Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 680
Chương 680: Người tốt sống không lâu, tai họa lưu lại ngàn năm (2)
Thật ra trong lòng Trần Thư có hơi lo sợ, đối với những điều chưa biết thì bất cứ sinh vật nào cũng đều có một nỗi sợ hãi gần như theo bản năng. – Ừm? Sao tầm nhìn của ta có hơi mờ nhỉ?
Trần Thư khẽ giật mình, chỉ cảm thấy dường như hai mắt bị phủ đầy bụi vậy.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, thân thể của hắn chấn động, chỉ thấy năm người cũng bị bao vây bởi một màn sương trắng mờ ảo.
Nhưng đến lúc này, bọn hắn mới tỉnh ngộ lại.
– Vậy mà chúng ta lại không chạy đi ngay lập tức?
Sắc mặt của năm người đầy vẻ sợ hãi, suy nghĩ vừa rồi cứ như bị mê hoặc vậy.
– Mẹ nó, đám sương mù này có vấn đề!
A Lương chửi nhỏ một tiếng, trong mắt có sự sợ hãi và hoảng sợ.
Tố chất tâm lí dù có cường đại đến đâu cũng có chút không thể chịu đựng được, đấy chính là Không Gian Cấm Vụ khiến cho đến Ngự Thú Sư Vương Cấp cũng phải cảm thấy kinh hãi!
Lúc này, năm người đã không còn nghe thấy tiếng gầm thét của thú ở bên ngoài Cấm Vụ nữa, xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như bọn họ đã đi tới một không gian khác vậy.
Cấm Vụ có thể xem như là biên giới của Dị Không Gian, sợ rằng bản chất của nó chính là một loại không gian!
– Đừng hoảng loạn, đừng sợ hãi!
Trần Thư an ủi bốn người một chút, vừa mới dứt lời, trong nháy mắt cơ thể của hắn đã lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
– Chết tiệt! Người đâu?
Sắc mặt của bốn người chấn động, trong mắt càng trở nên sợ hãi hơn.
– Nhanh như vậy mà tội phạm đã tèo rồi sao?
Vậy mà lúc này, Trần Thư đã đi tới bên ngoài Cấm Vụ, hắn không ngừng quan sát dược tề màu vàng trong tay.
– Vẫn là Hệ Thống Dược Tề bá đạo!
Trần Thư cảm thán một câu. Ngay sau đó, hắn sờ lên cằm, lẩm bẩm:
– Dường như là đã quên mất một thứ gì đó rồi… Ấy… Những người khác đâu?
Ngay vào thời điểm đám người A Lương đang tưởng niệm tội phạm Nam Giang thì cơ thể của Trần Thư lại quỷ dị xuất hiện ở sau lưng bốn người.
– Các ngươi nói xem tội phạm sẽ lên thiên đường hay xuống địa ngục?
Từ Tinh Tinh thở dài, chìm sâu vào Cấm Vụ, chỉ có thể thối rữa thôi!
– Ngươi cảm thấy thế nào?
Ba người quay đầu trông lại, nói:
– Loại câu hỏi biết rõ rồi còn hỏi này thì không cần nói nữa!
Tiểu Tinh mở miệng nói:
– Ta cảm thấy cũng không chắc lắm?
– Không chắc chắn?
A Lương nhướng mày nói:
– Ta nhớ tới một truyền thuyết, sau khi người chết đi, Thiên Sứ và Ác Ma sẽ ở bên cạnh ngươi đánh bài, bài của Thiên Sứ chính là những việc thiện mà ngươi làm, còn bài của Ác Ma chính là những việc ác mà ngươi làm, thắng thua sẽ quyết định ngươi lên thiên đường hay xuống địa ngục!
– Thiên Sứ của Trần Thư chỉ mới đánh xuống con ba thì Ác Ma trực tiếp vứt ra nửa cân vương tạc, các ngươi cảm thấy có cần phải tranh cãi việc thắng thua không?
– …
Khóe miệng của ba người giật giật, tuy là có chút không hợp thói thường, nhưng hình như lại hợp tình hợp lý.
– Con mẹ nó, ngươi dùng lời nói thật để làm nhục ta?
Chính vào lúc này, thân thể A Lương chấn động, bên tai vậy mà truyền đến tiếng nói quen thuộc.
Đám người A Lương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trần Thư đang điềm tĩnh đứng đó.
Bốn người kinh ngạc kêu lên:
– Vậy mà ngươi chưa chết á?
Trần Thư nhíu mày, nói:
– Hình như các ngươi rất thất vọng?
– Ta đã nói rồi mà!
Tạ Tố Nam thở phào nói:
– Người tốt sống không lâu, tai họa lưu lại ngàn năm, tội phạm không thể nào dễ dàng chết bất đắc kỳ tử như vậy được!
– ?
Khóe miệng Trần Thư giật giật, ngươi đây là đang khen ta hay là mắng chửi ta vậy?
– Được rồi, thu Khế Ước Linh về đi, tất cả đều chạm vào ta, chuẩn bị rời đi!
Trần Thư mở miệng nói, cho dù là có Truyền Tống Dược Tề, nhưng hắn hoàn toàn không muốn thăm dò Cấm Vụ.
Sắc mặt bốn người vui vẻ, nắm chặt lấy Trần Thư, tựa như là nắm lấy chúa cứu thế vậy.
– Chết tiệt, các ngươi bị điên à?
Bốn người giống như con bạch thuộc, toàn bộ đều cưỡi lên khiến cho Trần Thư trực tiếp ngã xuống.
– Nói lại một lần nữa, chạm vào người ta là được rồi! Không cần nắm vào mông ta, không cần moi lỗ mũi của ta!
Trần Thư vẫy bốn người ra, đồng thời uống một ngụm lớn dược tề màu vàng.
Cùng lúc đó, tất cả Khế Ước Linh đều bị thu hồi về Ngự Thú Không Gian. Nhưng chính vào thời khắc này, một cái Thanh Sắc Cự Trảo vô cùng to lớn từ trong màn sương mù dày đặc lộ ra, đánh về phía năm người!
– Chết tiệt!
Đám người A Lương cùng nhau ngẩng đầu lên, sắc mặt vô cùng sợ hãi:
– Thiên Thọ Lạp!
Trần Thư cũng có chút sợ hãi, lần đầu tiên vậy mà truyền đi không thành công, hiển nhiên là lượng dược tề không đủ!
– Ùng ục! Ùng ục!
Hắn trực tiếp uống hai ngụm Truyền Tống Dược Tề lớn, vị trí ở trong đầu dường như sáng lên ngay lập tức.
Rầm!
Thanh Sắc Cự Trảo vô cùng hung bạo đập xuống, thậm chí đến cả mặt đất cũng xuất hiện lõm trũng, nhưng lại không có dấu vết của năm người đâu.
Lúc này, đám người Trần Thư thành công đi tới bên ngoài Cấm Vụ.
– Suýt chút nữa thì toi mạng rồi…
Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có thể trải nghiệm cảm giác sống sót sau tai nạn rồi.
– Bên trong vậy mà lại có sinh vật?