Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 848
Chương 848: Ta sẽ cho nổ tung sân bãi
Chỉ thấy Tần Thiên đang lẳng lặng đứng nghe ở ngoài cửa sổ, đồng thời ra hiệu cho lão giữ im lặng. Tổng đốc thấy vậy thì cười một tiếng, nói.
– Đúng là lão Tần bảo ngươi làm sao?
– Thiên chân vạn xác!
Trần Thư trịnh trọng gật đầu, nói.
– Lão còn đặc biệt nói với ta muốn làm sao thì làm, nếu xảy ra chuyện gì, lão đều có thể gánh vác được!
– Lúc đó ta còn hỏi lão, có thể đốt hết cả con đường không?
Trần Thư đứng lên, mặt quay về phía mọi người, nói.
– Các ngươi đoán xem hiệu trưởng Tần đã nói thế nào?
Tất cả mọi người đều nghiêng tai lắng nghe, trong mắt tràn đầy sự tò mò, bất tri bất giác đã bị Trần Thư dắt mũi.
– Lão nói, có đốt cả thành phố Lam Hải cũng không thành vấn đề!
– …
Cả phòng hội nghị đều trở nên yên ắng, ngươi đúng là biết nói hươu nói vượn!
– Quá mạnh mẽ!
Sắc mặt Tổng đốc Đông Hải trở nên kỳ quái, trong mắt vậy mà lại lộ ra ý cười.
Con hàng này đúng là biết tìm đường chết!
– Tổng đốc, thực ra không phải là do ta mạnh, chủ yếu là do lão Tần giúp sức!
Trần Thư ho khan một tiếng, nói.
– Nếu có bất cứ phần thưởng gì, thì các ngươi cho ta là được rồi, còn về phần xử phạt, thì cứ đến tìm lão đi!
– Dù là đánh hay giết, thì một mình lão cũng có thể gánh chịu được!
– Không thành vấn đề!
Tổng đốc gật gật đầu cười, nói.
– Nhưng ta cảm thấy trước lúc đó, có lẽ ngươi nên nhìn ra ngoài cửa sổ một cái đi!
– Ngoài cửa sổ có cái gì?
Trần Thư có chút buồn bực, ánh mắt thoáng nhìn, một lát sau sắc mặt đã cứng đờ lại!
Chỉ thấy Tần Thiên đang cưỡi trên một con Khế Ước Linh, ánh mắt trừng lớn đang nhìn chằm chằm vào hắn, trên mặt là một nụ cười hòa ái dễ gần.
– Ôi ~~
Trần Thư hít một hơi thật sâu,cảm thấy đỉnh đầu có chút lạnh.
Giây tiếp theo, hắn trực tiếp ngã ngửa người ra đằng sau, chuẩn bị bệnh cũ tái phát đã rồi tính tiếp…
Kết quả còn chưa kịp ngã xuống, một nhành cây màu xanh đã vươn tới, mạnh mẽ trói chặt hắn lại.
Trần Thư lớn tiếng la hét.
– Mẹ kiếp! Cứu ta với!
Đám người vẫn ngồi dửng dưng, ánh mắt tràn đầy hoài niệm, làm lễ truy điệu cho sự dũng cảm muốn chết của Trần Thư…
Tần Thiên không thèm để ý tới Trần Thư đang giãy dụa kịch liệt, quay sang nói với những người ở trong phòng.
– Lá rụng về cội, ta đưa hắn về trước đây!
– …
Hai mắt Trần Thư trừng lớn, cái gì mà về cội cơ!
Tần Thiên nhìn tổng đốc Đông Hải, nói.
– Lão Nghiêm, ngươi xử lý mấy tên tội phạm kia trước đi, còn những chuyện liên quan tới Trần Thư, hai chúng ta sẽ nói chuyện sau!
– Được!
Tổng đốc Nghiêm gật đầu một cái, lão biết Tần Thiên đang muốn che giấu tin tức của Trần Thư.
Nhìn theo bóng dáng của Tần Thiên, lão sờ sờ cằm, lẩm bẩm.
– Xem ra Hoa Hạ học phủ sắp thả ra một con yêu nghiệt rồi, hơn nữa lại còn cực kỳ vô sỉ, nếu như thả hắn tới Dị Không Gian hoặc là cho ra nước ngoài, thì chắc chắn hắn sẽ là một quả bom hạt nhân hình người!
Khóe miệng của lão cong lên, nhịn không được cười lên một tiếng, trong đầu đã tưởng tượng tới một khoảnh khắc đẹp đẽ trong tương lai…
– Được rồi! Những chuyện có liên quan tới hắn, các ngươi không cần phải biết nhiều làm gì!
Tổng đốc nghiêm nghị nói, cũng quyết định sẽ che giấu chuyện này, lão nói tiếp.
– Niêm phong tài sản của Đỗ gia lại trước đã!
…
– Hiệu trưởng, ta biết sai rồi!
Trần Thư kêu thảm, hắn đang bị một cành cây xanh cuộn chặt lấy, lắc tới lắc lui trong không trung.
– Tên tiểu tử nhà ngươi đúng là biết cách đội nồi cho người khác!
Vẻ mặt Tần Thiên hờ hững, lão không ngờ tới tên nhóc này lại bán đứng lão một cách dứt khoát như vậy…
– Còn không phải là do ta nghĩ tới địa vị cao quý của ngài hay sao!
Trần Thư hét lớn.
– Một đại nhân vật như ngài đây, xử lý chút chuyện cỏn con này chẳng phải đơn giản như đan rổ hay sao?
– Lời này… cũng có lý…
Tần Thiên sờ sờ cằm, nói.
– Vụ cháy tối hôm qua rốt cuộc là sao?
– Ngài kéo ta lên trước đã có được không!
Trần Thư hô lớn.
– Ta muốn ói cả chân giò của ta ra luôn rồi, lãng phí lương thực thật đáng xấu hổ!
– …
Khóe miệng Tần Thiên co rút, đành phải kéo hắn lên lưng của Khế Ước Linh.
– Nói đi, hôm qua xảy ra chuyện gì?
– Khoan đã, chờ ta một chút…
Trần Thư khom người lại, cái dạ dày đang quay cuồng của hắn cuối cùng cũng dịu lại một chút.
Hắn thở ra một hơi, nói.
– Cứu Thế Giáo Hội bắt trói bằng hữu của ta, vì muốn cứu hắn ta ra ngoài nên ta đã…
Nói tới đây, hắn bắt đầu giải thích cho Tần Thiên hiểu, cố gắng hết sức đắp nặn bản thân thành một người chính nhân quân tử…
– Những gì ngươi nói đều là sự thật sao?
– Đương nhiên rồi!
Trần Thư vỗ ngực, nói.
– Cứu Thế Giáo Hội dám đụng chạm tới Hoa quốc ta, ta đương nhiên là muốn quăng lựu đạn rồi!
– Nhưng vì đang ở trong thành phố nên ta chỉ có thể dùng những thủ đoạn nhẹ nhàng thôi!
– Nhẹ nhàng?
Tần Thiên khẽ nhếch khóe miệng, chỉ cảm thấy hắn nói chuyện phi lý vô cùng.
Nhưng nếu so sánh với bom hạt nhân thì hình như nói nhẹ nhàng hơn cũng không có gì là quá đáng…
– Hiệu trưởng, lần này ta đã lập được công lớn rồi nhỉ?