Thế Giới Song Song - Chương 162
Chương 162: Giải thích
Ở cửa trạm xăng dầu có mấy con tang thi du đãng, trên mặt đất cũng tăng thêm mấy thi thể mới, có lẽ do Hạ Cùng giết. Không muốn lãng phí đạn nên Cố Ninh chém liên tiếp mấy con tang thi đến gần rồi vào trong trạm xăng dầu, nhìn thấy tin nhắn trên cửa kính phòng nghỉ mà Hạ Cùng để lại cho cô. Cậu ta đã đợi cô ba tiếng, sau đó phát hiện tang thi xung quanh dần dần nhiều lên cho nên mới không thể không rời khỏi chỗ này.
Cố Ninh lên xe tiếp tục lên đường.
Thời điểm trở lại trấn đúng lúc gặp phải đám người Vương Phong đang tuần tra ở bên ngoài, hiển nhiên bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến Cố Ninh đã mất tích cả ngày lại cư nhiên còn sống mà trở lại.
“Quý tiểu ca đâu?” Vương Phong thấy chỉ có một mình Cố Ninh, nên quan tâm hỏi.
Ánh mắt Cố Ninh tối sầm lại, nói: “Tôi với anh ấy tách ra.”
Vương Phong thức thời không dám hỏi lại: “Những người bạn đó của cô đã đi ra ngoài tìm các người một ngày, vừa mới trở về trước đó, cô mau trở về báo bình an cho bọn họ đi.”
Sau đó anh ta rời đi.
Trong đội ngũ có người nói: “Cái cô Cố Ninh này mệnh thật lớn, một cô gái ở bên ngoài cả ngày còn có thể sống sót trở về.”
Vương Phong nhìn Cố Ninh khởi động xe tiến vào trấn nói: “Nếu không phải mạng lớn, thì chính là thật sự có bản lĩnh. Tôi tin tưởng cô ta là vế sau, đáng tiếc người như vậy không thuộc về chúng ta…”
…
“Nếu bọn họ quay về, thì khẳng định đã sớm trở lại! Nhưng cũng đã qua cả ngày, hơn nữa Hạ Cùng cũng nói, lúc ấy có một con sói biến dị cùng một đoàn tang thi truy đuổi bọn họ. Bọn họ chỉ có hai người, sao có thể…”
“Cậu câm miệng cho tôi!” Trang Thần đánh gãy người đàn ông đang thao thao bất tuyệt phát biểu ý kiến của mình, ánh mắt tàn nhẫn giống như đao bay tới, giọng nói lạnh như băng: “Nếu cậu còn nói thêm một chữ nữa thì tôi cắt bỏ đầu lưỡi của cậu.”
Người đàn ông kia không ngờ sẽ bị quát lớn ngay tại chỗ như vậy, hơn nữa còn không chừa chút mặt mũi nào, há miệng thở dốc, muốn nói thêm gì đó để vãn hồi mặt mũi của mình, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của Trang Thần dọa đến nỗi nói không nên lời, nhớ lại lúc Trang Thần tàn nhẫn giết tang thi thì rốt cuộc cũng sợ hãi, ngượng ngùng trốn sang một bên.
Đúng lúc này tiếng đập cửa vang lên.
Lúc này sẽ có ai tới gõ cửa chứ?
Trang Thần thuận miệng nói: “Hạ Cùng, đi mở cửa nhìn xem là ai.” Sau đó tiếp tục đặt lực chú ý lên bản đồ trong tay Dịch Thiếu Khanh.
Hạ Cùng nghe vậy đi qua, cũng không có lập tức mở cửa ra, mà nắm then cửa dò hỏi: “Ai đó?”
Một giọng nói rõ ràng vang lên ngoài cửa: “Là tôi.”
Hạ Cùng theo bản năng hỏi lại một câu: “Ai?” Giọng nói vừa ra khỏi miệng thì cậu ta mới phản ứng lại, nháy mắt mở to mắt, đột nhiên mở cửa ra, người đứng ngoài cửa, chính là Cố Ninh đã mất tích cả ngày.
Hạ Cùng giật mình kêu lên: “Cố Ninh!”
Cố Ninh gật gật đầu với cậu ta, sau đó bước lên bậc thang.
Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh hiển nhiên đều nghe thấy Hạ Cùng kêu một tiếng Cố Ninh kia, hai người đồng loạt bước nhanh tới cửa, vừa lúc nhìn thấy Cố Ninh từ ngoài cửa đi vào.
“Cố Ninh!” Trang Thần kinh hãi kêu một tiếng, sau đó đi qua ôm Cố Ninh một cái, có chút không dám tin tưởng nói: “Trời ạ! Thật sự là cô, cô đã trở lại!”
Nhưng tươi cười của Dịch Thiếu Khanh không duy trì được bao lâu, anh ta không nhìn thấy Quý Cửu Trạch tiến vào theo, phảng phất như ý thức được cái gì, sắc mặt có chút khó coi, trầm giọng hỏi: “Cố Ninh, đội trưởng đâu?”
Sắc mặt Trang Thần thay đổi, nhìn chằm chằm mặt Cố Ninh, có chút sợ hãi: “Đội trưởng không trở về cùng với cô sao?”
Biểu cảm trên mặt Cố Ninh ngưng lại, sau đó nhìn sang chủ nhiệm Chung, Hạ Cùng và một đám người đang bàng quan ở bên kia, cô cho Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh một ánh mắt, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Tôi có lời muốn nói riêng với hai người.”
Trang Thần và Dịch Thiếu Khanh liếc nhìn nhau, đều bị yêu cầu này của Cố Ninh khiến cho có chút bất an.
“Được, nơi này chỉ có ba người chúng ta. Cô có thể nói.” Khóa trái cửa lại, Trang Thần gấp không chờ nổi nữa mà thúc giục nói.
Cố Ninh ngồi xuống, sau đó nói với bọn họ: “Tôi cũng không biết nên hình dung tình huống hiện tại của Quý Cửu Trạch như thế nào, nhưng tôi có thể nói cho các anh biết, anh ấy còn sống. Hai người có thể yên tâm trước.”
“Tôi đã biết!” Vừa nghe Cố Ninh xác định tin tức Quý Cửu Trạch còn sống, Trang Thần lập tức cảm thấy như xả được một hơi, thần sắc của Dịch Thiếu Khanh cũng hơi thả lỏng một chút, vô luận thế nào, chỉ cần Quý Cửu Trạch còn sống là tốt rồi.
“Hiện tại anh ấy ở đâu? Là bị nhốt ở chỗ nào sao?” Trang Thần nôn nóng hỏi.
Cố Ninh sắp xếp ngôn ngữ lại một chút, sau đó mới nói: “Điều kế tiếp tôi muốn nói, nội dung có thể có chút không thể tưởng tượng, nhưng tôi hy vọng hai người có thể nghiêm túc nghe tôi nói xong.”
Có lẽ nhìn ra được sự thận trọng của Cố Ninh, nên sắc mặt của Dịch Thiếu Khanh cùng Trang Thần cũng nghiêm túc hẳn lên.
Cố Ninh hít sâu một hơi, sau đó mới nói: “Các anh có tin có không gian song song không?”
Nửa tiếng sau.
Trong vòng nửa tiếng Cố Ninh đã đem không gian của mình còn có những chuyện đã xảy ra trong hơn nửa năm này đều nói sơ qua một lần, bao gồm tình huống hiện tại của Quý Cửu Trạch.
Một lúc lâu sau, có lẽ do quá mức khẩn trương, mà Dịch Thiếu Khanh mất tự nhiên điều chỉnh giọng nói, sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm Cố Ninh nói: “Ý của cô là, ngoài thế giới này còn tồn tại một thế giới khác, hơn nữa thế giới kia vốn dĩ cùng thế giới này là hoàn toàn song song, cho đến lúc mạt thế xảy ra được một ngày, mới xảy ra chuyển biến… nói cách khác, ở một thế giới khác cũng có một tôi, một Trang Thần, một Quý Cửu Trạch… cùng mọi người? Giống nhau như đúc?”
Cố Ninh gật đầu, đồng ý với cách nói của anh ta.
Trang Thần chà xát cánh tay nổi đầy da gà: “Cố Ninh, cô nói những chuyện này đều là sự thật sao?”
Cố Ninh thở dài, từ trong túi quần lấy ra một mảnh giấy: “Nếu các anh không tin, thì đây là tờ giấy mà Quý Cửu Trạch viết cho các anh.”
Thời điểm Cố Ninh nhìn mấy chữ trên tờ giấy thì vẫn có chút cạn lời. Thời điểm ở bên kia trước khi đi, Cố Ninh có hỏi Quý Cửu Trạch nên giải thích như thế nào cho Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh về việc anh đã đi đâu.
Quý Cửu Trạch đề nghị nói cho bọn họ biết chân tướng.
“Tuy Trang Thần thường xuyên nhìn từ trên cao xuống, vô cùng cao ngạo, nhưng nếu như được em xem thành bạn bè, thì anh đảm bảo, em sẽ có một người xứng chức bạn bè nhất. Thật ra Dịch Thiếu Khanh cùng Trang Thần là cùng một loại người, chỉ là phương thức biểu hiện khác nhau. Hai người bọn họ có một điểm giống nhau, đó chính là miệng rất chặt. Hơn nữa để cho bọn họ biết chân tướng, đối với sắp xếp sau này cũng vô cùng hữu ích.”
Sau đó viết xuống một tờ giấy này cho cô.
Cố Ninh cho rằng anh muốn đem sự tình giải thích đơn giản một chút, kết quả lại viết mấy chữ như vậy khiến cô hoàn toàn không còn lời nào để nói.
Phản ứng của Dịch Thiếu Khanh cùng Trang Thần hoàn toàn trong dự tính của Cố Ninh, rốt cuộc tự mình trải qua cùng với nghe nói là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nhìn phản ứng của bọn họ thì cũng không giống như không tin, mà là việc này quá mức kinh hãi, mới làm cho bọn họ khó có thể tiếp thu được trong một khoảng thời gian ngắn.
Trang Thần ngược lại tiếp thu sớm hơn so với Dịch Thiếu Khanh: “Nói cách khác, ngoại trừ Quý Cửu Trạch cùng cô, thì ở một thế giới khác cũng có người giống như đúc với thế giới này? Có một người giống tôi như đúc, hơn nữa quan hệ của cô cùng “cô ta” cũng khá tốt?” Nói xong câu đó cô ấy lại rối rắm lên: “Cô xác định là giống tôi như đúc? Tính cách không khác gì?”
Cố Ninh khẳng định nói: “Đó chính là cô.”
Trang Thần thống khổ ngã vào sô pha: “Tôi không được… đầu óc của tôi đã nổ tung rồi!”
Cố Ninh gật đầu.
“Trước kia cứ cách mỗi hai ngày cô phải tiến vào không gian nhưng cô lại nói là bị động tiến vào, thật ra là vì phòng ngừa bị người khác miệt mài truy đuổi?”
Cố Ninh lại gật đầu.
“Cho nên những vật tư phong phú trong đội của bọn cô, bao gồm những dụng cụ của Cao Duyệt cũng đều do cô mang từ một thế giới khác lại đây?”
Cố Ninh gật đầu, sau đó mỉm cười quái dị nhìn anh ta: “Lại nói tiếp, những dụng cụ đó của Cao Duyệt, đều do tôi mang ơn anh đã giúp tôi tìm ra.”
“Tôi?” Dịch Thiếu Khanh đầu tiên là sửng sốt, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, biểu tình trên mặt cũng có chút quái dị: “Ý cô chính là tôi ở một thế giới khác?”
Cố Ninh gật đầu, sau đó lấy đao của mình ra, nhìn về phía Trang Thần: “Đây là anh làm giúp cho tôi.”
Đối với cái này Trang Thần tỏ vẻ: “Tôi lại nổi hết da gà lên rồi…”
“”Chúng ta” ở một thế giới khác, có biết “chúng ta” tồn tại không?” Dịch Thiếu Khanh lại hỏi.
Cố Ninh lắc đầu: “Tôi cho rằng không cần phải nói. Vốn dĩ tôi cũng không định nói cho hai người biết chân tướng, nhưng Quý Cửu Trạch nói việc này sẽ giúp chúng ta tránh được rất nhiều phiền toái. Anh ấy nói hai người đều rất thông minh, nếu sau này tôi có hành động gì, nhất định không thể gạt được hai người.”
Cố Ninh ngẩn ra, sau đó nói đúng sự thật: “Tôi không xác định được.”