Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Giới Song Song - Chương 170

  1. Home
  2. Thế Giới Song Song
  3. Chương 170
  • 10
Prev
Next

Chương 170: Cứu nguy 2

Thủ đô ngoại trừ ba căn cứ lớn, vẫn còn vài điểm lớn nhỏ khác nhau an bài cho mấy trăm người sống sót. Mỗi ngày đều có vô số người sống sót từ các nơi trên cả nước ồ ạt tiến vào thủ đô. Những người này thường sẽ không được an bài bên trong căn cứ lớn mà đều được di dời đến những điểm an trí cho người sống sót đó.

Bên trong ba bức tường thànhtrên cơ bản đã là thiên hạ của tang thi, tất cả lực lượng quân sự đều được rút lui tới căn cứ quân sự bên ngoài trung tâm thành phố. Đây cũng là căn cứ lớn đầu tiên của thủ đô được hình thành cho người sống sót sau mạt thế, cũng được coi là căn cứ số 1. Sau khi tận thế bùng nổ, các lãnh đạo quốc gia cùng với lãnh đạo các cấp và các nhân viên nghiên cứu khoa học, chuyên gia y học, những phần tử tinh anh trong xã hội, tất cả đều được đưa đến căn cứ này trước tiên để bảo vệ.

Mà căn cứ số 2 được hình thành sau khi dân cư ở căn cứ số 1 tăng lên quá nhiều, lực lượng vũ trang phải dùng sức mạnh dọn dẹp để thành lập nên một căn cứ khác, căn cứ số 3 cũng giống như thế. Căn cứ số 1 có được lực lượng quân sự vũ trang cường đại nhất, căn cứ số 2 và số 3 phụ thuộc vào căn cứ số 1, sử dụng chung tài nguyên với căn cứ số 1. Mà những điểm an trí cho người sống sót khác thì nằm dưới sự quản lý của ba căn cứ lớn. Vật tư có được cực kỳ hữu hạn, mặc dù ba căn cứ lớn phân vật tư xuống, nhưng thường cũng không đủ nuôi sống một điểm an trí cho người sống sót, mà ở ba căn cứ lớn thì mỗi ngày cố định phải đi ra ngoài tìm kiếm vật tư, mạnh mẽ cướp đoạt, những điểm an trí được trang bị vũ khí vô cùng hữu hạn, vậy nên nếu có thể thu thập được vật tư thì cũng có thể nói là vô cùng hữu hạn. Hơn nữa hệ số an toàn của những điểm an trí cũng thấp hơn căn cứ rất nhiều, thảm kịch bị đàn tang thi tiêu diệt của những điểm an trí cũng liên tiếp diễn ra. Mà giấy thông hành có thể đi vào ba căn cứ lớn chính là tinh hạch.

Dực theo quy tắc mà nộp lên trên một viên tinh hạch thì được quyền cư trú ở căn cứ trong một tháng.

Nếu thông qua khảo hạch bộ đội của căn cứ, sau khi gia nhập bộ đội thì được quyền cư trú vĩnh viễn ở căn cứ, hơn nữa còn có thể mang theo ba người thân.

Đương nhiên, nếu vật tư đủ nhiều thì cũng có thể đạt được giấy thông hành của căn cứ.

“Mỗi căn cứ quản lý dân cư đều vô cùng kỹ càng tỉ mỉ, mỗi một người ra vào căn cứ thì đều sẽ có ký lục xuất nhập kỹ càng, lấy năng lực của đám người Tam Ca có lẽ hiện tại đã đặt chân ở căn cứ số 3. Chờ chúng ta tới rồi thì sau đó tới chỗ quản lý của căn cứ số 3 kiểm tra danh sách một chút là sẽ biết.” Trang Thần nói.

Cố Ninh gật đầu, nhìn ra nơi xa dần dần hiện ra hình dáng của bến cảng, trong lòng cũng không có bởi vì lời của Trang Thần mà yên lòng, ngược lại dần dần sinh ra lo âu, cô nghĩ nếu lỡ như, lỡ như cô vẫn không tìm thấy ba mẹ Cố thì phải làm sao bây giờ? Cô lại phải tới đâu để đi tìm?

Lưu Mi cùng Lưu Hân không nói gì, chỉ ngắm nhìn bến cảng nơi xa mà kích động không nói nên lời.

Để cảm tạ sự “khẳng khái” của bọn họ, Anderson thịnh tình mời bọn họ thưởng thức một buổi cơm trưa“phong phú” trước khi rời đi.

Rượu vang đỏ thêm món mì Ý hấp phô mai do Anderson tự mình xuống bếp, nghe nói thời điểm bọn hắn rời thuyền lần trước để tiếp viện đã kiếm được, hoặc do đã thấy được bến cảng, nên thần kinh căng chặt của bọn họ cũng hơi thả lỏng một chút, hơn nữa vì để báo đáp sự khoan dung của Anderson đối với Lưu Mi và Lưu Hân cho nên bọn họ cũng không ngượng ngùng từ chối.

Bọn họ ở trên boong tàu nhìn bến cảng đang dần dần được tiếp cận, ánh mặt trời ấm áp vẩy đầy boong tàu cùng toàn bộ mặt biển, ngay cả gió biển cũng không hề lạnh lẽo như vậy, mang theo tâm tình sung sướng tham gia buổi cơm trưa này.

Anderson lại hướng tới Cố Ninh lần nữa, thành khẩn đưa ra hy vọng cô có thể ở lại trên tàu, không ngoài dự đoán lại bị Cố Ninh từ chối một lần nữa, Anderson vô cùng còn thân sĩ tỏ vẻ tiếc nuối.

Cố Ninh không thích mì phở, càng không thích mì Ý, cũng không yêu rượu vang đỏ, trên cơ bản cô chỉ dính môi rồi dừng, cho nên cô tận mắt nhìn thấy Trang Thần, Dịch Thiếu Khanh, chủ nhiệm Chung, Hạ Cùng cùng với hai chị em Lưu Mi đều ngã xuống, cô mới cảm giác được ý thức trở nên mơ hồ, cô muốn sờ vào đao, nhưng trời đất lại quay cuồng một trận, cô té ngã thật mạnh trên đất, mặt trời trên bầu trời vô cùng chói mắt, mặt Anderson xuất hiện trước mắt cô, vì đứng khuất bóng nên không thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, chỉ nghe được giọng nói ôn nhu của hắn: “Tôi đã cho cô cơ hội, đáng tiếc cô lại từ chối hai lần, cơ hội luôn lướt qua, đúng không?…”

Giọng nói dần dần mơ hồ, trước mắt một mảnh tối tăm, ý thức cũng hoàn toàn chìm vào trong bóng tối không bờ bến…

Ào!

Một thùng nước đá lạnh lẽo đến xương từ trên đầu ào ào đổ xuống, Cố Ninh giật mình một cái, bừng tỉnh dậy, lúc cô mở to mắt thì trước mắt là một mảnh mơ hồ, sau khi nỗ lực chớp mắt vài cái thì hình ảnh trước mắt mới rõ lên được.

Một gã đàn ông đứng trước mặt cô đắc ý đung đưa cái xô không, hỏi cô: “Haha! Nước lạnh không?!” Cố Ninh gian nan ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh một chút, rất nhanh nhớ lại chuyện đã xảy ra trước khi mình ngất đi, đồng thời phát hiện bản thân lúc này đang bị cột chặt vào cây cột, cô cảm thụ thân thể mình một chút, thoạt nhìn ngoại trừ vừa mới bị tưới một xô nước biển lạnh lẽo kia thì cũng không chịu thương tổn gì, cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời lại tiếp tục khẩn trương lần nữa, bởi vì cô không có phát hiện bóng dáng của đám người Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh…

Gã đàn ông trước mắt chính là cái gã đã bị Cố Ninh cho hai bạt tay, gã cười dữ tợn nhìn Cố Ninh chằm chằm, hô với đám thuyền viên đang xem náo nhiệt ở bên kia: “Thêm một xô nữa!” Lập tức có người từ phía sau cười hì hì mang theo một xô nước tới, gã đàn ông kia đón lấy, rồi dùng lực hắt lên mặt Cố Ninh, Cố Ninh kịp thời nhắm hai mắt lại, nhưng bị một xô nước dùng sức hắt lên mặt, trên mặt liền đau nhức như bị cắt, trong miệng cũng bị sặc nước miếng nên ho khan kịch liệt.

“Thế nào? Lạnh không? Muốn một xô nữa không, hả?!” Gã đàn ông kia cười hì hì lại đón lấy một xô nước chuẩn bị hắt lên người Cố Ninh, đúng lúc này, chú lùn từ dưới khoang thuyền đi lên, răn dạy bọn họ: “Được rồi! Tụi mày cũng chơi đủ rồi! Hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc không hả! Thuyền trưởng bảo tao đưa cô ta tới phòng phía dưới! Đây chính là người thuyền trưởng coi trọng, nếu bị cảm lạnh mà chết tụi mày bồi thường được không?! Có phải muốn để thuyền trưởng ném tất cả tụi mày xuống biển cho cá ăn hay không?! Thất thần làm cái gì, còn không mau cởi bỏ dây thừng trên người Cố tiểu thư!”

“Nhóc con! Lại đây hỗ trợ!” Chú lùn đẩy mấy gã đàn ông mang vẻ mặt không có ý tốt ra, không cho bọn họ đụng tới Cố Ninh, sau đó hô với một thiếu niên đang đứng ở trong một góc nhìn trộm về phía bên này: “Đừng nhìn nữa! Là mày đó! Mau tới đây hỗ trợ!”

Thiếu niên tựa như sợ hãi nên rụt thân mình lại một chút, nhưng vẫn từ từ đi tới, cậu ta hành động vô cùng chậm chạp, làn da của cậu ta tái nhợt hoàn toàn khác biệt với đám thuyền viên phơi nắng đến ngăm đen khiến cho cả người cậu ta như mang dáng vẻ bệnh tật, chú lùn đánh vào đầu cậu ta một cái tát, trong miệng mắng: “Lão tử kêu mày lại đây mà cứ như đàn bà cọ tới cọ lui! Mày bị câm chứ không phải bị điếc! Khuôn mặt suốt ngày cứ như người chết! Giống như ai thiếu nợ mày 80 vạn vậy! Nếu không phải thuyền trưởng muốn giữ mày lại trên tàu, thì lão tử không nấu mày thì cũng muốn ném mày xuống biển cho cá ăn, đúng là lãng phí lương thực!”

Đầu thiếu niên bị đánh đến thấp xuống, nhưng cũng không rên tiếng nào, thời điểm ngẩng đầu lên, trên mặt là biểu tình hờ hững.

Chú lùn quay đầu nói với Cố Ninh nhưng vẻ mặt lại cười tủm tỉm: “Cố tiểu thư, về sau nếu cô là thuyền trưởng phu nhân, thì cũng đừng quên chú lùn tôi đây. Tôi xin lỗi cô về chỗ bất tiện này!”

Cố Ninh híp mắt nhìn gã, cười một chút, chỉ là tươi cười này lại lạnh lẽo nói không nên lời.

Chú lùn lại không cho là đúng, chỉ tiếp tục nói: “Đại ca tôi đây tốt bụng khuyên cô một câu, một lát nữa cô cứ thuận theo thuyền trưởng, còn có thể bớt ăn chút khổ, nếu hầu hạ thuyền trưởng cao hứng, khẳng định về sau cô sẽ được ăn sung mặc sướng, nếu hầu hạ không cao hứng…” Cặp mắt chuột đáng khinh của gã nhìn những gã đàn ông lỗ mãng đang vây quanh một vòng, âm hiểm cười hắc hắc hai tiếng, nói: “Kết cục có thể không được tốt cho lắm.”

Cố Ninh mở miệng nói chuyện, giọng nói nghẹn ngào đáng sợ: “Bọn họ đâu rồi?”

Chú lùn đương nhiên biết cô nói bọn họ chính là nói đến mấy người bạn kia của cô, gã lộ ra một nụ cười không rõ nghĩa, rồi nói: “Cô vẫn nên chăm sóc tốt bản thân mình trước đi.” Sau đó liền ra lệnh với thiếu niên kia: “Vác cô ta đến phòng thuyền trưởng đi!”

Thiếu niên ngay cả liếc mắt nhìn Cố Ninh một cái cũng không có, chỉ yên lặng ngồi xổm xuống, vác Cố Ninh cả người vô lực lên lưng, sau đó đi về phía cửa khoang thuyền.

“Anh, chúng ta mang cô ta đi không phải cũng giống nhau sao?! Sao còn phải kêu thằng câm tới vác.” Gã đàn ông kia khó hiểu hỏi.

Chú lùn nói: “Hừ, lão tử đây đang cứu tụi mày đó! Tao còn không rõ đức hạnh của đám quỷ tụi mày sao? Cho tụi mày mang đi thì trên đường cũng phải ăn xong đậu hủ của cô ta rồi. Sau khi cô ta lên giường với thuyền trưởng, nếu lỡ như chiếm được tâm thuyền trưởng, hôm nay tụi mày làm như vậy với cô ta, thì không phải cô ta sẽ ghi hận tụi mày sao? Tụi mày về sau còn muốn có ngày lành hả?! Trên tàu chúng ta đã có nhiều cô gái như vậy, mày thử nhìn xem thuyền trưởng có từng coi trọng ai không? Sau này nếu vị này trở thành thuyền trưởng phu nhân, tụi mày phải nhớ cảm tạ tao vì đã cứu cái mệnh tiện của tụi mày!”

Cố Ninh cũng không biết Anderson đã cho bọn hắn hạ thuốc gì, tuy hiện tại ý thức của cô đã tỉnh táo, nhưng cả người lại mềm nhũm vô lực, ngay cả hai tay cũng không nâng lên được, nếu ném cô từ trên lưng của thiếu niên xuống, thì khẳng định ngay cả đứng dậy cô cũng không đứng dậy nổi, ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, chỉ có thể bị thiếu niên cõng từng bước một đi về phía bóng tối trong khoang thuyền.

“Cậu có muốn chạy thoát khỏi con tàu này không?” Cố Ninh khó khăn mở miệng nói: “Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau…”

Bước chân thiếu niên dừng một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

“Ở chỗ này cậu giống như một nô lệ bị bọn họ tùy ý đánh chửi, chẳng lẽ cậu bằng lòng chịu đựng loại khuất nhục này vĩnh viễn sao? Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn chạy khỏi nơi này sao?” Cố Ninh liên tiếp nói như vậy, giọng nói càng ngày càng nhỏ, cổ họng ngứa ngáy một trận, lại ho khan kịch liệt một trận, sau khi ho khan lại kiên trì không ngừng nói: “Tôi chỉ cần cậu vác tôi đi ra ngoài giống như vậy sau khi tôi giết chết Anderson, có thể được không? Tôi có thể hứa với cậu nhất định sẽ cứu cậu ra khỏi nơi này.”

Thiếu niên tựa như thờ ơ với lời nói của cô, chỉ vùi đầu đi về phía trước, rất nhanh đã đi tới cửa phòng của Anderson, cậu ta không chút do dự đẩy cửa ra, cõng Cố Ninh đi vào, sau đó cứ như vậy mà đặt Cố Ninh lên giường rồi không rên một tiếng mà xoay người rời đi.

Cố Ninh vô lực nằm trên giường, khó khăn chuyển động cổ nhìn xung quanh căn phòng này.

Phòng của Anderson có thể nói là căn phòng tốt nhất và sạch sẽ nhất trên tàu, chăn đệm ngăn nắp sạch sẽ, khắp nơi đều được chà lau sạch sẽ, không thấy một hạt bụi nào, trong phòng còn bố trí một cái toilet, bên trong truyền đến tiếng nước ào ào, hơi nước bay lên cửa kính lộ ra hình dáng và màu da của một người như ẩn như hiện ở bên trong…

Lúc này muốn nói hối hận vì không nên lơi lỏng thì cũng đã chậm, hiện tại quan trọng nhất chính là phải làm sao để thoát thân. Khi mạt thế vừa mới bắt đầu, cô cũng không phải chưa từng gặp qua tình huống như vậy, những gã đàn ông nơi nơi đều lấy lý do vì tận thế mà biến thành dã thú không bị trói buộc, vô số người thuộc đối tượng yếu thế đặc biệt là phụ nữ đều bị xâm hại, cô cũng từng suýt chút nữa bị người ta kéo vào hẻm tối. Tuy lúc ấy mạt thế vừa mới bắt đầu, cô vẫn là một cô gái không có bao nhiêu năng lực phản kháng, nhưng ít nhất vào lúc ấy, cô còn đường phản kháng, không giống như bây giờ, chỉ có thể nằm ở chỗ này, hai tay muốn nâng lên cũng có chút khó khăn. Cô không ngừng thử mở ra không gian nhưng do cô suy yếu, tuy cô cảm giác được dị năng tồn tại, nhưng lại không dùng được, dẫn tới một thân mồ hôi lạnh.

Đặc biệt là ngay lúc tiếng nước trong phòng tắm dừng lại thì cả người cô đều cứng lại rồi, sau đó đột nhiên nhắm mắt lại, bắt đầu liều mạng thúc giục dị năng…

Một lát sau, tiếng cửa phòng tắm bị đẩy ra vang lên một chút, Cố Ninh đột nhiên trợn mắt nhìn qua, chỉ thấy mái tóc màu vàng nâu hơi ướt của Anderson, trên người khoác một kiện áo tắm dài màu trắng lỏng lẻo, đi chân trần từ trong phòng tắm bước ra, không thể không nói, Anderson vô luận là từ diện mạo hay dáng người thì đều không thể bắt bẻ, tóc mái ướt dầm dề sau khi tắm gội rũ ở trước mắt, đôi mắt màu xanh lục giống như cũng được ngâm trong nước, cả người gợi cảm nói không nên lời, nhưng khi Cố Ninh nhìn thấy những hình ảnh làm cho bất kỳ cô gái nào cũng sẽ tim đập nhanh thì lại chỉ có cảm giác ớn lạnh cả người.

“Nếu cô không dùng biểu tình như nhìn thấy quỷ để nhìn tôi, thì nói không chừng hiện tại tâm tình của tôi sẽ sung sướng hơn rất nhiều.” Anderson mỉm cười đi tới, căn phòng nhỏ hẹp, chưa được vài bước hắn đã đi tới mép giường, từ trên cao nhìn xuống Cố Ninh ở trên giường, giống như vừa mới chú ý tới bộ dáng chật vật của Cố Ninh nhíu mày nói: “Tôi nghĩ mình đã quên cảnh cáo bọn họ đừng động tới con mèo nhỏ của tôi.” Hắn vừa nói vừa ngồi xuống mép giường, say mê nhìn chăm chú vào đôi mắt đang nhìn thẳng hắn của Cố Ninh nói: “Tôi đã nói rồi, cô có một đôi mắt mê người, mỹ lệ mà lại nguy hiểm, như viên đá quý mỹ lệ nhất, tản ra dụ hoặc chết người. Tôi yêu nhất những viên đá quý trong suốt lộng lẫy khiến người ta muốn chiếm cho riêng mình… Chỉ là tôi càng yêu vẻ thê thảm của nó khi phát ra ánh sáng chói mắt…” Hắn từ từ kéo khóa kéo trên áo khoác của Cố Ninh xuống, nói ra những lời điên cuồng như vậy, nhưng trong ánh mắt hắn lại chỉ có một mảnh lạnh băng, như hồ nước đông lạnh màu xanh lục.

“Vì sao anh phải làm như vậy?” Cố Ninh nghẹn ngào hỏi.

“Xem ra con mèo nhỏ của tôi có khúc mắc.” Anderson sủng nịch nói: “Hơn nữa tôi thật sự phải cảm ơn cô cùng những người bạn đó của cô, chúng tôi thật sự rất cần những khẩu súng đó. Có những khẩu súng đó, số người chết của tôi sẽ giảm bớt, đoạt được nhiều vật tư hơn, có thể sống sót lâu hơn. Hiện tại mỗi người làm bất cứ chuyện gì đều vì để bản thân được sống lâu hơn trên thế giới này không phải sao? Đương nhiên… Còn vì để giữ cô lại trên tàu của tôi. Được rồi, hiện tại chúng ta không cần nói về những chủ đề không thú vị này, một lát nữa cô muốn biết cái gì tôi cũng sẽ nói cho cô, hiện tại chúng ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm…”

Ngay lúc áo khoác bị cởi ra, Cố Ninh không nhịn được mà run rẩy, cô biết kế tiếp mình đối mặt với cái gì, cô thực sự sợ hãi, gần như làm cô nhớ lại sự tuyệt vọng và sợ hãi khi lần đầu tiên bị cái gã đàn ông hung ác kia kéo vào hẻm tối, nhưng một chút sợ hãi cũng không thể làm cô lùi bước, cô chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Anderson từ đầu đến cuối, ngay cả đồng tử cũng không co giãn chút nào, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Anderson cũng không thất vọng khi không nhìn thấy sợ hãi trong ánh mắt của Cố Ninh, hắn xoay người lên giường, cả người đè lên người Cố Ninh, ngón tay thon dài theo gương mặt của Cố Ninh di chuyển một đường xuống dưới, lướt qua cổ, lướt qua bộ ngực hơi cong, một đường uốn lượn xuống phía dưới, trong giọng nói khàn khàn mang theo một tia đắc ý: “Cô đang sợ hãi, thân thể của cô nói cho tôi biết, cô đang sợ hãi… Cô đoán tôi có thể vì vậy mà dừng lại không?” Tay hắn vuốt ve qua lại trên người Cố Ninh, thành công làm cho Cố Ninh run rẩy, hắn vuốt ve thân thể Cố Ninh, như si như mê nhìn mà chăm chú vào Cố Ninh nói: “Thân thể được bao bọc dưới lớp quần áo này liệu có mỹ diệu giống như đôi mắt của cô hay không…”

Cố Ninh đang run rẩy bỗng nhiên dừng lại, cô lẳng lặng nhìn hắn, gằn từng chữ một nói: “Mày sẽ chết.”

Cô đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Anderson cười, hiển nhiên hắn cho rằng, Cố Ninh nói câu này để uy hiếp, giống như nguyền rủa hơn, tay hắn linh hoạt chui vào vạt áo của Cố Ninh, bàn tay lạnh băng chạm vào da thịt mềm mại, xúc cảm tinh tế so với trong tưởng tượng của hắn còn mỹ diệu hơn, tay hắn thuần thục di chuyển về phía bụng, hắn vẫn nhìn chăm chú khuôn mặt của Cố Ninh như cũ, tựa hồ như muốn thưởng thức biểu tình yếu ớt lộ ra trên gương mặt tái nhợt mà lạnh như băng này. Nhưng nháy mắt tiếp theo, tươi cười đọng lại trên mặt hắn, cái tay đang di chuyển trong quần áo Cố Ninh của hắn bị ép dừng lại ở phía dưới khi chạm vào một mảnh mềm mại, cũng không dám cử động.

Trên mặt Anderson bày ra biểu tình không dám tin nổi, hắn thậm chí không thể cúi đầu. Phần đỉnh bén nhọn của dây đằng liền đâm vào cổ hắn, chỉ cần hắn hơi cử động một chút, gai nhọn kia liền sẽ đâm vào cổ hắn, toàn bộ quá trình diễn ra trong nháy mắt.

Đôi mắt Cố Ninh chậm rãi mở ra, trong ánh mắt là một mảnh hờ hững cùng trào phúng: “Tao nói rồi, mày sẽ chết.”

Đồng tử trong đôi mắt mỹ lệ màu xanh lục của Anderson đột nhiên co chặt.

“Phốc ——” một tiếng, máu bắn ra khắp nơi ——

Cố Ninh nhắm chặt đôi mắt, tránh cho máu bắn vào hai mắt của mình, cũng không có biến thái đến mức thưởng thức thảm trạng giãy giụa trước khi chết của một người.

Một lát sau, cô mới mở to mắt, dùng hết sức lực để lớn tiếng hô một chút với cánh cửa: “Vào đi.”

Im lặng…

Sau một lúc im lặng rất lâu, cửa mới bị người đẩy ra, thiếu niên bị bọn họ gọi là thằng câm đẩy cửa ra rồi từ ngoài cửa đi vào.

“Ngại quá.” Mặt Cố Ninh toàn là máu, khó khăn nói với thiếu niên vẫn còn đang ngẩn ngơ kia: “Trước tiên cậu có thể giúp tôi chuyển cái thi thể này khỏi người tôi được không?”

“Mang tôi tới chỗ mà những người bạn của tôi đang bị giam.” Cố Ninh nằm ở sau lưng thiếu niên, thấp giọng nói.

Thiếu niên không phát ra tiếng động cõng Cố Ninh từ cửa đi ra ngoài, thi thể của Anderson bị cậu kéo trên mặt đất vô cùng thô bạo, ngửa mặt lên trời, trên cổ bị dây đằng xỏ xuyên qua tạo ra một cái lỗ lớn, còn có máu tươi điên cuồng chảy ra ngoài, rất nhanh nhuộm đỏ kiện áo tắm dài màu trắng sạch sẽ trên người hắn, đôi mắt màu xanh lục kia, lúc này đồng tử trong đôi mắt mỹ lệ giãn ra, mất đi ánh sáng vốn có… Chỉ sợ hắn đến chết, cũng không biết thứ đâm thủng cổ hắn là cái gì.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 170"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

vao-nham-van-dong-phien-ta-cung-muon-lam-van-nhan-me-cohet
Vào Nhầm Vận Động Phiên Ta Cũng Muốn Làm Vạn Nhân Mê Convert
21 Tháng 10, 2024
tuy-y-doat-lay.jpg
Tùy Ý Đoạt Lấy
11 Tháng 12, 2024
ham-muon.jpg
Ham Muốn
18 Tháng 10, 2024
hi-vong-xa-voi-duy-nhat.jpg
Hi Vọng Xa Vời Duy Nhất
24 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online