Thế Giới Song Song - Chương 168
Chương 168: Thỏa thuận
Cố Ninh không cự tuyệt thỉnh cầu muốn tâm sự riêng của Anderson.
Hai người đi đến đằng trước boong tàu, Cố Ninh không cho Anderson cơ hội nói chuyện, cũng không vòng vo, nói thẳng: “Chúng tôi chỉ muốn bình an tới thủ đô, không muốn gây phiền toái. Thuyền trưởng Anderson, nếu anh cũng muốn bình an tiếp tục làm thuyền trưởng, thì tốt nhất không nên đánh chủ ý lên đầu chúng tôi.”
Đây là trắng trợn cảnh cáo cùng uy hiếp. Vừa rồi cô động thủ, cũng chỉ muốn tăng thêm lực uy hiếp cho lời cảnh cáo hiện tại của cô.
Anderson vô cùng bất đắc dĩ nhìn Cố Ninh: “Tôi nghĩ rằng hình như tôi cũng chưa làm cái gì, nhưng cô đã đả thương thuyền viên của tôi.”
Cố Ninh nghiêng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, giọng điệu cùng biểu tình phảng phất như chỉ nói về một chuyện râu ria: “Anh biết không? Sau khi anh ăn thịt đồng loại của mình thì trên người sẽ tản ra một mùi chua thối vô cùng đặc trưng, mùi này chỉ cần anh đã ngửi qua, thì tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.”
Biểu tình trên mặt Anderson bỗng nhiên cứng đờ, hắn cụp mi xuống, đôi mắt màu xanh lục thâm tình lập tức biến thành sắc bén: “Tôi nghĩ tôi nghe không hiểu lời cô nói.”
Cố Ninh chỉ hơi mỉm cười, cô đương nhiên biết hắn nghe hiểu.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Anderson bỗng nhiên nhìn chăm chú đôi mắt của Cố Ninh, nói: “Không biết đã có ai từng nói với cô, cô có một đôi mắt mỹ lệ. Lạnh băng, nguy hiểm, nhưng lại mê người… Có lẽ cô có thể ở lại, trên biển không có những con quái vật đó, tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô, có đồ ăn sung túc, không cần sợ hãi…” Hắn vừa nhẹ giọng nói, vừa duỗi tay hướng tới mặt Cố Ninh.
Cố Ninh bất động thanh sắc đẩy tay hắn ra, mặt mang vẻ châm chọc nói: “Đồ ăn? Xin lỗi, tôi không quen ăn thịt người.”
Anderson nhìn chằm chằm cô nửa ngày, bỗng nhiên nói: “Tôi trước nay cũng chưa từng ăn thịt người. Chẳng qua tôi không phản đối việc bọn họ ăn thịt người, rốt cuộc hiện tại muốn sống sót cũng không phải một việc đơn giản. Nếu không phải sống không nổi nữa, thì ai mà muốn đi ăn thịt người chứ.”
Cố Ninh cảm thấy nếu là cô, thì cô tình nguyện bản thân chết đói. Chẳng qua không cần thiết cùng Anderson tranh luận những vấn đề không có ý nghĩa này.
Cô xác nhận lại lần nữa, nói: “Chúng ta đây xem như đã đạt được thỏa thuận? Anh đưa chúng tôi an toàn đến thủ đô, chúng tôi sẽ giao tất cả vật tư đã hứa hẹn cho các anh.”
“Đương nhiên.” Anderson nói: “Buổi tối hôm nay cô có thể yên tâm ngủ, sau khi ngủ dậy, thì chúng ta cũng đã tới cảng thủ đô rồi.”
“Thuyền trưởng, cô gái nhỏ kia nói với anh cái gì vậy?” Chú lùn thấy Cố Ninh đi rồi, vội vàng lại đây hỏi thăm tình báo.
Anderson nhìn bóng dáng của Cố Ninh hơi mỉm cười, sau đó ngậm thuốc lá trong miệng, chú lùn bên cạnh lập tức đưa bật lửa tới, một tay chắn gió, một tay châm lửa, đốt thuốt lá. Anderson hút một ngụm, rồi phun ra một ngụm khói, lập tức đã bị gió biển thổi mất, hắn xoay người dựa vào lan can, trong ánh mắt màu xanh lục tràn đầy kiêng kị: “Mày đi báo cho những người khác, mấy người này không đơn giản, không thể động vào. Đưa bọn họ an toàn đến nơi bọn họ muốn tới, đống vật tư kia của bọn họ cũng đủ để cho chúng ta kéo dài một khoảng thời gian, nhóm người này không đơn giản, không cần thiết phải tìm phiền toái.”
Chú lùn cất bật lửa, trên mặt mang nụ cười tất cung tất kính nói: “Thuyền trưởng yên tâm, tôi sẽ nói cho đám thuộc hạ.” Tuy rằng gã không tận mắt nhìn thấy cô gái tóc vàng kia đã đánh ngã đám người to xác bọn gã như thế nào, nhưng lúc bọn gã kiểm tra vết thương thì gã lại được tận mắt nhìn thấy từng mảng xanh, từng mảng tím trên người bọn họ, có thể quật ngã một người cao to giống như mấy gã đàn ông tâm địa đen tối tàn nhẫn như bọn gã, thì có thể tưởng tượng được sự lợi hại của cô ta.
Tuy gã thèm nhỏ dãi thân thể quyến rũ của người tên Trang Thần kia, nhưng gã có thể sống lâu như vậy, chính là nhờ vào sự cẩn thận, cho dù bánh kem bên ngoài có đẹp nhưng lại có độc thì gã cũng không dám cho vào miệng.
Chẳng qua gã có chút lo lắng, đám thuyền viên dưới trướng đó đã chơi chán phụ nữ trên thuyền rồi, đã sớm kêu muốn đổi một đám hàng hóa mới mẻ, một lát nữa gã phải đi xuống cảnh cáo đám đó một phen mới được.
Chú lùn đi xuống khoang thuyền, Anderson vẫn ở lại trên boong tàu, ném tàn thuốc vào trong biển, quay đầu nhìn về phía bóng dáng Cố Ninh đang đứng đó nói chuyện cùng với Trang Thần, trong ánh mắt lóe lên vài tia sáng khó nói rõ.
Cố Ninh tranh thủ thời gian, thừa dịp buổi chiều ngủ một giấc.
Chạng vạng nhìn mặt trời từ từ lặn xuống mặt biển bằng phẳng từ phía tây, đây là một hình ảnh không thua gì lúc mặt trời mọc buổi sáng, nhưng Cố Ninh lúc này lại không có tâm tình để thưởng thức: “Tuy Anderson đã đáp ứng với tôi sẽ không giở trò gì nhưng đến buổi tối chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút. Hạ Cùng, nếu đến lúc đó lỡ xảy ra tình huống như thế nào, thì cậu nhớ rõ phải bảo vệ tốt chủ nhiệm Chung, mặt khác phải nhớ tùy cơ ứng biến.”
Cô nói tiếp: “Buổi tối hôm nay vẫn là tôi gác đêm. Nếu có động tĩnh gì, tôi sẽ đánh thức mọi người, đao và súng cũng không được rời khỏi người.”
Sau khi mặt trời lặn, ánh trăng treo lên phía chân trời, một đường cong mờ ảo, mặt biển màu đen chiết xạ làm cho ánh trăng có chút mông lung, cùng với nước biển cuộn sóng phập phồng, có chút cảm giác kinh hãi.
Chỗ ngủ mà bọn họ được an bài là từng thùng đựng hàng chuyên chở hàng hoá, ở giữa có lối đi nhỏ, tất cả chăn mà Anderson cung cấp đều tản ra một mùi khó ngửi, vì không muốn bại lộ không gian của Cố Ninh để tránh rước lấy phiền toái khác nên bọn họ cũng chỉ có thể chịu đựng mà ngủ.
Cố Ninh đứng ở lối đi vào duy nhất, phía trước cùng hai bên đều có thể đi ra ngoài lối đi nhỏ, cô đứng ở chính giữa duy nhất của bốn ngã rẽ, bất kỳ ai tới từ bên kia đều cần phải đi qua chỗ của cô. Nhóm Hạ Cùng thì ngủ ở phía sau cô, đằng sau cùng là Trang Thần có tính cảnh giác cao, nếu phía sau có động tĩnh, Trang Thần cũng sẽ bừng tỉnh trước tiên.
Con tàu nhấp nhô trên biển, Cố Ninh vững vàng mà đạp trên mặt đất, thật ra cũng không cảm thấy khó chịu bao nhiêu, đối với thính lực mẫn cảm của Cố Ninh mà nói, ban đêm ở trên biển cũng không yên tĩnh chút nào, tiếng động cơ gầm rú trên tàu còn có thể chịu đựng được, nhưng những tiếng rên rỉ hết đợt này đến đợt khác mới làm cô bực bội.
Cố Ninh mắt nhìn mũi nhìn tim, ngưng thần tĩnh khí, nhưng trong đầu vẫn hiện ra đôi mắt của cô gái kia lẳng lặng nhìn mình lúc ban ngày, đôi mắt kia không có một tia sáng, còn có cánh tay trắng như tuyết kia bị những vết xanh tím che kín…
Đúng lúc này!
“Aaaaaaa!”
Một tiếng thét chói tai của phụ nữ từ trước mặt vang lên!
Trong ban đêm yên tĩnh phá lệ chói tai, Cố Ninh vốn dĩ đang dựa người vào thùng đựng hàng cũng đột nhiên đứng thẳng, nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Ngay sau đó là một gã đàn ông tức giận mắng một câu thô tục, sau đó là một trận tiếng đập bùm bụp, người phụ nữ cất tiếng kêu đau cũng không dừng lại, ngược lại một tiếng so với một tiếng càng thê lương hơn, tiến khóc nức nở, chứa đựng bi phẫn…
Cuối cùng kết thúc bằng một tiếng vật nặng ngã xuống đất.
Trong lòng Cố Ninh không khỏi trầm xuống, bị đánh chết rồi sao?
Nhóm Trang Thần cũng bị đánh thức, lúc này suy nghĩ trong lòng bọn họ cũng giống với Cố Ninh, đều suy đoán người phụ nữ kia có phải bị đánh hôn mê, hoặc là, trực tiếp bị đánh chết hay không.
Ngay sau đó vang lên một chuỗi tiếng bước chân chạy dồn dập hoảng loạn làm cho bọn họ loại bỏ tất cả phán đoán, suy luận của mình, đồng thời trong lòng cũng dâng lên một tia may mắn.
Sắc mặt Cố Ninh lại thay đổi, cô nghe thấy có hai tiếng bước chân vô cùng rõ ràng, không phải một người, mà là hai người, hơn nữa tiếng bước chân vô cùng rõ ràng, là xông thẳng tới bên này.
Rất nhanh, cánh cửa bên kia đã bị đẩy ra, hai người từ phía sau cửa vọt vào, nơi này rất tối, nhưng Cố Ninh lại thấy rất rõ hai khuôn mặt kia, trong đó có một khuôn mặt càng làm chân mày của cô cau lại, là cô gái phía sau cửa kính lúc ban ngày…
Phía sau cửa là một vùng đen tối, cô gái đó nhớ rõ nhóm người Cố Ninh được an bài ở chỗ này, nhưng nơi này tối đen như vậy, làm sao cô có thể tìm được những người đó ngủ ở chỗ nào?
Run rẩy khóa cửa lại, cô gắt gao cầm tay em gái mình, giọng nói cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được mà run rẩy: “Đi, chúng ta phải trốn đi.”
Thoạt nhìn chỉ là một cô bé mười sáu mười bảy tuổi, nét ngây thơ còn chưa biến mất trên gương mặt tràn đầy thấp thỏm lo âu, cô gắt gao cầm tay Lưu Mi, trong bóng đêm sờ soạng đi trước.
“Chúng ta sẽ bị bắt lại…” Giọng nói của cô bé run rẩy, tiết lộ sự sợ hãi cực độ của mình, nói: “Bọn họ sẽ phanh thây chúng ta, cuối cùng là ăn thịt…” Cô bé gần như sắp khóc: “Chị, em không muốn bị ăn thịt đâu…”
“Đừng sợ.” Một bàn tay của Lưu Mi sờ soạng thùng đựng hàng trong bóng đêm, một bàn tay khác chặt chẽ nắm lấy tay của Lưu Hân mà đi về phía trước, trong đầu liều mạng tìm tòi đường đi ở nơi này. Nhưng do sợ hãi mà làm cho đầu óc của cô gần như trống rỗng, không nhớ nổi bất kỳ thứ gì, cô đã giết gã đàn ông kia, rõ ràng bọn họ đã đáp ứng cô, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không động vào Lưu Hân, người nhân duy nhất trên đời này của cô. Từ nhỏ cô đã yêu thương em gái ruột, cô bé còn nhỏ như vậy, tốt đẹp như vậy, cô đã bị hủy hoại cho nên tuyệt đối không thể để những kẻ súc sinh đó lại vấy bẩn người duy nhất mà cô muốn bảo hộ. Ngay lúc cô chịu xong tra tấn rồi trở về phòng, thì lại không thấy Lưu Hân đâu, hỏi những người khác ở trong phòng, nói là không lâu ngay sau khi cô vừa mới đi ra ngoài, thì Lưu Hân đã bị người ta mang đi, bị mang đi, từ trong phòng bị mang đi thì sẽ có hậu quả gì chính cô là người rõ ràng nhất, lúc trước chính tại gian phòng này cô đã bị mang đi…
Cho nên thời điểm cô nhìn thấy gã đàn ông dơ bẩn kia đang đè em gái mình, người mà cô yêu thương nhất ở trên giường định hãm hiếp nó, cô gần như không chút suy nghĩ, liền dùng cây côn sắt đặt ở phía sau cửa ra sức đánh vào ót của gã đàn ông kia!
Lưu Hân nói không sai, nếu bị bắt được, các cô sẽ bị dùng hình phạt tàn khốc nhất tra tấn cho đến chết, sau đó cắt từng khối thịt của các cô rồi phơi thành thịt khô làm thức ăn dự trữ cho bọn hắn…
Trốn, các cô có thể chạy trốn tới đâu đây? Dù trốn như thế nào thì các cô cũng trốn không thoát con tàu này.
Hiện tại hy vọng duy nhất của các cô chính là mấy người ngoại lai kia, cô nghe thấy những gã đàn ông đó lớn tiếng mắng chửi cô gái kia, từ đôi ba câu trong lời của bọn họ thì cô đã biết cô gái kia vô cùng lợi hại, ngay cả những người này cũng không dám động vào bọn họ, cho nên cô gần như không chút do dự mà mang theo Lưu Hân xoay người vọt vào nơi này, mặc dù chỉ có một tia hy vọng, cho dù chỉ có thể giữ được em ấy cũng tốt…
“Cmn! Mấy con nhỏ đó khóa cửa nhốt tao!” Đột nhiên cửa lớn bị va chạm một trận, ngay sau đó là tiếng nói chuyện của mấy gã đàn ông.
Lưu Hân gần như muốn nhảy dựng lên, hoảng sợ quay đầu lại: “Bọn họ tới rồi!”
Tay Lưu Mi bị móng tay của Lưu Hân vô ý bấu vào trong lúc giữ chặt, cô cũng không phát ra tiếng nào, chỉ giữ chặt Lưu Hân không ngừng đi về phía trước.
“Mở cửa ra!” Có một gã kêu lên!
Ngay sau đó chính là tiếng phá cửa mạnh mẽ.
Lưu Hân đã sợ tới mức nói năng lộn xộn: “Bọn họ tới rồi, bọn họ tới rồi! Chúng ta sẽ phải chết! Chúng ta sẽ phải chết! Em không muốn chết! Em không muốn bị bọn họ ăn! Ba, mẹ, cứu cứu chúng con! Cứu chúng con!”
“Phanh!” Một tiếng vang lớn!
Cửa bị phá mở ra, một đám người hùng hổ vọt vào, có người kêu lên: “Bắt mấy con nhỏ đó lại, lão tử muốn làm chết tụi nó!”
Ngay khi Lưu Hân sợ tới mức muốn hét lên, thì miệng đã bị người ta bịt lại! Lưu Mi đột nhiên đâm vào trong lòng ngực của một người, sau đó cũng bị bịt kín miệng! Lưu Mi theo bản năng liền giãy giụa muốn đánh, đột nhiên, một giọng nữ trầm thấp lạnh như băng vang lên: “Suỵt! Đừng lên tiếng.”
Đôi mắt Lưu Mi chợt trợn to!