Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 849
Chương 849: Hai người các ngươi ăn ít thôi, đây là đồ ta để cho chó ăn đấy
Trần Thư xoa xoa lòng bàn tay, nói. – Về chuyện phần thưởng ngài có thể giúp ta lấy một ít được không?
– Ta lấy thế nào được? Ta nói chính học sinh của ta đã đốt đường Tam Thanh à?
Tần Thiên trừng mắt, nói.
– Đến lúc đó tất cả mọi người đều biết Hoa Hạ học phủ đã dạy ra được một tên tội phạm, Tần Thiên ta còn mặt mũi nào mà ra ngoài nữa?
– …
Trần Thư ngậm miệng không nói, dường như là có chút không tiện mở miệng.
– Trần Bì à!
Tần Thiên vỗ vai hắn, thành khẩn nói.
– Có đôi lúc, hiệu trưởng cũng hy vọng thủ đoạn của ngươi đừng nên bạo lực như vậy nữa!
– Không nói tới những ảnh hưởng khác, riêng chuyện muốn nhận thưởng thôi cũng đã không tiện mở miệng rồi!
– Ta hiểu rồi, hiệu trưởng! Cảm ơn ngài đã dạy bảo!
Trần Thư trịnh trọng gật đầu, dáng vẻ khiêm tốn lắng nghe.
– Vậy là tốt rồi!
Tần Thiên vui mừng gật đầu.
Chỉ cần tính tình của Trần Thư có thể thay đổi, thì hắn tuyệt đối sẽ trở thành trụ cột của thời đại mới rồi!
Lão cười nói.
– Ta có thể mặt dày đi lấy phần thưởng, có điều ngươi vẫn cần phải giúp một tay!
– Hả? Muốn ta giúp một tay?
Sắc mặt Trần Thư chấn động, trong mắt tràn đầy nóng lòng muốn thử.
Tần Thiên nói đầy mong đợi.
– Thi đấu Ngự Thú toàn quốc sắp bắt đầu rồi, địa điểm sân bãi tuyển chọn đội chơi ở Kinh Đô nằm ngay cạnh học phủ…
– Chuyện nhỏ! Để ta!
Trần Thư quả quyết gật đầu nói.
– Ta đây sẽ cho nổ tung cả sân bãi!
– ?
Tần Thiên quay đầu lại nhìn, ánh mắt bỗng trở nên không còn tự tin nữa.
Là do cách biểu đạt của ta có vấn đề? Hay là do cách lý giải của ngươi không được bình thường?
– Hiệu trưởng, thế nào?
Trần Thư gãi đầu, nói.
– Ta nói sai điều gì rồi sao?
– Con mẹ nó là ta bảo ngươi đi ném bom hạt nhân à?
Khóe miệng Tần Thiên giật giật, lão vào nghề đã nhiều năm nay, nhưng cũng chưa từng gặp qua trường hợp nào vô lý như thế này.
Nếu như trong tình huống bình thường nói chuyện cùng với học sinh về chủ đề thi đấu gì đó thì phản ứng đầu tiên không phải là hăng hái muốn tham gia hay sao, kết quả ngươi lại muốn cho nổ banh sân đấu?
Trần Thư vô tội nói.
– Ơ… Nếu không phải vậy, thì làm gì còn cái gì cần ta ra tay đâu?
– Ta bảo ngươi đi dự thi! Đi dự thi đấy ngươi hiểu không?
Sắc mặt Tần Thiên có chút kích động, lão nói.
– Ta muốn ngươi tham gia thi đấu với tư cách là một học sinh bình thường, lấy lại được danh dự, làm vẻ vang trường học!
– Thế lại chẳng vui tý nào…
Trần Thư lẩm bẩm nói.
– Học phủ chúng ta đã đứng đầu cả nước rồi, mà ở học phủ ta lại là người đứng thứ nhất, làm gì có ai đánh lại được ta?
– Tên tiểu tử ngươi đừng quá coi thường những người khác!
Tần Thiên lắc đầu, nói.
– Ngự Thú Sư toàn quốc không đơn giản chỉ có học sinh các trường tham gia thôi đâu, mà cả Ngự Thú Sư dân gian, gia tộc Ngự Thú cũng sẽ tham gia!
– Hơn nữa ngươi chỉ có thể báo danh hạng Bạch Ngân!
– Hạng Bạch Ngân?
Trần Thư sửng sốt, nói.
– Bằng tuổi ta có nhiều Bạch Ngân Cấp như vậy sao?
Tần Thiên giải thích.
– Ai nói là bằng tuổi? Giải thi đấu này không phân chia theo tuổi tác, chỉ cần là hai mươi lăm tuổi trở xuống, đều có thể tham gia.
Trần Thư mở to hai mắt, nói.
– Vậy thì chẳng phải ưu thế của ta đều mất hết rồi hay sao?
– Ngươi sợ phải đánh cùng Bạch Ngân Cấp à?
Tần Thiên nhíu mày nói.
– Với cả, ngươi là một Bạch Ngân Ngự Thú Sư, lại đi so tài với Hắc Thiết Cấp thì còn ra thể thống gì nữa?
– Thế thì có sao?
Vẻ mặt Trần Thư tràn đầy kiêu ngạo nói.
– Hồi trung học ta vẫn còn tham gia cuộc thi ghép hình dành cho thiếu nhi cơ mà, hơn nữa lại còn mang về được giải ba nữa đấy!
– …
Khóe miệng Tần Thiên khẽ giật một cái, niềm kiêu hãnh quái lạ này chẳng biết là hắn lấy từ đâu ra…
Lão lắc đầu, nói.
– Bớt nói hươu nói vượn lại đi! Muốn biết cụ thể hơn thì ngươi đi mà hỏi lão Liễu, chẳng phải trước đây ngươi đã từng đồng ý với hắn ta rằng ngươi nhất định sẽ tham gia hay sao?
– Hình như đã từng đồng ý thật…
Trần Thư sờ sờ cằm, nói.
– Hiệu trưởng, vậy thì ngài phải xin nhà nước tặng quà cho ta đi chứ! Yêu cầu của ta cũng không cao, mấy chục triệu điểm tích lũy Hoa Hạ là được rồi!
– Bao nhiêu?
Tần Thiên quay đầu lại nhìn, trừng mắt nói.
– Tên tiểu tử nhà ngươi tự bịa số ra cho mình đấy à?
Trần Thư lẩm bẩm nói.
– Phí tội phạm ra sân có lấy thấp bao giờ, đây đã là giá tiêu chuẩn trên thị trường quốc tế rồi đấy…
– Ta có hơi chảy máu não rồi đấy, thôi tiểu tử nhà ngươi đừng nói thêm gì nữa!
…
Tới lúc chạng vạng tối, hai người mới về tới Hoa Hạ học phủ.
– Ngươi chuẩn bị trận đấu cho thật tốt, nếu như muốn ra khỏi trường học thì nhất định phải báo cáo lại với ta!
Tần Thiên nhắc nhở hắn một câu, thật sự là có chút sợ hãi.
Con mẹ nó cái tên này làm chuyện gì cũng không thèm báo trước, hơn nữa tất cả nồi đều úp lên người lão.
Lão chỉ lo buổi tối lúc lão còn đang ngon giấc thì tổng bộ Ngự Long Vệ trực tiếp cho người tới bắt hắn…
– A.
Trần Thư vác theo túi tác chiến đi vào ký túc xá, miệng thì lẩm bẩm.
– Đây chẳng phải đang hạn chế sự tự do của ta hay sao…