Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Giới Song Song - Chương 172

  1. Home
  2. Thế Giới Song Song
  3. Chương 172
  • 10
Prev
Next

Chương 172: Em nhớ anh

Trong phòng họp, tất cả những người tham gia hội nghị ngày hôm này hầu như đều cảm giác được áp suất thấp của Quý Cửu Trạch.

Quý Cửu Trạch người này luôn luôn không nóng không lạnh với người khác, vừa nhìn biết là loại người cự người ngoài ngàn dặm, hỉ nộ không hiện lên mặt, nhưng hôm nay lại không giống vậy, để người khác vừa thấy đã biết tâm tình hiện tại của anh cực kỳ không tốt, sắc mặt âm trầm như có thể chảy ra nước. Người trẻ tuổi trên bục giảng vốn dĩ đang tràn đầy tự tin trình bày nhưng giống như hiểu lầm việc Quý Cửu Trạch không cao hứng là do cậu ta trình bày triết lý mà vốn dĩ đang hào hứng nói trở nên vô cùng khó khăn.

Toàn bộ người phòng họp nhìn như đều đang nghiêm túc mở cuộc họp, kỳ thật đều đang ở trong tối nhìn trộm Quý Cửu Trạch nơi đó, mắt thấy biểu tình trên mặt Quý Cửu Trạch càng ngày càng âm trầm, có thể nói trong lòng bọn họ đã tò mò tới cực điểm rồi, tất cả đều suy đoán rốt cuộc là người nào có bản lĩnh lớn đến mức có thể chọc Quý Cửu Trạch tới tình trạng như vậy.

Quý Thất ca cũng buồn bực, chẳng lẽ Cố Ninh và Quý Cửu Trạch cãi nhau?

Trên bục giảng người trẻ tuổi còn đang đứt quãng phát biểu ý kiến của mình, ngay lúc cậu ta đang nói thì bị tiếng chuông di động cắt ngang, cậu ta gần như có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhàng.

Nói như vậy, nhưng với loại hội nghị như thế này, thì trên cơ bản sẽ không có ai mang theo di động tiến vào, bình thường đều giao cho bí thư, trợ lý, ngay cả khi mang theo di động tiến vào thì cũng sẽ chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng. Cho nên ngay khi tiếng chuông di động du dương vang lên trong phòng hội nghị thì hầu như tất cả mọi người đều nhíu mày, nghĩ thầm ai lại không hiểu quy củ như vậy.

Vì thế trước mắt nhiều người, Quý Cửu Trạch từ trong túi móc ra di động, lúc nhìn thoáng qua tên hiện lên trên màn hình, âm trầm trên mặt như biến mất trong nháy mắt hầu như không còn, thay thế vào chính là vẻ mặt nhẹ nhàng, anh một bên tiếp điện thoại, ừ một tiếng, một bên dùng ánh mắt nhìn toàn trường ý bảo đợi một chút, sau đó l cứ như vậy mà vẫn duy trì tư thế tiếp điện thoại rồi bước nhanh đẩy cửa rời khỏi phòng họp.

Trong phòng họp là một mảnh yên tĩnh.

“Là em.”

Đầu dây bên kia truyền đến ngữ điệu quen thuộc, trong lòng Quý Cửu Trạch bỗng nhiên mềm nhũn, vừa rồi ánh mắt như đóng băng, thì lúc này nơi nào còn có nửa phần lạnh lẽo: “Anh biết.”

“Thực xin lỗi, em có chuyện nên chậm trễ trong chốc lát.” Cố Ninh thành khẩn xin lỗi.

“Cố Ninh.” Quý Cửu Trạch nhìn vách tường trắng như tuyết trên hành lang, thấp giọng nói: “Anh rất nhớ em.” Muốn nhìn thấy bộ dáng hiện tại của cô một chút, chậm trễ lâu như vậy khẳng định đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn khiến cô khó có thể ứng phó, nhưng may là, cô còn có thể gọi điện thoại cho anh.

Anh nghe thấy đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó đột nhiên truyền đến một tiếng thở dài rất nhỏ, Quý Cửu Trạch còn chưa kịp nghĩ nhiều, ngay sau đó, giọng nói Cố Ninh truyền tới: “Hiện tại anh đang ở tổng bộ sao?”

“Ừ.”

“Được, em sẽ lại đó tìm anh.”

Anh ngẩn ra một chút: “Ừ”

“Bởi vì đúng lúc em cũng rất nhớ anh.” Lúc nhớ tới một người thì đương nhiên là muốn nhìn thấy anh.

Quý Cửu Trạch ngẩn ra một lúc lâu, mới chậm rãi nói: “Được, anh ở đây chờ em.”

“Được.”

Quý Cửu Trạch về tới phòng họp.

Ý tứ là hội nghị bắt đầu tiếp tục, nhưng mọi người trong phòng họp vẫn không có tâm tư để tập trung lắng nghe cái người trẻ tuổi thật vất vả mới sửa sang lại suy nghĩ cho tốt lần nữa, tràn ngập tin tưởng bắt đầu diễn thuyết lần nữa, cụ thể đang nói cái gì chút nào. Bởi vì Quý Cửu Trạch thật sự quá khác thường, thời điểm anh đi vào thế mà lại đang cười… Không phải cái loại mỉm cười công thức hoá “giả mô giả thức”, mà là cái loại mỉm cười sung sướng phát ra từ trong lòng, không thể nào tưởng tượng được sẽ xuất hiện trên mặt Quý Cửu Trạch, làm người ta không nhịn được mà tò mò rốt cuộc cú điện thoại ngắn ngủi kia đã cho anh cái tin tức gì, vậy mà có thể làm tan chảy tòa băng sơn này.

Chỉ có Quý Thất ca là tấm tắc nói trong lòng, sức mạnh của tình yêu.

Quý Cửu Trạch nhìn nghiêm túc lên đồng thời chậm rãi ném mạnh một ánh mắt lại đây lần nữa, áp suất thấp trong phòng họp rốt cuộc cũng tan đi, người trẻ tuổi trên bục giảng cũng bắt đầu rơi vào cảnh đẹp.

Trong ánh mắt vô cùng có tính áp bách của Quý Cửu Trạch, thời gian giảng giải của người trẻ tuổi vốn dĩ là 40 phút lại kết thúc trong vòng nửa tiếng.

Sau khi hội nghị kết thúc, có người đề nghị ra ngoài liên hoan.

“Ngại quá, tôi có hẹn.” Quý Cửu Trạch nói xong nhanh chân ra khỏi phòng họp, bước chân thậm chí có chút vội vàng, thoạt nhìn ước định này có vẻ vô cùng quan trọng với anh, dường như sợ sẽ đến muộn.

Lâm Đạt ôm văn kiện trong tay bước nhanh vài bước đuổi kịp Quý Thất ca ở phía trước, tò mò hỏi thăm nói: “Quý Thất ca, Quý Cửu Trạch hai ngày nay đều không bình thường như vậy sao? Có phải xảy ra chuyện gì hay không? Hay lại nhận được giấy tờ gì?” Cô cùng Quý Cửu Trạch đã tổ chứ vô số cuộc hội nghị có lớn có nhỏ, Quý Cửu Trạch luôn có thói quen rời đi sau cùng, đây là lần đầu anh rời đi trước tiên.

Quý Thất ca liếc cô một cái, nói: “Buổi tối hôm nay mời tôi ăn cơm thì sẽ nói cho cô biết.”

Lâm Đạt mất hứng trợn trắng mắt.

Thang máy xuống thẳng lầu một.

Quý Cửu Trạch cất bước ra khỏi thang máy, đithẳng đến đại sảnh, thời điểm nhìn thấy Cố Ninh đi vào từ cửa chính, bước chân của anh không tự giác mà chậm lại, nhìn Cố Ninh sau khi tiếp nhận giấy thông hành từ bảo vệ ở cửa đưa tới rồi đi tới bên này, vừa mới giương mắt về phía bên này thấy, hai mắt đối diện, anh nhìn thấy Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên chạy chậm về phía bên này.

Một trận gió thổi tới, một thân mình nhỏ nhỏ gầy gầy chợt bổ nhào vào lòng ngực anh, Quý Cửu Trạch theo bản năng ôm lấy cô gái vừa nhào vào trong lòng ngực mình, trong lúc nhất thời có chút không kịp phản ứng trước nhiệt tình thình lình xảy ra của Cố Ninh.

“… Tôi đang hoa mắt sao?” Lâm Đạt mới từ thang máy đi ra, không dám tin mà nhìn cảnh tượng cách đó không xa ở phía trước, khiếp sợ hỏi: “Quý Cửu Trạch và Cố Ninh cùng với nhau?”

Quý Thất ca mang vẻ mặt vui mừng nhìn Cố Ninh bên kia chủ động nhào vào trong lòng ngực Quý Cửu Trạch, một bên nói: “Cô không có hoa mắt đâu.” Một bên cân nhắc ở trong lòng dựa theo tiến độ giống như ngồi hỏa tiễn của Quý Cửu Trạch cùng Cố Ninh, thì có phải anh ta nên chuẩn bị một cái đại hồng bao hay không?

Lâm Đạt vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ, một hồi lâu mới nhận ra hỏi: “Quý Cửu Trạch mới vừa ở phòng họp nhận điện thoại của Cố Ninh?”

“Cái này tôi cũng không biết.” Quý Thất ca cười cười nói: “Có điều chắc là như vậy.” Sau đó tri kỷ nói: “Tiểu cô nương đó da mặt mỏng, chúng ta vòng một vòng đi ra ngoài, đừng để cho cô ấy thấy.”

Sau đó anh lôi kéo Lâm Đạt đi về phía khác.

Cố Ninh ôm Quý Cửu Trạch, cảm giác thân thể của anh cứng đờ trong nháy mắt, sau đó liền chậm rãi thả lỏng, tràn đầy cõi lòng đều là hơi thở ấm áp của Quý Cửu Trạch, dọc theo đường đi cô đều tưởng tượng đến cái ôm này, thậm chí còn hiện lên trong đầu rất nhiều lần nhưng căn bản không hiện lên tiếng tim đập kịch liệt lúc này của cô. Ngay lúc cô ý thức được bản thân bắt đầu nhớ nhung Quý Cửu Trạch, có lẽ còn có chút nghi hoặc, nhưng lúc này bởi vì cái ôm này mà trái tim nhảy lên kịch liệt lại khiến cô không còn nghi ngờ chút nào.

Tựa như ngày đó Quý Cửu Trạch dùng một cái ôm để chứng thực bản thân động tâm với cô, hôm nay cô cũng dùng biện pháp tương tự để chứng thực bản thân thật sự động tâm với Quý Cửu Trạch.

Mà đối với kết quả này, Cố Ninh vui vẻ tiếp nhận.

Cố Ninh chậm rãi từ trong lòng ngực của Quý Cửu Trạch tách ra, lúc ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Quý Cửu Trạch, trên mặt lập tức nóng lên, bỗng nhiên ý thức được bản thân có chút càn rỡ, cô nhìn Quý Cửu Trạch đúng lý hợp tình nói: “Anh nói rất nhớ em, cho nên em tới rồi.”

“Ừ.” Quý Cửu Trạch mỉm cười nhìn Cố Ninh nói: “Cảm ơn em.” Cảm ơn em đã đến.

Cố Ninh như cũ chớp đôi mắt: “Em rất đói.”

“Muốn ăn cái gì?”

“Thịt cá.” Cố Ninh nói xong liền nhìn nhìn bốn phía sau đó nói: “Dịch Thiếu Khanh cùng Trang Thần đều rất an toàn, đợi lát nữa ăn cơm em lại nói tỉ mỉ cho anh nghe.”

Trong quá trình ngồi ở ghế chờ đồ ăn được mang lên, Cố Ninh đầu tiên nói đại khái chuyện đã trải qua với Quý Cửu Trạch một lần, đương nhiên, đoạn bản thân bị đưa vào phòng của Anderson thì tự nhiên bị cô lược bớt.

Quý Cửu Trạch sau khi nghe xong Cố Ninh thuật lại liền nhíu mày: “Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh sao lại sơ ý như vậy?” Nói xong anh lại cau mày nhìn Cố Ninh ở phía đối diện, đang muốn nói chuyện, thì người phục vụ gõ cửa bưng thức ăn vào.

Cố Ninh chột dạ vùi đầu ăn hùng hục một trận, không cho Quý Cửu Trạch có cơ hội nói chuyện.

Quý Cửu Trạch nhìn bộ dáng ăn ngấu nghiến của cô, biết rõ là cô cố ý, lại vẫn có chút mềm lòng, chỉ là lời sắp ra khỏi miệng liền nuốt trở lại vào bụng, bất đắc dĩ mà nhìn cô sau đó không ngừng gắp đồ ăn vào trong chén của cô.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 172"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

bi-an-chua-loi-giai-ve-mua-mua-ruc-lua.jpg
Bí Ẩn Chưa Lời Giải Về Mùa Mưa Rực Lửa
22 Tháng mười một, 2024
chung-ta-mot-nha-deu-la-vai-ac.jpg
Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác
26 Tháng mười một, 2024
sau-khi-nhan-nham-doi-tuong-ket-hon.jpg
Sau Khi Nhận Nhầm Đối Tượng Kết Hôn
24 Tháng mười một, 2024
chotto-matte.jpg
Chotto Matte
20 Tháng 10, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online