Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Giới Song Song - Chương 164

  1. Home
  2. Thế Giới Song Song
  3. Chương 164
  • 10
Prev
Next

Chương 164: Tìm kiếm

“Chúng ta định đi đâu?” Chủ nhiệm Chung hỏi.

Hạ Cùng sửng sốt một chút, lúc sau mới phát hiện xe không chạy tới hướng thủ đô mà chạy về hướng bọn họ đã tới lúc trước.

“Chúng tôi muốn quay lại tìm người trước, sau đó mới tới thủ đô. Hai người có ý kiến gì không?” Trang Thần vừa nói, vừa dùng dũa móng sửa sang lại móng tay của mình, cho dù trong xe ngẫu nhiên có xóc nảy thì Dịch Thiếu Khanh vẫn đem đầu kề lên vai cô ngủ nhưng cũng không ảnh hưởng đến cô.

Chủ nhiệm Chung cười khổ nói: “Dù sao cũng đã trên xe của mấy người, cho dù có muốn hối hận thì cũng không còn kịp rồi.”

Hạ Cùng càng sảng khoái: “Mấy người ở đâu thì tôi đi chỗ đó.” Cậu ta vừa nói vừa cầm một bao khoai tây ăn ngon lành, thùng xe phía sau của bọn họ nhét đầy đồ ăn, Cố Ninh nói, mấy thứ này có thể tùy tiện ăn.

Khoảng hơn hai tiếng sau, chủ nhiệm Chung đề nghị muốn xuống xe.

Sau khi đã xác định phụ cận xung quanh không có tang thi, thì chủ nhiệm Chung chui vào giữa lùm cây.

“Đây chính là thứ tốt! Đội trưởng quả nhiên hiểu rõ tôi.” Trang Thần cầm khẩu súng mà Cố Ninh cho cô cao hứng nói, Dịch Thiếu Khanh đưa chiếc súng cũ của mình cho chủ nhiệm Chung, hai người họ đều nhận súng mà Cố Ninh đưa.

Hiện tại năm người trong đội ngũ đều có súng, hệ số an toàn tăng lên rất nhiều, Hạ Cùng một chút cũng không ghét bỏ khẩu súng trong tay mình là thứ mà Trang Thần không cần mà còn yêu thích không buông tay, luôn cầm ở trong tay không ngừng làm động tác nhắm bắn. Kỹ thuật bắn súng của cậu ta bị hạn chế nên chỉ biết nổ súng mà thôi, vẫn là sau khi rời khỏi căn cứ mới được Dịch Thiếu Khanh chỉ dạy, bởi vì súng đạn khan hiếm cho nên cũng không có quá nhiều đạn cho cậu ta dùng để luyện tập. Trước đó vũ khí của cậu ta vẫn luôn là một cái rìu nhỏ dài hơn ba mươi centimet, thời điểm tấn công cần phải đến gần tang thi mới có thể tấn công được, chỉ cần không lưu ý một chút sẽ bị tang thi cào phải, vô cùng nguy hiểm. Đối với một quốc gia nghiêm cấm súng ống mà nói thì với dân chúng bình thường ngay cả cơ hội cơ bản nhìn thấy súng thật cũng không có.

Hành trình trên xe lại phải trải qua hơn ba tiếng nữa, bọn họ mới chạy tới nơi nhóm Tam Ca vứt bỏ hai chiếc xe.

Trải qua mấy ngày, những nơi gần đây lại lần nữa tụ tập hơn mười mấy con tang thi, bị tiếng xe kinh động, tất cả đều hướng tới bên này vây quanh.

“Hạ Cùng, đây chính là một cơ hội tốt để luyện bắn.” Dịch Thiếu Khanh quay đầu nói với Hạ Cùng đang ngồi ở phía sau, sau đó duỗi tay hạ cửa sổ xe xuống một chút, trên họng súng gác một cái đèn pin cầm tay, từ khe hở của cửa sổ thò ra ngoài, chùm tia sáng cùng họng súng đồng thời nhắm ngay con tang thi đang tập tễnh đi tới bên này. Viên đạn hoàn mỹ xuyên vào giữa trán con tang thi, trong bóng đêm con tang thi không một tiếng động ngã xuống, chỉ là thời điểm ngã xuống đất lại phát ra âm thanh vật nặng rơi xuống.

“Để tôi thử xem!” Hạ Cùng lập tức hưng phấn cùng Dịch Thiếu Khanh đổi vị trí, tay cầm đèn pin học theo chiếu đi ra ngoài, đồng thời tay phải cầm súng, nhắm ngay đầu con tang thi sau đó bóp cò súng… lực phản chấn rất lớn đã làm cả tay Hạ Cùng tê rần, thật ra viên đạn đã bắn trúng, nhưng lại chỉ bắn trúng trên cùng đỉnh đầu tang thi, ma sát tạo ra một vệt máu, cũng không có giết chết tang thi.

Hạ Cùng lập tức phấn chấn không thôi.

Mặt khác, một bên Cố Ninh cùng Trang Thần cũng đã trực tiếp đẩy cửa bước xuống, hai người đưa lưng về nhau, lấy phạm vi nửa hình cung không ngừng nổ súng, mỗi một phát đạn đều làm đầu tang thi nổ tung thành một đóa hoa máu.

“Đạn dùng không hết cảm giác thật là quá sướng! Cô cũng không biết tôi lần trước trải qua như thế nào!” Trang Thần vừa nói vừa bổ sung băng đạn: “Đạn trong kho hàng của đội Một chúng ta cũng đủ để cho chúng ta xài. Lần sau cô nên mang nhiều thêm một chút. Dù sao đội trưởng bên kia cũng sẽ nghĩ cách để hợp thức hóa mấy thứ này.” Cô ấy nói tới đây cũng cảm thấy có chút buồn cười: “Thành thật mà nói, thì tôi thật sự muốn tận mắt nhìn thấy Trang Thần ở thế giới bên kia có bộ dáng gì.”

Cố Ninh nói: “Yên tâm đi. Giống cô như đúc.”

“Cô ấy có thể hạnh phúc hơn tôi nhiều.” Trang Thần liếm liếm môi trên khô ráo: “Tôi cũng không nhớ rõ lần cuối tôi được tắm rửa là khi nào, như ngâm mình ở trong bồn, tắm một cái. Cố Ninh, trước khi cô trở về thì tôi muốn viết một tờ danh sách cho cô, thời điểm lần sau cô quay lại thì giúp tôi mang tất cả lại đây!”

Cố Ninh sảng khoái đáp ứng nói: “Không thành vấn đề.”

“Đừng có quên tôi!” Dịch Thiếu Khanh vội vàng từ trên xe bước xuống: “Tôi cần rất nhiều đồ, đến lúc đó cô nghĩ biện pháp, trực tiếp để số 2 giúp tôi sắp xếp, cậu ta khẳng định có biện pháp.” Số 2 trong miệng của Dịch Thiếu Khanh chính là anh ta ở một thế giới khác. “Tưởng tượng đến mỗi ngày số 2 trải qua thì tôi liền hận đến ngứa răng!” Dịch Thiếu Khanh nhịn không được nói, đều là một người, dựa vào cái gì mà số 2 được ăn sung mặc sướng ở một thế giới khác, còn anh ta thì lại xui xẻo như vậy?

Cố Ninh nhìn hai người cùng phân cao thấp với bản thân thì có chút hơi bất đắc dĩ.

“Đây là lời nhắn mà bọn họ để lại cho cô?” Trên xe buýt, Dịch Thiếu Khanh dùng đèn pin chiếu lên kính mấy chữ “Thiên Môn trấn Hà Lan” rồi hỏi.

“Đúng vậy.” Cố Ninh nói.

“Làm sao cô lại cho rằng đây là lời nhắn để lại cho cô chứ? Nói không chừng chỉ là người ta tùy tiện viết thì sao?” Dịch Thiếu Khanh nói xong thì giơ đèn pin chiếu đến gần hơn một chút, nhìn chằm chằm chữ trên cửa sổ xe, sau một lúc lâu mới nói: “Cố Ninh, cô tới xem chữ này, có phát hiện gì không?”

Cố Ninh liếc mắt một cái rồi tiến lại gần: “Cái gì?”

“Cô xem những nét bút này, ở giữa có vài nét bị đứt đoạn, rõ ràng không phải do bút mực không đủ, vậy có thể giải thích rằng mấy chữ này được viết xuống trong quá trình xe đang chạy.” Dịch Thiếu Khanh dùng tay cọ xát chữ viết, sau đó phân tích tiếp: “Thời điểm bị tang thi vây công bất cứ ai đều sẽ hoảng loạn trong lòng, điều đầu tiên mà bọn họ nghĩ đến khẳng định là phải thoát thân như thế nào, mà không phải nghĩ đến việc nhắn lại cho cô. Mà ngay cả khi bọn họ nhớ tới phải nhắn lại cho cô thì cũng khẳng định là khi bọn họ vào đây sau khi xe không còn di chuyển nữa thì mới có thể để lại manh mối cho cô. Lúc ấy xe đã ổn định, dù tính đến việc vội vàng, chữ cũng có thể có chút qua loa, nhưng cũng không có khả năng xuất hiện nét đứt như vậy.” Anh ta dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Tôi đoán Cửu Trạch khẳng định không có nhìn thấy mấy chữ này, bằng không anh ta nhất định sẽ không xem nhẹ cái chi tiết này.” Anh ta đứng dậy, biểu tình trên mặt có chút bất đắc dĩ: “Cố Ninh, nếu tôi đoán không lầm, thì có khả năng là cô đã bị mấy chữ này đánh lừa.”

Cố Ninh gần như phản ứng trong nháy mắt, bản thân đã phạm vào một sai lầm trí mạng cỡ nào, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Giống như người chết đuối bắt được một cọng rơm, nơi nào còn có lý trí để suy nghĩ một cọng rơm sao có thể cứu mình được? Nếu cái này không phải do bọn họ nhắn lại, vậy khẳng định sẽ ở chỗ khác. Chúng ta cẩn thận tìm một chút, khẳng định là ở gần đây, hơn nữa nhất định là ở chỗ dễ thấy được.”

Năm người đem mỗi góc trên xe buýt đều tìm hết, lại đem xe tải lớn cũng tìm qua một lần, nhưng cũng không phát hiện được manh mối gì. Cố Ninh mang theo bọn họ đi tới căn nhà ở phía sau. Thi thể của Vương Dương còn nằm ở sau cửa, bọn họ vẫn luôn đi theo con đường kia mà tiến về phía trước, không buông tha bất kỳ kiến trúc nào có thể để lại manh mối ở hai bên đường, sau khi đuổi theo được hai con phố, rốt cuộc bọn họ cũng có phát hiện.

“Là quần áo của bọn họ.” Cố Ninh nhặt lên một chiếc áo bông nam màu đen nằm trên mặt đất nói, những bộ quần áo này đều do cô tự mình mua sắm, kiểu dáng đại khái thì cô vẫn có ấn tượng. Trên mặt đất có tổng cộng ba bộ quần áo bị ném, mỗi bộ quần áo cách khoảng mười mét, một bộ cuối cùng bị ném ở lối vào của một con hẻm nhỏ, lối vào con hẻm nhỏ có một cánh cửa sắt đã ngã xuống, trong hẻm nhỏ còn vài con tang thi đang chen lách, bị Hạ Cùng tranh chém một phát vào đầu, thông qua hẻm nhỏ là sân sau của một hộ gia đình, chung quanh đều bị tường vây bao quanh, sân sau cũng có vài con tang thi du đãng, vừa thấy người đến liền lập tức nhào tới bên này, không đợi chúng nó vọt tới gần, tất cả đều bị bắn chết.

“Xem ra bọn họ nhảy ra từ nơi này xuống.” Trang Thần chỉ vào một thùng nước lớn được lăn một vòng đến bên cạnh tường vây nói.

Cố Ninh leo qua tường vây đầu tiên, sau đó bọn họ đều leo qua tường vây.

“Hẳn là có tang thi biến dị truy đuổi, bọn họ không có cơ hội dừng lại để lưu lại quá nhiều manh mối.” Dịch Thiếu Khanh dùng đèn pin chiếu vào một bộ quần áo thời trang màu đỏ của trẻ em bị vứt trên mặt đất nói, quần áo bày ra hình dạng một mũi tên, chỉ về một phương hướng, Dịch Thiếu Khanh nói: “Chúng ta quay trở về rồi lái xe lại đây mới được.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 164"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

cong-to-vien-cua-toi.jpg
Công Tố Viên Của Tôi
25 Tháng mười một, 2024
su-muoi-cham-chut-da.jpg
Sư Muội, Chậm Chút Đã
26 Tháng 10, 2024
uom-mat-troi.jpg
Ươm Mặt Trời
2 Tháng mười một, 2024
xuyen-sach-bi-dai-phan-dien-rao-riet-nham-den.jpg
[Xuyên Sách] Bị Đại Phản Diện Ráo Riết Nhắm Đến!
26 Tháng 10, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online