Thế Giới Song Song - Chương 171
Chương 171: An toàn
Cố Ninh bị thiếu niên vác sau người đi ra khỏi phòng, đi đến chỗ sâu hơn trong khoang thuyền, có người từ sau lưng kêu lên: “Thằng câm! Mày đang làm gì vậy? Vác cô ta đi đâu?”
Thiếu niên dưới chân khựng lại, quay đầu lại một chút, nhìn thấy gã đàn ông kia bị dây đằng đâm thủng một lỗ trước ngực.
Cố Ninh không quay đầu lại, nói: “Đi thôi.”
Thiếu niên tiếp tục cõng Cố Ninh đi về phía trước.
Thời điểm phá cửa đi vào, một người từ phía sau cửa đánh tới, giơ một cái ghế lên cao định nện xuống, nhưng bị ngừng lại trước đỉnh nhọn sắc bén của ba sợi dây đằng khiến cho sợ tới mức không dám cử động, bình tĩnh lại mới phát hiện sau lưng thiếu niên phá cửa đi vào đang cõng Cố Ninh, sức lực giống như bị rút cạn ném cái ghế xuống đất, rồi tránh sang bên cạnh một chút lộ ra Trang Thần ở phía sau Lưu Hân. Trạng thái của Trang Thần tỉnh táo, vô lực ngồi trên giường, trên mặt Lưu Hân còn mang theo hoảng sợ, nhưng cánh tay vẫn giang ra che chắn cho Trang Thần phía trước.
Trên mặt đất là vũng máu của một gã đàn ông.
“Cậu…!” Lưu Hân kích động chào hỏi với thiếu niên, đáng tiếc vẻ mặt của thiếu niên vẫn chất phác như cũ, cũng không đáp lại bất cứ cái gì.
Trang Thần nhìn thấy Cố Ninh đôi mắt lập tức sáng ngời, sau đó nói: “Đi tìm Dịch Thiếu Khanh cùng đám Hạ Cùng đi.”
Cố Ninh gật đầu với Lưu Mi, dặn dò cô khóa kỹ cửa lại, đang chuẩn bị đi tìm đám Dịch Thiếu Khanh, mới đi được một nửa đã gặp Dịch Thiếu Khanh nhìn qua vẫn sinh long hoạt hổ, hai bên gặp nhau đều lắp bắp kinh hãi, hỏi lại, Dịch Thiếu Khanh nói bởi vì thể chất của anh ta đặc thù, cho nên mê dược có tác dụng rất nhỏ đối với anh ta, lúc ấy ngã xuống cũng do thấy tình thế không ổn hơn nữa quả thực cũng có chút đầu váng mắt hoa cho nên mới thừa dịp giả bộ mất đi ý thức, bị khiêng đến bên trong thùng đựng hàng rồi nhốt lại, sau đó anh ta lập tức nghĩ cách trốn thoát.
“Yên tâm đi, Hạ Cùng cùng chủ nhiệm Chung đều không sao. Trang Thần không sao chứ?” Dịch Thiếu Khanh càng sốt ruột hơn một chút đối với Trang Thần.
“Cô ấy cũng không sao.” Cố Ninh nói.
Nhưng một tiếng súng kia lại không vang lên, gã đàn ông cầm súng đứng đằng sau bọn Cố Ninh ngơ ngác đứng thẳng, một cây dây đằng từ cái tay cầm súng kia của gã xỏ xuyên qua, rồi lại xuyên qua ngực gã, gã còn chưa chết hẳn, chỉ là không dám tin mà cúi đầu nhìn sợi dây đằng xỏ xuyên qua ngực mình, sau đó khó khăn ngẩng đầu lên, thống khổ nhìn sang bên này mà gian nan nói: “Dị, dị năng giả…”
“Đi thôi.” Cố Ninh nhẹ giọng nói: “Còn có rất nhiều người đáng chết.”
Tất cả thuyền viên trên tàu tính cả Anderson, người câm thì có tổng cộng 43 người, cuối cùng ngoại trừ người câm, thì tất cả những người khác đều bị giết chết bởi vô số tội nghiệt mà bọn họ đã gây ra ở trên tàu, ngay cả lời xin tha của bọn họ Cố Ninh cũng lười nghe.
Những cô gái bị bọn họ cầm tù trong thùng đựng hàng có nhiều hơn mười người, những cô gái đó không biết đã bao lâu không được lên trên boong tàu đón ánh nắng mặt trời, bởi vì đã lâu không ra ngoài nên bị mặt trời chiếu vào làm chói mắt không mở ra được, lớn tuổi nhất cũng chỉ 27 tuổi, trong đó nhỏ nhất là một cô bé mới mười bốn tuổi, còn nhỏ hơn Lưu Hân ba tuổi, thân thể giống như một cọng giá, khuôn mặt non nớt cũng trắng bệch, không hề tức giận, nói chuyện mất nửa ngày với cô bé thì mới phản ứng lại, lúc từ trong khoang thuyền đi ra, cô bé đứng lại ở chỗ tối một hồi lâu, mới chậm rãi đi tới dưới ánh mặt trời. Trên người những cô gái này phần lớn đều là những vết thương do làm nhục để lại sau này.
So sánh với những cô gái ấy, thì Lưu Hân có thể được giữ gìn dưới sự bảo vệ của Lưu Mi, thật sự là may mắn không thể tưởng nổi. Về phần Lưu Mi và Lưu Hân giải thích vì sao không trúng chiêu là do lúc ấy cô ấy cũng đã có dự cảm không lành, bởi vì cô ấy cũng từng nghe nói bọn họ có loại thuốc này, nhưng cô ấy lại không dám tùy tiện nói cái gì trên bàn cơm, chỉ có thể cố gắng để bản thân ăn ít, còn Lưu Hân thì không có ăn uống, cũng chỉ chạm qua mà không có ăn nhiều, cũng may mắn lúc ấy không có người chú ý tới sự khác thường của cô ấy. Sau đó té xỉu cũng chỉ là giả bộ ngất đi mà thôi.
Lưu Hân có lẽ không đủ dũng cảm như Lưu Mi nhưng cô bé tốt bụng hơn nữa tấm lòng nhiệt tình lại đặc biệt vô cùng rõ ràng, trong lúc những người khác đều đang hỗ trợ đỡ những cô gái trong khoang thuyền lên boong tàu. Cô bé đi nấu một nồi cháo nóng lớn, phát cho mỗi cô gái một cái chén. Các cô gái sau khi uống xong bát cháo nóng, lại được mặc quần áo ấm áp thì sắc mặt tái nhợt chết lặng cùng với thân thể cũng từ từ ấm lên.
Có người thấp giọng khóc lên, cũng không biết là khóc vì gặp phải tình cảnh bi thảm của bản thân hay vì lại được thấy ánh mặt trời.
Có người đột nhiên vọt tới trước những cái thi thể trên boong tàu rồi điên cuồng đấm đá, giống như điên rồi. Không có người ngăn trở, đám người Cố Ninh đón gió biển một chút, tác dụng của thuốc cũng chậm rãi tan đi, năm người đứng bên cạnh lan can nhìn trạng thái giống như bà điên của những cô gái đó mà trầm mặc không nói lời nào.
Cố Ninh nhìn về phía Lưu Mi, Lưu Mi đang bưng bát cháo đút từng ngụm cho cô bé mười bốn tuổi kia ăn, thần thái an tĩnh, khóe miệng thậm chí còn mang theo một tia cười, đang nhỏ giọng nói gì đó với cô bé, ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt của cô ấy, có vẻ phá lệ tốt đẹp, gần như muốn khiến người ta quên mất cô ấy cũng chịu thương tổn giống như những cô gái này.
Trang Thần nhìn từng màn kia, khẽ thở dài một hơi, cảm khái nói: “Trên một ý nghĩa nào đó, có lẽ chúng ta nên cảm tạ Anderson.”
Cố Ninh im lặng.
Nếu không phải Anderson làm ra chuyện như vậy trước khi rời đi, thì bọn họ cũng chỉ sẽ mang theo Lưu Mi và Lưu Hân, những cô gái này, chỉ sợ tới chết cũng sẽ không có được tự do.
Ngay lúc này, thân tàu đột nhiên lắc lư một chút!
Thiếu niên vốn dĩ đang đứng yên lặng ở một bên không hề có cảm giác tồn tại đột nhiên biến sắc, đi đến hai bên mép tàu nhìn xuống, vừa thấy thì lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Cố Ninh cảm thấy không ổn, xoay người nhìn về phía mặt biển, trong lòng lập tức lạnh lẽo, phía dưới có vô số vây cá hình tam giác của cá mập lúc ẩn lúc hiện trên mặt nước… thân cá giấu dưới mặt nước không ngừng va chạm khoang thuyền, tệ hơn là còn trực tiếp cắn lên tấm sắt trên thân tàu, cắn xuống một ngụm liền mang theo vô số mảnh sắt… Ngay lúc chúng nó đang há mồm Cố Ninh cảm thấy trong lòng phát hoảng, những cái răng sắc nhọn như răng lược mọc chi chít làm người ta không rét mà run, hơn nữa vừa nhìn là biết không phải là cá mập bình thường, tám phần là biến dị… Anderson lại chưa từng nói cá mập trong biển cũng biến dị.
“Tôi đi khởi động tàu!” Dịch Thiếu Khanh chỉ nhìn thoáng qua lập tức chạy tới khoang điều khiển.
Hạ Cùng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch nói: “Tôi nhớ tới một bộ phim điện ảnh…”
Cậu ta bị Trang Thần trừng nên mới nuốt xuống câu nói tiếp theo.
Trang Thần lấy súng không ngừng bắn xuống phía dưới, máu loãng rất nhanh nổi lên. Nhưng vũng máu trào ra này giống như càng thêm kích thích những con cá mập biến dị, thân tàu rung lắc càng thêm lợi hại, gần như có thể nghe thấy tiếng vang chói tai phát ra khi chúng nó gặm cắn tấm sắt…
Sắc mặt của những cô gái đó thật vất vả mới bình tĩnh lại được lại biến sắc lần nữa.
Tàu rất nhanh được khởi động.
Cố Ninh đỡ lấy lan can nhìn xuống, chỉ thấy vây cá hình tam giác của cá mập vẫn rẽ sóng vây quanh như cũ, tốc độ của chúng nó vô cùng nhanh, gần như ngang ngửa với tốc độ của con tàu, hoàn toàn không có ý định rời đi.
“Cậu ta đang làm gì?” Chủ nhiệm Chung đột nhiên kỳ quái nhìn người câm đang kéo một khối thi thể trên boong tàu đi về phía mép tàu.
Trang Thần và Cố Ninh trong nháy mắt hiểu được, nói: “Mau hỗ trợ!”
Sau đó đều vội vàng đi qua dọn thi thể, rồi ném từng khối thi thể vẫn còn “Mới mẻ” trên boong tàu ra ngoài tàu, cùng với tiếng bùm bùm rơi xuống nước, có cá mập trực tiếp nhảy ra từ trong biển, một ngụm cắn nửa người thi thể rồi lại lặn xuống mặt biển lần nữa, vài đầu cá mập lập tức vây quanh qua, theo từng khối thi thể bị bỏ xuống biển, trong nháy mắt mặt biển đã bị nhuộm thành màu đỏ, cá mập truy tìm mùi máu tươi mà đến, căn bản không có tâm trạng để đuổi theo con tàu, cuối cùng thi thể của Anderson cũng bị ném xuống biển, cá mập từ bỏ con tàu đuổi theo những cỗ thi thể.
Từ đuôi tàu nhìn lại, chỉ thấy một mảnh màu đỏ trên mặt biển từ chỗ con tàu đi qua, những cái vây cá hình tam giác của cá mập không ngừng trồi lên, hàm răng sắc bén cắn xé những cái thi thể đó…
Thời điểm nhìn thấy bến cảng lần nữa, tâm tình của mọi người đã hoàn toàn khác biệt.
Trên bến cảng, ngay cả một con thuyền thả neo cũng không có, nhưng thật ra gần đó có hơn mười con tang thi đang du đãng, nghe thấy âm thanh tất cả đều ồ ạt tiến lại đây, đôi tay không ngừng múa may giống như đang nghênh đón người ở trên tàu trở về.
Những cô gái đó khi nhìn thấy mấy con tang thi thì vẫn có chút sợ hãi, có người từ lâu đã ở trên thuyền thậm chí ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nhiều, ngay cả trên mặt Lưu Mi cũng lộ ra một tia sợ hãi.
Cố Ninh liếc mắt quét qua những cô gái đó một cái, sau đó nói: “Lúc trước ai đã từng giết qua tang thi?”
“Tang thi?” Lưu Mi cau mày hỏi: “Cô nói những con quái vật phía dưới sao?”
“Không sai. Trong các cô có ai đã từng giết qua chưa?” Cố Ninh tiếp tục hỏi.
Các cô đều chỉ nhìn nhau, phát hiện không có ai lên tiếng hoặc giơ tay.
Cố Ninh giơ súng lên, không ngừng bóp cò súng với tang thi phía dưới, từng con tang thi dưới họng súng của cô ngã xuống, có con ngã xuống biển, sau khi tiếng súng cuối cùng vang lên, phía dưới chỉ còn dư lại một con tang thi nữ khô gầy.
Cố Ninh đưa mắt nhìn chung quanh những người đó, sau đó nói: “Con phía dưới kia, là để lại cho các cô.”
Làm Cố Ninh cũng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sau khi trầm mặc chưa được bao lâu thì ngoại trừ bốn cô gái thật sự suy yếu không có cách nào đi được, thì hầu như tất cả các cô gái đều tỏ vẻ dám đi.
Cuối cùng, đầu của con tang thi kia bị đập thành tương sau khi bị một nhóm cô gái yếu ớt tấn công…
Suy xét đến thể trạng của những cô gái này, mọi người không thể không ở lại trên tàu một ngày.
Có thể nói đám người Anderson để lại vật tư vô cùng phong phú, thiếu niên người câm thậm chí còn lấy ra một ít cá đóng băng trong một cái phòng đông lạnh, những con cá biến dị này được do bọn họ câu lên từ dưới biển để làm thức ăn.
Tài nấu nướng của Lưu Mi tạm được, hình như cô không thích nằm nghỉ ngơi, tinh lực lại dư thừa nên vội này vội kia, người câm cùng Lưu Hân hỗ trợ một tay, cơm chiều bọn họ ngồi trên boong tàu đã cọ rửa vết máu sạch sẽ, ăn cơm nóng hầm hập cùng thịt cá, lúc chạng vạng hoàng hôn, tạm thời dừng lại ở bến cảng vẫn đủ an toàn, trong lòng rất nhiều người đều sinh ra cảm giác thở dài thỏa mãn.