Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 851
Chương 851: Bởi vì khả năng sẽ lao vào… túi phân Urea đấy
Trần Thư hơi giật mình, ngay sau đó thì thở dài, lại nói. – Quân địch thực sự quá mạnh, đêm đó ta ác chiến trọn vẹn một đêm, Đại Lực, ta thực sự đã cố gắng hết sức rồi!
Trương Đại Lực không tin nói.
– Nhưng bọn hắn nói ngươi đã trực tiếp quên ta luôn rồi…
– Trần Thư ta là loại người như vậy sao?
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, dáng vẻ rõ ràng là bị oan.
– Đúng vậy!
Ba người đồng loạt gật đầu, nếu mà còn do dự thì có nghĩa là không tôn trọng tội phạm Nam Giang!
– …
Trần Thư sáp tới gần, múc ra một chén cháo thịt nạc.
Hắn thành khẩn nói.
– Đại Lực, ta có quên ai đi chăng nữa cũng sẽ không có chuyện quên ngươi đâu!
– Hồi đó khi ta vừa mới nhìn thấy cái nồi của ngươi, thiếu chút nữa ta đã trực tiếp phát điên!
Trần Thư thở dài, nói.
– Quãng thời gian đó, ta thực sự là ăn không ngon ngủ không yên, lúc nào cũng suy nghĩ xem làm cách nào mới có thể cứu được ngươi!
Khóe miệng A Lương khẽ giật một cái, thiện chí mà nhắc nhở hắn.
– Này… Trần Bì, hình như ban đầu ngươi còn không nhận ra đó là cái nồi nào…
– Hai ngươi thì biết cái gì!
Trần Thư nhướng mày, nghiêm túc nói.
– Ta chỉ không muốn để cho các ngươi phải lo lắng theo, nên mới tìm một người để gánh vác thôi ấy mà!
– …
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, trong mắt tràn ngập kinh ngạc cùng thán phục.
Ngươi đúng thật là biết cách chém gió!
– Được rồi, ta lớn lên từ nhỏ cùng với các ngươi mà, đừng có mà tám chuyện vớ vẩn nữa!
Trương Đại Lực lắc đầu, nói.
– Ta muốn trở về trường học để trình diện, nếu còn không quay về, khéo sẽ bị khai trừ luôn mất…
– Thế ngươi tới đây để làm gì?
– Lấy nồi chứ làm gì!
Trương Đại Lực sờ sờ lên cái nồi đen của mình, khuôn mặt tràn đầy vẻ ôn nhu.
Trần Thư bĩu môi, nói.
– Chẳng phải chỉ là một cái nồi thôi hay sao?
Trương Đại Lực mở miệng nói.
– Đây chính là vũ khí bản mệnh của ta, tương lai còn có thể lấy ra làm bảo vật gia truyền nữa đấy!
– Một cái nồi mà truyền những tám đời, người ngỏm rồi mà nồi thì vẫn còn đúng không?
Trần Thư nhíu mày, dường như nghĩ đến cái gì đó, hắn nói.
– Đúng rồi, Đại Lực, ngươi có thể nhờ đạo sư của ngươi tạo miễn phí cho ta một thực đơn dành cho Bạch Ngân Cấp không…
Trong mắt của hắn tràn đầy mong ngóng, còn cố ý nhấn mạnh hai từ miễn phí.
– Da mặt ta không được dày cho lắm, khi nào ngươi tới trường học của ta rồi thì hai chúng ta cùng đi.
Nói xong Trương Đại Lực cõng theo cái nồi đen nhanh chân rời khỏi ký túc xá, bóng lưng nhìn lên trông tiêu sái vô cùng…
– Không hổ danh là Thực Thần tương lai, khí chất đã dần dần xuất hiện rồi.
Trần Thư tán thưởng một câu, trong mắt tỏ ý tán thành.
– …
Sắc mặt hai người A Lương vô cùng kỳ dị, ngươi có dẹp ngay đi không hả!
– Hai người các ngươi không tin sao?
Trần Thư bĩu môi, nói.
– Ta cả gan hỏi một câu, ngoại trừ Thực Thần ra, còn ai dám cõng một cái cái nồi đen thùi lùi đi trên đường như thế?
Trong nháy mắt hai người đều á khẩu không nói nên lời, không ngờ rằng bệnh tình của Thực Thần lại nghiêm trọng hơn bất kỳ ai?
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Trần Thư vang lên.
– Alo, u Dương Bảo à?
– Sư phụ, câu lạc bộ của chúng ta đang muốn tụ tập một lúc, ngài rảnh không thì tới đây chút đi…
– Được! Ta tới ngay đây!
Trần Thư lập tức đáp chén sang một bên, đeo ba lô lên lưng rồi rời khỏi ký túc xá.
– Trần Bì, sáng nay Liễu lão sư tới tìm chúng ta có việc đó…
A Lương vẫn còn chưa nói xong, đã không thấy bóng dáng Trần Thư đâu nữa rồi.
Mắt hắn ta trừng lớn, hỏi.
– Phải làm sao bây giờ?
Vương Tuyệt nhún vai, nói.
– Còn làm sao được nữa? Ăn tiệc thôi!
– …
Nửa giờ sau.
Trần Thư chạy như điên tới Ngự Thú Quán.
u Dương Bảo gãi gãi đầu, nói.
– Sư phụ, ngươi tới nhanh vậy?
Trần Thư cười cười nói.
– Câu lạc bộ của ta mà, dĩ nhiên là phải quan tâm một chút rồi!
– Phỉ ca…
Nhưng vào lúc này lại có một tên nam sinh sấn tới gần với ánh mắt có chút ngưỡng mộ.
Chính là Lý Sâm đã từng bị Trần Thư đánh cho một trận tơi bời!
Hắn ta đã nhập học được hơn một tháng, cũng đã tìm hiểu thêm về Hàm Kim Lượng của tội phạm Nam Giang.
Bất luận là lấy được giải quán quân hàng năm của Đấu Linh Trường tại Kinh Đô, hay là hành hung hơn trăm thiên tài của Ngự Thú Hội, hay là chuyện năm nhất đại học đã trở thành Bạch Ngân Cấp, mỗi một sự kiện đều có thể nói là truyền kỳ!
– Thiên tài của câu lạc bộ đều là do ngươi tuyển sao?
Trần Thư nhíu mày, trong tay cầm một bản danh sách, bên trên chủ yếu là những thiên tài mới gia nhập.
Lý Sâm cười nói.
– Là ta, là ta!
– Làm tốt lắm!
Trần Thư gật đầu một cái, nói.
– Ta không nghĩ là ngươi có thể hoàn thành được luôn đấy.
– Chủ yếu đều là nhờ có Bảo ca đưa ra đề xuất cho ta thôi…
Lý Sâm cười cười, nói xong là cầm một xấp túi phân Urea trả lại cho u Dương Bảo.
– …
Trần Thư hơi sững sờ, bây giờ thì hắn đã hiểu tên này làm cách nào mà mời được người vào câu lạc bộ rồi.
– Sư phụ, đống vũ khí của ngươi…
u Dương Bảo giơ túi phân Urea trong tay lên, sau đó thu hồi hết vào trong túi xách.