Thế Giới Song Song - Chương 173
Chương 173: Kết hôn
Trên trán cùng chóp mũi của Cố Ninh đều lấm tấm mồ hôi, miệng cũng do cay mà đỏ cả lên, ngay cả sắc mặt tái nhợt của cô nhìn qua cũng hồng nhuận hơn nhiều, Quý Cửu Trạch rất thích bộ dáng như vậy của Cố Ninh, lời vốn dĩ muốn nói cũng không cần nói nữa.
Ra khỏi nhà ăn gió lạnh thổi tới, Cố Ninh cảm thấy cả người lên tinh thần rất nhiều.
Sau khi trở lại xe, Cố Ninh từ trong túi móc ra một tờ giấy: “Đây là danh sách những vật cần thiết mà Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh nhờ em kiếm giúp bọn họ.”
Quý Cửu Trạch chỉ liếc mắt một cái thấy được mấy chữ mặt nạ, kem dưỡng da thì không nhìn xuống nữa, trái lại danh sách của Dịch Thiếu Khanh có nhiều thứ cần phải chuẩn bị, liệt kê các loại súng có kích cỡ khác nhau, các loại *** còn có lựu đạn, ống phóng hỏa tiễn. Chủ yếu chính là liệt kê những thứ trong kho chứa súng ống đạn dược của đội.
“Tiểu đội của chúng ta có nhiều súng ống đạn dược dự trữ như vậy sao?” Cố Ninh tò mò hỏi.
“Những cái này chỉ là một phần nhỏ trong kho hàng dự trữ của chúng ta, kho hàng của chúng ta đã dọn tới Kim Vĩnh rồi. Một phần nhỏ trên danh sách của cậu ta có thể xin chỉ thị từ Cục chế tạo lâm thời ở bên này.” Quý Cửu Trạch nói: “Đúng lúc chuyện bên này được chuyển giao cho Thất ca. Em còn bao nhiêu thời gian? Nếu đủ thời gian thì chiều nay chúng ta có thể quay về Kim Vĩnh.”
Cố Ninh vui vẻ nói: “Được!”
Quý Cửu Trạch giống như bị sự vui vẻ của cô lây nhiễm, trong ánh mắt mang theo ý cười, sờ đầu cô: “Vui vẻ như vậy sao?”
“Ừ. Đã hơn nửa tháng em chưa về nhà rồi.” Vừa nói vừa dùng ánh mắt đầy oán niệm liếc nhìn Quý Cửu Trạch một cái, ít nhiều cũng do anh mang cô đi khắp nơi huấn luyện mới khiến cô rời nhà lâu như vậy, tuy rằng cứ cách hai ba ngày cô đều phải gọi điện thoại về nhà báo bình an, nhưng do còn chưa tìm được cha mẹ ở mạt thế bên kia nên cô vô cùng muốn trở về để trông thấy ba mẹ Cố.
Quý Cửu Trạch khẽ gật đầu, sau đó gọi điện thoại cho Quý Thất ca, Cố Ninh nghe thấy Quý Thất ca ở bên kia lúc kinh lúc hô, Quý Cửu Trạch không đợi bên kia đáp ứng cúp điện thoại, sau đó vừa lái xe vừa nói: “Sau khi quay về Kim Vĩnh, anh sẽ đi với em về nhà để thăm hỏi ba mẹ em.”
“Hả?” Cố Ninh ngơ ngác, trừng mắt nhìn Quý Cửu Trạch hiếm khi có chút hoảng loạn: “Anh đi gặp bọn họ làm gì?”
Quý Cửu Trạch ngược lại có chút nghi hoặc: “Chẳng lẽ em kết hôn không cần thông báo cho ba me em một tiếng?”
Cố Ninh thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi: “Kết hôn?”
Quý Cửu Trạch vô cùng từ tốn bâng quơ nói: “Trong vòng một năm này anh sẽ không tiếp nhận nhiệm vụ gì, có thể trước tết sẽ cử hành hôn lễ.”
Cố Ninh hoàn toàn cạn lời: “… Anh không cảm thấy hiện tại chúng ta nói đến việc ‘Kết hôn’ có chút nhanh quá hay sao?”
Quý Cửu Trạch vẫn tập trung lái xe như cũ, phảng phất giống như chỉ tùy tiện cùng Cố Ninh thảo luận đồ ăn vừa mới ăn có ngon hay không: “Sau khi kết hôn thì em có thể quang minh chính đại dọn tới sống cùng anh, em muốn qua bên kia cũng không cần phải thật cẩn thận che dấu hành tung, cũng không cần để cho ba mẹ lo lắng, chẳng lẽ không tốt sao?”
Vẻ mặt Cố Ninh như kiểu anh nói rất có đạo lý em không còn lời gì để nói, thật vất vả mới khó khăn mà tìm được lý trí: “Quý đội trưởng, em cần phải nhắc nhở anh một chút, chúng ta từ lúc bắt đầu quen biết, còn chưa được hai tháng…”
Quý Cửu Trạch nói: “Ngay cả qua hai năm, anh cũng sẽ không thích người khác, hai tháng cùng hai năm đối với anh mà nói khác biệt duy nhất chính là sau hai năm anh sẽ càng thích em. Nhưng hiện tại đã thích đến mức muốn kết hôn vì sao còn muốn lãng phí thời gian hai năm?”
Cố Ninh:…
Cố Ninh đối với gương mặt hợp tình hợp lý giải thích của Quý Cửu Trạch hoàn toàn không có bất kỳ năng lực gì để chống đỡ, hơn nữa nghe những lời anh nói mà gần như không có cách gì để phản bác…
Không biết Quý Cửu Trạch bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt đầy nguy hiểm phóng tới: “Hay là em còn có người khác để chọn làm đối tượng kết hôn?”
Cố Ninh không hiểu sao mà cảm thấy sau lưng nổi da gà, gần như phản xạ có điều kiện nói: “Đương nhiên không phải bởi vì cái này!”
Quý Cửu Trạch khép hờ mi mắt, ánh mắt lại nhìn thẳng về phía trước lần nữa.
Lúc gặp được đèn đỏ, xe ngừng lại.
Im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên Quý Cửu Trạch cúi người qua đây, đôi mắt thâm thúy chăm chú nhìn Cố Ninh, sâu trong đôi mắt là ảnh ngược của cô, thật giống như trong mắt anh cũng chỉ có một mình Cố Ninh, anh bỗng nhiên thở dài: “Cố Ninh, anh đã 29 tuổi. 29 năm qua anh chưa từng thích ai, nhưng lại rất thích em, hơn nữa chỉ thích mình em. Anh không xác định bản thân có thể sống bao lâu, nhưng anh tin chỉ cần anh còn sống, thì anh sẽ vẫn luôn thích em, hơn nữa chỉ thích mình em. Cho nên em phải tin tưởng, anh cũng có đủ tin tưởng khiến em không bất cứ cơ hội nào để thoát khỏi anh.”
Cuối cùng anh nâng mặt Cố Ninh lên, nhẹ nhàng hôn lên môi cô một cái, sau đó sủng nịch sờ đầu Cố Ninh, rồi ngồi thẳng thân mình, tiếp tục lái xe chạy về phía trước.
Cố Ninh sửng sốt thật lâu, theo bản năng nhấp nhấp miệng, tim chợt đập nhanh, sau đó mặt nóng lên từng chút…
Sau khi cả buổi chiều tính cả lúc ngồi trên máy bay quay về Kim Vĩnh thì Cố Ninh vẫn luôn duy trì trạng thái xấu hổ, ngay cả khi Quý Cửu Trạch đưa nước cho cô thì ngón tay vô tình chạm vào cũng sẽ làm cho cô tự nhiên đỏ mặt, tim đập một trận. Đối phương thì ngược lại, vẫn luôn vô cùng bình tĩnh. Cố Ninh ở trong lòng than vãn, nhưng tầm mắt lại không thể khống chế được mà vẫn luôn dừng trên sườn mặt có thể nói là hoàn mỹ của Quý Cửu Trạch, cảm thán diện mạo của Quý Cửu Trạch sao lại đẹp như thế, cứ nghĩ người đàn ông đẹp như vậy lại là của mình thì không hiểu sao mà cảm thấy vui vẻ, rồi lại rối rắm cảm thấy bản thân vô cùng không có cốt khí.
Quý Cửu Trạch cầm tạp chí trong tay, lật một tờ, thấp giọng nói: “Em không cần phải nhìn chằm chằm anh như vậy, sau khi chúng ta kết hôn thì mỗi ngày em đều có thể nhìn… Có phải cảm thấy rất vui vẻ hay không?”
Cố Ninh vô cùng lý trí khắc chế bản thân xúc động mà muốn gật đầu, không tiếp tục nói chuyện cùng Quý Cửu Trạch nữa, quyết định nhắm mắt lại ngủ.
Thời điểm cô tỉnh lại thì toàn bộ nửa người trên gần như là dựa vào người Quý Cửu Trạch, Quý Cửu Trạch đưa tới một tờ khăn giấy, tầm mắt dừng ở bên môi cô, ý bảo cô lau khóe miệng của mình, Cố Ninh yên lặng mà lau sạch nước miếng trên khóe miệng thì mới phát hiện chỗ bả vai của Quý Cửu Trạch bị nước miếng của cô thấm ướt một mảng nhỏ… Cố Ninh nhịn không được mà buông lời than vãn trong lòng.
Máy bay vô cùng thuận lợi đáp xuống sân bay Kim Vĩnh.
Đã là 10 giờ rưỡi tối.
Từ đằng xa nhìn thấy Dịch Thiếu Khanh mặc một cái áo khoác lông vũ màu trắng dài giống như một con chim cánh cụt đang đứng ngáp ở chỗ đó giơ tấm giấy các-tông thô ráp.
Trang Thần đang đứng bên cạnh Dịch Thiếu Khanh, hai tay khoanh trước ngực, một mái tóc dài màu đỏ vô cùng bắt mắt, mang hình tượng một vị ngự tỷ xinh đẹp mà lạnh lùng, vừa thấy Cố Ninh đến, đôi mắt cô ấy lập tức sáng lên, hình tượng ngự tỷ lãnh diễm sụp đổ ầm ầm, mạnh mẽ vẫy tay với Cố Ninh: “Cố Ninh! Bên này bên này!”
Sau đó lao tới đây rồi cho Cố Ninh một cái ôm nồng thắm, liếc mắt nhìn Quý Cửu Trạch một cái sau đó nói: “Sao cô lại đi theo đội trưởng chạy đến thủ đô? Không phải là về trước rồi sao, tôi nhớ cô muốn chết rồi!”
Trang Thần trợn trắng mắt, sau đó thân thiết ôm Cố Ninh nói: “Trên máy bay có phải chưa ăn gì không? Đói bụng rồi, đi, chị đây mời cô đi ăn khuya!”
Nồi lẩu nóng hầm hập thật sự rất thích hợp để ăn vào mùa đông rét lạnh, trong đại sảnh của tiệm lẩu vẫn còn không ít bàn, vô cùng náo nhiệt.
Toàn bộ thịt được bỏ vào ngay từ đầu bắt đầu chín rồi quay cuồng trong nồi lẩu, Trang Thần gấp không chờ nổi mà đảo các loại thịt trong nồi, rau cùng đồ ăn.
Ăn ăn ăn, Dịch Thiếu Khanh ngồi đối diện Trang Thần cảm thấy nói không nên lời.
Bọn họ đều biết Quý Cửu Trạch không thích ăn cay, lúc trước theo chân bọn họ đi vào cửa hàng lẩu thường chỉ gắp tượng trưng mấy đũa đã bắt đầu bàng quan, nhưng ngay cả khi anh không ăn, thì cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, tuyệt đối không có khả năng gắp đồ ăn cho bọn họ hoặc chủ động nhúng đồ ăn, có điều hiện tại là chuyện gì đây? Quý Cửu Trạch vẫn luôn thêm đồ ăn vào trong nồi, thấy đồ ăn chín là kẹp ra rồi trực tiếp bỏ vào chén Cố Ninh…
Trang Thần rốt cuộc cũng là phụ nữ, lập tức liền nhìn ra được manh mối từ sắc mặt phiếm hồng mất tự nhiên kia của Cố Ninh, cô ấy dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía Quý Cửu Trạch, hai người quen biết nhau cũng không phải một hai năm, Quý Cửu Trạch khẽ gật đầu một cái, Trang Thần lập tức hiểu được. Chả trách không được khi Cố Ninh và Quý Cửu Trạch đi cùng nhau thì không hiểu sao không khí lại có chút kỳ quái, hiện tại cô rốt cuộc cũng biết nguyên nhân là gì, vốn dĩ có lẽ cô nên khiếp sợ nhưng không biết vì sao lại cảm thấy đây giống như là chuyện đương nhiên, chỉ là nụ cười trên mặt lại không nhịn được, đang muốn đùa giỡn Cố Ninh, chợt một muôi rau được để vào chén cô, Quý Cửu Trạch hờ hững nhìn cô: “Ăn.”
Trang Thần cho một ánh mắt, ý tứ là thấy sắc quên bạn, trong ánh mắt lại tràn đầy ý cười.
Quý Cửu Trạch cụp mi xuống.
Hai người truyền ánh mắt qua lại.
Cố Ninh và Dịch Thiếu Khanh lại vùi đầu ra sức ăn, một người làm bộ không biết đã xảy ra chuyện gì, một người là hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.