Thế Giới Song Song - Chương 160
Chương 160: Anh yêu em
“Trước khi miệng vết thương khép lại thì không được đụng vào nước, không thể ăn thức ăn cay và chất kích thích. Tốt nhất là tiếp tục nằm viện thêm mấy ngày để quan sát, làm một cuộc kiểm tra thân thể toàn diện.” Bác sĩ một bên dặn dò những việc cần chú ý, một bên nói: “Có điều cũng thật kỳ lạ, ngoại thương của cô ấy nhìn nghiêm trọng như vậy, theo lý mà nói thì thế nào cũng phải gãy mấy khúc xương mới đúng.”
Sau khi bác sĩ đi rồi, Quý Thất Ca mới nói với Quý Cửu Trạch: “Cần anh đi tra không?” Sắc mặt anh ta âm trầm, đương nhiên là tra nguyên nhân vì sao Cố Ninh lại bị thương như vậy.
Quý Cửu Trạch còn chưa lên tiếng, Quý Tảo Đường vẫn luôn đứng nhìn bên cạnh lại xù lông, nổi giận đùng đùng nói: “Tra! Vì sao không tra?! Cửu tẩu đã bị đánh thành như vậy! Đây chính là ở thủ đô, ngay dưới mí mắt của chúng ta, sao có thể để Cửu tẩu chịu ủy khuất như vậy!” Cậu ta cũng không biết tên của Cố Ninh nên trực tiếp gọi Cửu tẩu luôn.
Quý Cửu Trạch không sửa lại xưng hô của Quý Tảo Đường, nói: “Không cần. Chuyện này tôi sẽ giải quyết.” Cố Ninh bị thương như thế nào, không có người nào rõ hơn anh, nếu để bọn họ đi tra, ngược lại sẽ tra ra phiền toái.
“Các người có thể trở về, chỗ này có tôi rồi.”
Quý Thất ca biết bọn họ ở chỗ này cũng không thích hợp, nói: “Vậy đi, có chuyện gì cứ gọi cho tôi, bất cứ lúc nào cũng được.”
Sau đó lôi kéo Quý Tảo Đường còn chưa rõ nguyên do đi mất.
Quý Cửu Trạch xoay người vào phòng bệnh, Cố Ninh mặc đồ bệnh nhân sọc xanh lam nhạt, nhắm mắt an tĩnh nằm trên giường bệnh, ngủ rất sâu, sắc mặt vốn dĩ tái nhợt gần như trong suốt, miệng vết thương trên người cô đã được xử lý, da dẻ khắp nơi đều bị trầy da.
Quý Cửu Trạch ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, cứ lẳng lặng nhìn Cố Ninh như vậy.
Sau khi hôn mê mấy tiếng, anh đã đi tới một thế giới khác, một mạt thế tàn khốc, khuôn mặt hư thối, từng cái xác không hồn… cuối cùng là bầu trời đêm đen nhánh.
Thời điểm tỉnh lại anh cũng không lập tức mở mắt, hai đoạn ký ức ở trong đầu anh giao tạp lẫn nhau, cuối cùng dung hợp hoàn toàn…
Nhưng anh cũng không xuất hiện tình huống rối loạn tinh thần mà bình tĩnh liên tưởng đến hình ảnh Cố Ninh biến mất trước máy quay. Ngay lúc anh mở mắt ra, anh đã đem những chuyện biết được kết hợp lại với nhau, hợp thành một đoạn rõ ràng mạch lạc.
Thời điểm Cố Ninh biến mất ở thế giới này sẽ xuất hiện ở một thế giới khác. Mà thời gian biến mất ở thế giới khác sẽ tồn tại song song với thế giới này. Lần trước cô vô cớ mất tích, chính là đến mạt thế, mà ngay lúc ấy, dị năng của cô biến mất, cho nên mới không thể trở về, mới có thể bị anh bắt lấy lỗ hổng.
Thời điểm anh lần đầu tiên nhìn thấy cô ở mạt thế, cô đã bị lây nhiễm virus tang thi, lại biến mất ngay trước họng súng của anh, nếu anh đoán không sai, có lẽ đó là lần đầu tiên cô từ mạt thế thông tới thế giới này.
Nhất định là rất mệt.
Quý Cửu Trạch suy nghĩ. Nhìn Cố Ninh hôn mê sâu, không cách nào tưởng tượng được thân thể gầy nhỏ kia của cô gánh trên lưng áp lực trầm trọng cỡ nào. Cả người cô đầy thương tích, trừ bỏ toàn thân trên dưới đầy những vết trầy da lớn nhỏ, nghiêm trọng nhất vẫn là hai khuỷu tay, bị chà rớt một miếng thịt, miệng vết thương chảy máu đầm đìa dính lên quần áo, thời điểm rửa miệng vết thương ngay cả Quý Cửu Trạch nhìn thấy mà cũng phải nhăn mày, Cố Ninh lại nghiến răng không kêu, chỉ là bàn tay nắm lấy khung giường bởi vì dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch.
Cô so với những cô gái mà anh quen biết thì kiên cường hơn nhiều, kiên cường mà lại ẩn nhẫn, hình như đã trở thành thói quen, chỉ là phải nhịn bao nhiêu lần muốn khóc mới có thể nhịn thành thói quen? Quý Cửu Trạch cảm thấy đau lòng, anh cũng không nói gì, chỉ yên lặng đem bàn tay đang nắm lấy khung giường của Cố Ninh cầm trong tay, gắt gao mà cầm.
…
“Thất ca, rốt cuộc em cũng biết vì sao trước kia chúng ta giới thiệu cho Cửu ca những cô gái kia thì anh ấy đều chướng mắt rồi.” Quý Tảo Đường ngồi trên ghế phụ lái đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
Quý Thất ca trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: “Cố Ninh là một cô gái khiến người khác đau lòng, càng khó chính là Cửu ca của cậu nhiều năm như vậy mới lần đầu tiên thích một cô gái, lần này Cố Ninh chịu thiệt lớn như vậy, Cửu ca của cậu ngoài miệng không nói, nhưng có khi nào mà cậu nhìn thấy anh ta có cái loại biểu tình này không, phỏng chừng là đang đau lòng đấy. Sau này cậu ráng kiếm mấy thứ tốt để hiếu kính vị Cửu tẩu tương lai này của cậu đi.”
“Cái này còn cần anh phải nói sao? Nếu cô ấy và Cửu ca thật sự thành, ngay cả khi cô ấy muốn trăng trên trời, thì tôi cũng phải hái xuống cho cô ấy !” Quý Tảo Đường nói như thật, một lát sau, lại hỏi: “Anh nói chúng ta có cần đem chuyện này nói cho thím nhỏ biết không? Lần trước thím ấy còn tóm lấy tôi để hỏi thăm đấy.”
Quý Thất ca nói: “Sau chuyện này đi, hiện tại cả người Cố Ninh như vậy cũng không tốt để gặp trưởng bối trong nhà. Lại nói hiện tại Cố Ninh còn chưa đồng ý Cửu ca của cậu đâu, để người trong nhà tùy tiện lại đây quấy rầy, quá thất lễ.”
…
Thời điểm Cố Ninh tỉnh lại đã là hoàng hôn, mặt trời lặn dần đằng sau những kiến trúc ở nơi xa.
Cô chớp mắt vài cái, ý thức mới dần dần tỉnh táo lại, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Quý Cửu Trạch đang đứng ở bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, từ chỗ cô nhìn qua, sườn mặt góc cạnh của anh rõ ràng giống như một pho tượng, ánh chiều tà màu vàng nhạt ngoài cửa sổ chiếu lên người anh, khiến cho góc cạnh lạnh lùng của anh như trở nên nhu hòa hơn.
Giống như nhận thấy được ánh mắt của Cố Ninh, Quý Cửu Trạch quay đầu nhìn lại, hai tầm mắt nửa đường giao nhau, an tĩnh đối diện.
“Em đã ngủ một ngày.” Quý Cửu Trạch đi tới, nhìn thấy Cố Ninh muốn chống dậy, một tay vô cùng tự nhiên từ cánh tay của cô xuyên qua ôm lấy lưng cô, một tay khác duỗi đến phía dưới đầu gối Cố Ninh rồi ôm lấy cô ngồi dậy, còn thuận tay vuốt mái tóc hỗn loạn của cô, làm cả người Cố Ninh đều cứng đờ cả lên.
“Đói bụng chưa.” Anh lấy bình giữ nhiệt lớn trên bàn bên cạnh lại đây: “Anh gọi người nấu chút cháo cho em.” Vặn cái nắp ra, hơi nóng bốc lên.
“Để em tự làm.” Cố Ninh nói xong muốn duỗi tay tiếp cái bình nhưng khuỷu tay vừa động lại là một trận đau đớn xé rách, khiến cô không nhịn được mà nhăn mày. Quý Cửu Trạch đã thổi nguội cháo đưa tới bên miệng cô, ánh mắt vô cùng có tính áp bách: “Há mồm.”
Cô ngoan ngoãn há mồm, cụp mi rũ mắt ăn cháo.
Quý Cửu Trạch hình như vô cùng vừa lòng khi thấy Cố Ninh nghe lời, khóe miệng cong lên một chút, lại múc một muỗng qua, Cố Ninh thành thật ăn như cũ.
Một người đút, một người há mồm ăn, không có động tác cùng lời nói dư thừa, trong phòng thực an tĩnh, chỉ trong chốc lát, một bát cháo lớn liền thấy đáy.
Quý Cửu Trạch nắm chặt cái ly, đặt trên bàn, sau đó hỏi: “Ăn no chưa?”
Cố Ninh gật gật đầu, sau đó nói: “Ăn no rồi, anh có thể đi được rồi.”
Quý Cửu Trạch nhíu mày: “Em đuổi anh đi?”
“Không phải… Anh không có chuyện gì cần làm sao?”
“Không có.”
“… Được rồi.”
Quý Cửu Trạch cầm một quyển tạp chí trên bàn tùy ý lật xem.
Phòng bệnh an tĩnh chỉ có tiếng lật sách của anh, một lát sau, Cố Ninh đột nhiên hỏi nói: “Hiện tại anh cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Quý Cửu Trạch từ trên tạp chí lập tức dời đi, thuận tay khép tạp chí lại, nhìn về phía cô: “Em muốn chỉ cái gì?”
Cố Ninh bị anh nghiêm túc hỏi chuyện như vậy khiến cho có chút khẩn trương, chỉ chỉ đầu hỏi: “Chỗ này có loạn không?”
Quý Cửu Trạch nói: “Không có.”
Được rồi, Quý Cửu Trạch chính là Quý Cửu Trạch, thời điểm cô trở lại bên này, một khoảng thời gian thật dài đều là hư ảo, chỉ là nhìn bộ dáng khí định thần nhàn của Quý Cửu Trạch, hiển nhiên là đã lập tức tiếp nhận sự thật không thể tưởng tượng như vậy rồi.
Cố Ninh cạn lời sau đó tiếp tục hỏi: “Vậy anh có từng thử trở lại bên kia lần nữa chưa?” Cô đã xác nhận cùng Quý Cửu Trạch, hiện tại hình như anh giống như đúc tình huống của cô lúc trước.
Quý Cửu Trạch hỏi: “Làm như thế nào?”
Cố Ninh bắt đầu lấy thân phận của một người từng trải để giảng giải: “Chính là có một ý niệm, muốn trở lại thế giới bên kia.”
Quý Cửu Trạch hơi hơi tập trung: “… Vô dụng.”
“… Anh thử nhắm mắt lại coi.”
Quý Cửu Trạch liếc mắt một cái, quái dị nhìn Cố Ninh, nhưng vẫn làm theo lời mà nhắm hai mắt lại.
Sau đó mở mắt ra nhìn Cố Ninh: “… Vô dụng.”
“… Tại sao lại như vậy.” Cố Ninh có chút đau đầu, nếu Quý Cửu Trạch trở về không được thì cô nên giải thích cho Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh anh đã đi đâu? Cũng không thể đem chuyện không thể tưởng tượng được như vậy mà nói ra? Ngay cả bản thân cô chịu nói ra bí mật lớn nhất của mình, thì bọn họ cũng chưa chắc sẽ tin, nói không chừng còn sẽ cho rằng bản thân cô vì che dấu sự thật về cái chết của Quý Cửu Trạch mà bịa đặt nói dối…
“Cố Ninh.” Quý Cửu Trạch đột nhiên nghiêm túc gọi Cố Ninh.
Cố Ninh thu suy nghĩ lại, mặt mang vẻ hoài nghi nhìn Quý Cửu Trạch: “Hả?”
Quý Cửu Trạch nói: “So với chuyện kia. Thì hiện tại anh càng muốn cùng em thảo luận chuyện của hai chúng ta.”
Biểu tình trên mặt Cố Ninh nháy mắt cứng lại, trong đầu nháy mắt hiện lên chuyện xảy ra ở đại sảnh chờ vào buổi sáng, nụ hôn kia làm cô tâm hoảng ý loạn, tim đập nhanh không ngừng… Cô vẫn luôn cố tình lảng tránh chuyện này, lại bất ngờ bị Quý Cửu Trạch nhắc đến, tức khắc có chút hoảng loạn.
Quý Cửu Trạch nói: “Anh rất khó thích một người, cho nên thật vất vả mới thích em, anh không muốn bỏ qua cơ hội này, nhưng hiện tại không giống nhau…” Anh dừng một chút, ánh mắt ôn nhu bao phủ Cố Ninh, giọng nói lại mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Anh nghĩ là anh yêu em.”
Cố Ninh nháy mắt giống như bị sét đánh, bối rối nhìn Quý Cửu Trạch, mở miệng rất nhiều lần, nhưng cũng không biết nên nói cái gì.
Quý Cửu Trạch nói tiếp: “Anh thực sự xác định anh sẽ không yêu người khác, nếu anh đã xác định tâm ý của bản thân, thì anh cũng đã chuẩn bị tốt để cùng em sống chung cả đời…”
“Từ từ…” Cố Ninh hít ngược một ngụm khí lạnh, không dám tin nhìn Quý Cửu Trạch: “Anh đừng nói là anh định cầu hôn em đấy nhé.”
“…” Quý Cửu Trạch quái dị nhìn cô một cái sau đó nói: “Anh còn chưa kịp mua nhẫn kim cương để cầu hôn.” Dừng một chút, lại nói thêm: “Anh cho rằng em sẽ nghĩ đến việc bắt đầu yêu đương trước.”
Cố Ninh hoảng loạn nói: “Ý em không phải thế này…”
Cô cẩn thận dùng từ: “… Anh còn chưa biết gì về em.”
Quý Cửu Trạch chăm chú nhìn đôi mắt của Cố Ninh nói: “… Tin anh đi, thời điểm em gia nhập Đội ngũ Năm Sao, anh đã hiểu biết đủ về em rồi.”
“… Em cũng không biết gì về anh.”
“Cho nên hiện tại em có thể bắt đầu tìm hiểu.” Quý Cửu Trạch dừng một chút, vô cùng săn sóc mà bổ sung: “Hay cần anh sửa sang lại một phần tư liệu cụ thể của anh cho em?”