Thế Giới Song Song - Chương 175
Chương 175: Thủ Đô 2
Thời điểm xe buýt cách cổng khoảng hai mươi mét thì cánh cổng lớn màu đen bằng sắt nghiêm ngặt, hùng vĩ chậm rãi mở ra, sau khi tiến vào cổng lớn màu đen có thể nhìn thấy phía trước còn có một tấm lưới sắt, mà xe buýt không thể tiến vào bên trong tấm lưới sắt, sau khi xe ngừng lại ở chỗ được chỉ định, Dịch Thiếu Khanh mang theo mọi người xuống xe.
Mới vừa xuống xe có hai người mặc quân trang chạy chậm về phía bên này: “Trang Thần! Thiếu Khanh!”
“Thất ca!” Dịch Thiếu Khanh ôm người đàn ông đi tuốt đằng trước, sau đó lại ôm hờ người trẻ tuổi bên cạnh: “Tảo Đường!”
Trang Thần cũng theo thứ tự ôm bọn họ.
Bốn người gặp nhau, đều có chút kích động cảm khái.
Quý Thất ca cười nói: “Các cậu không sao thật sự là quá tốt! Sau khi nhận được tin tức sẽ quay về mà các cậu truyền tới, mỗi tối tôi đều lo lắng đến nỗi mất ngủ, các cậu xem cả người tôi đều gầy sọp đi!” Lời của anh ta thật ra cũng không phải nói dối, dưới mắt là một mảnh màu xanh lá, cằm thì râu ria xồm xàm, lôi thôi lếch thếch, nào có chỗ giống với Quý Thất ca hào hoa phong nhã, khí phách hăng hái mà Cố Ninh đã từng gặp ở thế giới bên kia.
“Cửu ca đâu?!” Quý Tảo Đường đã sớm quét một vòng đám người ở phía sau, lại không có nhìn thấy bóng dáng Quý Cửu Trạch.
Quý Thất ca tìm một vòng cũng không thấy được Quý Cửu Trạch, trong lòng lập tức có chút dự cảm không lành, cau mày nói với Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh: “Hơn một tuần trước chúng tôi nhận được tin tức khẩn cấp từ máy bay chở hàng của các cậu, Cửu Trạch mặc kệ dư luận mà sắp xếp một dàn máy bay trực thăng đi Trung Nam tìm các cậu, chẳng lẽ mọi người không gặp nhau sao?”
Quý Thất ca và Quý Tảo Đường tuy bị những lời này của Dịch Thiếu Khanh làm cho có chút hồ đồ, chỉ là nghe anh ta thề son hẹn sắt mà đảm bảo Quý Cửu Trạch an toàn, thì thần sắc của bọn họ cũng không có dị sắc, cũng coi như yên tâm, lúc này mới rảnh rỗi mà dò hỏi đám người Cố Ninh.
Quý Thất ca liếc mắt một cái liền nhìn thấy mái tóc ngắn màu vàng của Cố Ninh, đôi mắt của Quý Thất ca từ trước đến nay tinh tường, liếc mắt một cái tự nhiên nhìn ra Cố Ninh là người không tầm thường, chỉ là làm anh ta cảm thấy hơi kinh ngạc chính là, ánh mắt Cố Ninh nhìn anh ta cùng Quý Tảo Đường, tựa hồ như mang theo vài phần quen thuộc cùng cảm khái. Chỉ là lúc nhìn lại, cũng chỉ nhìn ra được lạnh nhạt cùng xa cách, giống như cảm xúc chợt lóe lên vừa rồi trong mắt Cố Ninh chẳng qua là ảo giác của anh ta.
Cố Ninh nhìn Quý Thất ca cùng Quý Tảo Đường, tâm tình cũng thật sự có chút phức tạp, đối với cô mà nói hai người này đều là người cô quen, hơn nữa đều vô cùng quan tâm tới cô, lúc này thấy hai người bọn họ đều bình an, không khỏi có chút cảm động, Quý Thất ca bên kia lúc nào cũng là một bộ dáng phấn chấn, hiện tại lại trở nên trầm ổn, ngay cả Quý Tảo Đường non nớt lúc này nhìn qua cũng thành thục hơn rất nhiều, gặp lại nhau trên đất khách, Cố Ninh quen biết bọn họ, nhưng bọn họ lại không quen biết cô, cảm xúc trong lòng có chút trăm mối ngổn ngang.
Trang Thần vừa thấy ánh mắt kia của Cố Ninh, trong nháy mắt biết Cố Ninh khẳng định đã từng gặp gỡ qua bọn họ, sau khi cùng Cố Ninh trao đổi một ánh mắt thì hai người đều hiểu, giới thiệu với Quý Thất ca cùng Quý Tảo Đường: “Tới làm quen một chút, đây là Cố Ninh, dọc theo đường đi ít nhiều cũng nhờ cô ấy mà chúng tôi mới có thể thuận lợi trở về. Đây chính là em gái ruột của tôi, mong hãy quan tâm nhiều hơn.”
Quý Thất ca cùng Quý Tảo Đường đều có chút kinh ngạc, phải nói là tiểu đội số 1 tính cả Ân Tang lúc trước, cả bốn người đều là loại mắt cao hơn đỉnh đầu, đặc biệt là Trang Thần, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn lẫn trong đám đàn ông, trước nay chưa từng thân thiết với mấy cô gái, cùng với đội của Ân Tang cũng là như nước với lửa, trên cơ bản không có mấy người được cô xem trọng, cô cũng chưa bao giờ nói những lời khách khí như vậy, có thể khiến cô nói những từ “em gái ruột” còn để bọn họ chiếu cố, thì chính là thật sự coi trọng.
“Nếu là em gái ruột của Trang Thần, thì cũng là em gái ruột của tôi.” Quý Thất ca cười nhìn Cố Ninh mà nói: “Cô cứ như đám Trang Thần gọi tôi một tiếng Thất ca là được.”
Cố Ninh cảm thấy giống như lần đầu gặp mặt Thất ca ở sân bay, mỉm cười nói: “Thất ca.”
Quý Tảo Đường cũng vô cùng cao hứng chào hỏi Cố Ninh.
Sau đó đám người Hạ Cùng và chủ nhiệm Chung cũng lần lượt giới thiệu sơ qua, tính cả Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh thì tất cả mọi người đều phải đi vào trạm phòng dịch để tiến hành kiểm tra thân thể cùng tiêu độc.
So với căn cứ Trung Nam chỉ đơn giản kiểm tra trên dưới một chút có miệng vết thương hay không, thì việc kiểm tra ở căn cứ số 1 này có thể được so với cấp bậc chuyên nghiệp, đầu tiên là điền đầy đủ thông tin cơ bản, rồi tắm rửa cả người trên dưới đều sạch sẽ, sau đó trần truồng tiến vào một khoang kim loại, kế đến sẽ có ánh sáng màu lam lạnh băng rà quét toàn thân từ trên xuống dưới một lần, một làn hơi không mùi từ những lỗ nhỏ trong khoang phun ra, sau khi đợi năm phút, đèn xanh phía trên cửa khoang sẽ sáng lên, sau đó cửa khoang sẽ tự động mở ra. Nhận giấy thông hành của căn cứ, trên giấy thông hành ngoài viết tên còn có ngày vào căn cứ, sau đó đóng dấu lên. Có tờ giấy thông hành này thì mới có thể ra vào căn cứ.
Căn cứ có quy định, mỗi người ra vào căn cứ đều cần phải đăng ký ở cổng lớn của căn cứ mới có thể ra vào, mà mỗi ngày chỉ có thể ra vào căn cứ một lần, nếu muốn ra vào nhiều lần, vậy cần phải giao ra vật tư.
“Đây là thiết bị kiểm tra, đo lường virus cùng tiêu độc mới nhất, là đội trưởng của chúng tôi tham gia nghiên cứu chế tạo, thời điểm tôi đi cũng đã được nhanh chóng hoàn thành, không ngờ nhanh như vậy mà đã mang ra sử dụng.” Sau khi Trang Thần mặc xong quần áo thì thấy Cố Ninh còn đang nghiên cứu những cái cabin đó liền nói.
Cố Ninh chỉ có thể kinh ngạc cảm thán: “Quả nhiên là căn cứ thủ đô.”
Trang Thần chỉ cười cười.
Chờ bọn họ sau khi đi qua tấm lưới sắt, chính thức tiến vào bên trong căn cứ, thì Cố Ninh mới biết được tươi cười kia của Trang Thần là có ý gì.
Không có lều trại, chỉ có từng dãy phòng xi măng chỉnh tề, phần lớn là những tòa nhà cao ba tầng, vừa nhìn biết là mới xây lên, xi măng còn rất mới, gạch men sứ gì đó cũng không có, nhìn qua tốt hơn một chút so với phòng từ gỗ thô, trên ban công đều phơi không ít quần áo cùng chăn. Không ít người dọn ghế hoặc dứt khoát ngồi trên mặt đất, bên dưới những tòa nhà trên đường phố để tận hưởng ánh nắng, có cả trẻ con đang rượt đuổi đùa giỡn, truyền đến từng đợt tiếng cười, khắp nơi đều có người ngồi vây quanh thành từng nhóm trò chuyện. Những cộng đồng người này có đặc điểm chung chính là biểu tình trên mặt bọn họ đều rất thanh thản, giống như thời gian buổi sáng trước mạt thế là một người bình thường, mà không phải mạo hiểm khắp nơi như ở mạt thế.
Các cô gái trong đội bị những hình ảnh này làm cho hai mắt đau xót, trên mặt cũng không che dấu hâm mộ chút nào.
Trang Thần vừa đi vừa giới thiệu: “Tuy rằng còn đơn sơ, nhưng ít nhất thì khá hơn nhiều so với sống trong lều trại. Một phòng nhiều nhất có thể chứa được mười hai người bên trong, số lượng dân cư hiện tại của căn cứ đã vượt qua 30 vạn, cũng xem như ít người nhất trong số ba căn cứ. Căn cứ số 2 và số 3 không khác nhau mấy, có tới bảy tám chục vạn, phòng ở bên kia vô cùng khan hiếm, hai mươi người chen chúc trong một phòng cũng có. Chờ đến thời điểm buổi tối khi những người ra ngoài giết tang thi đều trở về, thì lúc ấy mới là thời điểm náo nhiệt nhất trong căn cứ.”
Cố Ninh nghe Trang Thần giới thiệu, căn cứ số 1 này có thể nói là căn cứ nằm ở phần chóp của kim tự tháp ở thủ đô, người bên trong nhất định đều là người có năng lực ở nhiều phương diện, còn căn cứ số 2 và số 3 chỉ là nhánh phụ, đến nỗi những cứ điểm an trí cho người sống sót khác hoàn toàn nằm ở tầng chót nhất. Cá lớn nuốt cá bé cái là quy luật tự nhiên, mặc dù tới mạt thế rồi cũng không thay đổi chút nào, giai cấp vĩnh viễn tồn tại, người thuộc giai cấp thượng lưu ngay cả khi tới mạt thế rồi, thì vẫn là giai cấp thượng lưu. Mà sau mạt thế, những người thuộc giai cấp hạ tầng thậm chí ngay cả điều kiện sinh hoạt thấp nhất cũng không có, những người sống ở đây tốt bao nhiêu, thì những người sinh sống ở những cứ điểm an trí càng thảm bấy nhiêu… Giống như những cô gái được giải cứu ở trên tàu, nếu như không gặp được bọn họ, vậy thì cho dù các cô trốn khỏi tàu, thì căn bản cũng không có khả năng tiến vào căn cứ số 1 này, có khả năng tùy tiện tiến vào một cứ điểm an trí cho người sống sót.
Trang Thần đang nói bỗng nhiên chú ý tới thần sắc của Cố Ninh, còn tưởng rằng Cố Ninh đang vì chuyện của nhóm Tam Ca mà sốt ruột, lập tức nói: “Cố Ninh, cô trước tiên đừng có gấp, chờ chúng tôi an trí cho các cô ấy một chút, thì tôi theo cô đi tới căn cứ số 2 và số 3 tìm chú và dì.”
Cố Ninh chỉ gật đầu, cũng không nói gì khác, những lời này dù có nói cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, cái gì cũng sẽ không thay đổi.
Hạ Cùng thấp thỏm chờ mong hỏi: “Trang Thần, chúng ta cũng có thể ở trong những căn phòng đó sao?”
Lúc cậu ta ở căn cứ Trung Nam thì sống trong lều trại, ở chỗ này nếu có thể được tiến vào những căn phòng xi măng đó mà nói thì cậu ta rất cao hứng, thời điểm đi qua tấm lưới sắt, cậu ta nhìn thấy binh lính mặc quân trang ở cửa cúi chào Quý Thất ca cùng Quý Tảo Đường, rất hiển nhiên thân phận của bọn họ ở căn cứ không thấp, Trang Thần cùng theo chân bọn họ, hẳn là có thể đi cửa sau một chút, tìm hai gian phòng cho bọn cậu.
“Thật đáng tiếc khi phải thông báo cho cậu. Không thể.” Ai ngờ Trang Thần một ngụm phủ quyết.
Cảm xúc của Hạ Cùng lập tức chùng xuống, lẩm bẩm nói: “Tôi còn tưởng rằng có thể không cần ngủ ở lều trại nữa.”
Sau khi đi qua mười mấy tòa nhà như vậy, giữa những dãy nhà trên đường đột nhiên xuất hiện một tòa nhà rộng hơn những tòa nhà khác rất nhiều, những tiếng thét ngân dài vang lên hết đợt này đến đợt khác không dứt bên tai, một tòa trung tâm thương mại xuất hiện trước mặt bọn họ. Các loại vật phẩm mà anh có thể tưởng tượng được đều có bán ở chỗ này, có áo khoác mùa đông, chăn, vớ, giày, còn có ly, bàn chải đánh răng, những vật dụng nhỏ hàng ngày, ngoài ra các loại khảm đao, rìu, côn, bổng cũng đều được bày biện ở trước mặt, có một quầy hàng vô cùng đông đúc, chủ yếu bán một đống thuốc trị cảm không biết làm ra từ đâu.
Anh ta nói những lời này có chút kỳ quái, những người khác đều có chút không thể hiểu được, cũng chỉ có Trang Thần và Cố Ninh hiểu rõ ý tứ của Dịch Thiếu Khanh là gì, trên mặt Trang Thần không nhịn được hưng phấn: “Trời ạ! Tôi có thể quen biết cô thật là quá may mắn!” Cô cười tủm tỉm ôm lấy Cố Ninh nói: “Cố Ninh! Cô hiện tại chính là đại bảo bối! Về sau phát tài nhớ đừng quên tôi đó!”
Cố Ninh có thể nói là có được một thế giới tài nguyên, huống chi ở bên kia cô còn có Quý Cửu Trạch, người thường không thể tiếp xúc với súng ống đạn dược nhưng đối với tiểu đội số 1 kia mà nói thì hoàn toàn không có vấn đề gì, càng không cần phải nói đến dược phẩm, chỉ cần có tiền, muốn nhiều hay ít liền có bấy nhiêu! Nhưng tiểu đội số 1 sẽ thiếu tiền sao? Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh ở phía trước chưa bao giờ trải qua cảm thụ lớn như vậy, sau khi quay về căn cứ thủ đô lập tức ý thức được không gian của Cố Ninh quả thực chính là một ngọn núi vàng lấy không hết, dùng không cạn!
Cố Ninh chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Hạ Cùng tuy rằng nghe không hiểu, nhưng vẻ mặt vẫn cao hứng.
Cố Ninh đã từng tận mắt chứng kiến qua quyền lực mà Đội ngũ Năm Sao có được ở thủ đô, chủ nhiệm Chung đại khái cũng biết thân phận của đám người Dịch Thiếu Khanh cho nên sau khi Trang Thần mang theo bọn họ xuyên qua những căn phòng xi măng rồi dẫn tới một tòa nhà hiển nhiên cách biệt một trời một vực so với những căn phòng xi măng ở bên ngoài lúc trước, đồng thời tỏ vẻ bọn họ sẽ ở chỗ này, thì Cố Ninh cũng không cảm thấy kinh ngạc chút nào, nhưng cũng đủ để làm cho mấy cô gái cùng đi theo bọn họ và cả Hạ Cùng kinh hô không ngớt.
Hạ Cùng lập tức hiểu rõ Trang Thần lúc trước là đang trêu mình, chỉ là không thể tức giận được, mà vui mừng còn không kịp nữa.
Vui vui vẻ vẻ dọn hành lý vào cho bọn họ trong một căn phòng có ba gian.
Phân cho những người còn lại ba gian phòng liền nhau trên lầu ba.
Phòng đại khái khoảng 30 bình* trái phải, bên trong bày sáu cái giường gỗ đơn nhưng vẫn còn rộng, mặt sau còn xây một ban công không nhỏ có lắp đặt hai buồng vệ sinh, trên mặt đất lắp gạch men sứ trơn bóng, trong phòng được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp, trên giường đều trải chăn, chỉ là đối với thời tiết hiện tại mà nói thì mỏng quá mức.
(*) đơn vị đo diện tích của Nhật Bản, một “bình” bằng 3,3579 thước vuông.
Trang Thần nói: “Hiện tại phòng trống trong căn cứ cũng không còn nhiều, mấy người tạm chen chúc ở đây trước đi.”
Hạ Cùng vội vàng nói: “Không chật không chật! Đã rất tốt rồi!”
Những người khác cũng đều gật đầu như gà mổ thóc.
Trang Thần bất đắc dĩ nói: “Giường ngủ không đủ, nói cách khác Hạ Cùng và Ngô Số phải nam nữ trộn lẫn chung với nhau.” Chủ nhiệm Chung là nhân viên chính phủ, đương nhiên không cần phải ở chỗ này.
Hạ Cùng ngược lại có chút ngượng ngùng, vẻ mặt Ngô Số chất phác như cũ.
“Không sao.” Lưu Mi chủ động nói: “Bọn họ có thể chung một phòng với chúng tôi, chúng tôi hiện tại giống như anh chị em ruột vậy, với điều kiện như vậy thì chúng tôi đã rất thỏa mãn rồi.” Chủ động giải vây cho Hạ Cùng đang xấu hổ.
Những người khác cũng đều tỏ vẻ có thể tiếp thu, rốt cuộc tình huống như vậy đã tốt hơn gấp trăm lần ngàn lần so với những gì các cô đã đoán trước đó!
“Được, vậy mấy người cứ ở chỗ này sửa sang lại một chút đi. Cố Ninh, chúng ta đi thôi!” Trang Thần nói.
“Tôi, tôi, tôi! Tôi đi cùng các cô!” Hạ Cùng lập tức buông hành lý chủ động xin ra trận nói.
Trang Thần nói: “Cậu đi theo làm gì? Sau khi cậu thu dọn phòng xong thì có thể đưa các cô ấy đi dạo khắp nơi trong căn cứ một chút, làm quen với hoàn cảnh một chút. Tôi giao phó an toàn của các cô ấy cho cậu.”
“Vậy được rồi!” Hạ Cùng nghe cô nói phải bảo vệ những cô gái này thì tinh thần cũng lập tức tỉnh táo.
Quý Tảo Đường lái một chiếc xe quân dụng việt dã màu xanh lục của Lữ đoàn Năm Sao, trên nắp xe trước sơn một ngôi sao năm cánh đỏ tươi, đại biểu cho Ngũ Tinh Đại Đội, tự nhiên có thể ra vào căn cứ dễ dàng.
Sau khi xe chạy ra khỏi căn cứ thì chạy về hướng ngược lại với hướng khi bọn Cố Ninh tới.
Cố Ninh nhìn cảnh vật lướt qua cực nhanh ngoài cửa sổ, tâm tình chân chính bắt đầu khẩn trương lên.