Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Giới Song Song - Chương 154

  1. Home
  2. Thế Giới Song Song
  3. Chương 154
  • 10
Prev
Next

Chương 154: Trao đổi

Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh đến vào lúc rạng sáng 1 giờ rưỡi.

Tuy rằng khi nhìn thấy bọn họ Cố Ninh cũng cao hứng, chỉ là khó tránh khỏi có vài phần thất vọng, càng làm cho cô cảm thấy lo lắng sốt ruột chính là, đám người Trang Thần cùng Dịch Thiếu Khanh lạc hậu hơn mà cũng đã tới rồi, tại sao nhóm người Tam Ca lại chưa thấy bóng dáng. Cố Ninh không dám nghĩ tới hướng tiêu cực.

Trang Thần cho Cố Ninh một cái ôm, tươi cười: “Cũng may hai người trên đường đã để lại dấu hiệu rất rõ ràng cho chúng tôi, bằng không chúng tôi cũng không thể tìm thấy nơi này mà tới được! Đúng rồi! Ba mẹ của cô bọn họ đã tới rồi sao?”

“Chưa.” Cố Ninh đáp.

Trang Thần an ủi, vỗ vỗ vai cô, nói: “Đừng quá lo lắng, vào thời điểm này, ở trên đường chậm trễ cũng rất bình thường.”

“Tại sao mấy người chỉ còn lại bây nhiêu người như vậy?” Cố Ninh nhìn những người mới tới đang từ trên xe bước xuống, đếm qua còn chưa đến 50 người, nhìn qua còn phát hiện chủ nhiệm Chung cũng ở đó, đường dài bôn ba, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Không cùng điểm đến cho nên được nửa đường thì đường ai nấy đi.” Trang Thần nhún vai, nhìn phía sau vẫn còn người đang lục tục từ trên xe xuống, nói: “Họ đều nghĩ sẽ đi tới thủ đô.”

Vương Phong gọi Quý Cửu Trạch sang một bên, nhìn mọi người bên kia khe khẽ nói nhỏ, chỉ vào trấn nhỏ cau mày nói: “Quý tiểu ca, anh đừng nói những người này đều đến ở trong trấn nhỏ này nhé. Cái này đã vượt qua khả năng của trấn nhỏ, sẽ dẫn tang thi tới, tôi còn phải chịu trách nhiệm về tính mạng những người nơi đây, tôi không thể mạo hiểm như vậy.”

“Đạn dược của các người chắc là không nhiều lắm.” Quý Cửu Trạch đột nhiên nói, Vương Phong nhìn anh: “Anh có ý gì?”

Quý Cửu Trạch nói tiếp: “Ba khẩu súng, một trăm viên đạn. Chúng tôi chỉ cần ở chỗ này trong vài ngày, chờ người đến đông đủ, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này. Trong lúc này cũng không cần các người cung cấp vật tư, chúng tôi sẽ tự mình giải quyết, chúng tôi chỉ cần một nơi để ngủ. Anh thấy thế nào?”

Bởi vì luật quản lý súng ống của quốc gia vô cùng nghiêm khắc, trừ quân đội hoặc cục cảnh sát, người thường thậm chí ngay cả súng cũng chưa từng sờ qua cho nên vũ khí dùng để giết tang thi hầu hết đều là dao cắt gọt, cùng các loại vũ khí được cải tiến. Nhưng súng ống khác với vũ khí sắc bén khi đối phó với tang thi, bắn chết ở cự ly xa không cần đến gần vật lộn, giảm bớt tỷ lệ bị tang thi cào rất nhiều. Một trăm viên đạn không tính là rất nhiều, nhưng thời điểm mấu chốt lại dùng rất được.

Vương Phong trầm giọng nói: “Chúng tôi muốn một trăm năm mươi viên đạn, tôi có thể cho các người ở chỗ này trong một tuần. Nhưng các người cũng cần phải tuân thủ quy củ của chúng tôi, hoạt động trong trấn không được nói chuyện lớn tiếng, tốt nhất là hoạt động ở trong phòng. Không được tự tiện rời khỏi trấn đi ra bên ngoài. Nếu anh đáp ứng những điều kiện này, vậy thì thành giao.”

“Được.” Quý Cửu Trạch sảng khoái nói.

Trên thực tế, ngay cả không có người nhắc nhở, mọi người cũng đã có thói quen đem giọng mình điều chỉnh tới mức thấp nhất rồi, ngay cả đứa bé mười mấy tuổi cũng ngoan ngoãn đi theo người lớn, cũng không có tạo ra tạp âm dư thừa cho đội ngũ.

Bởi vì là rạng sáng 1 giờ rưỡi, đến khi hai nhóm khác trong trấn biết chuyện thì đám người Trang Thần đã được an bài xong.

“Vương Phong, trấn này không phải của một mình anh, anh dựa vào cái gì mà đem nhiều người như vậy vào trấn? Việc này đã vi phạm điều lệ quản lý của trấn mà lúc trước chúng ta đã cùng nhau bàn luận!” Lâm Thiến tức giận nói.

Tuy rằng Bùi Kính không có tức giận như Lâm Thiến, nhưng nhíu chặt mày, tỏ vẻ anh ta cũng rất bất mãn.

Vương Phong cái gì cũng không nói, trực tiếp đem ba khẩu súng mà Quý Cửu Trạch cho anh ta thả xuống trên bàn, còn dùng chân vén lên túi vải buồm bên cạnh, lộ ra ánh sáng kim loại của những viên đạn. Anh ta đối diện với vẻ mặt giật mình của Lâm Thiến cùng Bùi Kính nói: “Ba khẩu súng, 150 viên đạn, ba nhóm chúng ta chia đều. Bọn họ chỉ ở trong một tuần, vật tư gì đó cũng không cần chúng ta phụ trách, kèo mua bán này chẳng lẽ không đáng giá sao?”

Bùi Kính nhìn chằm chằm súng trên bàn không có lời nào để nói, tức giận trên mặt Lâm Thiến cũng dần dần tan, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng, cứng rắn như cũ nói: “Mặc kệ thế nào, hiện tại ba nhóm chúng ta cùng quản lý trấn, bất luận quyết định làm cái gì hẳn là anh cũng phải thương lượng trước cùng chúng tôi.”

“Được thôi. Hiện tại chúng ta thương lượng tới chuyện của Ngô Cầm tính như thế nào đi.” Vương Phong nhặt lên một khẩu súng gõ gõ mặt bàn, cười ha hả nhìn Lâm Thiến nói.

Biểu tình trên mặt Lâm Thiến cứng lại một chút.

……

“Vật tư của chúng tôi chỉ đủ ăn mấy ngày thôi, thiếu rất nhiều đồ vật nên tối nay phải ngủ ngon một giấc, ngày mai còn phải đi ra ngoài tìm vật tư.” Trang Thần lăn vào trong chăn nói với Cố Ninh: “Ngày mai cô có đi theo chúng tôi ra ngoài không?”

“Từ từ.” Cố Ninh thử lấy đồ vật từ trong không gian ra, tuy nhiên không gian lại một lần không phản hồi, trên mặt cô lộ ra biểu cảm thất bại, bất đắc dĩ nói với Trang Thần: “Chúc mừng tôi đi, dị năng của tôi lại biến mất rồi.”

Trang Thần từ trên giường ngồi dậy: “Tại sao lại như vậy? Dị năng này của cô có tính gián đoạn? Cô cẩn thận ngẫm lại coi, có theo quy luật gì không?”

Cố Ninh chỉ có thể cười khổ: “Không có, hoàn toàn không có quy luật.”

Trang Thần cũng bất đắc dĩ, nằm ngã xuống giường, giơ tay lên, lăn qua lộn lại nửa ngày, cảm thán nói: “Nếu dị năng của tôi còn có thể trở về thì tốt rồi.” Sau lại nhận mệnh buông tay, nói: “Aaa, vẫn nên ngủ đi. Ngủ ngon Cố Ninh.” Nói xong cô ấy trở mình ngủ.

Cố Ninh nằm ở trên giường lại không ngủ được, đôi tay gối sau đầu nhìn trần nhà, cô có chút lo lắng. Bọn Trang Thần đều tới cả rồi, mấy người Tam Ca còn chưa tới nữa, tuy rằng mới chỉ qua một ngày hơn vài giờ, nhưng Cố Ninh cũng đã bắt đầu không khống chế được mà suy nghĩ miên man. Bọn họ không có xe, hơn nữa hiện tại trời lại âm u như vậy, khắp nơi đều là nguy hiểm. Hơn nữa lúc ấy đội ngũ bị tách ra, Cố Ninh chỉ hy vọng ba mẹ đi theo bên cạnh nhóm người Tam Ca, Giả đạo trưởng, Phương Pháp, Tiểu Bạch, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn của bọn họ tốt nhất.

Tựa hồ trừ bỏ chờ đợi, cô cũng không thể làm được gì.

Dày vò cả một đêm.

Tùy tiện ăn một chút, Trang Thần đưa ra ý kiến muốn đi ra ngoài thu thập vật tư.

“Tôi đã hỏi thăm qua, đám người bọn họ chỉ mới dọn dẹp siêu thị gần đây, sau khi dự trữ đủ vật tư cũng không đi tới những nơi xa hơn. Chúng ta có thể lái xe đi tới những nơi xa hơn một chút. Ví dụ như bên trong khu công nghiệp cũng sẽ được trang bị một cái cửa hàng nhỏ, đồ vật bên trong sẽ không quá nhiều nhưng hẳn là cũng đủ cho chúng ta chống đỡ để trở lại thủ đô.” Cả người Dịch Thiếu Khanh đều được khóa lại trong áo lông vũ thật dày, một bên gặm bánh mì, một bên nói, thời điểm anh ta nói chuyện mang theo giọng mũi dày đặc, anh ta ở trên đường bị cảm, cũng làm khó cho anh ta khi bị cảm mà còn không quên thu thập tình báo, anh ta hừ hừ cái mũi, sau đó tiếp tục nói: “Mấy người có thể mang theo tiểu tử tên Hạ Cùng. Thân thủ trong đám người cũng coi như tạm được, quan trọng nhất chính là cậu ta sẽ không giở trò.” Thấy Cố Ninh có chút khó hiểu, anh ta giải thích nói: “Thời điểm chúng tôi trở về cứu người vừa lúc đụng phải tiểu tử này cũng đang cứu người. Thời điểm này mà còn có thể ở lại cứu người, cũng đủ để thấy nhân phẩm của cậu ta.”

“Tính thêm tôi nữa.” Cố Ninh nói. Tuy rằng cô biết ngay cả khi cô không chủ động nói thì chỉ sợ Dịch Thiếu Khanh cũng sẽ điểm tên cô, rốt cuộc thì đêm qua cô không dùng dị năng của mình được.

Quý Cửu Trạch nói: “Trang Thần, cô ở lại trấn để ý Thiếu Khanh, còn có quản tốt những người đó.”

Trang Thần nhìn Cố Ninh, sau đó nói: “Đội trưởng sẽ không phải anh chuẩn bị để anh cùng Cố Ninh còn có Hạ Cùng, ba người bọn anh đi thôi đấy chứ?”

Quý Cửu Trạch nói: “Hạ Cùng thông minh, nhanh nhẹn, tốc độ cũng không tồi, ít nhất sẽ không kéo chân sau. Đến nỗi những người khác dù mang theo cũng không có tác dụng gì.” Lại chuyển hướng Cố Ninh hỏi: “Cô có ý kiến gì không?”

Cố Ninh đang ở cúi đầu trang bị súng, đạn, nghe thấy Quý Cửu Trạch hỏi ý kiến mình, cô lập tức lắc đầu nói: “Không có.” Cái đó quả thật là an bài tốt nhất. Lấy năng lực của cô cùng Quý Cửu Trạch chỉ cần cẩn thận không tiến vào ổ tang thi, trên cơ bản thì cũng không có vấn đề gì quá lớn, Hạ Cùng kia tuy rằng cô không quen biết, nhưng nếu được Quý Cửu Trạch tán thành, thì khẳng định không có vấn đề gì.

Sau khi nghe nói bọn Cố Ninh tính toán chỉ có ba người ra ngoài, Vương Phong liền tỏ vẻ khiếp sợ khó hiểu: “Chỉ có ba người các cậu thôi sao? Không phải các người có rất nhiều người sao? Như thế nào chỉ có ba người ra ngoài? Mấy người tính toán đi chỗ nào?”

“Ba người vậy là đủ rồi, chúng tôi chủ yếu đi ra ngoài để làm tiên phong cho quân đội.” Hạ Cùng là thiếu niên chừng hai mươi tuổi, thời điểm cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền trên má, bộ dáng phúc hậu và vô hại.

“Vậy được rồi. Các người cẩn thận một chút.” Rốt cuộc quan hệ cũng không sâu, Vương Phong cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gọi người đưa bọn họ tới cửa.

……

“Cố Ninh, thời điểm trước kia tôi còn ở căn cứ vô cùng sùng bái Liên đội của bọn cô đó! Không nghĩ tới hiện tại lại có thể cùng cô đi ra ngoài tìm vật tư! Tôi thật sự rất vui mừng!” Hạ Cùng giành trước một bước ngồi trên ghế phụ, hoàn toàn không có nhìn đến Quý Cửu Trạch đang duỗi tay ở giữa không trung, vô cùng vui vẻ nói với Cố Ninh.

Quý Cửu Trạch chậm rãi thu hồi tay, sau đó yên lặng mà đi đến phía sau mở cửa ngồi ở sau xe, sắc mặt không rõ, nhìn Hạ Cùng đang hưng phấn nói chuyện với Cố Ninh ở phía trước.

“Cố Ninh, năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

“Cố Ninh, tóc của cô trời sinh là màu vàng sao?”

“Cố Ninh, công phu của cô luyện được ở nơi nào vậy?”

“Cố Ninh, trước kia cô đã từng bắn súng chưa?”

“Cố Ninh…”

Vốn dĩ đối với người nào đó đang ngồi ở ghế phụ lái của mình đã có chút bất mãn, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa: “Im lặng.”

“…À.”

Năm phút đồng hồ sau, giọng nói cố tình đè thấp lại vang lên lần nữa: “Cố Ninh, cô giỏi kỹ năng bắn súng lắm đúng không…”

……

Cách trấn nhỏ càng xa, số lượng tang thi trên đường ngày càng nhiều, vì né tránh đàn tang thi, Cố Ninh lái xe xuyên qua một con đường nhỏ, rồi quay lại đường lớn lần nữa, qua hai cái đèn xanh đèn đỏ đã đến cửa một khu công nghiệp. Khu công nghiệp Nam Xương, bên trong chỉ có vài đống xương, cửa sắt chạy bằng điện còn hoàn hảo chắn ở chỗ đó, tới gần phòng an ninh bên cạnh có mở một cái cửa nhỏ.

Cố Ninh dừng xe lại bên đường, sau khi xe dừng lại, Hạ Cùng đẩy cửa đi ra ngoài, cầm một cái rìu chém đứt đầu của con tang thi, sau đó dùng đèn pin chiếu vào mặt mấy tang thi ở đằng sau, một nhát chém xuống, lập tức đem mấy con tang thi đi theo sau xe chém chết.

Cố Ninh xuống xe nhìn rìu mình mang theo đang được Hạ Cùng cố hết sức chém đầu tang thi thì có chút cạn lời.

Thời điểm đẩy cửa sắt, cánh cửa phát ra một thanh âm kẽo kẹt vang lên, ở trong đêm tối vang lên thật sự làm người ta sởn tóc gáy.

Hạ Cùng nhe răng trợn mắt làm bộ dáng quái dị, sau đó đi vào đầu tiên.

Hạ Cùng đi vào còn chưa được vài bước đã nhe răng trợn mắt xoay người lại, đứng hình xua tay với Cố Ninh cùng Quý Cửu Trạch, Cố Ninh thấy thần sắc của cậu ta khác thường, nhón chân nhìn vào bên trong, vừa thấy da đầu lập tức tê rần, bên trong chen chúc một đám tang thi bên cạnh còn có một đống xương, rậm rạp, số lượng cũng đếm không được!

Trong lòng cô căng thẳng, vội vàng lui về sau, túm chặt tay Quý Cửu Trạch, làm mấy động tác với anh, sau đó túm tay anh, nhẹ chân mà quay đi.

Ba người chạy như bay lên xe, Cố Ninh lập tức dẫm xuống chân ga, nhanh chóng lái xe thoát khỏi nơi này.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 154"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

troi-sang-em-se-ve.jpg
Trời Sáng, Em Sẽ Về
23 Tháng mười một, 2024
ta-song-lai-sau-khi-o-goa.jpg
Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
2 Tháng 12, 2024
thanh-thuan-duc-convert.jpg
Thanh Thuần Dục Convert
21 Tháng mười một, 2024
trung-thuong-roi.jpg
Trúng Thưởng Rồi
6 Tháng 12, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online