Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 847
Chương 847: Ta thấy đốt lửa để sưởi ấm không ổn đâu (2)
Liễu Phong nói tiếp. – Điều quan trọng là, hôm qua Trần Thư đã đến thành phố Lam Hải.
– Hửm? Hả?
Tần Thiên đứng phắt dậy, hắn ta đang rất hãi hùng, nói.
– Không vô lý như vậy đâu nhỉ.
Liễu Phong ho một tiếng, nói.
– Tần ca, ta phổ cập cho ngươi nhé, Khi trước ở tủng tâm thành phố Nam Thương cũng có một ngọn lửa như vậy, nó đốt cháy cả một tòa nhà.
– Không cần nói nữa, ta đến đó đây.
Tần Thiên cưỡi Khế Ước Linh, nhanh chóng đi đến thành phố Lam Hải.
Đang là giữa trưa, Trần Thư vẫn đang say giấc nồng ở khách sạn.
– Cốc cốc cốc.
Lúc này, những tiếng gõ cửa gấp rút truyền đến.
– Hừm?
Trần Thư choàng tỉnh, hắn vươn vai một cái, lẩm bẩm.
– Ai thế mà lại làm hỏng giấc mơ đẹp của ta, đang ném lựu đạn mà…
– Trần Bì, Trần Bì.
Lúc này, ngoài của có giọng của Phương tư.
Hắn ngáp một cái rồi ra mở cửa phòng, nói.
– Tỷ, sáng sớm thế này ngươi tìm ta làm gì?
– Sáng sớm tinh mơ cái gì? Sắp một giờ chiều rồi.
Khóe miệng Phương Tư giật giật, nói.
– Đông Hải Tổng Đốc có chuyện muốn hỏi ngươi, chuẩn bị một chút đi.
– Ồ.
Trần Bì gật đầu với vẻ rất miễn cưỡng, hắn nói.
– Tỷ, tỷ nướng móng giò giúp ta đi, ta đi tắm chút.
Nói rồi, hắn lôi trong túi tác chiến ra một cái móng giò heo.
– ???
Phương Tư trợn tròn mắt lên, nàng ta cạn lời, triệu hồi Khế Ước Linh ra.
Xích Viêm Long bắt đầu nướng móng giò với vẻ u oán, đường đường là Bạch Ngân Cấp Khế Ước Linh mà lại phải làm chuyện như vậy sao?
Trong phòng họp của một tòa nhà ở thành phố Lam Hải.
Lúc này, đã có khoảng mười người đang ngồi rất nghiêm chỉnh, họ đều là Ngự Long Vệ đến từ các thành phố lớn.
Phòng họp yên lặng vô cùng, hình như họ đang đợi một điều gì đó.
Một lát sau, cánh cửa được đẩy ra, có hai người bước nhanh vào.
– Đến rồi sao?
Đông Hải Tổng Đốc ngồi gần nhất đứng dậy mỉm cười.
Thế nhưng ngay sau đó, hắn ta đơ ra vì nhìn thấy Trần Thư đang gặm chân giò.
– Mời hai người ngồi.
– Cảm ơn Tổng Đốc.
Phương Tư gật đầu, đưa Trần Thư ngồi trên hàng ghế đầu của phòng họp.
– Ta có một vấn đề, muốn hỏi một chút.
Tổng Đốc nhướng mày, nói.
– Hai ngươi đến thành phố Lam Hải là vì gì?
– Hửm?
Nghe xong, hai người họ đều rơi vào trầm tư, sau đó thì run lên.
Phương Tư vội vàng trả lời.
– Trương Đại Lực đâu?
– Ờm… hình như ta quên mất hắn ta rồi.
Khóe miệng Trần Thư giật giật. Giờ hắn mới nhớ ra mình đến thành phố Lam Hải không phải để phóng hỏa mà là để cứu người mà.
– Tổng Đốc, làm phiền ngươi ra lệnh tìm một người trong thành phố.
Phương Tư chỉ có thể nói rõ tình hình, chắc là sẽ tìm được Trương Đại Lực nhanh thôi.
– Hai ngươi… giỏi thật đấy.
Tổng Đốc trợn mắt lên, hai người họ quên sạch luôn là mình đến để cứu người.
– Được rồi, hai ngươi không cần lo lắng quá đâu.
Hắn ta hắng giọng, nói thẳng vào chủ đề.
– Trần Thư, ngọn lửa lớn tối qua, ngươi thấy thế nào?
Trần Thư ném cái chân giò đi, suy nghĩ một lát rồi nói rất nghiêm túc.
– Ta thấy đốt lửa để sưởi ấm không ổn, không chỉ ảnh hưởng đến môi trường mà còn rất nguy hiểm nữa.
– ?
Tổng đốc Đông Hải bỗng chốc ngây ra, ngươi đang nói cái gì vậy hả?
Hơn nữa làm gì có ai đốt nguyên một con phố để sưởi ấm như thế bao giờ?
Lão hít thở sâu một hơi, nói.
– Căn cứ theo lời của kẻ tội phạm, thì ngươi là người phóng hoả có đúng không?
– À…
Trần Thư đảo mắt vài vòng, nhất thời vẫn chưa biết được rốt cuộc thái độ của đối phương như thế nào.
Hắn thử thăm dò nói.
– Ta cảm thấy đại khái là… khả năng… chắc thế…
– Tốt! Tốt rồi!
Khóe miệng tổng đốc khẽ giật một cái, nghe Trần Thư nói chuyện mà đầu lão bỗng thấy đau đau.
Lão suy nghĩ một lúc rồi nói.
– Lần này có thể tiêu diệt được Cứu Thế Giáo Hội chỉ trong một lần hành động duy nhất, người phóng hỏa đã đóng một vai trò rất quan trọng, bọn ta đang chuẩn bị ban thưởng cho hắn!
Trần Thư vừa nghe xong lời này, ngồi thẳng cả người dậy, hai mắt sáng lên, nói.
– Quả thực không dám giấu diếm, thật ra ngọn lửa tối hôm qua là do một mình ta đốt đấy!
– …
Tất cả mọi người ở phía dưới đều há hốc miệng.
Lúc trước ngươi vẫn còn chưa khẳng định, vừa nghe đến phần thưởng là đã trực tiếp thừa nhận rồi sao?
– Cái đó, tổng đốc, chuyện ban thưởng thì…
Hắn xoa xoa lòng bàn tay, hoàn toàn không thèm để ý tới ánh mắt của những người khác.
– Ban thưởng chớ vội làm gì!
Tổng đốc cười cười, nói.
– Ta muốn hỏi một chút, tại sao ngươi lại có thể khẳng định được toàn bộ những người trên đường Tam Thanh đều có vấn đề?
– À…
Trần Thư hơi sững sờ, hắn cũng đâu thể nói cả con đường đều bốc lên hồng quang được?
– Thực ra là người đại diện của ta cho ta tin tức đấy!
– Có ý gì?
Tất cả mọi người đều lờ mờ khó hiểu, một học sinh như ngươi mà cũng có người đại diện?
– Cũng chính là hiệu trưởng Tần của học phủ bọn ta!
Chỉ trong chốc lát Trần Thư đã tìm được người cõng nồi, sắc mặt trở nên vô cùng bình tĩnh, hắn nói.
– Thực ra lão Tần đã có được tin tức từ lâu rồi, nhưng vì muốn huấn luyện ta, nên mới cố ý để ta tới giải quyết những chuyện này!
Tổng đốc Đông Hải đang muốn mở miệng, nhưng dường như đã nhận ra được điều gì đó.
Ánh mắt lão nhìn về phía cửa sổ.