Thế Giới Song Song - Chương 163
Chương 163: Rời đi
“Nói cách khác, cô trở lại không gian cùng lúc với Cửu Trạch và “anh ấy” ở thế giới kia dung hợp, vậy thì thật ra có khả năng cũng không phải Cửu Trạch tự mình mở ra cánh cửa kia, mà bởi vì thời điểm cô mở cánh cửa kia nên Cửu Trạch đã bị ảnh hưởng?” Dịch Thiếu Khanh sau khi nghe Cố Ninh miêu tả xong thì phân tích nói.
Trang Thần tán thành nói: “Có khả năng, bằng không phải giải thích như thế nào việc cô có thể quay lại đây còn Cửu Trạch thì lại không thể?”
Cố Ninh gật đầu đáp ứng, ba người trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên giống như tâm ý tương thông mà cười với nhau, Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh sau khi hết kinh hãi, rốt cuộc cũng ý thức được không gian của Cố Ninh, tươi cười như có như không có chút hưng phấn cùng kích động.
Cố Ninh sau khi cười xong bỗng nhiên nói: “Tôi không định tiếp tục chờ ở chỗ này nữa, đã qua vài ngày, bọn họ cũng không có tin tức. Tôi định rời khỏi trấn rồi quay trở về tìm thử.” Cô ngừng lại một chút, nói: “Hai người không cần phải khuyên tôi, lúc trước tôi tiếp tục ở lại thế giới này cũng là vì ba mẹ. Chỉ là hiện tại tôi muốn hỏi hai người có nguyện đi cùng tôi hay không?”
Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh kinh ngạc liếc nhìn nhau, sau đó nhìn Cố Ninh nói: “Những người đi cùng chúng ta từ căn cứ tới đây thì phải làm sao bây giờ?”
Cố Ninh nói: “Tôi cũng có đủ vật tư có thể để lại cho bọn họ, nơi này cách căn cứ thủ đô cũng không xa, ngay cả khi bọn họ muốn đi thủ đô thì vật tư tôi để lại cũng đủ cho bọn họ ăn.” Cô dừng một chút, nghiêm túc nói: “Có điều hẳn là hai người nên hỏi bọn họ trước một chút, có lẽ bọn họ căn bản không muốn rời khỏi nơi này.”
Trang Thần nhìn về phía Dịch Thiếu Khanh, Dịch Thiếu Khanh nhìn Cố Ninh, gật đầu.
Giống như trong dự kiến của Cố Ninh, khi Trang Thần đưa ra vấn đề này thì phần lớn mọi người đều tỏ vẻ muốn ở lại chỗ này.
Một người đàn ông trung niên mang mắt kính tầm 40 tuổi nói: “Nơi này vô cùng an toàn, tôi đã hỏi thăm qua, người sớm nhất cũng đã ở chỗ này từ lúc mạt thế mới bắt đầu, trừ lúc ngẫu nhiên có tang thi “lạc đường” du đãng đến đây thì trước nay chưa bị tang thi triều bao vây tấn công bao giờ… vì sao chúng ta còn phải mạo hiểm đến thủ đô chứ? Hơn nữa chúng ta căn bản cũng không biết thủ đô có an toàn hay không!” Ông ta nói xong thì mọi người đều phụ họa, những người không lên tiếng thì nhìn thần sắc cũng thấy rõ là tán đồng với cách nói của ông ta. Ngay cả Hạ Cùng cùng chủ nhiệm Chung cũng đều cảm thấy ở lại nơi này có lẽ là lựa chọn tốt hơn so với thủ đô.
Lúc này, trong đám người đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Hai người vẫn muốn đi thủ đô sao?”
Giọng nói này vang lên, mọi người xôn xao một trận, rất nhiều người đều bất an nhìn Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh, bọn họ cũng đều biết bản thân có thể bình an dọc theo đường đi không thoát khỏi quan hệ với sự lãnh đạo của Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh, nếu bọn họ rời đi, vậy ai có thể lãnh đạo bọn họ? Huống chi, chỗ Dịch Thiếu Khanh còn có thuốc giải độc…
Cố Ninh dựa vào cửa thờ ơ lạnh nhạt, nhìn một đám người trong phòng dưới ánh nến chập chờn liên tục thay đổi sắc mặt, nhạy bén nhận thấy bầu không khí hòa hợp trong phòng ngay từ đầu đã bắt đầu có một ít biến hóa.
Mọi người nhìn Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh, chờ đợi hai người bọn họ đưa ra đáp án cho vấn đề vừa nãy.
Trang Thần ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Đúng vậy. Chúng tôi chuẩn bị rời đi. E là hành trình này của chúng ta phải kết thúc ở đây.” Cô cũng không có nói là đi thủ đô, chỉ nói là phải rời khỏi.
Lời Trang Thần nói chứng thực suy đoán của bọn họ, lập tức lại gây nên một trận rối loạn, khủng hoảng trong đám người nhanh chóng lan tràn.
Trong lúc đang bàn luận sôi nổi, người đàn ông trung niên lúc trước lại đứng ra, hai tay đè ép xuống một chút nói: “Tất cả mọi người im lặng trước đã! Để tôi hỏi bọn họ vài câu!”
Đám người rối loạn từ từ bình tĩnh lại.
Người đàn ông trung niên đẩy đẩy mắt kính trên mũi, sau đó quay mặt về phía Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh nói: “Nếu các anh phải đi, thì chúng tôi sẽ không giữ các anh lại.” Ông ta liếc nhìn Cố Ninh bên kia một cái, sau đó nói: “Ba vị đều là người có bản lĩnh thật sự, ngay cả khi ở bên ngoài cũng có năng lực có thể tìm được vật tư. Nhưng chúng tôi nơi này toàn là già trẻ, đi tìm cũng không dễ dàng. Hơn nữa hiện tại còn là mùa đông…”
Trang Thần nói: “Chúng tôi sẽ để lại một ít vật tư cho các người, hẳn là cũng đủ để vượt qua mùa đông này.”
Người đàn ông trung niên hạ kính xuống, đôi mắt hiện lên một tia tinh quang, trên mặt lại là bộ dáng khó xử: “Chúng tôi còn có một yêu cầu quá đáng…” Ông ta do dự mà nhìn về phía Dịch Thiếu Khanh, có chút khó xử nói: “Thuốc giải độc có thể để lại cho chúng tôi mấy ống được không? Chúng tôi cũng không muốn nhiều lắm, chỉ cần năm ống là đủ rồi, rốt cuộc thì người của chúng tôi ở đây cũng nhiều…”
Cố Ninh quét một vòng trong phòng, trừ bỏ chủ nhiệm Chung cùng Hạ Cùng và một số ít người lộ ra thần sắc không tán đồng, thì đa số đều dùng một loại ánh mắt có thể nói là ăn tươi nuốt sống nhìn chằm chằm Dịch Thiếu Khanh.
Châm chọc trên mặt Dịch Thiếu Khanh càng ngày càng đậm, anh ta cười lạnh nói: “Ông cũng thật dám mở miệng. Năm ống? Tôi hiện tại tổng cộng cũng chỉ có năm ống.”
Người đàn ông trung niên bị Dịch Thiếu Khanh nói như vậy, cũng không thấy hổ thẹn chút nào, ngược lại lạnh mặt nói: “Ba người các cậu có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả khi ở bên ngoài cũng sẽ không có gì nguy hiểm, còn chúng tôi không giống.”
Sắc mặt người đàn ông trung niên đột nhiên trầm xuống, âm trầm nói: “Những thứ này không phải do các người định đoạt!” Ông ta dùng ánh mắt.
Sau đó mấy gã đàn ông vốn dĩ đang đứng yên lặng ở một bên không một tiếng động mà đứng dậy, vây quanh Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh ở bên trong.
“Các người muốn làm gì?!” Hạ Cùng đột nhiên gào to một tiếng, căm tức nhìn mấy gã đàn ông kia: “Các người đã quên là ai đã cứu các ngươi từ trong căn cứ ra sao?”
Chủ nhiệm Chung cũng thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên kia nói: “Lão Chu, ông làm gì vậy?!”
Một gã đàn ông trẻ tuổi mặt đầy mụn, cười khẩy nói: “Hạ Cùng, cứu người là bọn họ tự nguyện, không phải chúng tôi cầu bọn họ quay về cứu, ngay cả khi bọn họ không tới cứu chúng tôi thì cũng có thể nghĩ cách chạy đi. Cậu không cần phải bắt cóc đạo đức*.”
*dùng quy tắc đạo đức để định hướng người khác làm theo ý muốn của mình.
Chu Trung Khải nói: “Chủ nhiệm Chung, hai người chúng ta không phải đã thương lượng xong rồi sao. Đã quyết định sẽ ở chỗ này, tại sao ông lại muốn làm người hiền lành trước mặt bọn họ vậy?”
Chủ nhiệm Chung kích động mà phản bác nói: “Tôi thương lượng cùng anh là muốn ở lại! Nhưng không phải chúng ta đã nói là phải cùng Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh thương lượng cho tốt sao, hiện tại anh chuẩn bị làm cái gì?!”
“Tôi cũng định thương lượng với bọn họ, chỉ là bọn họ không cho chúng ta thương lượng, vậy thì còn cần thương lượng gì nữa?” Chu Trung Khải hợp tình hợp lý nói, sau đó chuyển hướng sang Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh nói: “Các anh muốn đi cũng được, nhưng phải để lại vật tư cùng thuốc giải chất độc hoá học.”
Trang Thần cười lạnh nói: “Nếu chúng tôi không cho thì sao?”
Chu Trung Khải cũng cười lạnh nói: “Vậy xin lỗi. Chỉ sợ hai vị ngay cả đi cũng không thể rời khỏi trấn này.”
Ánh mắt Trang Thần rét lạnh: “Ông muốn giết chúng tôi?”
Chu Trung Khải không bày tỏ ý kiến.
Ánh mắt sắc bén giống như dao nhỏ của Trang Thần quét quá đám người: “Các người cũng có ý này?”
Trừ bỏ chủ nhiệm Chung cùng Hạ Cùng, thì những người còn lại ai cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của cô.
“Tôi sẽ không để ông làm như vậy!” Chủ nhiệm Chung tức giận đến phát run, nói với những người đang im lặng ở đây: “Các người thật sự quá đáng!”
Hạ Cùng cái gì cũng chưa nói, chỉ yên lặng mà đi tới trước Trang Thần, cảnh giác nhìn chằm chằm những người đó.
Bọn họ hành động như vậy chẳng khác nào đã biểu lộ lập trường của mình.
“Nếu hai người bọn ông cũng muốn theo chân bọn họ đứng ở một bên, vậy cũng không thể trách chúng tôi.” Trên mặt Chu Trung Khải còn có chút tiếc nuối, sau đó quay đầu nói với Dịch Thiếu Khanh: “Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng…” phốc, một tiếng vang nhỏ, giọng nói của ông ta đột nhiên im bặt, ngực một trận đau nhức, giống như có cái gì xuyên qua ngực ông ta, đám người vừa rồi còn im lặng thì giờ phút này lại đột nhiên la toáng lên, giống như nhìn thấy ôn dịch, thối lui về phía sau như thủy triều. Chu Trung Khải cúi đầu không dám tin, nhìn thấy ngực mình xuất hiện một sợi dây leo màu xanh lục, một đầu khác của dây leo xuyên ra từ sau lưng ông ta, đỉnh đầu bén nhọn nhỏ xuống máu tươi tí tách…
Chu Trung Khải há miệng thở dốc, nhưng cái gì cũng không nói được, thân mình nghiêng ngã phịch một tiếng nằm xuống, mắt kính đặt trên mũi ông ta cũng rơi văng ra ngoài.
Chết một cách im lặng…
Ánh mắt hoảng sợ của mọi người nhìn theo gốc dây leo xuyên qua Chu Trung Khải, từ bộ rễ của dây leo xuyên qua ngực của Chu Trung Khải, một đôi chân trước đó vẫn lặng yên rồi không một tiếng động mà xuất hiện trên sàn nhà bằng gỗ. Ánh mắt theo đôi chân kia hướng lên trên, Cố Ninh mặt vô biểu tình đứng ở chỗ đó, từ nãy đến giờ, giống như cô vẫn luôn đứng ở đó, từ đầu tới cuối không có động tác gì…
Có người run rẩy nói: “Sao lại…”
Bọn họ không dám tin, rõ ràng dị năng đã biến mất, vì sao Cố Ninh lại còn có thể sử dụng được dị năng? Chỉ có vài người trong lúc hỗn loạn đột nhiên nhớ tới trên chiếc xe buýt kia, đột nhiên xuất hiện một sợi dây leo cứu một người phụ nữ nhưng lại không biết chủ nhân là ai…
Cố Ninh mặt vô tình nói: “Dưỡng người còn muốn cắn người, sói mắt trắng thì nên bị giết chết.”
Chủ nhiệm Chung nhìn thi thể chết không nhắm mắt của Chu Trung Khải trong ánh mắt hiện lên một tia không đành lòng, sau khi nghe thấy Cố Ninh nói, môi rung rung vài cái, nhưng rốt cuộc cũng không nói được cái gì.
“Xem ra hiện tại hẳn là không có ai có ý kiến.” Trang Thần cười tủm tỉm nói: “Hạ Cùng, đi, cùng tôi đi thu thập hành lý.” Cô đi được vài bước, rồi đột nhiên quay đầu lại, nói với đám người ấp úng không dám lên tiếng ở bên kia: “Ngại quá, tôi thu lại những lời mà tôi đã nói trước đó, vật tư gì đó, chúng tôi sẽ mang toàn bộ đi. Mong các các vị ở lại tay làm hàm nhai.” Sau đó cô cùng Hạ Cùng đi lên lầu, lưu lại một phòng đầy người sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt. Bọn họ đột nhiên sinh ra oán hận đối với Chu Trung Khải đã chết, nếu không phải do lòng tham không đáy của ông ta, thì ít nhất bọn họ còn có một xe vật tư! Nhưng lại hoàn toàn quên mất việc nguyên nhân chính chính là vì bọn họ âm thầm ủng hộ nên Chu Trung Khải mới dám làm thế.
Đối với mấy người Cố Ninh, Trang Thần chuẩn bị rời đi, Vương Phong vốn dĩ cũng không ngoài ý muốn, anh ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là đám người Cố Ninh rời đi chỉ có năm người.
Vương Phong kỳ quái hỏi: “Những người khác đâu?”
“Cái gì?” Sắc mặt Vương Phong khẽ biến: “Thời điểm các người cấp vật tư chẳng phải đã bàn xong rồi sao, chỉ có một tuần…”
“Không sai.” Dịch Thiếu Khanh cười cười, ý vị sâu xa nói: “Cho nên đối với một số người không giao tiền thuê nhà mà muốn ở lại đây, thì có lẽ Vương ca cũng biết nên xử lý như thế nào đi?”
Lục Gia Tử nhìn chằm chằm Cố Ninh ngồi ở trên ghế lái, sự giãy giụa trên mặt thỉnh thoảng thoáng hiện lên, ngay lúc anh ta thật vất vả mới lấy hết can đảm tiến lên phía trước, muốn nói cùng Cố Ninh mấy câu, thì Cố Ninh giống như cảm giác được cái gì, nhìn thoáng qua bên này, xa lạ, lạnh nhạt, thậm chí còn mang theo một chút chán ghét, chỉ liếc mắt một cái đã đem bước chân của Lục Gia Tử đóng đinh tại chỗ, rốt cuộc một bước cũng không bước được … Sau khi đám người Cố Ninh lên xe rời khỏi trấn, họ dần tiến vào bên trong bóng đêm nồng đậm, rất nhanh đã bị bóng tối nuốt chửng, không thể nhìn thấy nữa…