Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 852
Chương 852: Không phải hắn thừa cơ kiếm giá lời chênh lệch đó chứ?
Vào lúc ba người vẫn còn nói chuyện, đã có vài người lục đục tới Ngự Thú Quán. – Chào tội phạm ca!
– Chào Trần ca!
– Chào mọi người, chào mọi người!
Trần Thư nhíu mày, không ngờ tới bản thân hắn lại có nhân khí tới như vậy.
Một lát sau, trong Ngự Thú Quán đã tụ tập đâu đấy hơn bốn trăm người, quy mô mà vừa nhìn vào thôi đã thấy không nhỏ rồi.
Hơn năm mươi thiên tài mới vào đều là do Lý Sâm chiêu mộ được, còn đâu những người còn lại, đều là do Trần Thư bảo u Dương Bảo cứ tuỳ ý mà chọn, có thể nói là không từ chối bất kỳ một ai!
u Dương Bảo nhẹ giọng nói.
– Sư phụ, ngươi để ta tuyển nhiều người như vậy, đừng nói là đang muốn thu hội phí đấy nhé…
– Ta trông giống loại người hẹp hòi như vậy sao?
Trần Thư cười cười, nhìn về phía mấy trăm người kia rồi nói.
– Ta đều xem mọi người như người nhà, thu hội phí cái gì cơ chứ?
Nhìn ánh mắt của hắn, ai cũng nhịn không được mà run rẩy, trông hắn cứ như thể một con sói đói đang nhìn chằm chằm vào con mồi vậy.
Con mẹ nó không phải là đã gia nhập vào một tổ chức bán hàng đa cấp rồi đó chứ…
– Mọi người im lặng một chút nào!
Trần Thư thấy mọi người cơ bản đều đã đến đông đủ, hắn mở miệng nói.
– Đầu tiên xin chúc mừng tất cả mọi người đã có thể vượt qua mấy vòng tuyển chọn và trở thành thành viên của câu lạc bộ!
– Những người có thể vào được câu lạc bộ chủ yếu đều là những thiên tài đứng đầu học phủ!
Lời này vừa nói ra, hơn bốn trăm Ngự Thú Sư Cấp 9 ở phía dưới đưa mặt nhìn nhau, bản năng có chút hoài nghi.
Chúng ta thực sự giỏi giang như vậy sao…
– Được rồi, ta hi vọng các ngươi đã vào rồi thì không muốn đi nữa!
Trần Thư cười cười, nói.
– Nếu như có người dám rời khỏi câu lạc bộ, thì tuyệt đối đừng nên đi đường vào ban đêm, bởi vì có khả năng sẽ lao vào… túi phân Urea đấy!
– …
Sắc mặt mọi người đều chấn động, hiển nhiên đã từng nghe nói tới vũ khí bản mệnh của tội phạm Nam Giang.
– Được rồi, hôm nay chủ yếu là chúng ta gặp mặt nhau một lúc thôi, sau này đều ở cùng trong một câu lạc bộ rồi nhé!
Vừa mới dứt lời, Trần Thư đã bị u Dương Bảo kéo sang một bên.
– Sư phụ, ngươi thực sự không thu hội phí sao?
u Dương Bảo gãi gãi đầu, đây nào có giống tác phong của tội phạm đâu.
– Tất nhiên là không thu rồi!
Trần Thư ho khan một tiếng, cười cười nói.
– Bây giờ chúng ta đã là một câu lạc bộ lớn rồi, có thể viết đơn xin Trợ Lực Kim từ đoàn trường mà!
u Dương Bảo bỗng dưng hiểu ra, chẳng trách Trần Thư lại muốn tuyển nhiều người tới như vậy.
Hóa ra đều là vì gom đủ số lượng à?
Hắn dường như nghĩ tới một điều gì đó, có chút do dự mà nói.
– Nhưng Trợ Lực Kim là cố định mà, hơn nữa phần lớn đều sẽ bị Ngự Thú Hội lấy mất…
– Đương nhiên là ta biết, ngươi lựa thời gian tới thông báo cho hội trưởng của Ngự Thú Hội biết, bảo hắn ngoan ngoãn giao Trợ Lực Kim ra cho ta!
Trần Thư bình thản nói.
– Chú ý là ngươi tới là để thông báo, chứ không phải tới để thương lượng!
– Không thành vấn đề!
u Dương Bảo liên tục gật đầu, trong mắt tràn đầy kích động.
Niệu Tố Xã lại sắp toả ánh hào quang rồi sao…
…
Tới lúc xế chiều, Trần Thư chậm như rùa mà quay về ký túc xá.
Hắn vừa đẩy cửa ra đã thấy Liễu Phong đang yên lặng ngồi chồm hổm trên sô pha.
– Hả? Xin lỗi nhé, vào nhầm ký túc xá rồi…
Trần Thư đang muốn đóng cửa lại, kết quả chưa gì đã bị một bàn tay to lớn chặn lại.
– Tên tiểu tử nhà ngươi, mau vào đây cho ta!
Liễu Phong vừa nói vừa trực tiếp tóm Trần Thư vào phòng.
Vẻ mặt Trần Thư như đưa đám nói.
– Liễu lão sư, ta có phạm lỗi gì đâu…
Liễu Phong nhíu mày nói.
– Sáng nay ta tìm ngươi có việc, tại sao ngươi không tới?
– Ta có biết cái gì đâu!
Trần Thư nói với vẻ mặt đầy mờ mịt. Nghe vậy Liễu Phong nói.
– Không phải đám A Lương đã gọi điện thoại cho ngươi rồi hay sao?
– À… Ta tưởng là không có chuyện gì quan trọng nên không có nghe…
Trần Thư thừa nhận, hắn còn đang mải kiếm tiền, nào có rảnh rỗi mà đi nghe điện thoại?
– Sao ta lại cảm thấy tiểu tử nhà ngươi cố ý không nghe?
Liễu Phong lắc đầu, không tiếp tục so đo tính toán nữa, hắn ta nói.
– Chuyện liên quan tới trận thi đấu Ngự Thú, ngươi đã biết rồi chứ?
Trần Thư gật đầu nói.
– Lão Tần đã nói cho ta biết rồi!
– …
Liễu Phong nói.
– Vốn dĩ ta muốn ngươi tham gia vào đội Hắc Thiết thi đấu trên danh nghĩa là đội trưởng, kết quả tiểu tử nhà ngươi lại như kiểu bật hack, nhanh như thế mà đã trở thành Bạch Ngân rồi.
– Ta cảm thấy bây giờ cũng chưa có muộn đâu…
Trần Thư mặt mũi tràn đầy nghiêm túc nói.
– Ta thật sự muốn đánh cùng với Hắc Thiết Cấp mà!
– Thôi bỏ ngay đi!
Liễu Phong suy ngẫm một lát rồi nói.
– Bây giờ ngươi chỉ có thể tham gia thi đấu với tư cách là một Bạch Ngân thôi!
– Bạch Ngân Cấp và Hắc Thiết Cấp không giống nhau, thực ra ta không có lòng tin vào ngươi cho lắm!
– …
Khóe miệng Trần Thư khẽ giật một cái, hắn nói.
– Có cần phải nói toẹt ra vậy không?
– Tuổi của ngươi vẫn còn quá nhỏ, đối đầu với những tuyển thủ khác sẽ phải chịu không ít thiệt thòi!