Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 682
Chương 682: Tại sao giả vờ không vi phạm
Rầm rầm rầm! Cơ thể Đại Hùng khổng lồ tuy là thuộc loại hình lực lượng, thế nhưng có kỹ năng gia trì, tốc độ cũng không chậm.
Chính vào lúc này, ánh mắt của hắn khẽ giật mình, sắc mặt kinh ngạc trong giây lát.
Chỉ thấy hung thú tập trung bao phủ khắp bầu trời phía trước, trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ như thể mộ tổ đã không còn nữa vậy.
Mà ở phía trước nhất của đám hung thú, một con Hỏa Long toàn thân đầy máu đang phi hành, thậm chí đến cả đuôi cũng đứt rời, trông dáng vẻ vô cùng khôi hài.
Trong nháy mắt, hai bên nhìn nhau, dường như không khí đều ngưng đọng lại.
Trong lòng Diệp Thanh hơi kinh hãi, theo bản năng triệu hoán ra toàn bộ Khế Ước Linh. Lúc này hắn ta có chút hoảng sợ, nhưng Hỏa Long Vương phía đối diện cũng đang sợ hãi!
Mặc dù Cấm Vụ chưa được chính thức hình thành, sự nguy hiểm đáng sợ ở bên trong đó vẫn còn kém xa so với Cấm Vụ bình thường, nhưng trốn thoát ra vẫn khiến nó phải trả một cái giá rất lớn.
Bây giờ nó đã không còn sức chiến đấu quá mạnh, đối mặt với một tên Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp thì chắc chắn là không đánh lại được.
– Hắn ta không nhìn thấy, hắn ta không nhìn thấy…
Trong lòng Hỏa Long Vương không ngừng lẩm bẩm, lặng lẽ ra lệnh cho thuộc hạ thay chuyển phương hướng…
– Hả?
Diệp Thanh cũng đã phát giác ra được đối phương đang sợ, hơn nữa tuy là số lượng hung thú rợp trời kín đất, nhưng thật sự có thể đe dọa được hắn ta thì chỉ có một bộ phận nhỏ thôi.
– Lên cho ta!
Diệp Thanh vỗ vỗ Đại Hùng, bình thường chắc chắn hắn ta sẽ vâng vâng dạ dạ, nhưng bây giờ Hỏa Long Vương đang bị thương nặng, vậy thì hắn ta phải toàn lực xuất kích thôi!
Grào!
Đại Hắc Hùng gào thét một tiếng, một trận sóng âm màu đen truyền ra, trực tiếp làm choáng chết vô số hung thú.
Hỏa Long Vương hơi lảo đảo, không phòng ngự được, vết thương càng trở nên nặng hơn.
– Vật nhỏ, muốn chạy sao?
Ba con Hoàng Kim Khế Ước Linh đi đến phía trước Hỏa Long Vương, trong mắt đều ngập tràn sát ý.
Bình thường muốn gặp được hung thú Quân Vương Cấp thì về căn bản là không thể gặp được.
– Grào!
Trong lòng Hỏa Long Vương nổi giận, hôm nay luân phiên gặp phải những chuyện này đã khiến tâm lý của nó xuất hiện biến hóa.
Ánh mắt của nó nhìn về phía Diệp Thanh, chỉ thấy khóe miệng của đối phương cũng nở một nụ cười khinh bỉ.
– Tại sao, tại sao lại là nụ cười này nữa?
Sự phẫn nộ của Hỏa Long Vương lại tăng vọt thêm một lần nữa, cơ thể đã tan vỡ lại phun ra máu, như là một cái vòi hoa sen, khung cảnh vô cùng tráng lệ.
– Mẹ nó, ngươi sẽ không bị làm cho tức chết rồi đó chứ?
Hai mắt Diệp Thanh sáng lên, ánh mắt có vẻ mong đợi.
Gầm gầm gầm!
Vô số Hung Thú gào thét lên. Trong phút chốc, hai bên trực tiếp nổ ra đại chiến!
…
– Chắc là sẽ không đuổi kịp tới đâu!
Đám người Trần Thư đã mơ hồ nhìn thấy vị trí của Không Gian Thông Đạo.
Công việc khai hoang bây giờ đã qua được nửa tháng rồi, căn bản thế cục đã ổn định và đã bắt đầu xây dựng cứ điểm Trấn Linh Cục rồi.
– Lần khai hoang này lại chưa từng xuất hiện thương vong, thật là hiếm thấy đó!
Bên trong cứ điểm, một đội Trấn Linh Quân vừa mới trở về trao đổi, trên mặt đều hiện lên nụ cười vui vẻ.
Tình đồng đội vô cùng sâu nặng, không người nào hi sinh đương nhiên là cái kết viên mãn nhất.
– Đúng vậy, gần đây đến cả một con Bạch Ngân Hung Thú biến dị cũng không có! Giống như cả Dị Không Gian đều trống trơn cả.
– Có thể là ở chỗ sâu của Không Gian xuất hiện biến cố, chúng ta cũng đã nhìn thấy núi lửa phun trào lớn mà.
– Nếu mỗi lần khai hoang đều dễ dàng như thế này thì tốt rồi…
Ngay tại thời điểm Trấn Linh Quân thảo luận thì một Lam Sắc Lôi Điểu đã bay từ chân trời tới, trên lưng có đồng phục bệnh nhân trắng xanh đan xen trông cực kì chấn động.
Quan trọng nhất là trên bả vai của Trần Thư lại gánh thêm một đoạn đuôi dài năm mét.
– Có phải bọn họ trở về rồi không?
Một nhóm người Trấn Linh Quân lần lượt đứng dậy, toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía đám người Trần Thư.
– Tốt quá rồi, tốt quá rồi!
Trần Thư nhếch mép cười rồi vẫy vẫy tay với từng người một.
Người mạnh nhất thành phố Đại Hưng lập tức tiến lên phía trước.
Sắc mặt của hắn ta khẽ thay đổi, nhìn chằm chằm vào đoạn đuôi bị cắt đứt kia.
– Đây là?
Hắn ta là Ngự Thú Sư Hoàng Kim Cấp, chỉ một thoáng là đã nhận ra khí tức mạnh mẽ của đoạn đuôi còn sót lại. Đó chắc chắn là Viễn Siêu Bạch Ngân Lãnh Chúa.
– Chắc không phải là Quân Vương đâu nhỉ?
Vẻ mặt của hắn ta kinh ngạc, trong lòng có một suy đoán đáng sợ.
– Một tiểu hỏa long nửa đường tấn công bọn ta nên ta đã trực tiếp sai Khế Ước Linh cắn đứt đuôi xuống!
Thần sắc Trần Thư bình tĩnh, ném đoạn đuôi xuống đất rồi nói:
– Dám chọc tới tội phạm Giang Nam ta đây, còn không có nước trái cây ngon để uống như nó!
– Gâu gâu!
Chỉ thấy Husky đang nhe răng trợn mắt, thể hiện ra sự hung ác của mình.
Cảm giác quá mạnh, nó cảm thấy hiện tại bản thân đã có thể cắn nuốt Quân Vương luôn rồi…
– …
Người mạnh nhất tthành phố Đại Hưng giật giật khóe miệng, nói:
– Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nếu như ta không nhìn nhầm thì đây là đuôi của Quân Vương!
– Hở?