Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Giới Song Song - Chương 167

  1. Home
  2. Thế Giới Song Song
  3. Chương 167
  • 10
Prev
Next

Chương 167: Gây chiến

Đây là một con tàu đông lạnh, chuyên dùng để vận chuyển các loại hải sản hoặc những vật dễ thối rữa như trái cây rau dưa.

“Đáng tiếc thời điểm xảy ra tận thế, chúng tôi vừa mới dỡ hàng hóa xuống.” Gã đàn ông lùn tên Đông Dương, bởi vì ở trên thuyền gã là người lùn nhất, cho nên trên thuyền đều gọi gã là chú lùn, gã cười hắc hắc hai tiếng, bưng cái ly lên rồi rót một ngụm rượu vang đỏ, sau đó nói: “May mắn thời điểm trên đường chúng tôi quay về đã gian nan lấy được một đống vật tư. Hơn nữa trên biển cũng không có những con quái vật ăn thịt người đó.”

Bọn họ lênh đênh trên biển được một khoảng thời gian nhất định thì cần phải lên bờ tiếp viện, sẽ chết rất nhiều người, nhưng đồng thời cũng sẽ dẫn tới một ít người. Thuyền viên trên thuyền ban đầu cũng chỉ còn lại chú lùn cùng người đàn ông có vóc dáng cao lớn kia, mặt khác tất cả mọi người đều lục tục gia nhập tiến vào sau.

Anderson cũng thế. Chỉ là tại sao Anderson lại lên làm thuyền trưởng của con tàu này thì bọn họ đều chỉ thần bí cười cười.

Có thể nhìn ra được bọn họ vô cùng cẩn thận đối với những chuyện trên thuyền, nhưng lời nói của Dịch Thiếu Khanh khách sáo, đầy kỹ xảo, vô cùng cao siêu, cho nên vẫn bị anh ta lôi ra không ít tin tức hữu dụng.

Không khí thoạt nhìn thật vô cùng hòa hợp.

Tinh thần Cố Ninh có chút không yên, mặc dù người ở phía sau cửa kính không thấy nhưng cô lại cảm thấy có một đôi mắt không có một chút ánh sáng nào kia đang ở phía sau cửa kính nhìn chằm chằm mình, thậm chí còn làm cô có một loại cảm giác buồn nôn.

Trang Thần lo lắng nhìn sắc mặt không thích hợp của Cố Ninh, đột nhiên kinh ngạc nói: “Cố Ninh không phải là cô say tàu đấy chứ?”

Cố Ninh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Có thể, hơi có cảm giác muốn ói.”

“Để tôi đưa cô đi lên boong tàu hóng gió một chút.” Trang Thần nói rồi ám hiệu với Cố Ninh, Cố Ninh hiểu ý, gật đầu đáp ứng, sau đó cùng Trang Thần hướng về phía cầu thang đi lên.

“Tôi đi cùng hai cô! Tôi cũng cảm thấy buồn nôn.” Hạ Cùng cũng vội vàng đứng lên đi theo hai cô đi lên trên.

Trên boong tàu gió rất lớn, ba người đi đến chỗ lan can, đỡ lan can nhìn xuống con tàu đang bị sóng biển đánh vào ở phía dưới.

Trang Thần cẩn thận nhìn khắp nơi, sau đó mới thấp giọng hỏi: “Cố Ninh, sao lại thế này?”

“Sau khi ăn thịt người thì trên người sẽ tản ra một mùi chua thối, mùi rất nhẹ, người bình thường rất khó ngửi được.”

Trang Thần nói: “Trên thuyền thiếu nước ngọt, có khả năng do không được tắm rửa trong một thời gian dài cho nên mới hôi thì sao?”

“Mùi này vô cùng đặc biệt, tôi sẽ không ngửi sai được.” Cố Ninh cau mày nhìn ô tô bị bọn họ bỏ lại trên bờ biển đã biến thành một chấm nhỏ, ý thức được bọn họ đã làm một quyết định vô cùng tồi tệ. Nhưng hiện tại bọn họ đã lên tàu, dù có nói gì nữa thì cũng đã chậm: “Tóm lại, tất cả phải cẩn thận.” Bọn họ chỉ có năm người, trong đó chủ nhiệm Chung vừa nhìn một cái là biết cơ thể suy yếu, Cố Ninh cùng Trang Thần còn là phụ nữ. Nói không chừng ở trong mắt những người kia thì bọn họ chính là một bữa tiệc lớn được đưa tới tận cửa…

Cố Ninh nheo đôi mắt lại, nhìn những thuyền viên ở phía đối diện đã hoàn thành công việc dọn dẹp boong tàu đang vây quanh thành nhóm ở nơi đó nói chuyện phiếm, đề tài mà bọn họ nói chuyện phiếm hiển nhiên quay quanh cô cùng Trang Thần, bởi vì ánh mắt ghê tởm của những người đó không hề cố kỵ mà di chuyển qua lại trên người cô cùng Trang Thần, trong đó có một gã đàn ông nhìn chằm chằm Trang Thần không ngừng nói gì đó, khiến cho tất cả những gã đàn ông khác đều thỉnh thoảng phát ra tiếng cười không kiêng nể gì. Những cái ánh mắt cùng tiếng cười vang đó đại biểu cho cái gì, Cố Ninh cùng Trang Thần đều rất rõ ràng.

Hạ Cùng nhìn thấy, đang muốn tiến lên, nhưng Cố Ninh so với cậu ta càng nhanh hơn một bước.

Cố Ninh đi thẳng tới boong tàu đối diện, gã đàn ông đang nói chuyện nhìn thấy Cố Ninh đi tới đột nhiên ngậm miệng, vẻ mặt không có ý tốt, tươi cười nhìn Cố Ninh: “Có việc gì sao em gái nhỏ?” Tất cả những gã đàn ông vây quanh gã đều cười hì hì nhìn Cố Ninh, như đang chờ bộ dáng đỏ bừng mặt của Cố Ninh khi bị bọn họ nhìn chằm chằm.

Nhưng làm cho bọn họ thất vọng chính là trên mặt Cố Ninh ngay cả một tia màu đỏ cũng không có nhìn thấy, đôi mắt kia vô cùng hờ hững nhìn chằm chằm gã đàn ông, phảng phất như bọn họ đều không tồn tại.

Sau đó, bọn họ chỉ nhìn thấy tàn ảnh của một cánh tay, cùng một tiếng “Bang!” giòn vang!

Trên mặt gã đàn ông vừa rồi còn mang theo ý cười, giây tiếp theo, mặt đột nhiên bị đánh lệch sang một bên, trên khuôn mặt ngăm đen lộ ra một vệt màu hồng, có thể thấy được cái tát kia dùng rất nhiều lực. Màng tai của gã đàn ông vang lên một trận ong ong, hơn nửa ngày mới ý thức được đã xảy ra cái gì, gã chạm một chút vào sườn mặt nóng rát hơn nữa rõ ràng đã sưng lên, không dám tin tưởng nhìn Cố Ninh ước chừng còn thấp hơn gã một cái đầu, tay vừa mới chuyển động.

Người bên cạnh lại lần nữa nhìn thấy một đạo tàn ảnh, ngay sau đó lại là một tiếng “Bang!” giòn vang!

Lại là một cái tát! Hơn nữa vẫn là ngay sườn mặt, chỉ là nghe âm thanh như thế, đều làm người ta cảm giác được cái tát kia mạnh mẽ bao nhiêu!

Mặt trên boong tàu ngoại trừ tiếng sóng biển, thì cả một vùng đều tĩnh mịch…

Tất cả mấy gã đàn ông vừa rồi còn đang cười hì hì bên cạnh thì lúc này đều ngây người, khiếp sợ nhìn hai cái bạt tay kia, Cố Ninh mặt không đổi sắc, thậm chí bắt đầu hoài nghi có phải bọn họ xuất hiện ảo giác hay không?

Gã đàn ông hoàn toàn bị đánh ngốc, đúng nghĩa ngốc, đầu gã bị đánh lệch sang một bên, trong đầu đều là tiếng ong ong, đồng thời cảm giác được một trận nóng rát ở sườn mặt bên trái, đã không cảm giác được đau đớn.

“Máu, đổ máu!” Một gã đàn ông kinh hoảng nói, sau đó mọi người liền nhìn thấy khóe miệng của gã đàn ông bị ăn tát kia chảy máu.

Miệng gã đàn ông cứng đờ cử động hai cái, sau đó cúi đầu xuống, phun ra một búng máu trên mặt đất, cùng với tiếng trầm đục của vật nhỏ rơi trên boong tàu, có người tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đó là một cái răng.

Mặt gã đàn ông đã sưng to lên, rốt cuộc gã cũng tỉnh táo lại, nhìn những người khác còn đang thất thần, tức khắc giận dữ lên, nửa khuôn mặt sưng to làm cho gã nói chuyện cũng trở nên mơ hồ không rõ: “Tụi mày còn thất thần làm gì?! Để tao làm nó!”

Năm sáu gã đàn ông lúc này mới phản ứng lại, tất cả đều hướng tới Cố Ninh, cuối cùng vây quanh Cố Ninh.

Gã đàn ông bụm mặt, nghiến răng nghiến lợi hô: “Bắt con nhỏ đó lại! Tao muốn cắt từng khối thịt của nó xuống để nấu!”

Trong lúc bọn họ đang vây quanh Cố Ninh ở phía trước, thì cô cũng đã cầm một cây côn sắt dài nửa thước trong tay, nhưng không rút thanh đao ra.

Hạ Cùng muốn tiến lên phía trước đã bị Trang Thần ngăn cản lại, sau đó trợn mắt há mồm nhìn Cố Ninh bạch bạch cho gã đàn ông kia hai cái tát, còn chưa kịp phản ứng, lúc này lại thấy Cố Ninh bị vây quanh, lập tức nóng nảy, muốn tiến lên hỗ trợ ngay lập tức, lại bị Trang Thần ngăn cản tiếp: “Mấy con tôm con tép này, còn chưa đủ làm khai vị cho Cố Ninh.” So với Hạ Cùng tâm tư đơn giản thì cô đương nhiên là biết được ý đồ của Cố Ninh khi chọc giận những người này, trừ lần đó ra, thì chỉ sợ lúc này Cố Ninh cũng thật sự tức giận.

Có người từ sau lưng đánh tới, muốn ôm lấy Cố Ninh từ phía sau. Trường côn nặng trong tay Cố Ninh linh hoạt quét qua một vòng, sau đó bỗng nhiên đánh về phía sau! Đầu côn nặng nề đánh trúng phần bụng mềm nhất của gã đàn ông đang đánh tới, lúc gã vọt tới trước thì Cố Ninh lại tăng thêm lực đạo trên tay, ngay cả kêu đau gã cũng không kêu được, hai chân mềm nhũn liền ôm bụng quỳ gối trên mặt đất, nửa ngày cũng không thể thẳng eo đứng dậy nổi.

Trường côn trong tay lại di chuyển, sau đó nâng lên quét ngang qua! Gậy gộc quét trúng má phải của một người, đầu cũng bị đánh một cái…

Cúi người né qua một quyền, trường côn hung ác quét về phía hai đầu gối của người nọ! Lúc côn sắt đánh vào đầu gối trong nháy mắt, cơ hồ nghe được một tiếng nứt xương rất nhỏ vang lên… người nọ lập tức quỳ rạp xuống đất. Ngay lúc gã quỳ xuống, dưới chân Cố Ninh trong nháy mắt dùng sức, một chân dẫm lên đầu vai gã, sau đó mượn lực tung người nhảy lên, một chân bay lên mang theo tiếng gió phần phật quét ngang qua! Một mảnh người ngã ngựa đổ, cả người Cố Ninh nháy mắt rơi xuống phía sau một ngưỡng, trở tay chống đất, một cây lau nhà từ trên không quét qua! Cố Ninh dùng sức trên tay một cái, đứng thẳng lên, đùi phải nâng cao đá tới, cho gã đàn ông một cú đá ấm áp vào mặt, đồng thời cả người duỗi về phía trước, côn sắt trong tay đánh thật mạnh vào ngực gã đàn ông đang cầm cây lau nhà kia!

Tiếng gió từ đằng sau truyền đến, Cố Ninh phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn! Một cú xoay người, người đã vòng ra phía sau gã đàn ông đang cầm một cái ghế chuẩn bị đánh lên người cô, côn sắt trong tay đặt trên cổ gã, đao nhọn trên đỉnh chóp nháy mắt bắn ra, sau đó thoáng dịch chuyển, lưỡi dao sắc bén lạnh băng liền dừng ngay trên động mạch chủ của gã, gã đàn ông kia theo bản năng muốn chuyển động cổ, lưỡi dao sắc bén nháy mắt cắt qua làn da gã, một vệt máu xuất hiện, cảm giác được cổ bị duệ khí lạnh băng cắt qua chợt đau xót, gã đàn ông lập tức không dám nhúc nhích, còn cái tay đang giơ ghế thì không kiềm được mà run rẩy…

Tất cả những chuyện này nhìn như dài, nhưng thật ra từ lúc Cố Ninh rút gậy gộc ra cho đến bây giờ, thì đều xảy ra trong một thời gian rất ngắn. Đám người vừa rồi còn hùng hổ muốn bắt Cố Ninh lại, lúc này tất cả đều đã ngã xuống đất hết.

Cố Ninh nhìn lướt qua những người đang thống khổ hoặc quỳ hoặc nằm trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo cuối cùng nhìn về phía gã đàn ông mặt đầy sợ hãi, nửa bên mặt còn sưng lên đang đứng phía trước lan can, trong mắt lộ ra sát khí!

“Bang!” Một tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, ngay sau đó là tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên, Anderson vừa vỗ tay vừa đi ra khỏi lối vào khoang thuyền âm u, vừa rồi ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Cố Ninh, cho nên cũng không biết là hắn vừa mới đi ra từ trong khoang thuyền, hay là đã đứng ở chỗ đó nhìn thật lâu.

Cố Ninh từ từ dời lưỡi dao khỏi cổ gã đàn ông kia, sau đó quay đầu nhìn về phía Anderson, hai đạo ánh mắt chạm nhau, đôi mắt Cố Ninh hơi nheo lại, không chút nào che giấu sát khí còn lưu lại trong ánh mắt mình, trên mặt Anderson mang theo nụ cười, trong ánh mắt lại không thèm che dấu thưởng thức cùng với… sự nóng bỏng một chút nào.

Không biết vì sao, Cố Ninh có chút không rét mà run khi bị đôi mắt màu xanh lục tràn ngập nóng bỏng của Anderson nhìn chăm chú.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 167"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

xinh-dep-vai-ac-convert.jpg
Xinh Đẹp Vai Ác Convert
7 Tháng mười một, 2024
anh-con-diu-dang-hon-bong-dem.jpg
Anh Còn Dịu Dàng Hơn Bóng Đêm
4 Tháng 12, 2024
thien-ha-de-nhat-my-nhan-convert.jpg
Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân Convert
13 Tháng mười một, 2024
hai-ong-chong-cu-mot-vo-dien.jpg
Hai Ông Chồng Cũ Một Vở Diễn
6 Tháng 12, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online