Thế Giới Song Song - Chương 166
Chương 166: Tàu
Con tàu lướt trên mặt biển càng ngày càng gần, phảng phất như được mạ lên một tầng ánh sáng màu vàng, hình ảnh có một loại mỹ lệ khó miêu tả được.
Cố Ninh từ trong không gian lấy ra một cái khăn trải giường màu đỏ rực, Hạ Cùng cùng Dịch Thiếu Khanh cầm khăn trải giường, bò lên trên nóc xe rồi dùng sức múa may với con thuyền bên kia, ý đồ muốn thu hút lực chú ý của bên kia.
Trang Thần cầm súng bắn chỉ thiên mấy phát.
Cố Ninh đem lều trại thu vào không gian, sau đó đi đến phía trước nhìn thấy con tàu kia đang hướng tới bên này.
Trang Thần híp mắt nhìn tàu hướng tới gần bên này, cảnh giác nói: “Mọi người cẩn thận một chút.”
Sau khi con tàu kia đến gần, càng có vẻ khổng lồ, đây là một chiếc tàu rất lớn, phần thân dưới chạm nước màu đỏ, thân tàu sơn màu trắng.
Tàu thuỷ ngừng lại ở một chỗ cách trăm mét, phía trước chính là chỗ nước cạn, một con thuyền nhỏ từ trên thuyền được thả xuống, sau đó bọn họ nhìn thấy có mấy người từ trên dây thừng bò xuống, nhảy vào thuyền nhỏ chèo lại đây.
Cố Ninh nhìn thấy có hai người đàn ông khoảng 30 tuổi đang ngồi trên thuyền nhỏ, bọn họ nhanh chóng khua mái chèo để cho thuyền nhích lại gần, lúc đến gần thì ném dây thừng trên thuyền lại đây hô: “Túm lấy!”
Hạ Cùng cùng Dịch Thiếu Khanh tiến lên kéo thuyền từ chỗ nước cạn túm tới tới bờ biển.
Hai người đàn ông từ trên thuyền bước xuống, tuổi tác hơn ba mươi, một cao một thấp, người cao kia cao tới 1 mét 8, còn người thấp thì thoạt nhìn chỉ cao 1m62, 1m63, người cao thì vừa cao vừa khỏe, người thấp thì lại vừa lùn vừa gầy, còn có hai sợi râu cá trê, một đôi mắt tam giác thỉnh thoảng lóe lên tia sáng. Giống nhau chính là cả hai đều có làn da ngăm đen, trên mặt đều rạn nứt do bị gió lạnh thổi vào, trên người mặc áo bông lớn, còn trên đầu thì đều mang mũ. Người thấp kia đứng cạnh thuyền, cặp mắt tam giác quét qua bọn Dịch Thiếu Khanh mấy cái, ánh mắt dừng lại trên người Trang Thần phá lệ lâu hơn.
Hạ Cùng đột nhiên từ bên cạnh Trang Thần tiến lên phía trước, bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông lùn kia.
Người đàn ông lùn kia không những không tức giận mà còn cười hai tiếng, tiếng cười kia khó mà nói, làm người ta có một loại cảm giác không thoải mái.
Người đàn ông cao hình như có chút không quen, trừng mắt liếc nhìn người đàn ông lùn một cái, sau đó nhìn thoáng qua khăn trải giường trong tay Dịch Thiếu Khanh, hỏi: “Các ngươi muốn lên thuyền?”
Người đàn ông cao và người đàn ông lùn liếc nhìn nhau, người đàn ông lùn cười ha ha, sau đó âm dương quái khí nói: “Mấy người tính định bỏ ra bao nhiêu tiền để thuê thuyền của chúng tôi? Hả?!”
Chủ nhiệm Chung ở bên kia mở cốp xe ra .
Tiếng cười của người đàn ông lùn đột nhiên im bặt, nhìn vật tư được nhét đầy toàn bộ ở cốp xe phía sau, trong ánh mắt toát ra ánh lửa, hắn nháy mắt ra dấu với người đàn ông cao, người đàn ông cao gật đầu một cái, sau đó liền xoay người làm mấy cái thủ thế đối với con thuyền ở xa.
Cố Ninh híp mắt nhìn qua, thấy có người đứng trên boong tàu dùng kính viễn vọng theo dõi bên này.
Chẳng bao lâu, trên thuyền lại lần nữa thả xuống hai con thuyền nhỏ, bốn người chia ra chèo về phía bên này.
“Đi lên đi!” Người đàn ông lùn kia nói: “Thuyền trưởng của chúng tôi có lẽ sẽ rất vui lòng được bàn chuyện làm ăn với mấy người.”
Thang dây được thả từ trên con tàu xuống, Cố Ninh leo lên trên đầu tiên, lúc leo lên đến nơi, một bàn tay duỗi về phía cô. Cố Ninh ngẩng đầu, một đôi mắt màu xanh biếc không hề trong dự liệu xuất hiện, “Tiểu thư?” Thấy cô sửng sốt, hắn mỉm cười lại duỗi tay về phía trước một chút.
Ánh mắt Cố Ninh hơi lóe lên, sau đó duỗi tay nắm lấy tay hắn rồi nhảy lên trên boong tàu: “Cảm ơn.”
Đôi mắt xanh biếc kia ôn nhu nhìn Cố Ninh chăm chú: “Tôi ở trên thuyền đã lâu cũng chưa từng thấy ai mỹ lệ giống như tiểu thư cô đây. Có lẽ tôi nên cảm tạ cô.”
Cố Ninh có chút kinh ngạc nhướng mày, không phải vì được hắn ca ngợi, mà là không ngờ từ trong miệng của một người nước ngoài sẽ phun ra tiếng phổ thông lưu loát hơn nữa còn chuẩn như vậy, nói thật, thì nhìn thấy một người nước ngoài trên con tàu cũng đã làm cô cảm thấy kinh ngạc rồi.
Người đàn ông duỗi tay đỡ cô là một người ngoại quốc khoảng 30 tuổi, tóc ngắn màu nâu vàng, làn da hắn vô cùng trắng, mũi cao mắt sâu, lông mày màu nâu làm cho đôi mắt màu xanh lục kia giống như một hồ nước xanh biếc sâu mà rộng, thâm thúy lại thần bí, mà trong lúc đôi mắt màu xanh lục kia chăm chú nhìn người khác, thì họ sẽ cảm thấy đôi mắt màu xanh lục này chứa đầy thâm tình đối với họ.
“Cô có thể gọi tôi là Anderson, có thể nói cho tôi biết tên của cô được không?” Đôi mắt màu xanh lục kia của hắn cứ thâm tình mà chăm chú nhìn Cố Ninh, giọng nói tràn ngập từ tính, dò hỏi.
“Cố Ninh.” Cố Ninh nói xong nghiêng người vươn tay, đỡ Chung chủ nhiệm một phen.
Chủ nhiệm Chung hiển nhiên cũng không nghĩ tới trên con tàu này cư nhiên sẽ có một người nước ngoài nên buột miệng thốt ra: “Người nước ngoài?”
Hạ Cùng đi lên ngay sau đó cũng lắp bắp kinh hãi.
Tiếp đó là Trang Thần, cuối cùng chính là Dịch Thiếu Khanh.
Tất cả mọi người đã lên đây, nhưng Anderson lại không chào hỏi bọn họ giống như với Cố Ninh.
Người cuối cùng leo lên chính là người đàn ông lùn kia, hắn đi đến bên cạnh Anderson, sau đó nhìn đám Cố Ninh nói: “Khụ! Giới thiệu cho mọi người một chút! Vị này chính là thuyền trưởng Anderson của chúng tôi!”
Cả Cố Ninh, và những người khác đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông lùn sau đó nịnh nọt nói với Anderson: “Thuyền trưởng, những người này nói muốn bàn chuyện làm ăn với anh.”
Anderson vừa rồi còn ôn hòa đối với Cố Ninh, thì lúc này thần sắc lại ngạo mạn nhìn Dịch Thiếu Khanh cùng đám người Hạ Cùng nói: “À? Chuyện làm ăn gì?”
Anderson hơi mỉm cười, sau đó nói: “Đương nhiên không thành vấn đề. Mặc dù không có thù lao, nhưng vì vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi cũng nguyện ý vì mấy người cống hiến sức lực.”
Lông mày Dịch Thiếu Khanh đột nhiên nhíu lại, anh ta theo bản năng cho rằng Anderson đang nói tới Trang Thần, cho nên ngay lúc Anderson nói những lời này thì anh ta lại phát hiện hắn nghiêng đầu, “thâm tình” nhìn chăm chú vào Cố Ninh đang quan sát toàn bộ boong tàu, trên mặt hắn lộ ra một tia biểu tình có thể nói là quái dị.
Cố Ninh không để ý tới việc bọn họ nói chuyện với nhau, chỉ bất động thanh sắc quan sát những thứ trên boong tàu, tầm mắt của cô có khả năng chạm đến những nơi khác, gió biển thổi loạn mái tóc màu vàng của cô, cũng mang đến một ít tin tức.
Trên boong tàu tổng cộng có mười mấy người, cũng không có ngoại lệ, đều là đàn ông, tuy rằng ánh mắt của bọn họ vô cùng bí ẩn, nhưng vẫn bị Cố Ninh bắt giữ được, bọn họ thoạt nhìn đều đang làm việc của mình, nhưng thật ra tầm mắt của bọn họ vẫn luôn lén lút nhìn sang bên này, phần lớn ánh mắt trong đó đều đang tập trung trên người Trang Thần, ngẫu nhiên sẽ có một hai đạo ánh mắt quét đến trên người cô, Cố Ninh cảm nhận được những ánh mắt đó chứa đựng ý không tốt, dơ bẩn, khiến cô cảm thấy khó chịu. Ngay lúc tầm mắt của Cố Ninh quét đến một góc, một thiếu niên thoạt nhìn chỉ có mười sáu mười bảy tuổi đang dùng cây chổi lau chùi boong tàu nơi đó, vừa lúc cậu ta cũng đang nhìn trộm cô, ánh mắt hình như có chút sầu lo, lúc chạm vào tầm mắt của cô lập tức kinh hoảng né tránh ánh mắt giống như bị lửa đốt, tiếp tục cong người dùng cây chổi ra sức lau chùi boong tàu. Ánh mắt Cố Ninh hơi trầm xuống, nhìn thiếu niên bên kia như đang suy tư gì đó, cô tiếp tục di chuyển tầm mắt của mình, thấy một gã đàn ông không kiêng nể gì mà nhìn chằm chằm bóng dáng của Trang Thần, trên mặt mang theo một loại tươi cười khác thường, loại tươi cười này làm người ta cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Cố Ninh nhíu mày.
“Bọn họ đã bàn xong.” Trang Thần đã đi tới, biểu tình của cô không quá vui vẻ: “Người trên thuyền này thật làm người ta chịu không nổi.” Thời điểm cô nói xong câu đó, ánh mắt sắc bén như dao nhỏ phóng về phía gã đàn ông đang nhìn chằm chằm vào cô mà cười, hung ác nói: “Mày còn nhìn tao nữa là tao móc mắt của mày ra!”
Gã đàn ông kia tựa hồ như bị ánh mắt hung ác của Trang Thần dọa sợ, lập tức thu hồi nụ cười làm người ta không thoải mái kia, rồi đi sang một bên.
Anderson từ bên kia đi tới, vẻ mặt xin lỗi nói với Trang Thần: “Tôi thực sự xin lỗi, người của tôi hình như làm cô cảm thấy không được thoải mái. Xin tha thứ cho bọn họ, thật sự là trên thuyền này đã lâu không có phụ nữ xinh đẹp giống như hai người các vị. Một lát nữa tôi nhất định sẽ quản thúc bọn họ, để bọn họ không gây thất lễ trước mặt hai vị.”
“Thuyền trưởng Anderson?” Trang Thần mỉm cười nói: “Nếu anh không thể quản thúc được người trên thuyền của anh, thì tôi không cam đoan bản thân sẽ làm ra hành vi thất lễ gì đâu.”
Anderson cũng không vì bị Trang Thần uy hiếp mà tức giận chút nào, vẫn duy trì nụ cười thân sĩ trên mặt anh ta như cũ: “Đương nhiên!”
“Được rồi, hiện tại để chúng ta quên đi sự không thoải mái vừa rồi, chỗ này gió quá lớn, xin mời đi theo tôi xuống dưới khoang thuyền.” Anh ta vừa nói vừa dẫn đầu đi phía trước.
Cố Ninh bỗng nhiên duỗi tay giữ chặt Trang Thần, cố ý lùi về sau vài bước, rơi xuống phía cuối đội ngũ, sau đó dùng âm thanh chỉ có hai người cô cùng Trang Thần nghe được, thấp giọng nói: “Cẩn thận một chút, bọn họ ăn thịt người……”
Đồng tử Trang Thần bỗng hơi co lại… cô nghiêng đầu nhìn về phía Cố Ninh, ánh mắt Cố Ninh nhìn thẳng về phía trước, trên mặt không có nửa điểm dị sắc, chỉ khẽ gật đầu.
Thời điểm ở trên thuyền nhỏ, cô lền ngồi ở phía sau hai gã đàn ông đang chèo thuyền, cô ngửi thấy được một mùi chua thối quen thuộc, loại mùi chua thối này cô chỉ từng ngửi được ở một chỗ… Còn có mùi máu tươi trên boong tàu theo gió biển tanh mặn thổi tới, có người dẫn theo người lau chùi boong tàu đi qua bên cạnh người cô, màu sắc của nước bẩn kia vô cùng quái dị, nếu cô đoán không sai, những người đang lau chùi boong tàu đó có khả năng đang lau chùi vết máu trên boong tàu…
Ánh mặt trời tỏa sáng ở bên ngoài, xuống dưới khoang thuyền lập tức cảm giác được âm lãnh ẩm ướt, phía dưới chỉ có treo một cái bóng đèn tản ra ánh sáng tối tăm, theo sự chuyển động của con tàu mà không ngừng đong đưa, cái khoang này cũng chỉ có đại khái ba bốn mươi người, thời điểm bọn họ xuống dưới còn có mấy gã đàn ông đang vây quanh một cái bàn, nương theo ánh sáng tối tăm trên đỉnh đầu mà đánh bài.
Mặt sau của khoang là hai cánh cửa kính lớn, ở giữa có một lối đi bị đóng chặt cửa, từ cửa kính nhìn vào bên trong rất tối, nhưng bóng tối này lại không thể ngăn cản tầm mắt của Cố Ninh, phía sau cửa kính chính là hơn hai mươi cái giường sắt, mà trong đó lúc này ở trên một cái giường sắt, một gã đàn ông đang đè một cô gái trên người làm tình, kịch liệt kích thích… cô gái bị gã đè ở dưới thân, bên ngoài cánh tay tràn đầy xanh tím, đầu cô ta hơi nghiêng, biểu tình chết lặng phảng phất như không có linh hồn, một đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm cửa kính bên này, ánh mắt xuyên thấu qua cửa kính, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn Cố Ninh…
Một thân ảnh cao lớn che chắn tầm mắt của Cố Ninh, đồng tử của Cố Ninh hơi co rụt lại, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại bình thường, cô tự nhiên dời đi ánh mắt, giống như vừa rồi chỉ đang xuất thần. Cô vừa giương mắt thấy Anderson đang đứng ở trước mặt cô, tay trái cầm một chai rượu vang đỏ, tay phải bưng một cái cốc có chân dài, mỉm cười nói với Cố Ninh: “Muốn uống chút rượu không?”
Một tia hàn ý lạnh như băng xâm nhập vào trong lòng Cố Ninh.