Thế Giới Song Song - Chương 159
Chương 159: Có lẽ anh đã tới rồi
Xung quanh lập tức yên tĩnh, hơi thở tanh hôi từ khoang miệng của con sói biến dị lập tức biến mất, thay vào đó chính là mùi hương trong trẻo của cỏ xanh cùng với nước biển ẩm ướt cách đó không xa bay tới trong gió nhẹ.
Lông mi Cố Ninh run rẩy vài cái, sau đó mở mắt ra, đột nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, nháy mắt như bị tạt một chậu nước lạnh vào đầu, cả người đều lạnh lẽo… Quý Cửu Trạch không có ở đây!
Một mình anh ở bên ngoài…
Cố Ninh đột nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, vọt tới cánh cửa lớn màu đen, không chút do dự ấn cửa xuống.
Sau khi ánh sáng vàng xẹt qua Cố Ninh còn chưa mở mắt ra, thì đã nghe thấy một tiếng phịch thật lớn vang lên! Cùng với tiếng tru lên thảm thiết của con sói biến dị.
Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy cả người con sói biến dị bay lên sau đó đập mạnh vào tường!
Mà cách cô không xa là con gấu khổng lồ đang đứng thẳng như một ngọn núi lớn màu đen!
Vừa rồi cô nghe thấy một tiếng rống to thì ra không phải nghe được ở trong không gian? Con gấu khổng lồ bị thả ra từ trong không gian sao?
Mắt thấy tứ chi của con gấu khổng lồ chạm đất rồi vọt tới chỗ con sói biến dị kia, con sói biến dị vô cùng hung hãn trước mặt bọn họ lúc này lại gầy yếu, không chịu nổi một kích của con gấu khổng lồ trước mặt, bị chụp tới chụp lui, hoàn toàn không có sức đánh trả.
Tuy trong lòng Cố Ninh thống khoái, nhưng lại không có tâm trạng mà đi nhìn con gấu khổng lồ hành hạ con sói biến dị, cô tìm kiếm Quý Cửu Trạch khắp nơi, nhưng vị trí vừa rồi của bọn họ lúc này lại không có một bóng người, chỉ có cây súng của Quý Cửu Trạch còn ném tại chỗ, trong lòng Cố Ninh lập tức trầm xuống, cô tỉ mỉ thăm dò một chút dấu vết gần đây, cũng không phát hiện dấu vết Quý Cửu Trạch bị kéo đi hoặc di chuyển. Bỗng nhiên, Cố Ninh nghĩ đến một khả năng đáng sợ, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía con sói biến dị ở bên kia, hốc mắt hơi đỏ, trong mắt lộ ra sát khí! Trường đao chuyển động, cô vọt tới chỗ con sói biến dị đang bị con gấu khổng lồ hành hạ!
Con gấu khổng lồ nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, đột nhiên quay đầu liền nhìn thấy Cố Ninh cả người đầy sát khí đang vung trường đao xông tới, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó nhìn con sói biến dị mình đầy thương tích đang rúc ở góc tường theo bản năng dịch một bước sang bên cạnh, nhường vị trí cho Cố Ninh.
Con sói biến dị giãy giụa định đứng dậy từ trên mặt đất, nhưng Cố Ninh lại không có cho nó cơ hội đứng dậy.
Cố Ninh đem toàn bộ bụng của con sói biến dị mở ra, nội tạng cùng máu trong bụng lập tức rơi đầy đất, con gấu khổng lồ vội vàng lui sang bên cạnh một bước miễn cho da lông của mình dính phải máu, nghĩ đến nếu con bị mở bụng chính là nó thì con gấu khổng lồ liền rùng mình một cái, lại xê dịch sang bên cạnh, sau đó liền nhìn thấy Cố Ninh đang cầm đao đảo tới đảo lui trong bụng con sói biến dị tựa hồ như đang tìm kiếm thứ gì, nhìn biểu cảm của cô, con gấu khổng lồ vẫn vô cùng thức thời mà không tiến lại gần.
Cố Ninh mệt mỏi, kiệt sức ngồi bệt trên mặt đất, thở hồng hộc, rồi lại cảm thấy vô cùng may mắn, nếu thật sự phát hiện tay chân đứt lìa của Quý Cửu Trạch trong bụng con sói biến dị, thì chỉ sợ cô sẽ ngất ngay tại chỗ, may mắn… May mắn…
Con gấu khổng lồ đứng cách đó không xa nhìn bộ dáng mờ mịt chung quanh của Cố Ninh, nghĩ một chút, liền đi qua. Nếu là ngày thường, khẳng định Cố Ninh đã sớm trốn đi thật xa, chỉ là hiện tại cô lại ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích. Con gấu khổng lồ tiến lại gần, từ xoang mũi phát ra hai tiếng hừ hừ, ý tứ là ta cũng đã giúp ngươi đánh chết con sói, nên để cho ta trở về đi. Cố Ninh không nói với nó, chỉ đứng lên xoay người đi về phía trước, bước chân nặng nề như bị đổ xi măng, đi đến nơi Quý Cửu Trạch nằm xuống, khom lưng nhặt khẩu súng kia lên. Con gấu khổng lồ yên lặng đi theo sau cô, vô cùng cảnh giác, sợ Cố Ninh lén lút trở về một mình đem nó ném lại đây, ao cá mà nó thật vất vả mới làm cho phong phú cũng không thể bị nhân loại này nuốt được.
Cố Ninh đứng yên tại chỗ thật lâu, lâu đến mức khiến con gấu khổng lồ gần như cho rằng nhân loại này đã biến thành một pho tượng không động đậy.
Nhưng cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn nó, có chút mờ mịt nhéo ngực mình, nhẹ nhàng nói: “Tim tao đau quá…”
Con gấu khổng lồ nghe không hiểu cô đang nói cái gì, cũng không biết nên đáp lại gì cho tốt, chỉ có thể gầm nhẹ một tiếng.
Cố Ninh ngây người nhìn cây súng trong tay… Không phải khổ sở, mà là đau lòng, giống như trái tim bị người ta nhéo, đau đớn thít chặt lại từng chút từng chút một, đau đớn làm cô muốn khóc.
“Grzzz!” Con gấu khổng lồ đột nhiên phát ra một tiếng rống vô cùng có uy áp.
Cố Ninh giương mắt nhìn lên, chỉ thấy những tang thi vốn dĩ tụ tập ở bên kia đường đang tiến lại đây, liếc mắt nhìn ra xa thì đều là đầu người rậm rạp.
Con gấu khổng lồ mừng thầm trong lòng, nhân loại này mang nó trở về đi.
Sau đó liền nghe được một tiếng giòn vang, Cố Ninh tách thanh đao thành hai đoạn, mỗi tay một đao, từng bước một hướng tới đàn tang thi đang đi đến bên kia, bóng dáng mang theo một cổ sát khí thẳng tiến không lùi bước nhưng sâu trong đó là sự tuyệt vọng.
Cố Ninh cảm thấy bản thân nhất định là điên rồi, bằng không tại sao sẽ làm ra hành động mất lý trí như vậy, có điều vào giờ phút này cô chỉ nghĩ đến việc vung đao, đem tất cả tang thi có thể nhìn thấy trước mắt đều giết chết, một con, ba con, mười con, hai mươi con… Thi thể tang thi càng ngày càng nhiều chồng chất dưới chân cô, nếu chúng nó còn có thể chảy máu thì lúc này đã là máu chảy thành sông. Mỗi một lần vung đao hạ xuống, từng con tang thi ngã xuống, thẳng cho đến khi cô rốt cuộc không thể vung nổi thanh đao trong tay, thi thể dưới chân cũng đã xếp thành núi…
Con gấu khổng lồ cách đó không xa vẫn luôn nhìn, không biết vì sao lại không ra tay, chỉ nhìn Cố Ninh vẫn luôn giết rồi giết.
Cho đến khi đao trong tay Cố Ninh vô lực rũ trên mặt đất.
“Đi thôi.” Cố Ninh đứng giữa đàn tang thi, mệt mỏi nói với con gấu khổng lồ.
Sau đó tâm niệm vừa động, mang theo con gấu khổng lồ về không gian.
Con gấu khổng lồ đến không gian được một lúc, thì ở lại bên cạnh Cố Ninh trong chốc lát, tựa hồ như muốn an ủi, nhưng hiển nhiên đây không phải là việc nó am hiểu, chỉ có thể lưu luyến bước từng bước đi lên núi.
Cố Ninh hồn xiêu phách lạc trở lại nhà khách kia, sức cùng lực kiệt, cả người đầy mệt mỏi, sau khi ngã xuống nằm trên giường, đôi mắt ngây dại nhìn chằm chằm trần nhà hơi phát sáng, vẫn luôn nhìn chằm chằm đến khi đôi mắt chua xót, cô chớp chớp mắt, rất muốn khóc, rồi lại khóc không được, chỉ cảm thấy ngực buồn đau không thở nổi.
“Cô không nên tới.”
Anh nói rất đúng, cô không nên tới, vậy thì ít nhất không cần phải tận mắt nhìn thấy anh đi tìm chết, có lẽ cô sẽ không đau lòng như vậy, nhưng trong lòng cô biết, Quý Cửu Trạch là bởi vì cô mà chết. Nếu không phải vì giúp cô dẫn dụ con sói biến dị rời đi để cho cô thoát thân, thì hiện tại có lẽ anh đã bình an trở lại trấn. Cố Ninh nhắm mắt lại, cô nhìn thấy trên gương mặt lạnh như băng của Quý Cửu Trạch tan rã băng tuyết, anh ôn nhu nhìn cô như vậy, sau đó lại quyết đoán đóng cửa lại, vì cô mà một mình dẫn dụ con sói biến dị rời đi.
Anh đã cứu cô ba lần, nhưng cô lại không cứu được anh một lần.
Cuối cùng ngay cả thi thể của anh cũng không thể bảo toàn.
Di động được đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, nhưng Cố Ninh lại giống như không nghe thấy, vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, cho đến khi vang đến lần thứ ba thì cô mới cầm điện thoại lên.
Quý Thất ca bên kia điện thoại rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó trách cứ: “Cuối cùng em cũng tiếp điện thoại! Em chạy đến chỗ nào vậy, điện thoại cũng không tiếp. Hiện tại em mau chạy tới bệnh viện trung tâm của Thủ đô đi, Cửu Trạch bây giờ đang ở bệnh viện, phòng bệnh 109, mau tới đây đi!”
Cố Ninh đột nhiên ngồi dậy từ trên giường: “Cái gì? Anh ấy làm sao vậy?”
Quý Thất ca nói: “Bọn anh mở cuộc họp đang thảo luận thuận lợi thì cậu ta đột nhiên ngất đi rồi, hiện tại còn chưa tỉnh lại. Trong điện thoại cũng nói không rõ, chờ em tới bệnh viện lại tỉ mỉ nói cho em sau, em mau chạy tới đây đi.”
Trái tim Cố Ninh kinh hoàng, chẳng lẽ Quý Cửu Trạch ở mạt thế ảnh hưởng đến bên này sao?
Cô không kịp nghĩ nhiều, cầm ví tiền cùng di động mở cửa đi ra ngoài.
Thời điểm đi ngang qua trước bục, bà chủ đứng trước bục bị cô làm cho hoảng sợ, đang chuẩn bị nói gì đó thì Cố Ninh liền chạy đi như một cơn gió.
Ngăn xe trên đường, trực tiếp báo địa điểm: “Bệnh viện trung tâm của Thủ đô.”
Tài xế trên xe taxi từ kính chiếu hậu vừa nhìn, đã bị bộ dáng của Cố Ninh ở phía sau làm cho hoảng sợ, áo lông vũ màu hồng nhạt trên người cô cơ bản đã không thể nhìn ra hình dạng vốn có, bốc mùi hôi, còn bị xé rách vài đường, tóc tai lộn xộn, trên mặt trên tay đều có những vết trầy xước khác nhau, nhìn qua như đánh lộn với người khác ở đầu đường hơn nữa khẳng định còn động đao… Chỉ là trên gương mặt kia tràn đầy sương lạnh, làm lời tài xế muốn nói đều nuốt vào hết, buồn bực lái xe, trong lòng còn vì bản thân vừa đổi đệm mới mà đau lòng.
Cố Ninh ngồi ở trong xe nhưng trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, thời điểm xuống xe trên người đã ra một thân mồ hôi lạnh, tài xế thấy sắc mặt cô tái nhợt lại ra mồ hôi, hơn nữa thoạt nhìn tuổi cũng tương đương con gái của ông, nên nhịn không được mà quan tâm nói: “Cô gái, cô không sao chứ? Có phải gặp chuyện gì khó khăn không? Muốn tôi báo cảnh sát giúp không?” Cố Ninh lắc lắc đầu, sau đó trả tiền xe rồi nói một tiếng cảm ơn liền hướng tới bệnh viện. Cô vừa đi vừa ở trong lòng an ủi bản thân sẽ không có việc gì. Chỉ là lòng bàn tay đầy mồ hôi lại nắm chặt, hai chân cũng hơi nhũn ra, trong lòng sợ hãi nói không nên lời.
Bộ dáng của cô thật sự quá mức chật vật, hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường cùng chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng Cố Ninh giống như không để ý tới những ánh mắt quái dị đó của người qua đường, như không nhìn thấy mà đi thẳng, đi một lúc liền không nhịn được mà chạy, một đường chạy chậm tới bệnh viện.
Cố Ninh vọt vào đại sảnh rồi hỏi hộ sĩ phòng 109 ở đâu trước, hộ sĩ một bên vừa tò mò, ánh mắt lại có chút đồng tình nhìn cô, một bên nói rõ cho cô phương hướng. Đại sảnh ngồi đầy người chờ đợi, thời điểm Cố Ninh từ bên cạnh đi qua đã hấp dẫn không ít ánh mắt, tuy rằng người ra ra vào vào bệnh viện đều muôn hình muôn vẻ, dạng gì người cũng có, chỉ là người bị thương như Cố Ninh còn khiến cả người chật vật như vậy thì vẫn hiếm có, thực dễ dàng khiến cho người ta suy nghĩ miên man.
Lúc này cửa thang máy từ xa mở ra, vài người từ bên trong đi ra, Cố Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông từ thang máy đi ra đầu tiên, bước chân của cô lập tức liền dừng lại, thời điểm nhìn thấy Quý Cửu Trạch vẫn còn tốt mà đứng ở nơi đó, những cảm xúc sợ hãi giống như vừa rồi lập tức liền tan thành mây khói, hốc mắt lập tức đỏ lên, cô há miệng thở dốc, như muốn gọi tên Quý Cửu Trạch, nhưng giọng nói lại mắc kẹt ở trong cổ họng, một chữ cũng không phun ra được, cho đến khi đôi mắt nghẹn đến mức đỏ bừng. Quý Cửu Trạch mặt đầy sương lạnh từ trong thang máy bước ra, chưa đi được hai bước, cũng dừng lại, anh thấy được Cố Ninh, sương lạnh trên mặt ngưng lại, sắc mặt nhiều lần biến hóa, sau đó bình tĩnh trở lại lần nữa, chỉ là sự bình tĩnh này dưới cái nhìn không tới của người khác lại cất giấu sóng ngầm.
Quý Thất ca theo sát từ trong thang máy đuổi theo, trong miệng còn đang bất mãn dong dài: “Ngay cả nguyên nhân té xỉu còn chưa kiểm tra xong, mới vừa tỉnh lại cậu liền chạy, cậu không thể.. ai? Cố Ninh…” lúc này anh ta mới phát hiện bộ dáng chật vật của Cố Ninh, kinh hãi nói: “Cố Ninh, cô đây là như thế nào? Sao lại…” anh ta còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Quý Cửu Trạch đang đứng im ở phía trước lại lần nữa động cước bước nhanh tới chỗ Cố Ninh.
Cố Ninh đứng đó ngơ ngác nhìn Quý Cửu Trạch, Quý Cửu Trạch một câu cũng không nói, tầm mắt khóa chặt người cô, bước nhanh tới chỗ cô, lúc đi đến gần, anh vô cùng tự nhiên mà nâng mặt Cố Ninh lên, trong ánh mắt rung động của Cố Ninh liền không coi ai ra gì mà cúi đầu hôn xuống ——
Lúc Quý Cửu Trạch hôn xuống trong nháy mắt, phía sau vang lên tiếng hít khí của Quý Thất ca, anh ta giơ tay một cái đã bắt được người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh, kinh ngạc vạn phần nói: “Khi nào mà bọn họ đã phát triển đến mức này?!”
Người thanh niên trẻ tuổi càng trực tiếp hóa đá… cậu ta đã nhìn thấy gì? Cửu ca đang ôm một cô gái! Không phải Thất ca, mà là Cửu ca! Là Cửu ca trước nay đều không gần nữ sắc!
Nửa ngày sau cậu ta mới tìm được giọng nói của mình, không dám tin tưởng nói: “Thất ca! Có phải em hoa mắt hay không?”
Quý Thất ca nói: “Có lẽ không phải… Cũng không thể là hai người chúng ta cùng nhau hoa mắt được.”
“Người kia… Là bạn gái của Cửu ca?”
“Có lẽ, còn chưa tính đi… Cửu ca của cậu thích con người ta, mà con người ta còn chưa tỏ vẻ gì đâu. Chậc chậc, tôi quả thật đã quá xem nhẹ Cửu ca của cậu.”
“Cái gì?” Quý Tảo Đường cho rằng bản thân nghe lầm.
Không chỉ hai người bọn họ khiếp sợ, mà Cố Ninh cũng khiếp sợ.
Cố Ninh khiếp sợ ngay cả đôi mắt cũng đã quên chớp, thời điểm đôi môi lạnh băng của Quý Cửu Trạch hạ xuống, cô có một loại cảm giác như ngũ lôi oanh đỉnh *, ngay sau đó một dòng điện mang theo tê dại vẫn luôn chạy từ bàn chân đến trán, cả người cô đều cứng đờ, đại não trống rỗng, phảng phất như sức lực vẫn luôn căng cứng bị rút đi trong nháy mắt, hai chân mềm nhũn thiếu chút nữa trượt xuống, đúng lúc này Quý Cửu Trạch dùng tay phải ôm lấy, cách áo lông vũ thật dày ôm eo Cố Ninh, cánh tay rắn chắc chống đỡ thân thể Cố Ninh, không để cô trượt xuống, nhưng môi lại không rời khỏi môi Cố Ninh.
(*) Năm tia chớp cùng đánh vào đầu, ý nói phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Rốt cuộc Cố Ninh cũng phục hồi lại tinh thần từ trong khiếp sợ cực đại làm cho đại não trống rỗng, sau đó duỗi tay ấn ngực Quý Cửu Trạch, đồng thời ngửa ra sau đem cô cùng Quý Cửu Trạch tách ra, ngẩng đầu, giương miệng khiếp sợ nhìn Quý Cửu Trạch, nhưng qua nửa ngày cũng không nói lời nào.
Tay Quý Cửu Trạch trên eo Cố Ninh không có buông ra, một cái tay khác nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt không có vết thương của Cố Ninh, khi ánh mắt dừng trên miệng vết thương ở bên phải của Cố Ninh do cọ trên mặt đất, đau lòng trong mắt không che dấu chút nào, sau đó anh chăm chú nhìn đôi mắt của Cố Ninh, phảng phất như muốn nhìn vào nơi sâu nhất trong đôi mắt của cô, giọng nói trầm thấp gần như nỉ non: “Là anh, Cố Ninh…… Là anh.”
Cố Ninh đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt đột biến, đáy lòng hiện lên một ý niệm không thể tưởng tượng, cô không dám tin nhìn Quý Cửu Trạch, cái tay vốn dĩ đang đè lên ngực Quý Cửu Trạch lại dùng sức nắm lấy quần áo của anh, bởi vì quá mức khiếp sợ mà làm cho giọng nói của cô cũng run rẩy rất nhỏ: “Anh nói… Cái gì?”
“Anh nói sai.” Quý Cửu Trạch nhìn cô thật sâu, giọng nói giống như thở dài: “Có lẽ anh đã tới rồi.”
Cả người Cố Ninh đều ngây dại.