cô, trịnh trọng nói lời cảm ơn.
Cố Ninh gật đầu với anh ta một cái, sau đó xoay người cùng Trang Thần và Quý Tảo Đường đi ra cổng lớn của căn cứ.
“Nhìn không ra nha Viên Thương, thì ra anh còn có bạn bè như vậy!” Người đàn ông kia âm dương quái khí nói: “Về sau nếu anh có phát đạt thì cũng đừng quên ân nhân cứu mạng là chúng tôi đó!”
Viên Thương nhíu mày, không nói gì, đang chuẩn bị tiếp tục dọn hành lý, bỗng nhiên giống như nhớ tới chuyện gì cực kỳ quan trọng, đột nhiên bỏ hành lý xuống chạy nhanh đuổi theo hướng cổng lớn mà bọn Cố Ninh vừa mới rời đi!
Người đàn ông kia đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo tức giận chửi ầm lên: “Cmn! Viên Thương lão tử hối cmn hận vì cứu mày!”
“Cố Ninh! Đợi đã! Cố Ninh! Đợi đã!” Viên Thương nhìn thấy Cố Ninh lên xe, vội vàng vừa hô to vừa tăng tốc vọt qua bên kia.
“Làm sao vậy? Có việc gì sao?” Cố Ninh mở cửa xe, đi xuống hỏi, không có một chút không kiên nhẫn nào.
Viên Thương thở hổn hển, há mồm hít vào hai lần, sau đó nói: “Có phải cô và đám người Tam Ca tách ra đúng không?”
Cố Ninh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên ý thức được cái gì, nói: “Anh đã gặp qua bọn họ sao?”
Viên Thương dùng sức gật đầu: “Gặp qua! Hơn nữa hiện tại bọn họ đang ở thủ đô!”