Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 850
Chương 850: Hai người các ngươi ăn ít thôi, đây là đồ ta để cho chó ăn đấy (2)
Hai mươi phút sau. – A Lương, lão Vương, ta về rồi đây!
Trần Thư còn chưa kịp mở miệng thì đã có một mùi hương ập vào mũi.
– Mẹ kiếp!
Hình như hắn đã ý thức được đó là thứ gì, nháy mắt mở toang cửa.
Chỉ thấy hai người kia đang bày ra vẻ mặt tươi cười mà nướng thịt, cả phòng khách đều tràn ngập mùi thịt.
– Trần Bì, về rồi à?
A Lương có hơi giật mình, cười nói.
– Đặc sản mà ngươi gửi cho bọn ta đúng là không tồi nha!
– …
Khóe miệng Trần Thư khẽ giật một cái, hắn không nghĩ tới hai tên này lại trực tiếp nướng lên như vậy…
– Đống thịt còn lại đâu?
Hắn bu tới, đừng nói là hai tên này đã lấy ra ăn hết rồi đấy nhé…
– Thực sự là nhiều lắm luôn ấy, đều giúp ngươi nhét hết vào bụng chim của lão Vương luôn rồi!
A Lương liếm môi, thần thần bí bí nói.
– Trần Bì, ngươi châm lửa đốt thành phố Lam Hải thật à?
– Ta không tin mấy lời đồn nhảm!
Vẻ mặt Trần Thư tràn đầy nghiêm túc nói.
– Ta chỉ đốt có một con phố thôi.
– …
Hai người cùng giơ ngón tay cái lên, đúng không hổ danh là tội phạm Nam Giang!
– Đúng rồi, nói như vậy thì ngươi trốn lui trốn lủi về đây đấy à?
Hình như A Lương nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt dần dần ánh lên ánh hào quang.
Trần Thư hơi sửng sốt, nói.
– Trốn lui trốn lủi cái gì?
– Nếu ngươi đã trốn lui trốn lủi, vậy cũng có nghĩa là đã bị truy nã rồi có đúng không?
Vương Tuyệt cũng đã hiểu ra, sắc mặt bắt đầu trở nên kích động.
– Hai người các ngươi muốn làm gì?
Cơ thể Trần Thư ngã ngửa ra sau, lập tức nhận ra bầu không khí trong ký túc xá có gì đó không đúng.
Hai tên kia mỗi người kéo lấy một cánh tay của Trần Thư, cảm động nói.
– Không hổ danh là hảo huynh đệ, tới lúc này rồi mà vẫn còn nghĩ đến chúng ta!
– ?
Hai mắt Trần Thư hiện đầy dấu hỏi chấm, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng ngay sau đó hai tên kia lại bắt đầu xảy ra xung đột.
Lão Vương nói.
– Ta nói này A Lương, ngươi đã có nhiều tiền rồi mà, lại còn muốn cướp với ta sao?
– Nói nhảm, tiền treo thưởng bắt tội phạm truy nã, ai mà chẳng muốn chứ!
A Lương cũng không hề nhụt chí, nói.
– Thực lực của ta mạnh hơn, ta muốn bảy phần!
– Không được, chia năm năm!
– 6-4 là giới hạn cuối cùng của ta rồi!
Trần Thư mở to hai mắt nhìn, nói.
– Hai người các ngươi dẹp ngay đi!
Hoá ra là muốn số tiền treo thưởng ta à?
A Lương quay đầu lại nhìn, nói.
– Nếu như ngươi bó tay chịu trói, bọn ta còn có thể để lại cho ngươi một phần!
– Phắn đi!
Hai mắt Trần Thư giật giật, hắn nói.
– Hai người các ngươi đúng thật là bạn cùng phòng tốt nhất Hoa quốc!
Vương Tuyệt lẩm bẩm nói.
– Nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà…
– Tội phạm Nam Giang ta từ trước đến giờ làm việc đều không có chừng mực, sao có thể bị truy nã được?
Trần Thư bĩu môi, nói.
– Chờ lấy được phần thưởng từ ta đi!
Dứt lời, hắn dùng Bán Tương Triệu Hoán gọi ra Khế Ước Linh của hắn.
Ba con Khế Ước Linh đều không có lấy một chút sức sống nào, bọn chúng âm u tử khí mà nhích tới gần.
– Lão Vương, lấy chút thịt ra đi!
Trần Thư ném một lượng lớn thịt thú cho ba con Khế Ước Linh, hy vọng chúng sẽ sớm ngày hồi phục.
Nếu tới ngày thi hắn lại mang ba con Khế Ước Linh trông ốm yếu bệnh tật này ra sân thì há chẳng phải trở thành trò cười rồi hay sao?
– Trần Thư, Khế Ước Linh của ngươi bị gì vậy?
A Lương có chút không hiểu, hỏi.
– Có khi nào chúng sắp chết rồi không?
– Ngươi đúng là biết cách nói chuyện!
Trần Thư nói.
– Chúng chỉ hơi mệt thôi.
– Khế Ước Linh mà cũng biết mệt hả?
Ánh mắt Vương Tuyệt có chút hoài nghi, nhưng ngay sau đó hắn ta lại nói.
– Đừng nói là ngươi cho Khế Ước Linh của ngươi vào công xưởng làm thêm đấy nhé?
– …
Khóe miệng Trần Thư co rút, hắn bình tĩnh nói.
– Hai người các ngươi đừng nói thêm gì nữa, bằng không ta sẽ dùng túi phân urea để chào hỏi các ngươi đấy!
Lời này vừa nói ra, cả hai tên đều ngậm miệng không dám ho he, bắt đầu tập trung vào nấu nướng.
Tới lúc hắn đút xong hai con Khế Ước Linh Hoàng Kim, thì ba con Khế Ước Linh Xa cuối cùng cũng có chuyển biến tốt.
– Ngày mai lại đút thêm một con nữa, phỏng chừng đã có thể khỏi hẳn rồi!
Trần Thư nhẹ nhàng thở ra, cho ba con Khế Ước Linh về lại Ngự Thú Không Gian để ngủ.
Hắn nói.
– Hai người các ngươi ăn ít thôi, đây là đồ ta để cho chó ăn đấy!
– …
Khoé miệng hai người A Lương khẽ giật giật, những lời mà ngươi vừa nói là những gì mà con người có thể nói ra sao?
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Thư đang nằm ngáy o o thì đột nhiên ngửi thấy mùi thịt nướng, mùi hương rõ ràng tới mức khiến hắn thèm phát tỉnh.
Hắn xoa xoa mắt rồi đi tới phòng khách, chỉ thấy có ba người đang ngồi ăn bữa sáng.
Trần Thư thấy vậy hỏi.
– Đại Lực? Sao ngươi lại tới đây?
– Ngươi nói xem?
Ánh mắt Trương Đại Lực tràn đầy u oán, nói.
– Không phải ngươi đã nói giải quyết xong truy binh sẽ tới đón ta hay sao? Tại sao tới cuối cùng lại là người của Trấn Linh Cục tới tìm ta?
– …