Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Thế Giới Song Song - Chương 153

  1. Home
  2. Thế Giới Song Song
  3. Chương 153
  • 10
Prev
Next

Chương 153: Oan gia ngõ hẹp

Cố Ninh trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, lại sẽ gặp được Lục Gia Tử cùng Tưởng Du ở chỗ này, Lục Gia Tử thoạt nhìn nghèo túng hơn rất nhiều, trên cằm mọc ra chút râu xanh, tóc có chút hỗn độn, không giống như trước đây chưa từng cẩu thả bao giờ, cả người thoạt nhìn đều có chút tiều tụy. Tưởng Du mới nhìn trừ bỏ bên ngoài gầy một chút, thì trên gương mặt ngược lại cũng không có biến hóa gì nhiều, có điều khí chất xác thật đã xảy ra biến hóa long trời lở đất, hình ảnh ôn nhu nữ tính trước kia hiện tại đã trở nên lệ khí mười phần. Trong đại sảnh, thời điểm ánh mắt mọi người hết nhìn Lục Gia Tử, Tưởng Du lại nhìn Cố Ninh, Cố Ninh nhìn bên kia lộ ra tươi cười, giọng nói lại là một mảnh lạnh lẽo: “Thì ra các người còn chưa chết.”

Những lời này thật sự không giống như chào hỏi bằng hữu khi gặp mặt.

Sắc mặt Lục Gia Tử thoáng chốc trắng bệch.

Trong đại sảnh, tất cả những người khác đều có biểu tình quái dị.

Vương Phong từ phía sau phòng đi ra, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa thấy Cố Ninh cùng Quý Cửu Trạch liền cười ha hả đi lên chào hỏi nói: “Trời ạ! Các người tới rồi!” Vừa thấy Lục Gia Tử cũng ở đây, lập tức liền cười càng vui vẻ, hô với Lục Gia Tử: “Lục tiểu ca! Mau tới đây, giới thiệu cho cậu hai người bạn mới của tôi!”

Lục Gia Tử vẫn còn ngơ ngác đi tới, Vương Phong cười ha hả nói: “Tới, giới thiệu cho mấy người một chút, vị này chính là Quý tiểu ca cùng bạn gái của cậu ta – Cố Ninh. Quý tiểu ca, vị này chính là quân sư trong đội chúng tôi, Lục Gia Tử!”

Lục Gia Tử khi nghe Vương Phong giới thiệu Cố Ninh là bạn gái của người đàn ông kia thì sững sờ… Anh giương mắt nhìn về phía Quý Cửu Trạch, như đoán xem Quý Cửu Trạch là nhân vật như thế nào, dù là ở chỗ nào cũng sẽ không làm người khác ngộ nhận anh là một người bình thường, không chỉ bởi bề ngoài của anh, càng là khí tràng tản mát quanh thân anh. Biểu tình trên mặt Lục Gia Tử có chút cứng đờ, nhưng vẫn miễn cưỡng nói: “Chào anh, tôi là Lục Gia Tử.”

Quý Cửu Trạch lãnh đạm gật đầu, từ thời điểm phản ứng của người này khi nhìn thấy Cố Ninh vừa rồi còn có ngữ khí khi nói chuyện của Cố Ninh, xem ra hai người này lúc trước nhất định đã xảy ra chuyện gì, Ninh Ninh, xưng hô thân mật như vậy…… Là bạn trai cũ sao?

Lục Gia Tử cũng không có đem phản ứng lãnh đạm của Quý Cửu Trạch để ở trong lòng, mà chuyển hướng sang Cố Ninh, chần chờ một chút, vẫn hỏi: “Ninh Ninh, sao em lại đến đây?” Dừng một chút, lại hỏi: “Chú dì đâu rồi?”

Cố Ninh mặt vô biểu cảm nói: “Bọn họ rất tốt, cảm ơn anh nhớ tới.”

Vương Phong nhìn nhìn Lục Gia Tử cùng Cố Ninh, giật mình nói: “Này… Các người quen biết nhau sao? Này thật là trùng hợp…” Vẻ mặt của anh ta cũng có chút quái dị, nhìn biểu tình cùng ngữ khí của Cố Ninh, lại thấy biểu tình của Lục Gia Tử kia có chút thất hồn lạc phách, hai người này thoạt nhìn không chỉ có quan hệ quen biết.

“Đâu chỉ là quen biết chứ.” Tưởng Du đi tới, nhìn chằm chằm Quý Cửu Trạch, liếc mắt một cái lúc sau trong ánh mắt hiện lên một tia ghen ghét, sau đó âm dương quái khí nói: “Vương ca, tôi giới thiệu cho anh một chút, Cố Ninh, là em họ của tôi!”

Vương Phong càng kinh ngạc, cười nói: “Này thật là không phải người một nhà không vào chung một cửa đi!”

Cố Ninh cười một chút, sau đó nói: “Vương ca anh hiểu lầm rồi, hiện tại chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ rồi. Cho nên bây giờ hoàn toàn là người xa lạ không có một chút quan hệ nào.”

Tưởng Du chỉ âm trầm nhìn Cố Ninh.

Cố Ninh chuyển hướng sang vẻ mặt xấu hổ của Vương Phong nói: “Vương ca, có thể làm phiền trước tiên an bài chỗ ngủ cho chúng tôi được không? Quý Cửu Trạch anh ấy cần nghỉ ngơi.” Cố Ninh trước giờ toàn gọi anh là đội trưởng Quý, tên đầy đủ của Quý Cửu Trạch là lần đầu tiên từ trong miệng nói ra, còn có chút quái dị.

“Trời ạ! Được được được, các người cứ nghỉ ngơi trước, chờ các người nghỉ ngơi xong chúng ta lại tán gẫu.” Vương Phong xong liền kêu một cô gái mười lăm mười sáu tuổi lại đây tiếp đón, công đạo nói: “Phương Lâm, em dẫn bọn họ tìm gian phòng cho bọn họ nghỉ ngơi.”

“Được!” Cô bé lập tức vui sướng chạy tới, nói với Cố Ninh cùng Quý Cửu Trạch: “Hai người đi theo em!”

“Từ từ đã!” Lục Gia Tử đột nhiên gọi bọn họ lại, sau đó nói: “Chúng ta hiện tại có rất nhiều phòng trống, hơn nữa giường trong phòng cũng hẹp, hai người tốt nhất nên tách ra ở, để thoải mái một chút.”

Tưởng Du âm dương quái khí chen vào nói: “Người ta là người yêu với nhau, đương nhiên muốn ở chung một phòng! Còn khiến anh nhọc lòng nhà người ta ở có ở thoải mái hay không sao?”

Lục Gia Tử nhìn cô ta một cái, mày nhăn thành chữ xuyên 川, Cố Ninh biết, bộ dáng Lục Gia Tử mỗi khi tức giận mà không thể phát tiết chính là dáng vẻ này. Cô cũng lười để ý yêu hận tình thù của hai người bọn họ, quay sang nói với cô bé dẫn đường đang khó xử không biết nên nghe theo ai nói: “Làm phiền em dẫn đường.”

Cô bé lúc này mới lấy cây nến mang theo Cố Ninh cùng Quý Cửu Trạch đi đến mặt sau của đại sảnh.

Phòng nằm ở phía sau nhà ăn trong một căn nhà hai tầng, bọn họ được dẫn tới một căn phòng nằm ở tận cùng hành lang trên lầu hai.

Phòng không khóa, bên trong có một cái giường đôi được sắp xếp chỉnh tề.

Cô bé dẫn đường còn chưa đi, Quý Cửu Trạch liền đem bao hành lý thả xuống trên mặt đất, đem chăn xốc lên rồi chui vào, đầu vừa đặt lên gối liền ngủ luôn, làm cô bé dẫn đường nhìn đến ngây người.

“Anh ấy quá mệt mỏi.” Cố Ninh có chút bất đắc dĩ nói, lại hỏi cô bé: “Chị có thể tâm sự cùng em được không?” Sau đó đóng cửa lại rồi cùng Phương Lâm đi tới hành lang.

Tuổi của Phương Lâm cũng khoảng mười lăm mười sáu, đôi mắt một mí, rất gầy, tóc cột lên giống cái đuôi chim sẻ, nhưng bộ dáng thoạt nhìn rất có tinh thần, cô bé tò mò nhìn Cố Ninh: “Chị muốn hỏi em cái gì?”

Cố Ninh đưa cho cô bé một cây lạp xưởng, sau đó mỉm cười hỏi: “Có thể cùng chị nói một chút về tình hình của doanh trại này được không?”

Thời điểm Phương Lâm nhìn đến lạp xưởng cả hai mắt đều sáng lên, nhưng cô bé lại giương mắt cảnh giác, không lập tức nhận lấy mà hỏi: “Chị muốn biết cái gì?”

“Em không cần phải khẩn trương, chị cũng không phải người xấu.” Nói xong câu này, bản thân Cố Ninh cũng cảm thấy cạn lời một chút, sau đó mới lộ ra nụ cười tiêu chuẩn nói: “Chị chỉ muốn biết một chút doanh trại này là dạng gì, dù sao thì bọn chị cũng mới tới, sợ đến lúc đó lại chọc phải cái gì phiền toái cho mọi người thì sẽ không tốt cho lắm. Như vậy đi, em xem, chị hỏi em mấy vấn đề, nếu em cảm thấy không thể trả lời vậy có thể bỏ qua không đáp thấy thế nào?”

Phương Lâm bình tĩnh nhìn chằm chằm Cố Ninh trong chốc lát, sau đó do dự mà đem lạp xưởng cầm trong tay, nói: “Chỉ cần em cảm thấy không thể trả lời thì sẽ không trả lời.”

“Đương nhiên.” Cố Ninh gật đầu nói.

Cố Ninh hỏi: “Doanh này tổng cộng có bao nhiêu người?”

Phương Lâm tạm dừng một chút, tựa hồ như đang xác nhận vấn đề này có thể trả lời hay không, sau một lúc lâu mới cẩn thận nói: “Trước trời tối thì có hơn một trăm, sau trời tối có người đi vào trong doanh trại, có điều không ở cùng một chỗ với bọn em, cho nên em cũng không biết hiện tại doanh địa rốt cuộc có bao nhiêu người.”

Cô bé nói trời tối hẳn là trời không còn ánh sáng nữa.

Cố Ninh gật gật đầu, sau đó nói: “Bọn chị ở bên ngoài doanh trại gặp môt nhóm người khác, một người phụ nữ tên là Lâm Thiến mang theo một đám người, bọn họ và bọn em không cùng một doanh trại sao?”

Có lẽ cảm thấy vấn đề mà Cố Ninh hỏi một chốc không thể xong được, nên Phương Lâm xoay người đặt ngọn nến ở trên cửa sổ, sau đó trả lời nói: “Bọn họ so với bọn em đi vào trấn nhỏ này còn sớm hơn, ngay từ đầu bọn họ cũng không muốn cho bọn em tiến vào, sau này Vương ca dùng mười cân vật tư mới làm cho bọn họ để bọn em tiến vào doanh trại. Lá gan của đám người bọn họ rất nhỏ, cũng không dám đi ra ngoài tìm vật tư, mỗi ngày đều đói bụng. Có điều đội trưởng lúc ấy không phải là chị Lâm Thiến, mà là bạn trai của chị ấy, sau này bạn trai của chị ấy bị tang thi cắn chết, chị Lâm Thiến trở thành đội trưởng. A, đúng rồi! Hẳn là chị cũng gặp được cái chị Ngô Cầm rồi đúng không?” Thấy Cố Ninh gật đầu lúc sau mới nói tiếp: “Chị ta là em gái của bạn trai chị Lâm Thiến, thật sự khiến người ta chán ghét! Bởi vì lúc anh trai của chị ta chết đã bảo chị Lâm Thiến phải chiếu cố chị ta, chị Tâm Thiến vẫn luôn bảo hộ chị ta, kết quả chị ta lại giỏi nhất việc gây chuyện thị phi, suốt ngày chọc phiền toái khiến cho chị Lâm Thiến phải chùi đít thay chị ta!” Nói đến Ngô Cầm, Phương Lâm cực kỳ tức giận bất bình.

Cố Ninh đối với bát quái này thật ra một chút hứng thú cũng không có, chỉ là cũng có chút đồng tình với cô gái tên Lâm Thiến kia, nhưng cô cũng nhanh chóng chuyển đề tài: “Doanh trại này cũng chỉ có bọn em cùng đám người của Lâm Thiến là hai nhóm thôi sao?”

“Đương nhiên không phải.” Hình như Phương Lâm đã thật lâu chưa từng có người trò chuyện cùng, lời nói như cái nút chai, vừa mới mở ra liền không thể thu lại được ngay lập tức, bộ dáng kiêng kị vừa rồi thay đổi, trở nên nói nhiều hơn: “Còn có một đội ngũ khác, có điều đội ngũ kia cũng có một cô gái đặc biệt bị ghét. Trước kia là một dị năng giả hệ hỏa, kiêu ngạo không chịu nổi. Trong doanh trại có rất nhiều người đều chán ghét cô ta, sau khi trời tối, cô ta cũng không dám kiêu ngạo, mỗi ngày đi theo sau mông bạn trai cô ta…” Phương Lâm nói trong vui vẻ, đột nhiên ý thức được bản thân hiếm khi nói nhiều như vậy, cô bé lập tức xoay trở về: “Doanh trại này có ba nhóm người. Người của bọn em là nhiều nhất, có hơn 50 người, bên chị Lâm Thiếncó hơn 30 người, chỗ Bùi Kính cũng chỉ có hơn 20 người…”

“Từ từ.” Cố Ninh đột nhiên cắt lời Phương Lâm, cau mày hỏi: “Em nói… Bùi Kính?” Phương Lâm nói: “Đúng rồi. Anh ta là đội trưởng của một đội ngũ khác trong doanh trại của bọn em.”

Cố Ninh dừng lại một chút mới nói: “…Tên của nữ dị năng giả hệ hỏa kia, có phải là Nhan Ngọc hay không?”

Phương Lâm ngạc nhiên nhìn Cố Ninh: “Làm sao mà chị biết được hay vậy?”

Cố Ninh cảm thấy cạn lời, có một loại cảm giác oan gia ngõ hẹp, tại sao trong một cái doanh trại nhỏ có hơn trăm người lại sẽ gặp được nhiều oan gia như vậy? Một Lục Gia Tử, Tưởng Du khiến cô đau đầu còn chưa đủ, giờ lại thêm một Nhan Ngọc. Cố Ninh không quên cô ta đã hung tợn nghiến răng nghiến lợi nói với cô là nhất định phải giết chết cô, cô cũng sẽ không tin đó chỉ là lời nói đùa nhất thời, cũng sẽ không tin hận ý của Nhan Ngọc đối với cô sau hơn hai tháng sẽ giảm đi. Người như Nhan Ngọc luôn tính toán chi li, hơn nữa còn ghim thù, không được để cô ta nắm được cơ hội, nếu không cô ta nhất định sẽ không chút do dự mà giết cô…

Như vậy cô có nên tiên hạ thủ vi cường, ra tay trước chiếm ưu thế hay không.

Cố Ninh buông xuống trầm tư, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

“Nè, chị còn chưa nói cho em tại sao lại biết tên cô ta là Nhan Ngọc đâu đấy! A, có phải trước kia chị với cô ta có quen biết hay không?” Phương Lâm tò mò hỏi.

“Không chỉ quen biết, mà còn có thù oán.” Cố Ninh nhún nhún vai sau đó nói: “Nơi này của bọn em đã từng bị tang thi bao vây qua sao?”

Phương Lâm nói: “Không có. Nơi này của bọn em vô cùng hẻo lánh, tang thi ở bên ngoài lúc trước đều được bọn em dọn dẹp sạch sẽ, về sau rất ít khi nhìn thấy bóng dáng của những tang thi đó, em cũng không muốn nhìn thấy, quá ghê tởm nhìn một lúc là cả một ngày sau cũng không cần ăn cái gì. Hiện tại mỗi ngày đều sẽ có người ở bên ngoài tuần tra nên chị cứ yên tâm đi, doanh trại của bọn em vô cùng an toàn!”

Cố Ninh dừng một chút rồi hỏi: “Em đến doanh trại này từ bao giờ?”

Phương Lâm nghĩ một lúc mới nói: “Khoảng… hơn nửa năm trước? Có thể lâu hơn, dù sao hiện tại mỗi ngày trôi qua cũng không nhớ rõ ngày nào.”

Cố Ninh cười một chút, để lộ ra vài phần hâm mộ: “Vận khí của em thật tốt.” Mạt thế xảy ra cũng mới hơn nửa năm, hẳn là từ lúc mạt thế đến giờ cô bé đã tránh ở trấn nhỏ này, tuổi cô bé còn nhỏ, những người đàn ông ngoài đó cũng không để cô bé đi ra ngoài giết qua tang thi nên chưa gặp qua nhiều trường hợp tàn khốc. Đây đâu chỉ là may mắn, cũng khó trách, thần thái của cô bé lại nhẹ nhàng tự nhiên như vậy, vừa nhìn liền biết chưa từng trải qua qua bao nhiêu cực khổ.

Phương Lâm đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ cười nói: “Đúng vậy. Vương ca suốt ngày nói em chỉ biết lãng phí lương thực trong đội. Chỉ là quần áo với vớ bốc mùi của bọn họ cũng đều do em giặt đấy nhá!” Cô bé ở tuổi này còn giữ lại được vẻ hoạt bát, thật là xa xỉ.

Cố Ninh nghĩ tới Hướng Hứa, cô bé còn chưa đến chín tuổi, lại là chủ lực ở trong đội, cũng không biết hiện tại bọn họ đã tới nơi nào, có an toàn hay không.

“Nếu chị không còn chuyện gì để nói thì em đi trước nhé?” Phương Lâm nói.

Cố Ninh gật gật đầu, nói: “Ừ. Cảm ơn em.”

“Em mới phải cảm ơn lạp xưởng của chị! Hắc hắc, em phải cất kỹ, không thể để đám quỷ chết đói kia nhìn thấy được, bằng không sẽ bị đoạt mất.” Phương Lâm cười nói đem lạp xưởng cất vào trong túi, sau đó cầm ngọn nến đi xuống lầu.

Cố Ninh xoay người trở về phòng.

Phương Lâm đang định ở chỗ ngoặt xuống lầu thì nhìn thấy ở đó có một người đang đứng, lập tức hoảng sợ, kinh hô một tiếng, người nọ liền nói: “Phương Lâm, là anh.”

“Là anh à!” Phương Lâm tức giận nhìn Lục Gia Tử đang đứng ở chỗ đó nói: “Anh ở chỗ này đứng làm em sợ đấy?”

Lục Gia Tử trực tiếp hỏi: “Em xếp cho bọn họ mấy phòng?”

“Một phòng nha!” Phương Lâm còn bổ sung nói: “Anh yên tâm đi! Giường trong gian phòng kia là giường lớn, ngủ được hai người!”

Lục Gia Tử cảm thấy có một cây búa nện mạnh vào ngực mình: “Bọn họ ngủ chung một phòng?”

“Phải! Anh làm gì mà hỏi thăm nhà người ta vậy!” Phương Lâm đột nhiên đè thấp giọng nói, thần thần bí bí hỏi: “Lục đại ca, trước kia có phải anh cùng chị gái kia là một đôi hay không?”

Ánh mắt Lục Gia Tử sâu kín nhìn cô bé: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Em cũng không phải người mù, anh vừa nhìn thấy chị ấy, hồn cũng ném đi luôn.” Phương Lâm nói còn không quên đâm thêm một đao: “Có điều anh cũng đừng nghĩ tới, anh nhìn xem bạn trai của chị gái kia, vừa cao lại vừa đẹp trai! Em còn chưa từng gặp qua đàn ông nào lớn lên lại đẹp trai như vậy đâu! Chị gái kia sẽ không thích anh đâu!” Nói xong giơ ngọn nến vui sướng đi xuống lầu.

Lưu lại một mình Lục Gia Tử đứng ở hàng lang ngây người như thất hồn lạc phách.

……

Quý Cửu Trạch ngủ thật sự sâu, xem ra đã mệt tới cực điểm.

Cố Ninh đi đến bên cửa sổ, cẩn thận đẩy cửa ra đi tới ban công, nhà ở trấn nhỏ này phần lớn đều là một tầng cho nên cô đứng ở ban công lầu hai thì tầm nhìn vẫn có thể phóng ra thật xa. Trừ bỏ vài ánh nến ở ngoài, rất ít người ngây người trong phòng, mà dọn ghế hoặc trực tiếp ngồi ở trên bậc thang đối diện hoặc sang nhà khác nói chuyện phiếm. Thính lực của Cố Ninh cực tốt, có thể nghe thấy được âm thanh nói chuyện phiếm của bọn họ, phần lớn là nói chuyện khi nào phơi đồ, vật tư còn đủ ăn trong mấy ngày, hai người mới tới hôm nay chính là người của Vương Phong tới.

Thậm chí cô còn nhìn thấy một cái bàn được bày trên đường phố, trên bàn thắp đầy nến, có không ít người vây quanh ở chỗ đó đánh bài Poker, trên bàn thả mấy loại thức ăn như bánh quy, lạp xưởng, bánh mì, hẳn là những thứ này đã bị bọn họ coi thành tiền đánh bạc. Xem ra giống như lời Phương Lâm nói, trấn nhỏ này xác thực an toàn, bằng không bọn họ cũng sẽ không có trạng thái nhẹ nhàng như vậy. Hơn nữa thoạt nhìn, vật tư cũng không phải đặc biệt khan hiếm.

Chờ mấy người ba Cố, mẹ Cố và Tam Ca tới, không biết bọn họ có muốn suy xét ở lại nơi này hay không? Chỗ này xác thực hẻo lánh, hơn nữa Phương Lâm nói cô bé đã tới nơi này được nửa năm cũng không có bị tang thi bao vây, đủ để chứng minh nơi này đủ an toàn, hơn nữa nhà trống ở nơi này còn rất nhiều, hơn một trăm người ở đây hẳn là không đủ để hấp dẫn tang thi ở chỗ xa hơn lại đây…

Cố Ninh nghĩ đến đây lại thở dài, cô nghĩ nhiều như vậy cũng đều uổng phí, vẫn nên chờ những người khác bình an tới rồi sau này sẽ cùng nhau thương lượng, chỉ mong bọn họ có thể gặp dữ hóa lành, bình an tới nơi mà bọn cô đã ước định.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u, mà hôm nay, khi nào mới có thể phơi đồ được đây?

Vào lúc rạng sáng 1 giờ rưỡi.

Có một nhóm đông người đi tới cổng lớn của trấn nhỏ Hà Lan.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 153"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

xuyen-sach-thanh-phao-hoi-chong-lai-menh-xui-xeo.jpg
Xuyên Sách Thành Pháo Hôi, Chống Lại Mệnh Xui Xẻo
1 Tháng mười một, 2024
Vua-van-gap-duoc-anh
Vừa Vặn Gặp Được Anh
3 Tháng 9, 2024
tang-em-180-dam.jpg
Tặng Em 180 Dặm
2 Tháng 12, 2024
Cohet-Nhac-ca-the-gioi-den-truoc-mat-em
Nhấc Cả Thế Giới Đến Trước Mặt Em
22 Tháng 6, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online