Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 846
Chương 846: Ta thấy đốt lửa để sưởi ấm không ổn đâu
Hắn ta đã nhớ ra thân phận của Trần Thư rồi, lần trước hung thú xâm nhập vào bãi cát Minh Nguyệt, may mà có đối phương ra mặt, kéo dài thời gian, nếu không thì chắc chắn sẽ rất tới thương vong nghiêm trọng. – Ờm…
Tổng Đốc hơi đơ ra, gật đầu, nói.
– May mà ta đến kịp thời nên mới cứu được hắn ta.
Nói rồi, hắn ta chỉ vào giáo chủ đang bị khống chế kia.
– ??
Dương Sa hơi ngơ ra, ý gì thế?
Tổng Đốc không giải thích, những trường hợp như vậy thì đa số là không giải thích rõ được. Hơn nữa còn rất có thể bị coi là bị điên.
Hắn ta nói.
– Bắt hết mọi người lại, đưa đến nhà giam Trấn Linh ở khu phía Tây đi.
– Rõ.
Dương Sa gật đầu, chỉ huy người của Trấn Linh Cục áp giải tội phạm.
…
– Tỷ, cầm giúp ta bữa khuya này.
Trần Thư quan sát trạng thái của Khế Ước Linh, chắc chắn không nghiêm trọng, chỉ là hơi kiệt sức thôi.
– Gì cơ?
Phương Tư ngơ ra, chưa kịp phản ứng lại.
– Đó, ở kia kìa.
Trần Thư chỉ bốn con Hoàng Kim Khế Ước Linh đang nằm trên mặt đất.
Hai con Khế Ước Linh của hắn cần được bồi bổ, thịt hung thú Hoàng Kim Cấp chính là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa hắn cũng muốn nếm thử vị xem sao.
– ….
Phương Tư lắc lắc đầu, triệu hồi Băng Sương Cự Long ra, để nó vác bốn con Khế Ước Linh kia.
– Chuyện này rốt cuộc là như thế nào thế?
Ánh mắt nàng ta đầy vẻ thắc mắc, nói.
– Đừng nói với ta ngươi thành Hoàng Kim Cấp rồi nhé.
– Sao có thể chứ.
Khóe miệng Trần Thư giật giật, nói.
– Ta mới thành Bạch Ngân Cấp có bao lâu chứ, ngươi tưởng ta hack game thật chắc.
– Ừ, ngươi có giống người hack game đâu.
Phương Tư gật đầu đồng ý, rồi lại nói tiếp.
– Ngươi giống người tạo ra bug.
– …
Trần Thư tiến lại gần, nói nhỏ.
– Thực ra là ta đã uống Bạo Tẩu Dược Tề.
– Bạo Tẩu Dược Tề?
Phương Tư hơi ngơ ra, nàng ta nhớ ra, khi trước Trần Thư có đưa nàng ta một bình, đáng tiếc là đã dùng khi ở Hoạt Mộc Đầm Lầy rồi.
– Không đúng, cho dù là uống thuốc thì cũng lắm cũng chỉ có thể đánh tay đôi với Hoàng Kim Cấp thôi.
– Ai bảo thế? Khế Ước Linh của ta vốn rất mạnh, người bình thường sao mà so sánh được.
Trần Thư nhún vai, tỏ ra vẻ người vô địch thì luôn cô độc.
Thần Kĩ cộng thêm Bạo Tẩu Dược Tề, có thể nói là có sự biến đổi về chất luôn đấy.
– Ngươi thôi đi.
Phương Tư lắc đầu, nói.
– Ta phải về hiệp hội xử lý vài việc, ngươi thì sao?
– Ta chỉ là một người qua đường vô tội, không tham gia đâu.
Trần Thư vươn vai một cái, nói.
– Ta hơi buồn ngủ, phải về ngủ đây.
Phương Tư cười ha ha, tối nay tên nhà ngươi chính là gốc nguồn của tội ác luôn ấy chứ.
– Đúng rồi, tỷ, gửi thực phẩm về giúp ta nhé.
Trần Thư chỉ vào bốn con Hoàng Kim Khế Ước Linh, đó là thu hoạch lớn nhất của tối nay rồi.
– ….
Phương Tư gật gật đầu, chuẩn bị đưa đống đó đi.
Đúng lúc này, nàng ta cau mày lại, nói.
– Trần Bì, ta cứ cảm giác hình như mình đã quên mất chuyện gì ấy.
– Thực ra ta cũng có cảm giác như vậy.,..
Trần Thư nghe vậy thì cũng gãi gãi đầu nhưng sau đó, hắn chẳng thèm để tâm nữa mà chỉ nói.
– Con người hay bị vậy lắm, thực ra không có chuyện gì đâu.
– Được thôi.
Phương Tư gật đầu, nàng ta đến đường Tam Thanh. Còn Trần Thư thì quay về khách sạn, gáy khò khò cả, cứ thỉnh thoảng lại cười hi hi vài tiếng.
Phía nam thành phố, dưới một cây cầu, một đám người đang ngồi lại với nhau.
– Nhóc con, tài nấu nướng của ngươi tốt đấy.
Một đám người ăn mặc rách nát đang ngồi quanh một cái nồi lớn cười hi hi ha ha, mắt đầy vẻ phấn khích.
– Nói thừa, ta là sinh viên của Đại học Linh Trù Kinh Đô cơ mà.
Trương Đại Lực mím môi, hắn ta cũng đói lắm rồi.
– Người anh em, gia nhập với bọn ta luôn đi, đảm bảo ngày nào ngươi cũng có cơm ăn.
– Thôi đi.
Trương Đại Lục dùng tay phải để hất chảo, tay trái hất hất, nói.
– Bạn ta đến đón ta ngay đây.
– Ngươi chắc chứ? Lâu vậy rồi mà có thấy bạn ngươi đâu?
– Chắc chắn sẽ tới mà! Bọn họ là huynh đệ thủ túc của ta đấy. Vì để cứu ta, họ đã phải chém giết suốt dọc đường đấy.
Trương Đại Lực trông đầy vẻ cảm động, nói rất chắc chắn.
– Ta đoán là bây giờ bọn họ đang chiến đấu với thế lực xấu xa.
…
Sáng sớm hôm sau, Tần Thiên vươn vai một cái, vừa đi đến phòng làm việc thì điện thoại đã vang lên rồi.
– Alo, lão Liễu, mới sáng sớm mà có chuyện gì không?
Giọng của Liễu Phong có vẻ hơi hoảng loạn.
– Tần ca, không hay rồi, thành phố Lam Hải tối qua bị cháy rồi.
– Thế thì có sao đâu, có lẽ là nhiều thanh niên nhiệt huyết quá ấy mà.
Tần Thiên cười, không coi trọng chuyện đó lắm.
Khóe miệng Liễu Phong giật giật, nói.
– Ta nói là nó bị cháy ấy, đó là một ngọn lửa lớn đến mức bệnh hoạn, ta gửi video cho ngươi nhé.
– Lẽ nào là do tội phạm quốc tế gây ra sao?
Tần Thiên cau mày, hắn ta đã nhận được video.
Hắn ta rất kinh ngạc, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.
Trận cháy đó đã chiếu sáng cả thành phố, hành vi bạo lực như vậy đúng là khiến người ta phải sởn gai óc.
Hắn ta trầm giọng nói.
– Huênh hoang quá đi mất, bắt buộc phải xử lý ngay.
– Đó không phải điều quan trọng.