Thế Giới Song Song - Chương 174
Chương 174: Thủ Đô
Trang Thần đắp mặt nạ đi lên boong tàu, đêm qua được tắm rửa sảng khoái một lần, cáu bẩn trên người đều có thể vo thành cục, tóc cũng kết thành mảng. Thay ra quần áo mặc hơn nửa tháng đã bốc mùi khó ngửi rồi mặc vào quần áo cùng giày mà Cố Ninh mang theo từ bên kia dựa theo yêu cầu của cô, cảm giác bản thân trước nay chưa từng quá sạch sẽ như vậy, duỗi người nằm nhoài ra trên ghế dài, nhìn mặt biển bằng phẳng chậm rãi dâng lên ánh mặt trời, sóng biển vỗ vào bờ, gió biển thổi vào mặt, Trang Thần cảm thấy trôi qua thật là quá tuyệt cmn vời!
“Hai người kia có thể bồi dưỡng một chút.” Trang Thần híp mắt nhìn sang bên kia, nói với Cố Ninh mới từ trong khoang thuyền đi lên.
Cố Ninh nhìn thoáng qua bên kia, sau đó nói: “Chuyện này phải qua một đoạn thời gian mới có thể biết được.” Lại hỏi: “Những người khác thế nào?”
Trang Thần gỡ mặt nạ xuống, vừa phủi phủi mặt vừa trả lời: “Có lẽ không thành vấn đề, nhìn qua tinh thần đều khá tốt. Chờ các cô ấy thu thập đồ đạc xong, lại ăn thêm chút gì thì chúng ta có thể xuất phát ngay lập tức. Từ chỗ này đến căn cứ số 1 là gần nhất, nếu thuận lợi thì đại khái một tiếng rưỡi là có thể đến. Có điều phải đi ngang qua cao ốc Thế Mậu, lúc trước bên kia là nơi tụ tập của đàn tang thi, chỉ là lấy hỏa lực hiện tại của chúng ta, ngay cả mấy con tang thi biến dị cấp cao thì chúng ta cũng có thể dùng ống phóng hỏa tiễn cho nổ, hoàn toàn không cần phải sợ.”
Trải qua một ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, còn được thay quần áo, các cô gái ngày hôm qua thoạt nhìn đều là một bộ dáng tiều tụy nhưng hôm nay nhìn lại thì khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, tinh thần thoạt nhìn cũng rất tốt, rốt cuộc tuổi còn chưa lớn, chú tâm vào kế hoạch mới làm cho các cô phấn chấn mà tạm thời quên đi bóng ma quá khứ, hưng phấn cầm các loại vũ khí vừa đến tay khoa tay múa chân.
Cố Ninh phá lệ chú ý một chút tới cô bé mười bốn tuổi tên Văn Văn, đúng lúc thấy cô bé đang do dự mà lựa chọn một cây đoản đao tinh xảo. Đêm qua Trang Thần đặc biệt tới tìm cô bé nói chuyện vài tiếng đồng hồ, để khai thông tâm lý, thoạt nhìn hiệu quả không tồi, tuy trên gương mặt vẫn chưa xuất hiện nụ cười, nhưng chí ít đôi mắt đã có thần thái trở lại, đầu tóc bù xù lúc trước đã được cột thành một cái đuôi ngựa thấp, có vẻ lên tinh thần rất nhiều, Trang Thần quan tâm tới cô bé rất nhiều.
Phía dưới đúng lúc lại tụ tập hơn hai mươi con tang thi, Dịch Thiếu Khanh nhân cơ hội dùng mấy con tang thi cấp thấp này để luyện tập, thỉnh thoảng điều chỉnh tư thế của Hạ Cùng, những người khác đều tụ tập tới boong tàu để nhìn xem Hạ Cùng có thể dùng súng bắn trúng tang thi hay không.
“Pằng!” Một tiếng, viên đạn ma sát trên nền đất xi măng tạo ra một chùm tia lửa.
Tất cả các cô gái đang vây xem đều phát ra âm thanh tiếc nuối.
Mặt Hạ Cùng lập tức trướng đỏ bừng, hét lên: “Mấy cô nhiều người như vậy nhìn chằm chằm làm tôi căng thẳng quá rồi! Từ từ, để tôi làm lại lần nữa, lần này tôi nhất định sẽ bắn trúng!” Nói xong thì hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, từ từ tiến vào trạng thái tập trung mà Dịch Thiếu Khanh từng nói đến, nhắm bắn vào đầu của một con tang thi rồi quyết đoán bóp cò súng…
“Pằng!”
Con tang thi bị Hạ Cùng nhắm bắn gào lên rồi gục ngã.
Lúc này tất cả đều vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng cười.
Hạ Cùng gãi gãi đầu, ngược lại có chút ngượng ngùng, bỗng nhiên nhìn thấy Lưu Mi cùng người câm đang nhìn chằm chằm vào tay cậu ta vô cùng mãnh liệt.
Hạ Cùng nhìn thoáng qua Dịch Thiếu Khanh, Dịch Thiếu Khanh cho cậu ta một ánh mắt, cậu ta liền đưa khẩu súng cho Lưu Mi nói: “Thử xem sao?”
Lưu Mi đầu tiên là sửng sốt một chút, có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó có chút hoảng loạn lại có chút ngượng ngùng xua tay nói: “Vẫn là không nên đi, tôi còn chưa từng chạm vào súng đâu, đừng lãng phí đạn.”
“Chúng tôi còn không lo lãng phí đạn thì cô cũng đừng nhọc lòng. Thử xem đi!” Dịch Thiếu Khanh cổ vũ nói.
Hạ Cùng lại đưa khẩu súng về phía trước: “Đến đây đi!” Lưu Mi lúc này mới thật cẩn thận nhận lấy súng từ trong tay Hạ Cùng, vừa cầm vào tay đã chùng xuống.
“Trước tiên mở chốt an toàn ra.” Hạ Cùng nhắc nhở nói.
Lưu Mi vụng về mở chốt an toàn ra, sau đó bắt chước theo tư thế cầm súng mới vừa nãy học được từ Hạ Cùng, tiếp theo nhắm ngay đầu của một con tang thi phía dưới, lần đầu tiên chạm vào súng, cũng là lần đầu tiên nổ súng, Lưu Mi có chút khẩn trương liếm liếm môi, sau đó cắn răng một cái dùng sức bóp cò súng…
Lực phản chấn làm cho toàn bộ cánh tay của cô đều tê rần, nhưng cô lại nhìn xuống phía dưới trước tiên, con tang thi bị cô nhắm bắn vẫn đứng ở chỗ đó gào rống với cô như cũ, còn viên đạn cô bắn ra lại không biết bay đến nơi nào, đầu tiên là cảm giác được thất vọng một trận, sau đó cảm giác có chút mất mặt, mặt lập tức đỏ lên.
“Lại bắn thử mấy phát nữa xem.” Dịch Thiếu Khanh tốt bụng nói.
Lúc này Lưu Mi không hề từ chối, nghiêm túc cầm súng, Dịch Thiếu Khanh chỉ ra vài lỗi nhỏ của cô, khiến cô thả lỏng, Lưu Mi hít vào một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên bóp cò súng…
“A! Bắn trúng!” Lưu Hân hưng phấn nói!
Lưu Mi lập tức kích động một trận, vừa thấy, viên đạn bắn vào ngực tang thi, chỉ khiến tang thi chấn động mà lui về phía sau một chút nhưng không ngã xuống, có điều đã sớm chuẩn bị tâm lý, cô cũng không thất vọng, biết được không thể một hơi ăn thành người mập, cho nên tiếp tục điều chỉnh trạng thái.
Mặt khác Cố Ninh một bên đưa súng lục của mình cho thiếu niên câm: “Cậu cũng thử xem. Ba phát bắn ngã một con tang thi thì tôi tặng khẩu súng này cho cậu.”
Trên mặt thiếu niên chất phác hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt rụt lại một chút, nhìn khẩu súng trong tay Cố Ninh trong chốc lát, lại nhìn ánh mắt mang theo cổ vũ của Cố Ninh một chút, duỗi tay nhận lấy súng.
Cố Ninh tinh mắt nhìn thấy tay của thiếu niên vẫn luôn run rẩy không thể khống chế được, cô duỗi tay nắm lấy tay cầm súng của thiếu niên một chút, nói: “Thả lỏng, sau khi nhắm bắn thì cũng không cần nghĩ đến cái gì, cứ nghĩ cái đó không phải là đầu mà một quả khí cầu, ba phát bắn bể một quả khí cầu là có thể đạt được một phần quà, chỉ là một trò chơi nhỏ mà thôi.”
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, nhớ tới bản thân trước kia được cổ vũ khi chơi trò bắn súng ở công viên giải trí, chẳng qua súng trong tay nặng hơn rất nhiều so với những khẩu súng hơi bằng nhựa đó, lập tức tìm được cảm giác, sau khi nhắm bắn, cậu ta không chút do dự bóp cò súng, sau khi tiếng súng vang lên, cậu ta cũng không quan tâm tới cánh tay bị phản chấn, mà cõi lòng tràn đầy kích động nhìn xuống phía dưới.
“Trúng! Bắn trúng rồi! Người câm cậu thật là lợi hại!” Lưu Hân bắt lấy cánh tay của cậu ta rồi hưng phấn kêu lên.
Thiếu niên lại tập trung nhìn vào, quả nhiên nhìn thấy con tang thi trong mục tiêu của cậu ta bị bắn vỡ đầu ngã xuống trên mặt đất, trên khuôn mặt chất phác lập tức ửng đỏ vì hưng phấn, sau đó đột nhiên nhìn về phía Cố Ninh, vẻ mặt khẩn trương, tựa như sợ Cố Ninh sẽ đổi ý.
Cố Ninh cũng có chút kinh ngạc, sau đó mỉm cười nhìn cậu ta nói: “Khẩu súng là của cậu.”
“A a!” Thiếu niên há miệng thở dốc, lại chỉ có thể phát ra tiếng a a.
“Không cần khách khí. Đây là cậu nên được.” Cố Ninh nói. Ngày hôm qua thiếu niên quyết định cõng cô ra khỏi phòng nhất định phải cần dũng khí, mà cậu ta cũng lựa chọn tin cô. Cố Ninh có qua có lại, đương nhiên phải cho cậu ta một ít chỗ tốt.
Hạ Cùng và Lưu Mi sau khi thấy thiếu niên bắn súng thì thả lỏng hơn rất nhiều, mấy phát sau đó chứng minh một phát chí mạng vừa rồi của thiếu niên cũng không phải do vận khí tốt, hơn hai mươi con tang thi, có tới mười con đều được cậu ta bắn trúng, không nói đến mỗi một phát đều có thể dứt điểm, nhưng trong vòng hai phát đều có thể bắn vỡ đầu, tuy bọn họ cách tang thi rất gần, nhưng đối với Cố Ninh cùng đám Trang Thần nhắm mắt lại cũng có thể bắn trúng mà nói, so với người lần đầu tiên chạm vào súng như cậu ta, thì biểu hiện như vậy có thể được coi là ưu tú, ngay cả Lưu Mi, cũng tuyệt đối thuộc trình độ trung thượng. Chuyện này cũng không thể không nói Trang Thần có ánh mắt tinh tường.
Tang thi chớp mắt đã bị bắn hết, ba người còn có chút chưa đã thèm, nhưng bọn họ cần phải xuất phát.
Dọn tất cả hành lý lên xe buýt, sau khi tất cả mọi người đều lên xe ngồi xong thì Dịch Thiếu Khanh khởi động xe nhanh chóng rời khỏi cảng.
Bị cầm tù trong thùng đựng hàng dưới khoang thuyền hồi lâu nên khi các cô gái nhìn thấy cảnh vật lướt qua cực nhanh bên ngoài cửa sổ, đều có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, đối với tương lai, các cô vừa chờ mong lại vừa sợ hãi. Thời điểm các cô ở trên tàu, mỗi một lần tàu cập bờ để tiếp viện, người đi ra ngoài chưa từng có lần nào trở về toàn bộ, người trên tàu đã thay đổi hết lượt này đến lượt khác, cho nên các cô theo bản năng sợ hãi đất liền. Nhưng so với những tra tấn cùng tuyệt vọng mà các cô đã trải qua trước kia, thì nỗi sợ này tựa hồ như có vẻ nhỏ bé không đáng kể, các cô tình nguyện chết ngay bây giờ, cũng không muốn lại trở lại thùng đựng hàng vừa tối tăm vừa bốc mùi hôi thối kia.
Mà tâm tình lúc này của Cố Ninh lại còn thấp thỏm hơn so với bất kỳ ai trên xe, cô nhìn vành đai xanh lướt qua nhanh bên ngoài cửa sổ, tận đáy lòng cầu nguyện tất cả đều thuận lợi.
Trên đường khắp nơi đều là xe bị vứt bỏ, thi thể tàn khuyết không được đầy đủ của chủ xe còn ngồi bên trong, trên mặt đất tùy ý nhìn cũng có thể thấy được các loại thảm trạng của thi thể, trên đường có vài cái xác không hồn đang du đãng, nghe tiếng mà kéo tới nhưng chớp mắt liền bị xe buýt chạy với tốc độ cực nhanh bỏ lại đằng sau đuôi xe.
Người trong xe đều không muốn nói chuyện phiếm, cực kỳ trầm mặc, lúc Cố Ninh dò hỏi tên của thiếu niên thì cậu ta dùng bút viết lên vở tên của mình, là Ngô Số, cậu ta ngồi ở phía sau cứ lâu lâu lại sờ khẩu súng trong tay, thỉnh thoảng làm động tác nhắm bắn bên ngoài cửa sổ.
Dọc theo đường đi gần như có thể nói là thuận lợi ngoài dự đoán, ngay cả trọng điểm mà Trang Thần đã từng đề cập qua là tang thi tụ tập ở cao ốc Thế Mậu cũng chỉ có mấy trăm con tang thi vây quanh, trước khi chúng nó xông tới vây quanh xe buýt thì xe buýt cũng đã chạy tới một con phố khác.
Trước khi xe chạy vào tuyến đường màu vàng trong phạm vi dọn dẹp của căn cứ số 1, ngay cả Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh đều có chút cảm thán một đường tới đây thật sự thuận lợi đến mức không thể tưởng tượng được.
Xa xa, một dàn máy bay không người lái màu trắng xoay quanh trước xe buýt, Dịch Thiếu Khanh lái xe chậm lại, Trang Thần đẩy cửa sổ ra phất phất tay với máy bay không người lái ở bên ngoài.
Khoảng mười giây sau, bên trong căn cứ quân sự, một đống màn hình lớn trong phòng điều khiển, hiện lên hình ảnh Trang Thần vẫy tay với máy bay không người lái, có người kinh hô: “Là Trang Thần của tiểu đội số một! Mau đi thông báo cho Thất ca!” Nói xong cậu ta liền cầm lấy bộ đàm bên cạnh bàn nói: “Cổng lớn, cổng lớn, gọi cổng lớn, năm phút sau có một chiếc xe buýt màu đỏ tiến vào, để cho bọn họ tiến vào.”
“Cửa lớn đã nhận được, cửa lớn đã nhận được.”
Cánh cổng lớn kiên cố bằng sắt ánh vào mi mắt, hai bên là một bức tường cao chót vót màu xám kéo dài ra ngoài, liếc mắt nhìn một cái cũng không thấy đầu người, cảm giác nghiêm ngặt ập vào trước mặt nhưng không tạo thành áp lực cho bọn họ mà lại mang đến cho bọn họ một loại cảm giác an toàn.
Trang Thần nhìn cánh cổng lớn bằng sắt lộ ra rồi mỉm cười, nói với Cố Ninh: “Cố Ninh, hoan nghênh tiến vào căn cứ số 1 thủ đô.”