Thanh Xuân Thân Ái - Chương 76
Chương 76: KHÔNG RỜI XA NỮA
Mang theo chiếc nhẫn đính hôn nóng hổi, tôi và Tân Đường chạy tới chỗ hôn lễ, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Khanh Ngữ, tóc cô ấy đã được cắt ngắn hơn, mặc một bộ vest trắng, vẫn không giảm đi khí chất nữ thần năm đó.
Cô ấy nhìn thấy tôi thì hết sức vui mừng, chạy tới ôm tôi, sau đó nhìn thấy chiếc nhẫn thì quay ra oán trách Tân Đường, “Cậu yên lặng không một tiếng động cầu hôn rồi là thế nào, chúng tớ đã bàn xong với nhau chuẩn bị nghi thức cầu hôn cho hai cậu nữa kìa.”
“Nghi thức gì cơ?”
“Chính là buổi tiệc chào mừng cậu về nước kết hợp với việc cầu hôn luôn. Không được, lần này coi như không tính bởi vì chúng tớ không có chứng kiến, Tân Đường cậu phải cầu hôn lại một lần nữa.” Khanh Ngữ rất nghiêm túc.
Tân Đường chỉ cười, “Được thôi, cầu hôn bao nhiêu lần cũng được.”
Tôi và Khanh Ngữ chạy đến phòng cô dâu tìm Đại Hoa, thấy cô ấy đang nói chuyện với mẹ mình, làm sao có thể không biết xấu hổ quấy rầy mẹ con người ta được, vì vậy đành tránh mặt đi chỗ khác, đúng lúc đó thì ông xã của Đại Hoa đi tới, dùng một loại tiếng Trung bập bẹ nói chuyện với chúng tôi, ông xã Đại Hoa là người Italy, hai người bọn họ kết hôn vô cùng nhanh chóng, chỉ mới quen nhau ba tháng thì đã đi đăng ký rồi.
Còn nhớ hôm đó lúc cô ấy báo tin này cho tôi biết qua điện thoại, tôi đang ôm cái đầu mơ mơ màng màng chỉnh hình trên máy tính, vừa nghe thấy lập tức như có một chậu nước đá dội xuống thẳng từ đầu đến chân, tôi tỉnh táo ngay tức khắc, truy hỏi cô ấy đến ba lần về tư liệu của chú rể, “Cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ sao?”
Khi cô ấy ở đầu dây bên kia hết sức kiên quyết trả lời “đúng vậy”, thì tôi không còn gì để nói ngoài lớn tiếng chúc phúc cho cô ấy.
Không thể phủ nhận, ông xã của Đại Hoa rất cao lớn điển trai, bề ngoài cũng khá thật thà, thật ra chúng tôi nói tiếng Anh với nhau thì sẽ thuận lợi hơn, nhưng vì Đại Hoa mà anh ta đang nỗ lực học tiếng Trung, một hồi gập ghềnh khúc chiết, chúng tôi đã có thể hiểu được rằng anh ta muốn nói hôm nay mình rất vui.
Lúc tôi và Khanh Ngữ vào nhà vệ sinh trang điểm lại, Khanh Ngữ xúc động, “Không ngờ trong mấy người chúng ta Đại Hoa lại là người kết hôn đầu tiên, nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì cũng phải, cậu ấy vốn là người dũng cảm nhất.”
“Đúng vậy, con nhóc đó sẽ hạnh phúc.”
“Cậu cũng vậy.” Lúc này thì điện thoại di động của cô ấy đặt trên thành bồn reo lên, sau khi nhìn màn hình, cô ấy cười nói với tôi, “Cậu tiếp tục đi, tớ có việc một chút.”
“Được rồi.”
Lúc tôi vừa mới trang điểm xong, thì có một người phụ nữ trẻ đang mang thai ôm cái bụng to đi đến trước gương. Rửa tay xong, tôi cũng thuận tiện đưa khăn giấy cho cô ấy. Cô ấy dịu dàng nói cảm ơn tôi, tôi nói không cần khách sáo, lúc chuẩn bị đi ra ngoài, cô ấy lại đột nhiên giữ chặt tôi lại, có hơi kinh ngạc kêu lên, “Cô, cô là Trần Mộ Sanh phải không?”
“Đúng vậy.” Tôi ngập ngừng gật đầu, gương mặt này với tôi mà nói là hoàn toàn xa lạ, một số hình ảnh lướt qua đầu, tôi khẳng định mình chưa từng gặp qua người phụ nữ này.
“Quả thật là cô? Cô không hề thay đổi gì so với trước đây cả, à không phải, xinh đẹp hơn rất nhiều.” Cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói, “Tôi đã thấy ảnh chụp lúc cô tốt nghiệp cao trung.”
“A, xin hỏi cô là…”
“Cô có còn nhớ Chu Nham không?”
Tôi suy nghĩ một chút, nhớ ra rất nhanh, “Đương nhiên là nhớ, chúng tôi là bạn học cao trung mà.”
“Tôi là vợ của anh ấy.”
Tôi có hơi kinh ngạc, sau đó cười rộ lên, “Thật sao? Hai người cũng đến dự hôn lễ của Đại Hoa à? Ôi, xem ra cậu ta sắp làm ba rồi, chúc mừng hai người.”
“Cảm ơn.” Cô ấy dịu dàng sờ bụng mình, “Tôi hy vọng là một bé gái.”
“Em bé nhất định sẽ rất xinh đẹp. Ra ngoài ngồi xuống trước đi, cô cứ đứng như vậy sẽ mệt lắm.”
Tôi duỗi tay định đỡ cô ấy, cô ấy lại nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của tôi, “Cô cũng sắp kết hôn sao?”
“Phải.” Tôi gật đầu mỉm cười.
“Chúc mừng cô.” Cô ấy lại nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay tôi, nhẹ nhàng nói, “Lúc tôi mới quen biết anh ấy, anh ấy kể với tôi rằng mình đã từng rất thích một cô gái. Nhưng điều duy nhất anh ấy có thể làm chỉ là len lén ôm cô ấy một cái. Cô gái kia cũng không hề biết. Từ trước đến nay tôi vẫn luôn rất tò mò về cô gái đó, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp được.”
Tôi ngây ngẩn cả người, Chu Nham, Chu Nham? Vì sao trong ký ức của tôi lại không có cậu ta, nói đến người này tôi chỉ có thể nhớ tới cậu ta là bạn học cao trung của mình mà thôi, vậy mà cậu ta lại…
“Rất ngốc đúng không, anh ấy là người như vậy đó. Thích một người khổ sở nhất không phải là cô ấy không thích mình, mà là cô ấy không hề biết đến tâm ý của mình. Cho nên tôi đã tự quyết định nói cho cô biết.” Cô ấy nghịch ngợm le lưỡi, “Đừng nói cho anh ấy biết nhé. Nếu không anh ấy sẽ giận tôi.”
“Không đâu.” Tôi vội vàng nói, “Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết.”
“Được rồi, đó đều là những chuyện đã qua. Bây giờ được gặp cô, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của tôi rồi.”
Tôi đang định mở miệng, Đại Hoa đột nhiên đẩy cửa xông vào, hùng hổ nói, “Trần Mộ Sanh, cậu mau đi ra ngoài cho tớ, Tân Đường chạy đi tìm vợ khắp nơi rồi kìa, hôn lễ của bà đây cũng sắp bị cậu ta phá hư hết cả!”
Tôi bất đắc dĩ cười khẽ, liền xoay người đi ra ngoài.
——————
Đại Hoa, con nhóc chết tiệt này, nhất định phải lấy được nước mắt của tôi thì mới vừa lòng. Tôi vừa mới dự hôn lễ của cô ấy mấy ngày thì cô ấy lại nói với tôi muốn di cư đến Italy, sống cùng với ông xã của mình.
Hôm đó tôi vừa mới phỏng vấn xin làm thợ chụp ảnh, còn chưa kịp bước ra khỏi cửa công ty, thì đã bị tin tức này làm chấn động, người bảo vệ ở trước cửa thấy tôi nước mắt rưng rưng, vẻ mặt ủ rũ, nhịn không được khuyên tôi mấy câu, “Dù sao cũng còn trẻ mà, công việc có rất nhiều, chỗ này không được thì tìm chỗ khác, ngàn vạn lần đừng bao giờ nản chí.”
Tôi lau lau nước mắt, nói với ông ấy, “Cảm ơn chú, ngày mai con tới đây làm việc rồi.”
Chú bảo vệ: “…”
Năm người chúng tôi tụ tập cùng nhau ăn lẩu, ai nấy đều không mở miệng nói câu nào, Đại Hoa vỗ bàn một cái, “Được rồi, mấy người các cậu, có phải tớ đi rồi không quay trở lại nữa đâu, thái độ của các cậu bây giờ là sao, tớ đi đến bến bờ hạnh phúc của mình mà, không phải đi ngồi tù. Cậu đó, Lục Minh, cậu nói đi, hôm đám cưới của tớ, cậu đến trễ, bây giờ phải phạt, nhanh lên.”
“Tớ hả? Tớ chúc cậu mọi chuyện thuận lợi, có thời gian thì quay về tìm chúng tớ. Còn những chuyện khác tớ thực sự không biết phải nói gì.” Lục Minh cầm lấy ly rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch.
Tôi lau nước mắt, “Ở nước ngoài có gì mà tốt đâu chứ? Sao phải đi xa như vậy làm gì, ông xã của cậu không phải muốn ở Trung Quốc định cư hay sao? Không phải đã nói rõ ràng rồi à? Tại sao đột nhiên lại thay đổi chứ?”
Tân Đường vỗ vỗ tay tôi, “Được rồi, vợ chồng người ta đã thương lượng với nhau rồi mà.”
Khanh Ngữ cũng nâng ly, “Đại Hoa, mặc kệ cậu ở đâu chỉ cần cậu hạnh phúc là được rồi. Nhớ kỹ, nếu bị thiệt thòi thì lập tức thông báo cho chúng tớ, chúng tớ sẽ là hậu phương vững chắc cho cậu.”
“Thật là…” Đại Hoa ôm mặt, giọng nghẹn ngào, “Được rồi không nói những lời đó nữa. Nói cái gì vui vẻ đưa tiễn tớ đi, cả đám các cậu cho rằng tớ không luyến tiếc hay sao, ra nước ngoài, điều duy nhất tớ không nỡ xa chính là các cậu…”
Rượu quá nửa tuần, tôi cũng có chút say, Đại Hoa gõ gõ lên bàn, “Bây giờ tớ đã kết hôn, Mộ Sanh và Tân Đường cũng sắp đám cưới, chỉ còn lại hai người các cậu thôi, Lục Minh, Khanh Ngữ, các cậu nói đi, hai người đều rất được mọi người yêu thích. Sao lại vẫn cô đơn đến bây giờ? Các cậu có nên kiểm điểm lại bản thân mình không… ”
“Kiểm điểm, kiểm điểm.” Khanh Ngữ và Lục Minh cùng kêu lên.
“Đương nhiên, kết hôn là một sự lựa chọn, không kết hôn cũng là một sự lựa chọn, mỗi người đều có một sự lựa chọn tốt nhất dành cho mình là được. Không phải tớ muốn thúc giục các cậu kết hôn, tớ chỉ muốn nói với các cậu rằng đừng đấu tranh với chính bản thân mình, cũng như không qua được bản thân, muốn thích ai thì cứ thích người đó là được, không buông xuống được thì cứ nhặt lên, có cái gì phải xấu hổ đâu, các cậu đó, đừng quá nghiêm khắc đối với chính mình, cứ làm theo cảm giác của mình, làm theo con tim mình là được…”
Tôi cắt ngang đề tài của cô ấy, “Được rồi, cậu lo cho cậu trước đi, đến chỗ đất khách quê người thì đừng có khóc nhè đấy. Đúng rồi, lúc đó kết hôn cậu có tới không?!”
“Tới! Sao lại không tới, lúc cậu kết hôn tớ sẽ tới, lúc cậu mang thai tớ cũng sẽ tới, thai thứ hai, thai thứ ba, thai thứ tư,… mặc kệ là mang thai bao nhiêu lần, tớ cũng sẽ tới, tớ còn phải làm phụ dâu cho cậu, làm mẹ nuôi của con cậu, còn nữa…”
Tôi ném chiếc đũa về phía cô ấy, “Được rồi, cậu đó, tớ không sinh nhiều như vậy đâu, cậu làm mẹ nuôi là không đáng tin cậy chút nào.”
Tân Đường ôm lấy tôi, gật đầu cười ngây ngô, “Chúng tớ nhất định nỗ lực, gia tăng cơ hội gặp mặt cho hai người.”
Thế là ba người chúng tôi nói chuyện về hôn lễ và con cái, liền cười không dứt.
Chỉ có Khanh Ngữ và Lục Minh là còn khá tỉnh táo, Lục Minh uống rượu rất tốt, Khanh Ngữ chỉ uống một chút, hai người ngồi đối diện nhau cũng chỉ cười, “Hình như chúng ta không tham dự được vào câu chuyện của bọn họ.”
Khanh Ngữ: “Công việc gần đây có bận lắm không?”
“Gần đây tốt hơn một chút, cũng có thời gian ở bên cạnh mẹ.”
“Quan hệ giữa anh và dì ấy đã tốt hơn nhiều.”
“Đúng vậy, bà ấy cũng đã nhìn thoáng hơn, cũng cần phải cảm ơn em, lần trước bà ấy nói với anh, bà ấy cũng muốn gọi điện thoại cho em, hỏi thăm chuyện này chuyện nọ.”
Khanh Ngữ lắc đầu, “Không có gì, em rất ổn.”
“Khanh Ngữ, ngày mai em có thời gian không, chúng ta có thể…”
Vừa mới lấy được một chút dũng khí, thì đã bị tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên cắt ngang, Khanh Ngữ xin lỗi: “Là một cuộc điện thoại quan trọng, em nghe máy một chút.”
Sau khi cô ấy đứng dậy đi khỏi, Lục Minh đang cảm thấy mất mát trong lòng, quay đầu lại đã nhìn thấy ba người chúng tôi vừa lắc đầu vừa thở dài, “Anh bạn à, anh còn một đoạn đường rất dài.”
Sau khi ra khỏi nhà Đại Hoa, Tân Đường cõng tôi đã say mèm, Lục Minh đi theo phía sau chúng tôi, vội vàng hỏi: “Có thấy Khanh Ngữ không?”
“A, hình như là bệnh viện có việc gấp thì phải.”
Tôi lập tức kéo lấy cổ áo Lục Minh, “Còn không mau đuổi theo đi đồ ngốc, Khanh Ngữ hôm nay phải thức đêm, cậu phải nhớ mua thức ăn rồi chờ ở trước cửa, đợi cậu ấy tan ca, phải ở bên cạnh cậu ấy cho đàng hoàng, cậu có biết không, có biết không?…”
“Tớ biết rồi, tớ biết rồi.”
“Cậu ta biết rồi. Em ngoan đi, buông ra trước đi. Nếu không thì cậu ta làm sao đi tìm Khanh Ngữ được.” Tân Đường mềm mỏng nhỏ nhẹ khuyên tôi.
Tôi lập tức buông cậu ta ra, “Biết cũng vô dụng, Khanh Ngữ có khi còn không thèm để ý đến cậu, hừ.”
Phụ nữ say rượu quả nhiên là đáng sợ, Lục Minh không dám chậm trễ, lập tức bỏ chạy đi mất.
Trời đã bắt đầu tối đen, Tân Đường cõng tôi, bước từng bước một về nhà, tôi cảm nhận được sự an toàn và ấm áp vô bờ, nỗ lực đấu tranh với sự buồn ngủ, tôi lười nhác hỏi, “Tân Đường, tới chưa vậy?”
“Chưa đâu.”
“Tân Đường, tới nơi phải gọi em.”
Hắn khẽ cười một tiếng, “Được rồi, em ngủ đi, đừng quấy nữa.”
Tôi vẫn giãy giụa, “Em không ngủ, về đến nơi phải gọi em, em còn có chuyện muốn nói…”
Muốn nói cái gì bản thân tôi cũng không biết, bởi vì tôi không kiên nhẫn được đến cùng, đã thất thủ trong một giấc mộng đẹp.
———————-
Lời tác giả: Cứ mơ đẹp nhé…
Được rồi tiểu thuyết Thanh Xuân Thân Ái đến đây là kết thúc. Tôi không có ý định viết phiên ngoại, năm người bạn nhỏ mà tôi yêu thương nhất đã có một kết cục không tệ trong phạm vi của chính họ. Nhưng mà Mộ Sanh và Tân Đường sau khi kết hôn sẽ như thế nào, Đại Hoa ra nước ngoài định cư có thuận lợi hay không, cũng như Lục Minh và Khanh Ngữ có thể tái hợp với nhau hay không… thì cũng không biết được. Nhưng dù sao đi nữa, tôi tin tưởng bọn họ có thể vượt qua tất cả mọi khó khăn, nắm lấy hạnh phúc của chính mình.
Tôi cũng chỉ có thể ở bên cạnh bọn họ đến đây thôi…
—–Hoàn——