Thần Cấp Lựa Chọn: Ngự Thú Sư Này Có Ức Điểm Dữ Dội - Chương 675
Chương 675: Giữ cho toàn thây là được
Hí! Hỏa Dực Điểu đồng loạt quay lại nhìn, quan sát đám người một chút rồi tỏa ra khí thế đáng sợ.
Một giây sau, bọn chúng đi về phía trước, phớt lờ đám người Trần Thư.
Hôm nay bọn họ có nhiệm vụ trong người, Quân Vương giận dữ, ra lệnh cho toàn bộ hung thú phải tìm ra một người một Lôi Điểu trong thời gian ngắn nhất.
Nếu không tìm được, bọn họ cũng không gánh nổi lửa giận của Quân Vương.
Dị Không Gian thiếu cái gì chứ không thiếu hung thú, giết một vài Bạch Ngân Lãnh Chúa để hạ hỏa cũng không ảnh hưởng gì.
– Thế mà lại không để ý tới?
Trần Thư sờ cằm, không ngờ dự đoán của hắn là đúng.
– Chúng ta có ra tay không?
A Lương mở miệng hỏi, chuẩn bị gọi Lôi Viên ra đánh nhau.
– Ra cái gì mà ra! Như thế khác nào thành cái bia ngắm?
Trần Thư nhìn dược liệu dưới mặt đất rồi nói tiếp.
– Hơn nữa nếu hấp dẫn hung thú lại đây, chẳng lẽ đến lúc đó chúng ta lại chạy tiếp!
– Bây giờ hái thuốc là quan trọng nhất!
Đoàn người tạm thời yên tâm, bắt đầu hái dược liệu trên mặt đất.
Ngoại trừ bọn họ, Trấn Linh Quân đang khai hoang cũng cảm thấy có gì đó sai sai.
– Đội trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy?
Một tên Trấn Linh Quân khó hiểu hỏi, hắn ta nhìn theo mấy trăm con hung thú gặp bọn họ mà lại bình tĩnh đi qua, không hề có ý muốn đánh nhau chút nào.
– Làm sao ta biết được?
Đội trưởng Trấn Linh Quân mở miệng nói, hắn ta đã đi khai hoang hai lần rồi, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy.
– Tạm thời không cần để ý đến!
Mặc dù thực lực của tiểu đội bọn họ cũng khá mạnh, nhưng muốn tiêu diệt một con Bạch Ngân Lãnh Chúa mà không hề hấn gì thì vẫn khá khó khăn.
Bọn họ chỉ cần tiêu diệt những hung thú có đẳng cấp bên dưới Bạch Ngân Cấp là được
Nếu như có Bạch Ngân Lãnh Chúa ở lại gần căn cứ Trấn Linh Quân lâu dài thì sẽ có cường giả đến dọn dẹp.
Bởi vì Bạch Ngân Lãnh Chúa không muốn đánh nhau, công việc khai hoang vốn nguy hiểm giờ lại trở nên cực kỳ an toàn.
…
Vài ngày trôi qua.
Trấn Linh Quân thành công dọn dẹp ra một mảng lớn lãnh địa, hơn nữa con số thương vong thấp hơn mọi khi rất nhiều.
Tiếp theo là giai đoạn khai hoang thứ hai, chủ yếu là do Khế Ước Linh thiên về tốc độ ra tay, đi thu thập tài nguyên ở sâu trong Dị Không Gian.
Mà lúc này, đám người Trần Thư đã vượt qua giai đoạn thứ nhất từ lâu, bọn họ vẫn luôn tiến hành giai đoạn thứ hai.
– Không nghĩ tới đám hung thú này ngu xuẩn như vậy!
Trần Thư không nhịn được mà cười ra tiếng, hắn không nghĩ tới sẽ nhẹ nhàng như vậy.
– Thậm chí ta còn nghi ngờ mấy con này không phải hung thú, mà là Vu Dịch!
– …
A Lương và Vương Tuyệt đều giật giật khóe miệng.
Ngươi có thể đừng tổn thương người khác được không?
Nhưng đúng lúc này, Tạ Tố Nam đột nhiên kinh hãi nhìn chằm chằm về phía trước.
– Trần Bì, phía trước có ít nhất có mười sinh vật cường đại!
Trùng Điệp run lẩy bẩy đậu trên vai Tạ Tố Nam, thậm chí nó còn không dám sử dụng kỹ năng điều tra.
– Sợ cái gì? Mấy hôm nay chúng ta đã gặp nhiều Bạch Ngân Lãnh Chúa như vậy!
Trần Thư thản nhiên nói.
– Đi xem đi, nơi có nhiều hung thú đều là nơi có nhiều dược liệu!
Bạch Ngân Lãnh Chúa coi thường dược liệu Hắc Thiết Cấp, nhưng bọn họ cần!
Nhưng đúng lúc này, tại một tòa núi lửa, khoảng mười con Bạch Ngân Lãnh Chúa nằm rạp xuống mặt đất, không dám ho he câu nào.
Một cái đầu rồng khổng lồ ló ra ngoài.
Đó chính là Bạch Ngân Quân Vương: Hỏa Long Vương!
Nó gầm lên, sử dụng ngôn ngữ hung thú.
– Ai có thể nói cho ta biết, vì sao bây giờ vẫn chưa tìm được một người một chim!
Một đám Bạch Ngân Lãnh Chúa đều yên lặng không dám nhúc nhích như những đứa trẻ phạm phải sai lầm.
– Kính thưa Quân Vương tôn quý, chúng ta đã cố gắng hết sức!
Một con Bạch Ngân Lãnh Chúa gầm nhẹ trả lời, đúng là bọn nó không tìm thấy tung tích của Lôi Điểu.
– Ngươi kêu to như thế làm gì?
Quân Vương gầm lên rồi phun ra một Hỏa Trụ nóng rực.
Bạch Ngân Lãnh Chúa lập tức cháy lên, nhưng nó vẫn không dám nhúc nhích, chỉ yên lặng cảm nhận đau đớn.
– Bây giờ, lập tức đi tìm cho ta! Nếu như còn không tìm được, các ngươi cũng không cần phải tồn tại trên đời này đâu!
Hỏa Long Vương lộ ra ánh mắt hung tàn, nó ngửa mặt lên trời gầm thét phun lửa.
Nó không cần để ý đến tâm tư của thủ hạ, huyết mạch hung thú đã đại biểu mọi thứ, theo quy tắc, không thể xuất hiện hai Quân Vương ở cùng một khu vực!
– Dạ!
Khoảng mười đầu Bạch Ngân Lãnh Chúa đáp lại với giọng nhỏ như tiếng côn trùng.
– Grao!
Hỏa Long Vương lộ đầu ra, thậm chí rướn nửa người ra ngoài.
Nó đang định tạo một chút áp lực lên thủ hạ thì nhìn thấy một đám người phía dưới chân núi.
Đó là đám người Trần Thư đang thản nhiên hái dược liệu, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện trên núi.
– Phát tài rồi…
Trần Thư vui vẻ cười rồi ngẩng đầu lên hoạt động khớp cổ.
– Hả?
Trong phút chốc, nụ cười trên mặt Trần Thư dần dần cứng lại, mắt đối mắt với Long Vương.
Chỉ một cái liếc mắt, Trần Thư đã cảm giác mình có thể chạm đến chân lý của tử vong…
– Chính là nụ cười bỉ ổi này, chính là nụ cười bỉ ổi này!